Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 44: Minh Càn Đệ nhị đế năm thứ ba mươi hai

Khi Tư Phàm và Mạc Thanh Trần về tới Thần Mạc phủ thì vẫn còn sớm tinh mơ, toàn phủ cũng chỉ có vài gia nhân dậy sớm theo thói quen mà thôi. Tư Phàm đưa Mạc Thanh Trần về phòng chuẩn bị lại y phục rồi cả hai trở lại chính điện cùng toàn tộc đón tiếp khách khứa đến thăm nhà.

Tộc Chiến Thần không có thực quyền tại Minh Càn quốc nên các quan lại, hầu tước không ai muốn qua lại, phần nhiều là vì sợ triều đình sờ gáy nên không dám thể hiện có liên quan. Thế nhưng đối với giới quý tộc và thương nhân thì tộc Chiến Thần lại có mối quan hệ rất tốt.

Chỉ trong một buổi sáng, Tư Phàm đếm được có hơn bốn trăm gia tộc lớn hạ giá đến Thần Mạc phủ chúc Tết, bên cạnh đó còn có hơn hàng trăm gia tộc nhỏ khác gửi quà biếu đến vì không thể có mặt bái phỏng. Số lượng này ngang ngửa lượng quà cáp của Chu Vương phủ ngày trước, Ung Nhị Vương phủ thì ít qua lại với người ngoài nên cũng hoàn toàn không thể bì kịp.

"Phùng gia ở quận Sơn Tước biếu một trăm lượng bạc, Dương gia ở quận Nam Tinh biếu hai trăm lượng vàng, Châu gia ở quận Nam Vinh biếu một ngàn lượng bạc và một cặp bảo thạch, Âu Dương gia ở quận Bắc Lâm biếu một trăm lượng bạc và một tấn lương thảo,..."

Tư Phàm đi ngang qua dãy quà biếu dài ngoằng trải từ đại điện ra tới cổng Thần Mạc phủ, tai nghe gia nhân một bên kiểm tra hàng hóa, một bên thì có Đại Nương và Tam Nương thay nhau ghi chép sổ sách. Từ trên xuống dưới tộc Chiến Thần, nam tử tiếp mấy trăm vị khách, nữ tử quản lý mấy trăm khối tài sản, ai cũng có việc, bận rộn đến đầu tắt mặt tối.

Tư Phàm kinh ngạc, nàng nhớ bổng lộc triều đình cấp cho tộc Chiến Thần ngang ngửa Lý Y Quang, tức là bằng các công thần trong triều đình. Nhưng các công thần cũng không ai có phủ đệ lớn được xây dựng công phu với mười mấy biệt phủ nhỏ xung quanh dành cho con cháu sinh sống như tộc Chiến Thần. Đến bây giờ nhìn thấy cảnh này thì nàng đã hiểu sự giàu có này từ đâu mà có, chính tộc Chiến Thần đã nhờ vào mối quan hệ với các quý tộc và thương nhân mà có được sự thịnh vượng này.

Vì các quý tộc và thương nhân không phải là quan lại trong triều đình nên hành động biếu tặng kim ngân châu báu không bị tính vào tội hối lộ, thậm chí dù có công khai biếu tặng nhau như thế này thì người ta cũng chỉ có thể nghĩ rằng tộc Chiến Thần làm ăn tốt và họ rất quảng giao mà thôi.

Có điều Tư Phàm nghĩ không ra, tộc Chiến Thần và các thương nhân, quý tộc làm ăn cái gì với nhau? Biếu tặng nhiều thế này, chắc chắn là tiền lời kiếm được cực kỳ nhiều...

"Bạch gia ở thành Tây Lượng biếu mười ngàn lượng vàng và một bức tranh có câu đối chúc Tết,..."

Bạch gia ở thành Tây Lượng...?

Tư Phàm lập tức vểnh tai lên khi nghe thấy cái tên này.

Thành Tây Lượng này là do Trường Sanh Đại tướng quân cai quản, năm xưa được Lý Y Quang đưa vật phẩm đến và gặp toán thổ phỉ ép vào thôn, sau đó được Thần Xung Thiết Mộc Ngân giải cứu...

"Ứng Tần ở quận Hồng Liên biếu một ngàn lượng bạc, một cặp sừng tê giác và hai tấn gạo,..."

Ứng Tần này là cá nhân chứ không phải gia tộc nào à?

Tư Phàm hình như bắt được trọng điểm nào đó, nàng mỉm cười đi đến dãy quà tặng, hoa mắt nói với Đại Nương và Tam Nương, "Tộc Chiến Thần mỗi năm đều được tặng nhiều quà thế này sao? Lần đầu tiên trong đời ta được thấy vàng bạc cả tấn chất trước mặt thế này đấy..."

Tam Nương cười nói, "Cũng bình thường thôi, năm nay có phiến loạn xảy ra nên mọi người hạn chế đem đồ vật quý báu đến Vân Thành, những năm trước còn nhiều hơn."

Tư Phàm kinh ngạc hô lên, "Những gia tộc này thật có lòng, dù không đến được nhưng vẫn gửi quà đến. Nếu là ta thì ta sẽ để năm sau tặng bù, không gặp nhau thì dù tặng quà cũng không mang nhiều ý nghĩa..."

Tam Nương bật cười, vị cô nương này lúc nào cũng có góc nhìn thật thú vị, "Là vì..."

"Tam tẩu..."

Mạc Vĩnh Ngạn đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời Tam Nương sắp nói, Tam Nương cũng biết điều mà mỉm cười xin lỗi Tư Phàm.

Tư Phàm nhìn thấy Mạc Vĩnh Ngạn thì ngao ngán trong lòng, "Lại là tên này..."

