Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 15

Mạc Thanh Trần ngoảnh mặt nhìn Tư Phàm vừa mới từ bên ngoài bước vào tiểu viện, trên tay nàng ấy cầm một cây dù lớn, toàn thân là trường bào uy nghi bước đến trước mặt nàng, đưa dù ra che lên mái đầu nàng, khẽ nói.

"Ta đang trên đường đến tiểu viện của nàng, nàng đang làm gì ở đây vậy?"

Mạc Thanh Trần không lập tức trả lời, nàng chỉ lạnh mặt hỏi lại, "Vương gia, ngài tới đây từ lúc nào?"

Tư Phàm hẹp mắt nhìn nàng, nụ cười có chút ngượng ngạo hỏi, "Nàng vẫn còn giận ta?"

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Phàm, chỉ thấy đôi mắt của nàng ấy đầy ắp ăn năn nhìn mình, khẽ giật khóe miệng, nàng quác mắt, lạnh giọng nói, "Ngài đang ăn năn cái gì?"

Tư Phàm mím môi thở dài, ủ rũ nói, "Ta không biết..."

"Vậy khi nào biết thì hãy đến tìm ta."

Mạc Thanh Trần nói xong thì toan bỏ đi làm Tư Phàm có chút xoắn quýt níu lấy tay áo nàng, khẩn trương nói.

"A... Được rồi, ta không nên đột nhiên thay đổi cảm xúc, lạnh lùng với nàng..."

Mạc Thanh Trần thở dài, là nàng lạnh lùng với nàng ấy trước chứ nào phải nàng ấy? Không biết là nàng ấy có thật sự hiểu không hay là đang giả vờ, nhưng dù sao biết chủ động đến tìm nàng thì cũng tạm chấp nhận được đi. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh giọng đuổi khách.

"Được rồi, trời lạnh lắm, ngài nên về nghỉ ngơi cùng vương phi của ngài đi."

Tư Phàm nghe thế liền hiểu, nàng ấy lại mày buồn ủ dột bảo, "Ta chỉ muốn gặp nàng, nàng đừng đuổi ta đi."

Mạc Thanh Trần cảm thấy Tư Phàm có chút kỳ lạ, nàng thoáng nhướng mày, quay lại nhìn kỹ nàng ấy một lần nữa, có chút nghi ngờ liền tiến đến gần nàng ấy thêm một chút, đôi mắt nàng ấy bình thường có chút sắc lạnh thì bây giờ lại mang một chút độ ấm nhất định. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng thấp giọng hỏi, "Nàng say sao?"

Tư Phàm thoáng cười nhẹ, hơi mông lung nói, "Ta không say, nhưng vừa rồi ở tiệc khai hội uống rượu nhiều lắm. Vì trời lạnh nên Hoàn Hoàn có chuẩn bị nước ấm để ta tắm, tâm trạng ta không tốt nên cũng vào luôn mà không nghĩ tới ngâm nước ấm sẽ làm cơ thể bị ngấm rượu nhiều hơn, nên bây giờ... có chút choáng váng..."

Hợp lý, nếu không thì tửu lượng của nàng ấy làm sao kém hơn nàng được? Mạc Thanh Trần bất giác nâng môi cười nhẹ, nói, "Nếu đã chóng mặt thì sao không ở tiểu viện nghỉ ngơi, đến đây làm gì?"

"Không được.", Tư Phàm nhếch môi cười, "Ở tiểu viện chỉ có một phòng, phòng đó để cho Thanh Thu."

Mạc Thanh Trần có chút kinh ngạc, trái tim nóng hổi lại khẩn trương không yên, liền thấp thỏm hỏi, "Ngài không... ở chung với vương phi?"

Tư Phàm có chút suy tư trước câu hỏi của Mạc Thanh Trần, chưa kịp trả lời thì phía xa đã nghe thấy tiếng gọi lớn, "Vương gia, vương gia..."

Mạc Thanh Trần nhíu mày nhìn về phía tiếng gọi rồi lướt ánh mắt đến nụ cười có chút gian xảo của Tư Phàm, nàng vừa định mở miệng hỏi thì Tư Phàm đã nói, "Ta trốn đi."

Cũng không biết ba chữ "Ta trốn đi." này là đang trả lời câu hỏi trước của nàng hay là đang giải thích với nàng về tiếng gọi phía xa? Nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bàn tay nàng lạnh buốt vươn đến nắm lấy bàn tay ấm nóng đang lơ lửng trong không trung của Tư Phàm rồi bất ngờ dùng lực kéo nàng ấy chạy thẳng vào trong tiểu viện phía trong...

Đến khi Hoàn Hoàn đi đến thì bốn bề đã trắng xóa không một bóng người, hai vai nàng run cầm cập đứng giữa cái sân lớn than oán.

"Nơi này vì sao rộng như vậy chứ?"

"Tất cả là tại ngươi không theo sát vương gia, nếu không tìm được ngài ấy thì vương phi sẽ trách ta đấy!!", một nữ hầu khác có vẻ là người của vương phi phái đi liền lên tiếng trách móc Hoàn Hoàn.

"Ngươi câm miệng lại cho ta!! Vương gia là chủ nhân của ta, nếu ngài ấy gặp chuyện thì ta tự khắc sẽ tự biết lãnh tội, không tới phiên ngươi lên mặt!!", Hoàn Hoàn lập tức cáu giận quát lên khiến nữ hầu kia bị giật mình, mặt mày cũng xám đi không dám nói lời nào nữa.

Hoàn Hoàn lại nhìn quanh các tiểu viện trước mặt, trong lòng tự mình biết rõ vương gia có lẽ đã đi đến chỗ của Thần Xung Mạc Thanh Trần rồi, nhưng vì vương phi bảo nàng đi tìm và mang vương gia về nghỉ ngơi nên nàng cũng không thể kháng lệnh, định bụng sẽ vác cái thân đi vòng vòng bên ngoài một chốc rồi tìm chỗ ấm nghỉ ngơi, chờ vương gia trở về. Ai ngờ vương phi lại phái thêm ả nữ hầu đi cùng làm nàng tức muốn điên nãy giờ...

Liếc nhìn ả ta, Hoàn Hoàn quát, "Tới đây thôi, đi về!!"

"Ngươi không tìm tiếp sao?"

"Bão tuyết sắp nổi lên rồi, vương gia có lẽ đã tìm được chỗ nghỉ ngơi khác rồi, tìm làm gì nữa?"

"Nhưng mà..."

"Ngươi thôi đi được không nãi nãi của ta...", Hoàn Hoàn trợn mắt nói, "Vương gia không phải là con nít, ngài ấy giờ này đi vòng vòng ngoài trời làm gì hả?"

Nhìn bóng dáng Hoàn Hoàn ngoảnh mông đi thẳng về đằng xa, Tư Phàm khẽ bật cười, "Nha đầu này vì sao dám ăn nói với tỳ nữ của vương phi như vậy đây? Phải dạy dỗ lại mới được..."

Mạc Thanh Trần đứng phía trước Tư Phàm, trước mặt hai nàng là một khe hở nhỏ có thể nhìn ra khoảng sân trước mặt, còn nàng thì giống như là đang đứng gọn trong lòng nàng ấy, gần gũi lại ấm áp vô cùng. Tâm trạng tốt lên cũng làm nàng nguôi ngoai cảm giác không tốt lúc nãy đi không ít.

Vừa nghe Tư Phàm nói xong thì nàng liền đáp, "Hoàn Hoàn lúc cần thiết sẽ không nói năng bậy bạ, đúng chứ?"

"Đúng, nhưng không thể ăn nói như vậy được. Ta muốn nha đầu này càng phải ngoan ngoãn hơn nữa..."

Giọng nói của Tư Phàm có chút nhẹ tênh nóng rực, gần như là than thở một cách lười biếng mà phả vào vành tai Mạc Thanh Trần, bàn tay lại theo đó mà sờ vào cổ tay nàng làm nàng khẽ giật mình, lòng nàng thầm hiểu ý liền xoay lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy đang cách mình rất gần, tư thế như đã muốn áp nàng thẳng vào cánh cửa phía sau rồi.

"Câu khi nãy nàng hỏi... Đúng, mà cũng không đúng... Ta vẫn ở chung phòng với Thanh Thu, nhưng không chung đụng, vì ta không thích thế..."

Mạc Thanh Trần bị Tư Phàm ép vào cửa, tai lại nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, hóa ta trước nay trong suy nghĩ của nàng ấy thì nữ và nữ chỉ dừng lại ở mức tình thân, "Thế còn bây giờ?", nàng hồi hộp hỏi lại.

Tư Phàm híp mắt, đầu khẽ cúi xuống ra vẻ mờ ám đáp, "Bây giờ... ta cảm thấy giữa nữ và nữ có rất nhiều chuyện có thể làm khi ở riêng với nhau..."

Mạc Thanh Trần vành tai có chút hồng, chỉ có thể cúi đầu mỉm cười với bộ dạng của nữ tử trước mặt mình, quả nhiên nàng vẫn là thích bộ dạng này của nàng ấy hơn là so với dáng vẻ của tiêu sái Ung Nhị Vương. Những gì mà các nữ nhân khác thích ở nàng ấy, nàng lại không thích tí nào...

"Vương gia, nếu ngài chóng mặt thì nên nằm nghỉ một chút."

Tư Phàm khẽ lắc đầu cười cười, ngón tay trỏ linh hoạt lắc lắc trước mặt Mạc Thanh Trần, vẻ mặt lại có chút manh làm nàng càng lúc càng yêu thích dáng vẻ này của nàng ấy nhiều hơn, thiếu chút nữa đã tiến đến làm càn rồi. Cũng may nàng lúc đó vẫn còn tỉnh táo một chút, liền dùng tay đẩy cánh cửa phía sau tung ra rồi thoát khỏi vòng tay của nàng ấy, lại nói.

"Ta pha trà một chút rồi vào ngay, Tư Phàm ngoan ngoãn ở đây đi."

Tư Phàm bị Mạc Thanh Trần làm cho suýt ngã chúi đầu nên bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghĩ chính mình quả thật chóng mặt nên liền phất tay để Mạc Thanh Trần đi ra ngoài, còn chính mình thì chậm rãi nằm xuống chiếc giường yên bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm nhận được đến cả chăn gối cũng mềm mại như vậy, Chu Vương đúng là ra tay hào phóng, ở ngoài viện hẳn là cũng có nhà bếp để đun nước trà đi?

Mạc Thanh Trần để Tư Phàm ở trong phòng rồi lại một mình đi ra bên ngoài tiểu viện tìm bếp pha ấm trà, lúc nàng vừa ra tới nhà bếp thì phía trên mái nhà lại vang lên tiếng dẫm lên tuyết rất nhẹ, nàng nâng tai lên nghe ra khí tức người kia, liền thở dài.

"Ngươi vẫn chưa đi?"

Vốn nàng nghĩ Kim Vũ Yên đã bỏ đi rồi nhưng ngờ nàng ta vẫn còn ở lại đây để tiếp tục nạp mạng, tay nàng vẫn tiếp tục đốt than còn miệng thì lại lạnh giọng nói, "Thuận tiện lại biết phu quân tương lai là Ung Nhị Vương, ngươi cảm thấy thế nào? Còn muốn tiếp tục làm tiểu thiếp của hắn?"

Kim Vũ Yên ngồi ở một bên góc mái nhà khuất tầm mắt của Mạc Thanh Trần, vò một nắm tuyết rồi lại bóp nát trong tay, đáng lý là nàng nên bỏ đi cho rồi, thế nào mà lúc đó nàng lại nghĩ có khi nào người đến là Tư Phàm không mà lại tò mò quay về. Rốt cuộc chẳng những bị dọa một trận, tâm can lại bị làm cho đau đớn dữ dội, nàng tức giận quát khẽ.

