Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 41

Nhưng Ninh Vũ Phi giơ chân đá một phát, trúng ngực tên bảo vệ.

Tên bảo vệ lười nhác này sao có thể chịu nổi một cú đá của Ninh Vũ Phi, trực tiếp ngã chổng vó, đau đớn không ngồi dậy được.

Gã ngồi dậy, sắc mặt khó coi: “Thằng nhóc, mày muốn chết thật rồi!”

Nói xong, gã cầm dùi cui đập mạnh lên đầu Ninh Vũ Phi.

Nếu là người thường thì sẽ không kịp né tránh.

Thành thật chịu một gậy này thì thể nào cũng phải chảy máu, chấn động não các kiểu.

Mặc dù bảo vệ có quyền phòng vệ, nhưng hình như còn chưa có tư cách giết người.

Nhưng tên bảo vệ này lại mưu toan đập lên đầu Ninh Vũ Phi để giết chết anh.

Ninh Vũ Phi giơ chân đá bay dùi cui của tên bảo vệ, lại nhanh chân đá quét một phát, bảo vệ kêu thảm thiết bay ngược ra ngoài, đụng trúng hàng rào.

Gã ôm ngực, hung tợn chỉ vào Ninh Vũ Phi: “Mày… Mày chết chắc rồi!”

Lúc này, một người quát lên: “Dừng tay! Cậu là ai? Biết đây là nơi nào không?”

Ninh Vũ Phi xoay người lại, thì ra là một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc tây trang.

Thấy đối phương chất vấn mình, Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Thật nực cười, người thời nay đều thích bênh vực người phe mình mà không phân rõ phải trái như vậy hả?”

“Thằng nhóc, tôi nói cho cậu biết, nơi này là doanh nghiệp Giang thị, không phải là nơi cho cậu giương oai!” Tên đeo kính quát lên.

Bảo vệ đứng dậy nói: “Tổng giám đốc, anh phân xử giúp em với, thằng này không hẹn trước mà đi vào, em ngăn cản nó thì bị nó đánh, anh phải làm chủ cho em.”

“Yên tâm, kêu bảo vệ khác tới đây đi!” Tổng giám đốc nói.

Bảo vệ vào văn phòng, dùng điện thoại nội bộ gọi cho đồng nghiệp khác của mình.

Vừa nghe nói có người xông vào công ty, những người này đều cầm dùi cui chạy tới, thoáng chốc đã có mười mấy người, trực tiếp vây quanh Ninh Vũ Phi.

“Bắt cậu ta lại cho tôi, sau đó báo cảnh sát!” Tổng giám đốc quát.

“Vâng!”

Một đám bảo vệ xông lên.

Ninh Vũ Phi khẽ híp mắt.

Anh chẳng buồn để mắt tới lũ lính tôm tướng cua này, không cần đánh mà giơ chân đá bay từng tên một.

Đám bảo vệ ngã trên mặt đất, mãi mà không bò dậy được, ôm chỗ bị Ninh Vũ Phi đánh trúng kêu thảm thiết.

Năm phút trôi qua, không một tên bảo vệ nào có thể lại gần Ninh Vũ Phi, thậm chí chúng còn không đụng vào góc áo của Ninh Vũ Phi.

Thấy tình huống không đúng, tổng giám đốc lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh cáo: “Thằng nhóc, cậu hãy đợi đấy, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ xử lý cậu!”

“Hừ, một đám ô hợp, xảy ra chuyện gì thì các người chịu trách nhiệm hết đi.”

Ninh Vũ Phi còn tưởng đối phương chỉ đe dọa mình thôi, nên chẳng mấy quan tâm.

Chung quy anh có ấn tượng không tồi về Giang Vị Noãn, những người này không giúp được gì thì anh chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nhưng không ngờ lại có hai chiếc xe cảnh sát thật sự chạy tới.

Tổng giám đốc nhanh chóng đi mách tội, cảnh sát ngăn cản Ninh Vũ Phi.

“Đứng lại!”

Tổng giám đốc nói: “Các anh cảnh sát, thằng này muốn xâm nhập vào công ty chúng tôi, còn đánh mười mấy bảo vệ của công ty chúng tôi.

Mau bắt nó lại đi! Phán nó ngồi tù mười mấy hai mươi năm!”

Cảnh sát trung niên bất mãn nói: “Chúng tôi làm việc còn không cần anh dạy dỗ.

Chúng tôi sẽ xử phạt tùy theo trách nhiệm của cậu ta.”

“Vâng vâng vâng, nhưng các anh mau bắt nó lại đi.”

Cảnh sát trung nên không để ý tới tên tổng giám đốc mà đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, hỏi: “Cậu chính là người đã đánh mười mấy tên bảo vệ hả?”.