"Ngươi biết rõ Tư Phàm là Ung Nhị Vương mà vẫn phát sinh qua lại cùng hắn, tiểu nha đầu ngươi có suиɠ sướиɠ hơn lão nương ta sao?"

Mạc Thanh Trần trong mắt có ý cười, nàng có thể không hiểu, hoặc là không chấp nhận cách nhìn về tiểu thiếp của Kim Vũ Yên. Nhưng về vấn đề này thì nàng có thể trả lời được nàng ta.

"Người ta yêu hoa là vì hoa không phải là thứ trường tồn, nhưng sắc đẹp của chúng vạn vật lại khó sánh bằng. Nếu thời gian là hữu hạn, vậy thì ta cũng không cần lâu dài, chỉ cần ngay lúc này Tư Phàm đối xử với ta thật lòng là được."

Kim Vũ Yên nghe xong lời này liền kinh ngạc không thôi, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hình dáng lúc này của Mạc Thanh Trần có chút quen mắt. Đột nhiên muốn cười thật lớn, đây chẳng phải chính là những gì mà bản thân Kim Vũ Yên đã nghĩ vào lúc còn mười sáu mười bảy tuổi đó sao? Nói tiểu cô nương này chưa trải sự đời cũng là quá đúng đi...

Lòng người tham lam đến mức độ nào, tiểu cô nương như ngươi sẽ không thể tưởng tượng được đâu. Khi ngươi đã có thể cùng người đó ân ái bên nhau, ngươi sẽ tham luyến muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

Bao nhiêu cũng sẽ không đủ...

Vĩnh viễn không thể quay đầu...

Mạc Thanh Trần không nghe thấy Kim Vũ Yên trả lời, lại nghĩ nữ tử này thoắt ẩn thoắt hiện chắc đã đi rồi, trà đã nấu xong nên nàng đang định quay trở về thì chợt giọng nói của Kim Vũ Yên lại vang lên lần nữa.

"Lúc nãy ngươi đã hỏi ta về Tư Phàm và Lương Tam Bảo. Tư Phàm thì ta vừa mới biết rồi. Còn về phần Lương Tam Bảo, ta chỉ biết hắn là người của Chu Vương điện hạ, về Chu Vương điện hạ thì ta cũng chưa từng gặp mặt hắn bao giờ."

Mạc Thanh Trần nghe ra ngữ điệu của Kim Vũ Yên vô cùng nghiêm túc, không còn chút cợt nhả nào như trước đây nữa thì mới nghiêm giọng hỏi tiếp, "Vậy lần này ngươi đến lễ hội này là để ám sát ai đó sao?"

Tiếng gió vù vù vang lên bên tai mang theo một tiếng đạp tuyết nhẹ, dù rất nhỏ cũng đủ để Mạc Thanh Trần nhận ra, Kim Vũ Yên đã rời khỏi đây rồi.

Lúc Mạc Thanh Trần trở vào phòng thì Tư Phàm đã ngủ rồi, vì không muốn đánh thức nàng ấy nên nàng cũng chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh giường rồi kéo chăn lên đắp cho nàng.

Ỷ mình mặc y phục dày lại vô tư không thèm đắp chăn giữ ấm.

Gương mặt của Tư Phàm lúc này không còn nét sắc lạnh, cũng không có chút gian manh nào mà lại có chút hiền hòa hiếm thấy, lúc này Mạc Thanh Trần mới thấy nàng ấy cũng có một chút nét giống Minh Trung hoàng hậu. Bộ dáng nữ tử của Tư Phàm chắc hẳn cũng chỉ có mỗi Mạc Thanh Trần là từng nhìn thấy, nếu Minh Trung hoàng hậu mà trông thấy bộ dáng nữ tử xinh đẹp của Tư Phàm... chắc là sẽ ngạc nhiên lắm cho xem...

Tiếng than nổ lách tách bên cửa trong không gian vắng lặng trong phòng hòa cùng tiếng gió tạt vào cửa lập cập bên ngoài làm cho tâm trí Mạc Thanh Trần không bị tách biệt quá nhiều so với thế giới ngoài kia. Nếu là trước đây, một khi nàng ở cùng với Tư Phàm đều sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ có hai người. Nhưng là bây giờ nàng lại hoàn toàn cảm nhận được thế giới bên ngoài vẫn luôn không hề dừng lại chuyển động của nó, mà chỉ có ở cùng một chỗ với nữ nhân mình yêu thì nàng mới cảm thấy bình yên không thôi.

Có lẽ Tư Phàm cũng cảm thấy như vậy, nàng ngủ có vẻ rất ngon, có lẽ chưa bao giờ nàng có được một giấc ngủ mà không bị làm phiền thế này nhỉ?

Mạc Thanh Trần tự hỏi, lại tự cười, nàng dịu dàng mà si mê, dùng từng ngón tay của mình để phác họa lại đường nét trên gương mặt Tư Phàm, nhịn không được muốn hôn, lại không thể làm loại chuyện lợi dụng thời cơ này được nên bấm bụng ngồi thẳng dậy, cứ như vậy đoan chính ngồi ở một bên giường khiến người ta nhịn không được mà vừa cảm thấy nàng đáng yêu, lại vừa cảm giác có chút buồn cười.

Mạc Thanh Trần đem ấm trà đặt bên lò than để duy trì độ ấm, lại nhớ tới lời Kim Vũ Yên nói lúc nãy thì tầm mắt nàng liền dừng lại giữa không trung.

Chưa từng gặp mặt Chu Vương, cũng không nhận thức được Tư Phàm...

Nghe cũng không giống nói dối...

Nếu Lương Tam Bảo ngoài mặt là người của Chu Vương, nhưng thực tế lại mang theo lệnh của Tư Phàm đến giao việc cho Kim Vũ Yên thì cũng dễ hiểu khi Kim Vũ Yên hiểu lầm chủ nhân của nàng ta là Chu Vương, và việc không biết Tư Phàm là Ung Nhị Vương cũng là sự thật.

Chí ít thì cũng chứng tỏ được Tư Phàm không có lừa gạt nàng.

Nhưng mà chẳng phải ngay từ đầu kẻ chủ mưu việc hành thích Hoàng đế là Chu Vương sao? Người mặc trường bào đen mà ngày đó ta nhìn thấy ngay khu vườn đá là Chu Vương, Tư Phàm lúc ở Bắc Thành cũng đã từng nói rằng...

Bất giác Mạc Thanh Trần cảm thấy rét lạnh trong lòng, Tư Phàm có bao giờ nói là nàng ấy không làm những chuyện này đâu, tất cả chỉ là tự mình nàng suy đoán mà thôi.

Nhưng như vậy thì chuyện Thanh Tâm bị đánh trọng thương là vô tình hay là cố ý đây?

Lời nàng nói, ta không biết lời nào là thật, lời nào là giả nữa...

Mạc Thanh Trần than thở hồi lâu trong lòng, bất ngờ lại có một đôi bàn tay vươn ra ôm lấy nàng từ đằng sau khiến nàng cứng người. Hương hoa quỳnh lại như có như không từ phía sau phảng phất đến đầu chóp mũi của nàng, giọng nói lại nhẹ nhàng vang lên.

"Nàng đang suy nghĩ chuyện gì mà chăm chú như vậy?"

Mạc Thanh Trần không biết trả lời làm sao, chẳng lẽ nàng lại trả lời là nàng tự mình suy nghĩ linh tinh rồi tự mình sợ hãi các thứ, như vậy thực sự là quá ngốc nghếch, có khi lại còn phá hỏng đi không gian tốt đẹp vừa mới có lại được này của hai người nữa.

Nghĩ một vòng, nàng lại mở lời, "Nàng lại giả vờ ngủ sao?"

"Không có.", Tư Phàm nhếch môi cười, lại từ phía sau ôm nàng vào lòng chặt hơn một chút nữa, chóp mũi chạm vào phần giữa vành tai và tóc của nàng, nỉ non, "Ta đợi nàng vào, nhưng nàng lúc nào cũng đi lâu như vậy, làm ta đợi thật lâu, sau đó lại luôn ngủ quên... Tóm lại, ta là ngủ thật, không phải giả..."

Nghe ra Tư Phàm có chút hờn dỗi hiếm thấy làm nàng thoáng mềm lòng khẽ cười hỏi, "Giường êm lắm sao?"

"Êm nhưng không ấm."

"Ta đã đắp chăn, đốt than cho nàng, lại còn chưa ấm?"

"...Nàng mới là ấm nhất."

Mạc Thanh Trần bỗng nhiên cảm thấy nàng và Tư Phàm có chút ấu trĩ, rõ ràng nàng đã biết trước nàng ấy sẽ nói mấy câu như thế này nhưng vẫn hùa theo làm trò. Cứ tưởng là sẽ lãng mạn một chút, ngược lại bây giờ lại thấy giống hai đứa trẻ con đang chơi trò chơi, có chút buồn cười. Mạc Thanh Trần trong lòng đầy đủ tư vị không thể giải bày, bèn lạnh giọng hỏi.

"Nàng vẫn chưa tỉnh rượu sao? Lần sau đừng uống nhiều như vậy, ta uống theo nàng mà cũng rát cả cổ họng."

"Thì ra... nàng cũng muốn bồi tiếp ta uống rượu?", Tư Phàm vừa kinh ngạc vừa hài lòng thấp giọng nhả chữ, "Nàng đúng là một nữ nhân khiến người ta trầm mê không dứt a... Làm thê tử thật tốt..."

Thông thường một nữ nhân đàng hoàng có thể bồi tiếp rượu cho một người khác thì chỉ có thê tử mà thôi. Một hành động tuy nhỏ này cũng đủ thể hiện được tâm ý của nàng đối với nàng ấy, nàng ấy dĩ nhiên cũng hiểu. Nhưng nếu bây giờ nàng ấy hỏi nàng, nàng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ đồng ý.

Đối mặt với sự im lặng của nàng, Tư Phàm dường như cũng nhận ra điểm này, nàng ấy nhẹ nhàng xoa hai bàn tay lành lạnh ở trước bụng của nàng, hòa hoãn cười nói.

"Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi, ta tuyệt đối không có ý đó đâu..."

Mạc Thanh Trần phải thừa nhận nàng chính là cái con người không ra gì, ngay cả với suy nghĩ của chính mình nàng còn không thể kiên định được thì còn làm được cái gì đây?

Mới nửa khắc trước nàng đã tự mình khẳng định dù nàng ấy có mở lời về chuyện đó thì nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý, vậy mà bây giờ khi nàng ấy nói câu "tuyệt đối không có ý đó" lại khiến cho nàng tâm can rã rời. Một nữ nhân khi yêu lại không nhận được bất cứ lời hứa hẹn nào, đối phương lại còn khẳng định tuyệt đối không có ý đó, chuyện này nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Nhưng nàng làm sao dám nói gì bây giờ? Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao? Nàng ấy chỉ làm theo ý muốn của nàng mà thôi.

Nhưng mà nàng muốn nàng ấy cố chấp thêm một chút nữa...

Đúng là ngu ngốc mà.

Cảm thấy Mạc Thanh Trần quá kỳ lạ, Tư Phàm có chút nghi hoặc buông nàng ra, ôm lấy hai vai nàng xoay lại đối diện với mình, lo lắng hỏi.

"Nàng làm sao vậy? Nàng đang suy nghĩ cái gì nữa sao?"

Nàng lắc đầu, "Không có.", lại không nhịn được bịn rịn nắm lấy vạt áo Tư Phàm, có chút buồn bã nói, "Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta... là do chưa sẵn sàng..."

Tư Phàm tròn mắt nhìn muốn bàn tay của nàng đang níu lấy mình, lại hướng lên đôi mắt hoa đào đượm buồn phía sau phía mặt nạ của nàng. Nàng ấy dịu dàng cười, nhẹ nhàng đưa hai tay lên cẩn thận từng chút một mà gỡ chiếc mặt nạ của nàng xuống như sợ mạnh tay một chút sẽ làm đau đến gương mặt của nàng. Không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió tuyết thổi cùng tiếng than cháy thì chỉ có thể nghe được âm thanh chiếc dây mặt nạ tuột ra, âm thanh vừa vang lên bên tai, đôi mắt Mạc Thanh Trần đã bị chiếc mặt nạ che khuất đi nửa nhịp, tới lúc mặt nạ được bỏ xuống thì cũng là lúc gương mặt phóng đại phi thường xinh đẹp của Tư Phàm đã dừng ngay trước mặt khiến hơi thở của nàng không tài nào lưu thông bình thường được nữa.

Đáy mắt Tư Phàm khẽ lay động, ôn nhu nhuần nhuyễn nhìn nàng, nhẹ giọng thì thầm nói.

"Sau này ở bên cạnh ta, nàng không cần phải đeo bất kỳ chiếc mặt nạ nào nữa, được chứ?"

Tư Phàm càng ôn nhu, Mạc Thanh Trần lại càng sợ hãi, nàng lo sợ mình sẽ không thể thoát ra khỏi sự ôn nhu ấm áp của nàng ấy được nữa, vừa sợ hãi phải tiếp nhận, lại vừa lo sợ bị mất đi, gương mặt mà nàng yêu thương lại đang ở gần trong gang tấc. Tâm phiền ý loạn đã dâng lên thì không cách nào đè nén xuống được, Mạc Thanh Trần không có cách nào tự bình tâm chính mình được nên tay có chút run run bấu vào khuỷu tay Tư Phàm, nhưng hành động này của nàng lại khiến cho nàng ấy hiểu lầm rằng nàng đang chờ đợi điều đặc biệt nào đó.

Tư Phàm đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt liếc từ lông mi cho tới đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, có chút ngập ngừng mím mím môi, rồi lại như lấy đủ sự tự tin, nàng ấy ra sức ghì lấy vai nàng và dịu dàng đặt vào môi nàng một nụ hôn ngắn.

Nụ hôn này vốn là Tư Phàm muốn dùng để trấn an lòng nàng, nhưng nàng ấy lại không biết được tâm tư của nàng vì một nụ hôn này chẳng những không thể bình ổn lại mà còn trở nên rối loạn nhiều hơn. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây chính là lần đầu tiên Tư Phàm chủ động hôn nàng, điều này khiến cho tim nàng đập loạn nhịp không thể bình ổn lại được. Thoang thoảng trên gương mặt của nàng vẫn còn vương lại sự ấm áp, vị nhè nhẹ của rượu cùng hương hoa quỳnh thơm ngát... tất cả những điều này khiến cho tâm nàng tê dại, muốn tất cả những gì của nàng ấy đều thuộc về mình.

Đây là lần đầu tiên trong đầu Mạc Thanh Trần xuất hiện suy nghĩ muốn chiếm hữu Tư Phàm, ngay cả khi trông thấy nàng ấy ở cạnh những nữ nhân khác cũng không tạo cho nàng cảm giác độc chiếm mãnh liệt đến như thế này.

Người học võ, thường hành động nhiều hơn là nói năng và suy ngẫm, Thần Xung Mạc Thanh Trần tuy là có khác biệt, nàng không phải kẻ võ phu nhưng cũng không thoát khỏi quy luật có hành động bộc phát cực mạnh của người học võ. Vì đối phương là Minh Cao Hoan Tư Phàm mà nàng yêu nên đầu óc vừa nghĩ tới đâu là nàng liền thực hiện tới đó, nhanh như chớp nàng liền dùng lực nơi đầu ngón tay nắm vào thắt lưng của Tư Phàm kéo đến sát người mình rồi vòng hai cánh tay mình ra phía sau ôm ghì lấy cơ thể Tư Phàm, cường thế mà chiếm lấy đôi môi của nàng ấy.

Tư Phàm bất ngờ bị nàng cưỡng hôn liền căng cứng cả người trơ mắt mà nhìn mi mục khép hờ của nàng, tim nhảy loạn xạ còn bản năng thì lại không cách nào khước từ mê lực quá lớn của nàng. Cảm giác nóng hừng hực không cách nào kiểm soát từ bên trong lan ra khắp người Tư Phàm, nóng đến mức Mạc Thanh Trần cũng có thể cảm nhận được bằng xúc giác, cảm thấy hai tay của nàng ấy còn chưa chịu phản ứng, nàng có chút tức giận bắt lấy hai tay của nàng đặt luôn lên vùng eo của mình rồi mạnh tay câu lấy cổ kéo nàng vào nụ hôn sâu hơn.

Thực sự là Tư Phàm không biết Mạc Thanh Trần khi không còn bình tĩnh thì sẽ trở nên như thế này, nàng chẳng qua chỉ hôn nàng ấy có một cái lại khiến nàng ấy cưỡng hôn trả đũa, khiến nàng... nàng khó chịu thế... thế... này...

Cảm giác được hai tay của Tư Phàm thoáng ôm siết lấy eo mình, Mạc Thanh Trần nghe theo bản năng thuần túy của mình mà cường ngạnh mút mạnh vào môi Tư Phàm làm cả người nàng ấy run bật lên rồi thở mạnh một hơi.

A... Minh Cao Hoan Tư Phàm đang cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, nàng đang thưởng thức chuyện này một cách vô cùng vô cùng thỏa mãn. Tư Phàm vốn không thích gần gũi cũng như là những chuyện liên quan tới tình nhi nữ xung quanh mình, nàng từ trước tới nay chỉ có biết sống vì hào quang của tộc Minh Trung. Nàng thậm chí chưa bao giờ mưu cầu cho hạnh phúc của chính mình, cũng chưa bao giờ để ý xem mình thật sự yêu thích cái gì, điều duy nhất làm cho nàng thích thú chính là bánh đậu xanh, món ăn mà khi nàng ở Nam Thành vô lo vô nghĩ mỗi ngày đều được ăn một cách vui vẻ, chỉ có vậy.

Mà bây giờ nàng làm sao vậy? Vì một nụ hôn với nữ tử cùng giới mà khiến cho nàng nảy sinh cảm giác thỏa mãn quái lạ, tiểu Thanh Trần thật sự là một cô nương bạo loạn thích chiếm hữu, điều này càng làm cho nàng phấn khích hơn, phấn khích như chưa bao giờ được phấn khích, dù thực tế nàng chưa bao giờ phấn khích đến như thế này thật.

Tư Phàm cảm thấy yêu thích cảm giác này vô cùng, nàng không thể để cho một mình tiểu Thanh Trần chiếm ưu thế được, nghĩ là làm, nàng liến ghì chặt lấy eo Mạc Thanh Trần kéo nàng sát vào người mình thêm chút nữa, nghiêng đầu đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Tư Phàm nhẹ nhàng liếm lấy môi Mạc Thanh Trần làm nàng thoáng nín thở vì hành động đáp trả bất ngờ này rồi thuận thế vươn ra đầu lưỡi chiếm lấy bên trong nàng.

Ngay khoảnh khắc chạm vào đầu lưỡi của nàng, Tư Phàm có thể cảm nhận được nàng đã thoáng rụt lưỡi lại, mặt mày đã trở nên đỏ bừng, hai tay câu lấy cổ mình lại ôm chặt hơn một chút, chắc hẳn là nàng đang hoảng sợ rồi. Tư Phàm hiểu ý liền một tay dịu dàng xoa lấy lưng nàng trấn an còn phía trên thì nhanh chóng chiếm cứ khoang miệng nàng, hai nàng môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên không dứt bên trong căn phòng bừng bừng lửa tình, mặc cho bên ngoài bão tuyết ập vào cửa ồn ào như tiếng búa đập, tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến hai hai người bên trong phòng càng cảm nhận rõ ràng hơn hơi ấm của nhau mà thôi.

------

Bão tuyết kéo dài suốt cả ngày khiến đến tận ngày hôm sau cuộc đấu võ mới được tổ chức, trong một ngày qua Phúc Diệp Công chúa vô cùng bận rộn, vì đây chính là lúc mà Ung Nhị Vương càng phải cẩn trọng hơn nên nàng đã phải thay mặt huynh của mình qua lại các tiểu viện thăm hỏi phu nhân của vài vị đại thần, lấy cớ tặng vài củ sâm để xem xét ý kiến từng người với việc chọn phe tiếp theo của phu quân họ. Bọn người này tuy là không còn đi theo nịnh nọt Chu Vương nữa nhưng cũng không có dấu hiệu quy thuận hai vị vương gia còn lại, điều này làm cho Phúc Diệp khá là đau đầu. Theo lý mà nói thì bọn họ phải lập tức tìm đường tới chỗ Ung Nhị Vương hoặc là Sùng Vương, nhưng không hiểu sao lại không có cái gì đặc biệt diễn ra, quả là kỳ lạ.

Giống như bọn họ đang đợi cái gì đó vậy!?

"Danh sách tham dự nhiều thế này sao? Coi bộ đây đúng là cơ hội tốt để cho đám nô tài kiếm thưởng.", Tiểu Liên quỳ bên cạnh Phúc Diệp Công chúa, vừa thu hồi thủ lư cũ lại, dâng thủ lư mới lên cho nàng rồi tới trà nóng, rượu nhẹ, trái cây, thức ăn nhẹ xong mới nhỏ tiếng nói thêm, "Công chúa, lần này người lại là người tới sớm nhất rồi, người lo lắng sẽ có kẻ giở trò với võ đài sao?"

Phúc Diệp trong lòng đau đáu suy tư, còn ngoài miệng thì vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa nói với Tiểu Liên.

"Bây giờ thách kẻ nào dám giở trò bậy bạ. Bọn người đó đều không dám tùy tiện trợ lực cho phe nào cả, nên trận đấu võ này sẽ là một cuộc thi thuần túy không mang yếu tố tranh đoạt quá nhiều."

Tiểu Liên mở to mắt nhìn Công chúa, nhỏ tiếng cười, "Thì ra là vì cuộc thi này an toàn, nên Công chúa mới để cho Diệp bổ khoái và Tiểu Túc tham gia?"

Phúc Diệp liếc mắt nhìn nàng xong cũng không đáp, hôm qua nàng có tìm đến tiểu viện của huynh nhưng lại không gặp được, ngồi nói chuyện với Bích Tự Lãnh Thanh Thu lại vô cùng nhàm chán, nàng hỏi huynh ở đâu thì nàng ta chỉ trả lời là huynh bận việc đại sự không thể về sớm, nàng chỉ còn cách ngậm cục tức trở về.

Nhìn đám quan lại kéo nhau đi vào chính điện ổn định chỗ ngồi, kèn trống lại được khiêng ra đặt ở hướng bắc nhằm chuẩn bị cho cuộc tỉ thí mà Phúc Diệp khẽ thở dài, thấy Tiểu Liên đang cặm cụi tách vỏ nho ra bên cạnh mình, nàng mới lạnh giọng nói.

"Có kẻ sẽ tham gia vì muốn gây ấn tượng với phụ hoàng, có kẻ tham gia là vì phần thưởng, cũng có kẻ tham gia là vì muốn tìm kiếm đối thủ ngang tài ngang sức. Theo ngươi, Tiểu Túc là thuộc dạng nào?"

"Công chúa người lại đề cao Tiểu Túc quá rồi, con người đơn giản như nàng ta, dĩ nhiên là vì phần thưởng rồi.", Tiểu Liên nhanh nhảu đáp.

Phúc Diệp cười lạnh, "Hầu hết những kẻ tham gia vì phần thưởng sẽ nhanh chóng thua hết."

"Thật sao? Ý người là Tiểu Túc sẽ sớm thua sao?", Tiểu Liên tròn mắt quay sang nhìn Phúc Diệp, "Tiểu Túc võ công và sức lực rất lớn, tuyệt đối phải nằm trong ba hạng đầu, vì sao Công chúa lại đoán Tiểu Túc sẽ sớm thua a?"

Phúc Diệp lạnh nhạt đáp, "Vì nếu thấy một tình huống đủ sức đe dọa, những kẻ này sẽ có suy nghĩ giữ mạng quan trọng hơn."

"A...", Tiểu Liên đầu gật gù thấu hiểu, lại hào hứng hỏi tiếp, "Vậy Công chúa, người nói xem ba loại người mà người nói, loại người nào sẽ thắng?"

Phúc Diệp nhếch môi cười nửa miệng nói, "Ngươi đoán thử xem."

Tiểu Liên đáp, "Ta đoán là loại người thứ ba, những kẻ này chắc chắn phải là mạnh nhất."

Phúc Diệp chống tay vào thành ghế, cười nhạo bảo, "Ngươi sai rồi, loại người thứ nhất mới chính là loại có khả năng thắng cao nhất."

"Hả? Vì sao? Nô tỳ không hiểu a...", Tiểu Liên xụ mặt hỏi.

Phúc Diệp đưa tay uống một ngụm trà, cười nói đến mười phần ôn nhuyễn, "Kẻ muốn gây ấn tượng với phụ hoàng có hai loại, ấn tượng tốt và ấn tượng xấu. Kẻ muốn gây ấn tượng tốt thì phải thể hiện khả năng xoay sở đỉnh cao, gọn gàng và hiệu quả của mình. Còn kẻ muốn gây ấn tượng xấu với phụ hoàng thì chỉ có một cách thức, đó là thẳng tay sát phạt."

"Thế?", Tiểu Liên lập tức tái mặt, nhận ra âm thanh của mình có hơi lớn liền đưa tay chặn miệng mình lại, nhỏ tiếng hỏi, "Ý của Công chúa là Thần Xung Mạc Thanh Trần?"

Phúc Diệp liếc nhìn Tiểu Liên, không trực tiếp trả lời mà lại cười nói hai chữ, "Thông minh."

Kẻ muốn gây ấn tượng tốt với Đệ nhị đế thì còn ai ngoài Diệp Vy!?

Về phần Thần Xung Mạc Thanh Trần, nàng ta chắc chắn là nôn nóng muốn chứng minh sức mạnh của tộc Chiến Thần, gây áp lực lên tộc Minh Thần ta. Trong trường hợp này, dù xét về lý lẽ hay xét về thực lực thì không có cái phép màu nào giúp Diệp Vy thắng được Thần Xung Mạc Thanh Trần a...

Đó, là những gì mà Minh Cao Hoan Linh Kỳ tự tin phỏng đoán.

Tư Phàm ngồi chống cằm xem mấy trận đấu trước mặt nhưng thực chất không có chút nào quan tâm, nàng không thích đánh nhau bạo lực, chỉ thích đánh đàn ngâm thơ vẽ tranh này nọ mà thôi, mấy cái khẩu quyết võ công chỉ có đọc nhưng không thích làm theo, thế nên thân thể mới có chút yếu ớt so với một vị "hoàng tử" như vậy. Nhưng nàng không quan tâm, nàng là nữ nhân, thể trạng lại không có tuyệt mỹ trời phú như Thần Xung Mạc Thanh Trần tập võ từ nhỏ cũng không bị phá dáng, nên nếu nàng mà còn ăn uống tập võ nhiều nữa thì sẽ sớm trở thành người khổng lồ giống Tiểu Túc mất...

Vẫn là gầy thì tốt hơn.

Miệng ngâm nga khúc nhạc mà nàng yêu thích, mắt lại nhìn nét mặt như nắm chắc mọi thứ trong tay của muội muội mình, nàng khẽ mỉm cười ngoắc tay gọi Hoàn Hoàn đến.

"Sau cuộc thi ngày hôm nay chắc là mọi chuyện sẽ rối tung lên, nên lát nữa hãy nói với Sùng Vương chuyện kia để hắn rời đi trước khi lên đài."

"Vương gia, ta sợ người kia đã đi xa rồi, không dễ tìm thấy a...", Hoàn Hoàn lo lắng thốt lên.

Tư Phàm suy tư một chốc liền nhỏ tiếng nói, "Bão tuyết cả ngày, hắn sẽ không thể đi xa được. Với cả, hôm nay ta muốn Diệp Vy phải là người đánh cuối cùng với Thần Xung Mạc Thanh Trần. Vì vậy, Sùng Vương nhất định phải cút ra chỗ khác."

Hoàn Hoàn lập tức gật đầu, "Vương gia, ngài yên tâm."

Ở trên đài, Tiểu Túc vừa tung một đòn quyết định vào ngực một tên hộ vệ của một vị đại nhân nào đó làm hắn bay thẳng xuống đài, tuy là nữ nhân nhưng sức lực lại phi phàm khiến Chu Vương vô cùng cao hứng vỗ bàn khen ngợi không dứt lời.

"Hay, hay... Phụ hoàng, đúng là quá hay a..."

Đệ nhị đế uống một ly rượu nồng do phủ Chu Vương cung cấp, loại rượu này thực sự là ngon hiếm có, cay nồng và cực kỳ thơm, uống vào đầu óc lâng lâng còn tinh thần thì sảng khoái vô cùng. Hắn uống một một ly thứ hai xong rồi mới hướng tới Phúc Diệp Công chúa mở lời kinh ngạc, "Ừm... Bên người Phúc Diệp có một hộ vệ lợi hại như vậy, thật là làm quả nhân bất ngờ."

Phúc Diệp lập tức vô tư cười nói, "Phụ hoàng, Tiểu Túc cần phải học hỏi nhiều hơn, lần này nhi thần cũng muốn đưa Tiểu Túc tới cho tông sư nào đó học hỏi thêm a..."

"Tông sư?", Hoàng đế tròn mắt hỏi, lại cười, "Công chúa là người của hoàng thất, không nên nghĩ tới những kẻ mãng phu chỉ biết có võ nghệ với đánh nhau."

Phúc Diệp lập tức xụ mặt như nữ hài vừa bị mắng, ủ rủ nói, "Nhi thần đã biết rồi..."

"Xem kìa, lại trẻ con...", Hoàng đế có chút sủng nịch chỉ tay vào Phúc Diệp, lại cưng chiều bảo, "Nếu muốn quả nhân sẽ đưa tiểu tướng nào đó tới phủ Công chúa để dạy võ, được chưa?"

Phúc Diệp ngay tức thì bày ra dáng vẻ dễ vui dễ buồn vốn có của thiếu nữ mới lớn, mới đó còn buồn bã chau mày mà vừa nghe Đệ nhị đế nói xong liền biến đổi thành vẻ vui mừng khôn xiết, "Phụ hoàng thương nhi thần nhất, nhi thần sẽ nghe lời..."

Tư Phàm mỉm cười nhìn Linh Kỳ, lắc đầu bất lực, tới lúc này rồi còn muốn dùng một tên tiểu tướng để lo đường lui cho Diệp Vy. Nếu Diệp Vy thất bại ngày hôm nay thì Linh Kỳ hẳn là sẽ dùng tên tiểu tướng này để xoa dịu nàng ta, kiểu như sẽ lấy lý do Diệp Vy là học trò của tên đó mà tăng bổng lộc hay đưa nàng ta vào đội quân an toàn nào đó trong kinh thành chẳng hạn.

"Đúng là trẻ con..."

Bích Tự Lãnh Thanh Thu ngồi bên cạnh chợt nghe thấy Tư Phàm cười liền bày ra dáng vẻ kinh ngạc, "Vương gia, từ bao giờ ngài lại hứng thú với võ nghệ đến vậy?"

"Sao hả? Võ nghệ? Ta đâu có khen đấu võ.", Tư Phàm đảo tròng mắt tránh đi ánh nhìn kinh ngạc của Lãnh Thanh Thu, lại liếc mắt xuống bàn nhìn ly rượu mạnh của Chu Vương, xoay sang nói với Hoàn Hoàn phía sau mình, "Đổi cho ta rượu nhẹ hơn."

"Vương gia, rượu này có vấn đề gì sao?", Lãnh Thanh Thu thấp giọng nói, "Hai hôm nay bệ hạ uống cũng rất nhiều, ta nghe nói rượu của bệ hạ có chút khác biệt so với rượu của bá quan."

Tư Phàm liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Thu, trầm giọng hỏi, "Có khác biệt sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà ta cảm thấy không có gì đặc biệt nên cũng không nói cho ngài biết. Chẳng lẽ có người lại dám ra tay ở đây sao?", Lãnh Thanh Thu dịu dàng cười, lại gắp cho Tư Phàm một miếng thức ăn nhẹ, "Vương gia nên ăn nhiều một tí, từ lúc ngài trở về phủ đã ăn uống rất ít, nếu để hoàng hậu nương nương nhận ra ngài gầy đi quá nhiều sẽ trách cứ ta không biết lo lắng cho ngài."

Tư Phàm nghe xong bỗng dâng lên áy náy nhìn Lãnh Thanh Thu, đúng thật nếu để mẫu hậu nàng gặp được bộ dáng gầy như cây tre của nàng bây giờ thì người đầu tiên bị trách mắng chính là Lãnh Thanh Thu. Nàng cầm một viên đậu phộng bóc vỏ bỏ vào mồm, cười nhạt nói, "Vậy thì nàng đừng gặp mẫu hậu, ta sẽ nói mẫu hậu là nàng không khỏe nên xin phép không gặp người. Chứ thể trạng ta đã như vậy rồi, có ăn uống gì thì cũng không mập nổi, nàng đừng lo."

"Vương gia...", Lãnh Thanh Thu thở dài nhìn Tư Phàm, Tư Phàm lúc này đã hướng ánh mắt lên võ đài chăm chú nhìn Tiểu Túc, không còn vẻ gì là sẽ nghe nàng nói nữa.

"Bao nhiêu năm rồi không được nhìn thấy Tiểu Túc dùng võ công nữa, quả là lớn rồi nên võ nghệ cũng tiến bộ hơn, ngày xưa để đẩy một kẻ địch ra khỏi võ đài thì nàng tốn không dưới bảy chiêu. Bây giờ thì chỉ cần một đòn đẩy, cứ như võ sĩ vậy...", Tư Phàm khẽ cười.

Đúng là lần đầu tiên nghe thấy Tư Phàm bình luận một trận đấu võ, Bích Tự Lãnh Thanh Thu trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc đưa mắt sang nhìn gương mặt rạng rỡ hồng hào của Tư Phàm, chỉ mới không gặp nửa ngày mà nàng giống như đã biến thành một người khác rồi.

Trong nửa ngày đó nàng đã gặp ai vậy?

Tiểu Túc có thể nói là một cao thủ chuyên về phòng thủ, còn nhớ năm đó Tiểu Túc và Tiểu Liên là hai nha hoàn nhỏ tuổi trong một phủ đệ nọ ở Nam Thành, Tư Phàm lúc nhỏ rất hay lui tới phủ đệ đó để tìm một vị tiểu thiếu gia đi thả diều, Hoàn Hoàn là thủ vệ của Tư Phàm nên cũng đi theo. Đó chính là sự bắt đầu của mối quan hệ giữa Tư Phàm với Tiểu Túc và Tiểu Liên, cả vị thiếu gia nọ nữa. Sau đó vì xảy ra một số biến cố mà Tư Phàm đã thu nhận Tiểu Túc và Tiểu Liên về dưới tay mình.

Lúc đó có một hôm tiểu Linh Kỳ đột nhiên chạy đến chỗ Tư Phàm hỏi vì sao bên cạnh nàng lại có nhiều hộ vệ như vậy còn mình thì chỉ có mấy tiểu nô tỳ nhỏ xíu. Minh Trung hoàng hậu bảo rằng vì Tư Phàm là hoàng tử nên cần được bảo vệ nhiều hơn, thế nhưng sau đó Tư Phàm vẫn đưa Tiểu Túc và Tiểu Liên đến bên cạnh tiểu Linh Kỳ. Ngoài miệng nói là bên cạnh mình còn nhiều người hữu dụng hơn, nhưng trên thực tế Linh Kỳ biết rõ tâm phúc của huynh mình vốn không nhiều đến thế, không hiểu vì lý do tại sao huynh lại hạn chế thu dưỡng tâm phúc đến như vậy? Chính vì thế mà về sau, Linh Kỳ cũng đã tự cho mình là một tâm phúc của Tư Phàm, làm bất cứ việc gì cũng suy nghĩ thiệt hơn cho huynh của nàng, người khác nếu nói xấu huynh sau lưng nàng thì khôn hồn đừng để nàng biết, chứ một khi nàng đã phát giác ra thì đừng hòng sống sót.

Còn cả Linh Kỳ có một thắc mắc, chuyện năm đó ở Nam Thành, vị tiểu thiếu gia kia đã biến đi đâu mất mà lại để Tiểu Túc và Tiểu Liên lại cho huynh của nàng?

Võ công của Tiểu Túc không hề tầm thường, cùng với Tiểu Liên lại có chút ngu trung, vậy thì lý do gì lại phản bội tiểu thiếu gia kia và đi theo huynh của nàng? Vẫn biết là huynh có khả năng khiến người khác làm việc cho mình rất tốt, nhưng mà loại chuyện như vậy thì hẳn là một người quân tử như huynh sẽ không làm đâu.

Mà kệ đi, huynh của nàng dù thế nào thì vẫn là huynh của nàng, dù có bất cứ điều gì xảy ra nàng vẫn nhận thức rõ được điều này, kể ra khi hiện tại huynh đang có ý gì tới Diệp Vy thì nàng vẫn nhận biết được thiệt hơn rõ ràng giữa hai người.

Tiểu Túc lại vừa thắng một trận, bây giờ đã tới lượt Diệp Vy lên đài rồi. Linh Kỳ khôi phục một chút tỉnh táo dời suy nghĩ tới phía võ đài, chỉ thấy Diệp Vy một thân võ phục màu xanh đen đầy trầm tĩnh kiên định đang chậm rãi bước đến.

Nhắc tới Diệp Vy, nàng ta rất ít khi để lộ ra vết sẹo hình tia sét ở giữa trán mình, bình thường nàng luôn đội trên đầu chiếc mũ đồng bộ với y phục cùng áo choàng bổ khoái. Còn lúc sống ở phủ Công chúa thì không mặc y phục của nô tỳ mà lại mặc y phục của gia đinh, vì vậy lúc nào cũng đội trên đầu chiếc mũ gia đinh che khuất vầng trán trông vô cùng không giống ai.

Mà ngày hôm nay, Diệp Vy lại hiếm hoi không đội mũ trên đầu, thay vào đó nàng lại buộc một dải lụa xanh đen, tuy là vẫn dùng cho mục đích che đi vết sẹo nhưng lại khoe ra được vầng trán cao cao đầy thông minh, tóc dài đen nhánh được buộc cao phía sau làm lộ ra gương mặt sáng sủa. Có điều lúc nào trên mặt cũng chỉ có một hai cái biểu cảm là nghiêm nghị với nhíu mày, nếu không thì cũng miễn cưỡng gọi là xinh đẹp đi.

Theo đúng lễ nghi thì đầu tiên phải cúi đầu hành lễ từ cao xuống thấp, sau đó sẽ hướng về phía chủ nhân của mình hành lễ lần nữa. Thế nhưng Diệp Vy này từ đầu đến cuối đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn về chỗ Phúc Diệp Công chúa, đứng trên võ đài cũng chọn vị trí đứng đưa lưng về phía chỗ ngồi của Công chúa.

Thật sự là vô lễ...

Phúc Diệp Công chúa nhíu mày nhìn bóng lưng khó ưa của nữ tử trên võ đài, thầm nghĩ chẳng lẽ vì chuyện mình làm khó mà nàng ta lòng mang uất hận đến vậy sao? Nàng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy kỳ lạ, liền hỏi Tiểu Liên.

"Lúc nãy ta thấy có người sử dụng vũ khí, vì sao Diệp Vy không thấy cầm trường đao?"

Tiểu Liên liền đáp, "Công chúa, sau lần hành thích trong cung kia thì bệ hạ đã hạ lệnh, ngoại trừ thủ vệ và ám vệ bên cạnh bệ hạ ra thì không ai được quyền đem theo vũ khí lẫn mặc khôi giáp ở chỗ có mặt bệ hạ. Bao gồm tất cả mọi nơi chứ không riêng gì hoàng cung."

"Có sao? Sao ta không nghe gì?", Phúc Diệp tròn mắt hỏi.

"Chuyện này bệ hạ không có đưa ra thánh chỉ chính thức, nhưng luật đã ngấm ngầm được thực hiện. Ta đã nghe ngóng qua mấy thị vệ trong cung, hỏi muốn chết mới ra được chuyện này đó. Ngay cả các tướng sĩ đưa tin khẩn về hoàng cung, việc đầu tiên trước khi bước vào cổng cung chính là cởi bỏ khôi giáp và hạ vũ khí xuống a...", Tiểu Liên vừa cười vừa nói, lại thuận tay đem nho vừa tách vỏ ra dâng tới trước mặt Công chúa hầu nàng ăn từng quả một.

"Vậy nếu có người xuất hiện ở đây với vũ khí có tính sát thương cao thì sao?", Linh Kỳ mỉm cười thâm thúy hỏi.

Tiểu Liên lém lỉnh nói, "Công chúa, người vì sao lại hỏi một câu mà mình đã biết câu trả lời a..."

Lúc này trên dưới võ đài mới có người đem trường đao đã được chuẩn bị trước cho Diệp Vy, phía đối diện là một nam thị vệ cũng sử dụng cùng một loại trường đao với nàng. Nhìn nam thị vệ này cao tám thước, thân hình to tướng cầm trên tay trường đao thật là uy dũng vô song. Còn Diệp Vy thì hình như thanh đao có chút to và dài quá so với hình dáng của nàng, rõ ràng kích cỡ trường đao này là của nam nhân chứ không phải là của nữ nhân.

Không biết là nàng ta có sử dụng hiệu quả không? Hay là thua ngay từ chiêu đầu tiên...???

Thôi kệ, thắng hay thua cũng được miễn là đừng có làm mất mặt phủ Công chúa ta là được.

Phúc Diệp nhếch môi khinh bỉ nhìn bóng lưng Diệp Vy, nhưng mà nàng căn bản không hề biết sở trường của Diệp Vy là sử dụng những loại vũ khí có khả năng gây sát thương tầm rộng như vậy. Với cả, nàng chọn chỗ đứng xoay lưng về phía Công chúa như vậy là còn có một lý do khác.

Thông thường thì phải hướng mặt về phía chủ nhân của mình mà hành lễ trước khi bắt đầu trận đấu, thế nhưng Diệp Vy bây giờ là trong lòng có quỷ, ở trước mặt bệ hạ nàng không dám nhìn thẳng mặt Phúc Diệp Công chúa, thế nên nàng đã quyết định nhìn Phúc Diệp theo cách khác.

Bề mặt trường đao trên tay Diệp Vy sáng bóng chẳng khác nào một cái gương nhỏ, đủ để nàng trông thấy hết biểu cảm khinh bỉ trên mặt nàng Công chúa kiêu ngạo kia. Khóe môi Diệp Vy lúc này bất giác nâng lên một đường cong nhỏ, ai biết được trong lòng Phúc Diệp Công chúa lúc này là muốn nàng thắng hay muốn nàng thua? Nhưng nàng không đặt nặng vấn đề đó, ở đây ai cũng đánh giá nàng thấp hơn so với nam nhân kia, nhưng chỉ cần có Công chúa ở phía sau thì nàng sẽ dốc hết sức mình để không làm nàng ấy thất vọng ở nơi này.

Diệp Vy là một bổ khoái, chiến đấu luôn mang chiều hướng tấn công, tiếng khua chiêng vừa vang lên nàng đã liền phóng tới sử dụng độ sát thương lớn của trường đao mà rạch một đường ngang đẩy lùi đối thủ. Nam thị vệ kia cũng không vừa, mắt thấy bị Diệp Vy đẩy lùi hai bước nên đã thủ thế chống đỡ, đồng thời lợi dụng thân thể to lớn, sải tay dài hơn nên lập tức giã một đòn đánh vào bên sườn Diệp Vy.

Tình huống này buộc Diệp Vy phải thoái lui ra sau, Phúc Diệp trông thấy chỉ khẽ nhíu mày, ngoài miệng không hé lời nào nhưng trong lòng lại đang âm thầm nguyền rủa một ngàn câu.

"Đừng có mà đem máu me về phủ Công chúa của ta!!"

Mặt khác, Mạc Thanh Trần đang ở phía sau hậu đài, nghe tiếng hô hoán dữ dội trên võ đài cũng chẳng biết trận đấu của nữ bổ khoái đó có gì mà làm mọi người phấn khích như vậy, nàng mang theo thân mình chậm rãi đi đến giá treo vũ khí, lòng phân vân không biết nên dùng loại nào. Bỗng phía sau lại phát ra tiếng nói.

"Nàng sử dụng kiếm giống khi trước đi, bản vương muốn đấu với nàng ở trạng thái mạnh nhất."

Sùng Vương mặc võ phục màu xanh đứng đằng sau Mạc Thanh Trần, dáng vẻ anh tuấn to lớn vững chãi như núi, ánh mắt vui vẻ sáng ngời nhìn nàng, "Nàng nghe bản vương nói gì không?"

"Bái kiến vương gia."

Sùng Vương trông thấy việc đầu tiên Mạc Thanh Trần làm khi gặp mình vẫn là cúi đầu chào mà không khỏi thở dài.

"Đã quen biết nhau lâu như vậy mà nàng vẫn còn khách sáo với ta sao? Lần sau gặp chỉ cần chào qua loa bằng miệng là được, không cần cúi đầu gập người gì cả đâu."

"Không được, ta chỉ là một thảo dân, hành xử theo đúng lễ tiết là chuyện phải làm.", ngay cả Tư Phàm còn chưa miễn cho nàng mấy thứ lễ nghi như vậy, nói gì là chỉ với lời của một mình Sùng Vương?

"Nàng...", Sùng Vương có chút bất lực chống nạnh nhìn Mạc Thanh Trần, "Vì sao nàng lại cứng nhắc như vậy a..."

Hắn lại nhìn Mạc Thanh Trần hồi lâu, bật cười nói.

"Nữ nhân... đôi khi ngoan ngoãn quá cũng không phải chuyện tốt..."

Mạc Thanh Trần tay định cầm thanh kiếm trước mặt lên, nghe Sùng Vương nói thì chợt dừng lại, "Vì sao ngài lại nói vậy?"

Sùng Vương gãi đầu cười có chút ngốc nghếch, đi đến bên cạnh nàng đáp, "Nguyên tắc quá sẽ thành cứng nhắc, đôi khi phải biết thức thời một chút, như vậy sẽ khiến người khác yêu thích hơn."

Mạc Thanh Trần nâng mày tựa hiểu ý, lại lạnh nhạt bảo, "Ở đây ta cũng không cần phải thức thời với ai, chỉ cần làm đúng việc của mình là được."

"Nàng...", Sùng Vương thấy nàng cầm lấy một thanh kiếm rồi quay lưng bỏ đi thì nhanh tay giữ lấy nàng, nhỏ giọng chất vấn, "Vì sao nàng lại cố tình không hiểu ý ta? Tộc Minh Thần công tư phân minh, không bao giờ bạc đãi trung thần, vì sao chúng ta không thể chung sống hòa thuận với nhau được chứ?"

Mạc Thanh Trần không nhìn Sùng Vương, khẽ nói đủ để cho hắn nghe thấy, "Bệ hạ lòng mang thiên hạ, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi trung thần."

"Mạc Thanh Trần, nàng nói vậy giống như là đang nói dỗi ta vậy.", Sùng Vương nhíu mày khó chịu nói, "Nếu nàng không tin phụ hoàng ta thì sau này ta nhất định..."

"Vương gia, ngài cẩn thận miệng của mình một chút!!", Mạc Thanh Trần ngay lập tức lên tiếng cắt ngang câu nói của Sùng Vương, hắn không biết ở đây là đâu sao mà ăn nói như vậy?

"Ta... ta... xin lỗi..."

Sùng Vương nói còn chưa hết câu thì bóng Mạc Thanh Trần đã ở rất xa rồi, lúc này hắn mới chợt bừng tỉnh vỗ mạnh đầu của chính mình, "Tại sao ta lại ăn nói ngu ngốc như vậy chứ!? Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn."

Nhìn nhân ảnh đẹp tựa như tiên hạc của nàng bước ra khỏi sân hậu đài, Sùng Vương lòng vừa tiếc nuối vừa phẫn uất, vì sao Thần Xung Mạc Thanh Trần lại lạnh nhạt khó gần như vậy, tính nết lại nghiêm chỉnh đến mức cứng nhắc khó chịu, thật là không biết làm sao để thân thiết được với nàng...?

"Tất cả những lời ta nói với nàng đều là thật lòng thật dạ, nàng lại..."

Không nhịn được mà thở một hơi dài thượt, làn khói trắng bay lơ lửng trong không khí tựa như u sầu mờ ảo không tản đi trong lòng khiến Sùng Vương một lần nữa lại vặn não suy nghĩ.

Có lẽ nàng không thích những lời nói nhắc nhở không có căn cứ, nàng cho đó là dạy đời nàng, mạo phạm nàng sao?

Có lẽ... hắn vẫn còn thiếu bước nào đó để thành công thu hẹp khoảng cách với nàng a? Nhưng là gì? Sở thích của nàng sao?

Nàng là người tộc Chiến Thần, hẳn là thích võ nghệ rồi. Nhưng hắn cũng là người học võ mà nàng cũng đâu thèm để ý hắn... Vậy khó rồi...

Nàng sẽ có cảm tình với người như thế nào nhỉ?

Hắn nói mãi mà nàng cũng không thích, vậy hẳn là nàng sẽ thích kiểu người nói ít làm nhiều đi?

Trầm tính.

Nói ít làm nhiều.

Chắc là hai loại này rồi a...

Không hiểu sao Minh Cao Hoan Tư Điệp cảm thấy hai dòng miêu tả này có chút quen quen...

Lại quay về Mạc Thanh Trần, sau khi đã khuất khỏi tầm mắt Sùng Vương thì nàng mới đưa đầu ngoảnh lại nhìn hắn, tên này quả nhiên đầu óc thông minh hơn Chu Vương nhưng ăn nói lại có chút hào sảng không câu nệ lễ tiết. Chuyện này bất cứ ai nhìn qua liền sẽ biết là hắn muốn làm thân với nàng, thế nhưng hắn càng làm vậy càng giống như đang làm khó nàng hơn.

Tư Phàm thì khác, nàng ấy biết rõ những điều này nên khi đối mặt với nhau cũng chẳng bao giờ biệt đãi nàng giống như Sùng Vương cả. Những thứ nên làm đúng thì càng phải làm đúng, đó là tôn chỉ của chính nàng từ lúc rời Vân Thành đến giờ.

Thật may mắn, vì Tư Phàm cũng hiểu được điều này.

Ngay cả làm khó nàng cũng ở mức vừa đủ chứ không có một chút đặc cách nào cả. Nghĩ tới nàng lại bất giác nâng môi cười, nghiêm nghị là nàng ấy, gian manh cũng là nàng ấy, lạnh lùng là nàng ấy, mà dịu dàng càng là nàng ấy.

Thật là nữ nhân đáng... ghét...

Mạc Thanh Trần lúc này mới chợt nhận ra, không biết từ lúc nào nàng đã dần dần bắt kịp được nhịp độ suy nghĩ của Tư Phàm. Nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, nàng ấy đang muốn làm cái gì, nguyên nhân nàng ấy đang làm một việc vô bổ... từng bước từng bước Mạc Thanh Trần đều dần hiểu rõ, giống như... tâm hồn của nàng và nàng ấy... đã gần nhau hơn bao giờ hết...

Vì sao ta lại có cảm giác như vậy được nhỉ?

Vì muốn dứt ra khỏi suy nghĩ về Minh Cao Hoan Tư Phàm, Mạc Thanh Trần đã rẽ hướng đi đến một tiểu viện khác, vì bước chân của nàng tương đối thanh thoát nhẹ nhàng nên cũng không đả động quá nhiều đến không gian xung quanh, lúc này bất ngờ phía bên kia vách tường bỗng vang lên tiếng gió tạt xen lẫn tiếng giày đạp xuống mặt đất, ẩn ẩn còn vài âm thanh lách tách kỳ lạ khiến nàng chú ý.

Khinh công?

Ở những nơi không được chạy như trong chùa, trong cung hoặc các phủ đệ, nếu đột ngột vang lên tiếng di chuyển gấp gáp thì quá quái lạ, đây chính là cách thông dụng nhất dùng để phát hiện những kẻ có hành vi bất thường. Thế nhưng nó không thể áp dụng được với các cao thủ có thể sử dụng khinh công để bí mật đột nhập.

Gió thổi thông thường có tốc độ khá ổn định, chỉ cần một cơn gió mạnh tạt qua thì người nhạy cảm cũng có thể nghe được tiếng gió thổi rồi. Thế nhưng nếu đột nhiên có tiếng gió tạt lướt qua mạnh hơn bình thường, sau đó lập tức ngừng lại theo quãng thì chắc chắn đó là khinh công.

Võ công của tộc Chiến Thần đã khắc phục triệt để âm thanh này bằng cách dùng điểm tựa để hạn chế dùng nội lực khi thi triển khinh công, mà Mạc Thanh Trần ngoại trừ kiếm pháp ra thì khinh công chính là điểm nổi bật nhất của nàng. Lúc ở Bắc Thành nàng đã đi đi về về mà Tiểu Túc không tài nào phát giác ra được dù chiếc thuyền đó không hề lớn, đuổi theo Diệp Vy trong rừng bị phát hiện cũng là do hắc y nhân đi cùng kia gây ra tiếng động chứ không phải nàng.

Chính vì vậy, khinh công non nớt của kẻ vừa di chuyển phía bên kia không tài nào che giấu nổi Mạc Thanh Trần, vì tránh bức dây động rừng nên nàng không trực tiếp đi qua đó mà lại đứng im ở cổng tiểu viện này nghe thử kẻ bên kia đang làm gì. Đầu tiên là tiếng bước chân hơi vội vã chứng tỏ hắn đã không cần dùng khinh công nữa, có lẽ đã đến đúng nơi, nhưng chỗ này lại là kho củi khô, hắn tới đây làm gì?

Tiếp theo nàng lại nghe thấy tiếng soàn soạt cùng âm thanh tí tách xen kẽ vào nhau, nghe như tiếng vải và... Chợt nhớ lại âm thanh nhỏ vang lên cùng với lúc kẻ này phát khinh công vào viện nên Mạc Thanh Trần nhíu mày nghi hoặc, tiếng này nghe giống như chất lỏng rơi từng đợt xuống mặt đất và mỗi đợt đều chỉ có một lượng ít, mà rơi lại liên tục không thể kiểm soát được.

Cả người hắn đang ướt sũng sao...?

Chỉ có thể là y phục bị ướt mà thôi, vì nước từ trên y phục không thể kịp thời vắt khô được nên mới rơi nhỏ giọt xuống đất liên tục như vậy. Ban đầu Mạc Thanh Trần còn nghĩ là máu, nhưng khu vực lễ hội này còn rất nhiều nơi để hắn có thể ẩn nấp chữa thương hoặc là giấu xác người, tội gì phải ở một nơi nguy hiểm như thế này?

Trong lúc Mạc Thanh Trần vẫn còn đang tập trung phân tích thì chợt phía bên kia vách tường tiếng của một thị nữ vang lên.

"Tiểu Thất Tử, người đang làm gì ở đó thế?"

Tiểu Thất Tử đang cặm cụi dọn củi khô nghe thấy tiếng gọi mình phía sau liền quay lại ngô nghê cười hỏi, "Tiểu Thúy, có chuyện gì sao? Ta đang dọn củi tới cho bếp, ở đó cần thêm củi khô..."

Thị nữ tên Tiểu Thúy bưng trên tay một ấm trà nóng híp mắt nhìn Tiểu Thất Tử rồi nói, "Củi khô là nhiệm vụ của người khác, ngươi lại khờ khạo bị bọn họ lợi dụng rồi chứ gì? Sư phụ ngươi đang tìm ngươi kia kìa, không nhanh lên là lại bị mắng đấy."

"A...", Tiểu Thất Tử há mồm đứng dậy, tròn mắt hỏi, "Sư phụ tìm ta có việc gì gấp sao?"

"Ta không biết nhưng ngươi nên nhanh đi, kẻo sư phụ ngươi lại mắng cho xem..."

"Ta biết rồi, ta tới ngay. Làm phiền ngươi rồi."

Tiểu Thất Tử vội vã lau sạch tay định quay lưng đi Tiểu Thúy liền nắm lấy lưng áo hắn nhỏ giọng hỏi thêm, "Nè, ngươi đã tìm thấy Tiểu Lục Tử chưa vậy?"

Tiểu Thất Tử lắc đầu nguầy nguậy, "Ta chưa. Mà thật là kỳ lạ, hôm qua các ngươi cũng thấy rồi đó, hắn nói đi uống nước rồi biến mất tăm luôn, đi tìm vòng quanh cả ngày mà cũng đâu thấy..."

"Thiệt kỳ lạ, làm sao mà một người lại tự nhiên bốc hơi khỏi đây được chứ...", Tiểu Thúy khẽ rùng mình.

Tiểu Thất Tử liền cười, "Có lẽ hắn trốn việc đâu đó thôi, đợi khi hắn trở về ta nhất định sẽ bảo sư phụ phạt hắn thật nặng."

"Cũng đúng, tên tiểu tử đó ham chơi như vậy, ỷ mình thông minh mà thường xuyên lách luật lung tung, lần này bị phạt một lần cho chừa."

Tiếng cười nói của Tiểu Thất Tử và Tiểu Thúy dần xa cũng là lúc hàn quang trong mắt Mạc Thanh Trần hiện lên, nàng bước đến gần kho chứa củi khô nhìn vào bên trong thì đã thấy chiếc áo thấm nước bị cắt nát quăng dưới đáy lò củi đang cháy hừng hực, không bao lâu nữa nó sẽ giống như chưa từng tồn tại trên cõi đời này. Còn Tiểu Thất Tử kia mang một thân võ công giả làm thái giám lén lút làm gì chẳng ai có thể biết được?

Mạc Thanh Trần bỗng nhiên có dự cảm không hay, nàng chẳng biết Tiểu Thất Tử là người của phe nào, có khả năng việc sắp tới sẽ làm tổn hại tới Tư Phàm hay không? Nàng không còn cách nào khác đành phải xem thử Tiểu Thất Tử này đã âm thầm làm việc gì, nghĩ thế nàng liền nhanh tay bắt lấy một góc mảnh vải đang cháy dở trong lò củi rồi cẩn thận kiểm tra.

Vì là y phục Tiểu Thất Tử mặc trên người nên Mạc Thanh Trần biết rõ không có độc bên trong, nàng đưa lên mũi cũng không ngửi ra mùi rượu hay bất cứ hương thơm nào quá đặc biệt, chẳng lẽ đây chỉ là nước bình thường thôi sao? Thế nhưng hắn làm cái gì mà cả người đều ướt sũng đến như thế này?

Là lặn xuống nước sao? Nhưng gần đây còn có sông hồ nào vẫn chưa đóng băng à? Dù có đi chăng nữa thì với thời tiết này mà lặn xuống nước cũng chẳng khác nào tự sát.

Nước giếng sao?

Mạc Thanh Trần lặng lẽ cất mảnh vải y phục của Tiểu Thất Tử vào người rồi lang thang dưới thời tiết lạnh giá rất lâu, nàng đang cố nhớ lại xem quanh đây có bao nhiêu cái giếng nước. Khu vực lễ hội này rất rộng, tổng cộng có sáu cái giếng nằm rải rác ở đây, trong đó có hai cái ở gần nhà bếp lớn, một cái ở khu vực giặt rửa. Còn lại ba cái nằm rải rác gần các tiểu viện lớn để phục vụ sinh hoạt cá nhân của các vị chủ nhân, trong số đó có một cái nằm trong chính viện mà Hoàng đế đang ở, một cái phục vụ cho các tiểu viện ở xa, nơi mà hôm nay Mạc Thanh Trần và Tư Phàm rời khỏi. Còn lại một cái cuối cùng, chính là cái giếng đặt ở phía sân sau khu vực chuồng ngựa.

Lúc Mạc Thanh Trần nhìn thấy cái giếng đó, trên mặt đất còn có một chút nước đọng lại rồi đóng băng có chút trơn trượt, nắp giếng bị mở toang, xô múc nước biến mất, dây kéo thì bị đứt thả thẳng xuống đáy giếng. Nàng chậm rãi đi đến cạnh cái giếng, quan sát một chốc rồi đưa mắt nhìn xuống dưới giếng, trong tích tắc đáy mắt nàng liền hiện lên khí tức lạnh lẽo rồi không nhanh không chậm mà thu tầm mắt lại, lặng lẽ xóa sạch dấu vết tồn tại của chính mình mới trở về sân sau của võ đài.

Lúc Mạc Thanh Trần về đến sân sau võ đài thì Thanh Tâm cũng vừa hay tìm thấy nàng, Thanh Tâm nhanh chóng tiến đến sát nàng, cúi đầu nói nhỏ.

"Tiểu thư, mới vừa rồi ta đi tìm người thì bất ngờ gặp được Thường Minh Hải đại ca lại đang chuẩn bị lẻn vào đây tìm người... Thần Mạc phủ đưa tin đến có chuyện quan trọng..."

"Nội tổ phụ của ta?"

Thanh Tâm lắc đầu, "Phía bắc Vân Thành có một phiến quân nổi loạn không biết đã ẩn nấp từ bao giờ, không thể tra ra xuất xứ. Lão gia nghi ngờ là quân đội của Tát Xích Na cùng Dĩ Án đột nhập vào lãnh thổ Minh Càn quốc."

Nàng nghe xong thì lập tức nhớ đến việc Tát Xích Na và Dĩ Án mà trước đây Tư Phàm đã từng nói với mình. Bắc Thành và Vân Thành cách nhau không quá xa, chỉ tầm ba bốn ngày cưỡi ngựa liên tục, một bên Vân Thành địa hình rừng núi cao vút rậm rạp hiểm trở, bên còn lại lại có thảo nguyên rộng lớn. Nghe thì phong cảnh vô cùng đẹp, nhưng Đệ nhất đế nào có tốt bụng như vậy, thực ra năm xưa Đệ nhất đế đẩy toàn tộc Chiến Thần đến Vân Thành là vì một lý do đặc biệt.

Lúc đó Tát Xích Na và Dĩ Án là hai tộc quy thuận Minh Càn quốc sớm nhất, vị trí địa lý của Tát Xích Na và Dĩ Án đặc biệt ở chỗ chính là hai tộc này nằm bọc hai bên trái phải Vân Thành, Tát Xích Na là vùng biển sau núi bên trái, Dĩ Án là thảo nguyên rộng lớn bên phải. Một khi tộc Minh Thần nắm được thời cơ thì ngay lập tức sẽ phát lệnh xuống, yêu cầu Tát Xích Na và Dĩ Án từ hai bên tấn công thẳng vào Vân Thành khống chế toàn tộc Chiến Thần.

Đó chính là toàn bộ dụng ý của Đệ nhất đế, chỉ đáng tiếc Đệ nhất đế qua đời quá sớm, mà Đệ nhị đế lại không có uy lực lẫn tài lực như phụ thân mình, loay hoay rất lâu mới có thể nảy ra chủ kiến hôn phối Phúc Diệp Công chúa và thế tử Tát Xích Na để kéo gần quan hệ đôi bên.

Có điều lòng người khó đoán, chẳng ai ngờ được Tát Xích Na lại đột nhiên nảy ra tâm tư riêng, từ chối hôn phối Phúc Diệp Công chúa rồi quay sang kết thân với tộc Dĩ Án, âm mưu dựng thế lực riêng. Dĩ nhiên như đã biết từ trước, Tát Xích Na và Dĩ Án bị ngăn cách bởi Vân Thành, nếu muốn thuận lợi thực hiện âm mưu của mình, bọn họ buộc phải đưa ra lựa chọn:

Một là kết hợp với tộc Chiến Thần để tạo thành một khối thế lực bao phủ toàn bộ phía tây bắc Minh Càn quốc. Nhưng cách này không khả quan bởi vì thực lực của tộc Chiến Thần là một ẩn số lớn theo chiều hướng rất đáng sợ. Nếu muốn làm đồng minh của tộc Chiến Thần thì hai tộc này buộc phải nằm dưới cơ tộc Chiến Thần. Mà ai cũng biết tộc Chiến Thần có dã tâm thế nào với giang sơn Minh Càn, một khi đã nắm được quyền lực thì đừng mong chiếm được bất cứ thứ gì từ tay bọn họ.

Cách thứ hai chính là hai tộc này phải tiêu diệt tộc Chiến Thần, đem Vân Thành trở thành cứ điểm của mình. Tuy là vẫn còn vướng mắc về thực lực của tộc Chiến Thần, thế nhưng họ lại có lợi về mặt chiến thuật. Tộc Chiến Thần không thể tự tiện dụng binh vì sẽ dễ bị tộc Minh Thần nắm được lý do giáng tội, chính vì vậy chỉ cần Tát Xích Na và Dĩ Án tấn công từ hai bên vào một Vân Thành đang mỏng giáp thì phần thắng chắc chắn sẽ rất cao.

Mà ở cách này, Tát Xích Na có một điểm lợi, đó chính là địa hình rừng núi tây bắc vô cùng hiểm trở khó dò, thuận lợi để bọn họ giấu binh vào đó. Chỉ cần Dĩ Án từ một bên tấn công kéo giãn lực lượng thủ thành thì phía bên kia Tát Xích Na đã có thể dễ dàng xâm nhập vào địa phận Vân Thành rồi.

Mạc Thanh Trần rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nghĩ đoạn liền lạnh giọng hỏi, "Vân Thành không được dụng quân đánh ngoại tộc, phụ thân ta nói thế nào?"

"Lão gia chưa nói với lão tổ gia chuyện này, người lo lắng Hoàng đế sẽ lợi dụng việc này mà hạ lệnh tiêu trừ các nghĩa quân ngoài sự quản lý của triều đình, đến lúc đó sẽ kéo theo cả các nghĩa quân của tộc ta vào vòng nguy hiểm..."

Vấn đề thứ nhất chính là ở tính chiến thuật, tộc Chiến Thần hiện tại tuyệt đối không được dùng tới các nghĩa quân dưới trướng, chỉ được dùng lực lượng tự vệ ít ỏi có sẵn trong Vân Thành.

Mạc Thanh Trần khẽ cười, "Không sao, Tát Xích Na là thủy tộc, biến binh không có đe dọa lớn tới Vân Thành, nhưng Dĩ Án là tộc sống ở thảo nguyên, báo về cho phụ thân ta cẩn trọng tộc người này là được. Còn nếu muốn chắc chắn hơn thì phụ thân có thể nghĩ đến phương án phái lục ca Mộc Ngân ra trấn áp, huynh ấy là kiểu người có sức càn quét mạnh, rất phù hợp với dạng chiến đấu trên địa hình rộng và trống trải. Nếu là huynh ấy thì sẽ không xảy ra sai lầm lớn."

Thanh Tâm trong lòng kinh ngạc tột cùng, tiểu thư vì sao lại có thể nắm rõ được đặc điểm của từng ngoại tộc như vậy chứ? Chẳng lẽ ở lần đi Bắc Thành tiểu thư đã điều tra được? Nhưng mà... Bích Huyết Châu ở Bắc Thành... nàng vẫn chưa có dịp hỏi tiểu thư trải qua việc đó như thế nào?

Thanh Tâm hiếm khi có chút lơ đễnh nhưng cũng không lâu, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo ngay sau đó, nàng tiếp tục nói.

"Lão gia còn dặn dò tiểu thư hãy cẩn thận ở lễ hội này, một bước sẩy chân thì cái tội khi quân sẽ ập vào đầu, triều đình sẽ không đưa viện quân đến Vân Thành, lúc đó..."

Vấn đề thứ hai đó chính là viện quân, phải làm cho Hoàng đế chịu mở cổng đẩy viện quân đến Vân Thành cứu giúp, bắt buộc phải sử dụng binh lực của triều đình mới có thể giữ an toàn cho nghĩa quân toàn tộc của nàng.

Mạc Thanh Trần lại cúi đầu suy tư một lúc, nàng đưa mắt nhìn trân trân vào vành mắt chiếc mặt nạ đang ngự trị trên mặt mình, mất khoảng nửa nhịp xong liền cười lạnh đáp, "Hoàng đế không muốn đưa viện quân cũng không được, lễ hội này dù xảy ra chuyện gì hắn cũng khó có thể làm khó được ta..."

"Tiểu thư đã nghĩ ra cách gì sao?"

Mạc Thanh Trần vốn định làm việc này sau nhưng lại chợt nhớ tới Thường Minh Hải, nàng liền thấp giọng hỏi thêm.

"Thanh Loan đang ở đâu?"

"Tỷ ấy đang đưa Thường đại ca ra ngoài, kẻo huynh ấy không may lại bị phát hiện giống như lần trước."

"Đi tìm hai người họ, bảo họ nhanh chóng lan truyền một thứ cho ta."

Thanh Tâm nhíu mày, "Tiểu thư là muốn lan truyền cái gì?"

Mạc Thanh Trần ánh mắt toát ra hàn khí lạnh lẽo, ngữ điệu u lãnh cất lên.

"Phương bắc phiến loạn trùng trùng,

Khổng tước rơi rụng một lòng Minh trung.

Vũ binh một vạn hào hùng,

Dốc lòng trấn trụ há nào ngu trung?"

Thanh Tâm nghe xong mặt liền biến sắc, khẩn trương hỏi.

"Tiểu thư, cái này là... Hoàng đế nghe xong sẽ không sao chứ?"

"Không sao, cứ làm theo lời ta."

"Được rồi, vậy ta sẽ lập tức đi tìm tỷ tỷ và Thường đại ca ngay.", Thanh Tâm tôn sùng Mạc Thanh Trần vô điều kiện, dù cho chuyện này tiềm ẩn nguy cơ đến thế nào thì chỉ cần tiểu thư nói, nàng nhất định sẽ làm theo. Ngữ âm nàng vẫn không biến đổi gì nhiều nhưng hai mắt giờ đã sáng ngời, "Tiểu thư, ước chừng phải bảy tám ngày sau bài thơ mới về tới Vân Thành được, để truyền từ Vân Thành ngược về Minh Thành thì e là phải mười mấy ngày..."

Mạc Thanh Trần nụ cười có chút sủng nịch điểm vào trán nha đầu Thanh Tâm một cái nói, "Vậy ta còn cần tỷ muội hai ngươi làm gì!?"

Thanh Tâm được tiểu thư sủng nịch thì e thẹn cười cười, vui vẻ nói, "Tiểu thư yên tâm, ta và tỷ tỷ, cả Thường đại ca nhất định sẽ làm việc hết sức mình."

Lúc Mạc Thanh Trần trở về phía võ đài thì đang là giữa trận đấu của một nam một nữ mặc y phục có chút tương đồng nhau, đều là võ phục màu đỏ đen cùng đai lưng mảnh đính thạch anh vàng nâu. Tuy là y phục giống nhau nhưng họ lại sử dụng vũ khí khác nhau, bên nam thì dùng thương, còn bên nữ thì lại dùng roi xích trông vô cùng rợn người.

Nữ tử sử dụng roi xích nhìn nét mặt đoan trang kiêu kỳ nhưng tay dùng vũ khí lại mạnh mẽ đáng sợ vô cùng, nàng quất liên tiếp hai roi về phía nam tử dùng thương, một roi trúng người còn một roi thì đánh lệch xuống sàn. Roi đánh lệch xuống sàn vì lực đánh quá mạnh mà bật tung cả mảnh gỗ lên làm lệch cả một góc võ đài, trên roi xích có gai nhọn xoắn ốc nên một roi còn lại khi trúng người của nam tử này đã lóc luôn cả máu thịt của hắn bung bét ra ngoài.

Nam tử bị trúng một xích này cả cánh tay như bị gãy nên liền xoay người bảo hộ phía bên cánh tay bị thương, tay còn lại thì vẫn giữ vững trường thương chĩa về phía nữ tử trước mặt, hơi thở có chút hỗn loạn mà thấp giọng gọi, "Tiểu thư..."

Tiểu thư?

Mạc Thanh Trần lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hai người này mang quan hệ chủ tớ, xuất thân cùng một phủ mà thi đấu, nhưng nếu là như vậy thì tại sao nữ nhân kia lại ra tay không chút lưu tình như vậy?

"Gọi ta làm gì?", nữ tử dùng roi xích đột nhiên lãnh khốc lên tiếng, "Cẩu nô tài, biết điều gặp ta thì buông tay chịu thua, đối đầu ta thì tự biết hậu quả, kêu ca cái gì?"

Vừa dứt lời, nàng ta liền xoay người vung xích về phía nam tử buộc hắn phải đưa trường thương ra chống trả, thế nhưng cấu tạo của sợi roi xích này vô cùng lợi hại, ở đầu có một cái chốt nhỏ, chỉ cần chủ nhân của nó mạnh tay siết lại, cái chốt sẽ tự động gài chặt với bất kỳ cái gai xoắn ốc nào trên thân xích. Nếu siết cổ người thì không cần siết mạnh tay, gai sắt cũng tự động đâm thủng yết hầu người ta mà không chừa ra bất kỳ lỗ hổng thoát thân nào, còn không thì nó còn có một tác dụng nữa chính là tước vũ khí của địch thủ.

Xích quấn một vòng, chốt xích khóa lấy thân trường thương, nữ tử này liền dùng sức giật mạnh một cái muốn tước đi trường thương trên tay nam tử đối diện nhưng nam tử này võ công vốn không hề tệ, hắn dùng một tay của mình nắm lại vũ khí nhất quyết không buông ra làm cho nữ tử kia tức giận đến đỏ mắt, gằn giọng mắng, "Cẩu tử, ngươi còn cứng đầu thì đừng trách ta không nể tình!!"

Không để cho nam tử kia nói một câu nào nữa, nàng ta thoắt cái đã vận nội công đến đỏ bừng cả mặt, xoắn roi xích một vòng rồi dùng sức giật mạnh ra, trường thương không chịu nổi lực đạo liền gãy đôi ngay lập tức.

Một đòn này làm cho Mạc Thanh Trần nhận ra sợi roi sắt của nữ tử này có chất liệu tốt hơn rất nhiều so với trường thương của nam tử kia, rõ ràng đó chính là vũ khí thực sự của nàng ta chứ không phải là vũ khí có sẵn do Chu Vương cung cấp. Nữ tử này rốt cuộc là thiên kim nhà ai mà có thể được đặc biệt ưu ái đến vậy đây? Mạc Thanh Trần vừa nghĩ vừa đưa mắt về phía chỗ khán đài, thấy ai nấy đều bày ra nét mặt vui vẻ thưởng thức trò vui nhưng chỉ có duy nhất một người là lắc đầu thở dài, ngay lập tức nàng liền biết nữ tử là ai...

Một tiếng động lớn vang lên trên võ đài lôi kéo sự chú ý của Mạc Thanh Trần trở về, nữ tử kia thấy đã hủy được vũ khí của đối thủ liền không chút sợ hãi mà xông thẳng tới, đoán rằng nam tử kia sẽ bỏ chạy, nàng quấn xích sắt vào cánh tay bị gãy của hắn, dùng chốt siết chặt lại rồi kéo mạnh về phía mình. Nam tử kia vì đau đớn mà la lên một tiếng, ngay tức thì đã bị nàng ta tung cước thẳng vào ngực khiến hắn rướm máu nơi khóe miệng.

Trong mắt Mạc Thanh Trần thì nam tử này đã không còn sức phản kháng, chỉ cần nàng ta dừng tay lại thì đã là người thắng cuộc, thế nhưng chỉ vì cảm thấy hắn vẫn chưa chịu quy phục mà nàng ta lại dùng sức giật mạnh xích lần nữa bẻ ngược cánh tay của hắn lại rồi dùng chân đạp mạnh vào giữa lưng hắn để gia tăng lực bẻ khiến ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tay người mà bẻ ngược bẻ xuôi như thế, gai xích đâm vào da thịt gây nhiễm trùng, có thể đã đứt cả gân cốt, rồi còn bị siết gãy thành từng đoạn như vậy, phen này nam tử kia e là trở thành phế nhân mất rồi.

Cảm thấy màn hành hạ này quá mức dã man, Chu Vương liền ra hiệu ra người khua chiêng lập tức kết thúc trận đấu, "Thống soái Lý phủ - Thiên kim Lý Hoài Yến, thắng cuộc!!"

Quả đúng là ái nữ của Lý Thống soái – Lý Hoài Yến, Mạc Thanh Trần lúc nghe Lý Y Quang nói ái nữ của hắn tính tình ngông cuồng thì cứ nghĩ là tầm Phúc Diệp Công chúa thôi, nhưng giờ thì nàng công nhận muội muội của Tư Phàm vẫn còn tốt chán so với Lý tiểu thư này...

Lúc mà ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì màn tra tấn giữa thanh thiên bạch nhật này đã ngừng, Lý Hoài Yến cũng rút lại roi xích mà đứng thẳng người lên rồi thì bỗng dưng nàng ta lại đột ngột tung một cước vào đầu nam tử bại trận nằm dưới chân mình khiến hắn văng thẳng xuống võ đài. Toàn bộ khán đài đều nín thở trước hành động này của Lý Hoài Yến, trong khi đó nàng ta lại chỉ ung dung nói, "Rớt xuống đài mới thật sự là thua!!"

Chu Vương nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể giật giật khóe miệng, sợ hãi nuốt nước bọt, mặt mày méo mó miễn cưỡng khen, "Ái... ái nữa của Lý Thống soái... đúng là nữ nhân mạnh mẽ..."

Lý Y Quang lúc này cũng đứng dậy hướng về phía Đệ nhị đế cúi đầu, "Bệ hạ, tiểu nữ của hạ thần còn nhỏ, tính tình háo thắng, mong bệ hạ tha tội..."

Đệ nhị đế lúc này đã say đến không còn tỉnh táo, đối với hắn cái gì vừa xảy ra cũng đều không biết, không cần quan tâm, liền phất tay cười, "Nữ nhân mạnh mẽ là tốt, không sao a... Nhanh... nhanh chóng đem trận đấu tiếp theo đến a..."

Trận đấu tiếp theo chính là trận đầu tiên của Thần Xung Mạc Thanh Trần, bá quan văn võ từ trên xuống dưới đều hướng ánh mắt về phía nàng để đợi xem tài nghệ của hậu duệ tộc Chiến Thần lợi hại đến thế nào.

Tư Phàm giả vờ đưa ly rượu lên môi, mắt thì nhìn về phía Mạc Thanh Trần đang bước lên võ đài, nàng vẫn một thân bạch y quen thuộc kia, tay cầm theo thanh kiếm mảnh khảnh khác biệt hoàn toàn với thanh bảo kiếm của nàng, giấu kiếm phía sau lưng trông vô cùng oai phong lại phi thường đẹp đẽ dưới nền tuyết trắng. Tư Phàm phát hiện ra từ lúc tới lễ hội mùa đông này tới giờ nàng chưa từng nhìn kỹ xem Mạc Thanh Trần ăn mặc như thế nào, lúc này mới biết bộ y phục mà nàng đang mặc trên người chính là bộ y phục mà mình đã tặng cho nàng lúc ở Bắc Thành.

Phát giác ra điều này khiến Tư Phàm vui vẻ vô cùng, không nhịn được uống một ly rượu lại ăn một miếng thịt lớn khiến Lãnh Thanh Thu nhìn thấy mà vô cùng ngạc nhiên.

Rõ ràng lúc nãy nàng đã nói là không ăn nhiều cơ mà...

Lại đưa mắt nhìn lên võ đài, chỉ thấy mỗi Thần Xung Mạc Thanh Trần đang đứng ở trên đó thì trong lòng Lãnh Thanh Thu chợt run rẩy, "Chẳng lẽ..."

Đối thủ của Mạc Thanh Trần là hộ vệ bên phía Chu Vương, nàng đã từng nhìn thấy tên này đứng sau lưng Chu Vương lúc vừa đến lễ hội rồi, cơ thể hắn cường tráng mạnh mẽ lại sử dụng trường đao thường dùng của thủ vệ hoàng cung, nhiệt huyết trong mắt hắn sôi trào nhìn về phía nàng giống như đang thực sự quyết tâm muốn thay mặt hoàng thất mà nhổ bỏ cái gai khó ưa là nàng vậy...

Mạc Thanh Trần chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt giấu dưới chiếc mặt nạ chẳng thể nhìn ra là đang có cảm xúc gì mà nhìn thẳng về phía hắn. Tiếng khua chiêng vừa vang lên hai lần, thân ảnh cao lớn của hắn lập tức lao như tên bắn về phía nàng, chỉ là không ngờ nàng chẳng những không tránh đi, càng không thủ thế gì, chân trụ trái miết mạnh trên sàn đấu, chân phải vung thẳng lên rồi bổ thẳng từ trên xuống một đòn như trời giáng vào đỉnh đầu hắn, gót chân đập mạnh vào tử huyệt phía trên đỉnh đầu khiến hắn một đòn chết ngay tại chỗ.

Lý Hoài Yến vừa bước xuống võ đài, cầm khăn còn chưa kịp lau sạch máu người trên tay thì đã nghe tiếng khua chiêng lần thứ hai biểu thị kết thúc trận đấu vang lên, chiếc khăn ngay lập tức trượt từ trên tay nàng rơi thẳng xuống mặt đất. Nàng bàng hoàng xoay đầu lại nhìn bạch y nữ tử đứng sừng sững một bên võ đài, con ngươi đen láy trong mắt bất giác co rút đầy kinh hãi, căn bản ngay từ đầu tới giờ bạch y nữ tử kia một bước cũng chưa từng dịch chuyển, đối thủ của nàng ta thì chỉ bị trúng duy nhất một đòn trí mạng. Tất cả diễn ra còn chưa đầy hai nhịp, quả thật là một sự khủng khiếp khiến không ai thốt được nên lời.

Nàng ta... chính là... Thần Xung... Mạc Thanh Trần...!?

------