Buổi sáng Mạc Vĩnh Ngạn có xuất hiện phụ giúp Đại Lang tiếp khách ở sảnh lớn, đến trưa thì hắn đưa Ngũ Nương đi nghỉ ngơi trong biệt viện nên vắng mặt tới giờ mới trở lại. Tư Phàm thấy hắn đi tới thì khẽ cười chào.

"Ngũ thiếu gia..."

"Tư Phàm muội không cần khách sáo.", vì là năm mới nên Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn cũng miễn cưỡng nâng môi cười, "Những món này đều là nhờ lão lục tiếng tăm vang xa, họ quý mến đệ ấy nên gửi tặng."

Tư Phàm không tiện hỏi sâu nên cũng gật đầu hiểu ý, "Lục thiếu gia đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thật khiến ta khâm phục."

"Tư Phàm muội cũng vậy."

Lời Mạc Vĩnh Ngạn nói không đầu không đuôi làm Tư Phàm ngẩn ra, "Ngũ thiếu gia nói thế là ý gì? Ta là một nữ tử, làm gì có phần phước đó?"

Đại Nương đang tập trung kiểm kê quà cáp, nghe bên cạnh nói chuyện ồn ào thì liền lên tiếng giải tán, "Ngũ Lang, đệ đi xem thử Lục Lang thế nào rồi? Lúc sáng đệ ấy bộc phát vết thương, tới giờ vẫn chưa nghe tin tức gì?"

"Vâng đại tẩu, để đệ đi xem thử."

Mạc Vĩnh Ngạn gật đầu nhưng không hề di chuyển nửa bước, Tư Phàm hiểu ý hắn nên không khỏi thở dài đầy phiền muộn, bất đắc dĩ nàng phải rút lui.

"Vậy ta cũng đi tìm Mạc Thanh Trần đây..."

Tư Phàm bước nửa bước, quay sang nhìn Mạc Vĩnh Ngạn thì thấy hắn cũng vừa bước tới nửa bước, tức thì nàng nghiến răng nghĩ thầm.

Tên này rõ ràng có ý muốn theo sát mình, mình đi thì hắn mới đi. Chẳng lẽ hắn vẫn còn nghi ngờ người đêm đó là mình? Còn nghi ngờ Mạc Thanh Trần bao che cho mình?

Mặc dù sự thật đúng là như vậy nhưng Tư Phàm vẫn rất bực mình với thái độ đề phòng thái quá của Mạc Vĩnh Ngạn. Hắn cho nàng cảm giác còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với Chu Vương và Sùng Vương ngày trước.

Vì tức giận nên Tư Phàm sải dài chân đi tít vào trong chính điện tìm Mạc Thanh Trần thật, lúc bấy giờ Mạc Vĩnh Ngạn mới cúi đầu chào Tam Nương rồi đi về phía biệt viện của Thiết Mộc Ngân.

Khi Tư Phàm vào bên trong chính điện thì thấy Tam Lang và Thất Lang đang vây lấy Mạc Thanh Trần. Tam Lang tính nết ham vui, hắn hết chạy ra ngoài phụ giúp Đại Lang và cha ông tiếp khách rồi lại đi vào chính điện bám riết lấy Mạc Thanh Trần, cả buổi như vậy cũng không thấy cạn kiệt sức lực, thật là phục sát đất.

"Tiểu Thanh, muội mặc y phục này thật là đẹp, vải của thê tử ta tặng có khác nha... Tối nay tam ca sẽ tặng muội thêm một món bảo bối, muội nhất định phải đeo cái vòng tay phỉ thúy đó mỗi ngày cho tam ca xem, nha nha nha..."

Thật ra vải của Tam Nương tặng Mạc Thanh Trần là vải lông thú, tức là chỉ có viền áo là sử dụng loại vải này, còn lại từ trên xuống dưới bộ y phục đỏ mang đầy hương vị ngày vui đầu năm này đều là dùng vải gấm của phu thê Đại Lang để may. Tuy giá trị hai phần vải trên bộ y phục chênh lệch không nhiều, nhưng qua lời Tam Lang khen lại thấy hắn sủng vợ phát điên, hoàn toàn quăng đại ca và đại tẩu của mình ra sau đầu.

Hai má của Mạc Thanh Trần bị hai bàn tay xương xẩu của Tam Lang vò muốn sưng cả lên mà nàng cũng không phản kháng lại. Tư Phàm đứng một bên nhìn thấy má của nàng ấy bắt đầu đỏ lên thì xót xa trong lòng, hai cái má đó nàng luôn vuốt ve và nâng niu hết mực, sao mấy gã anh trai lúc nào cũng mạnh bạo như thế vậy?

"Tam ca, tam ca.", Thất Lang thấy hai má của em gái bắt đầu đỏ lên thì hắn khều khều vai Tam Lang, lí nhí ngăn lại, "Tam ca, huynh đừng làm thế nữa... Tiểu Thanh đỏ cả hai má rồi kìa..."

Thất Lang rất sợ Tam Lang vì cá tính nhiệt tình thái quá của người anh này, lần trước Tư Phàm đã nghe Mạc Vĩnh Ngạn nói rồi nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới cảm thấy đúng, tiểu tử Thất Lang này có tính tình nhỏ nhẹ và dịu dàng y như con gái vậy.

Khóe môi của Tư Phàm khẽ giật, thầm nghĩ tiểu tử Thất Lang chắc là không có cô nương nào thích nổi, nữ nhi bây giờ ai lại thích đàn ông mềm yếu hơn mình chứ?

"Lão thất, đệ cứ nhút nhát như vậy chẳng lẽ đợi Tôn cô nương của chủ trại ngựa hạ giá tỏ tình với đệ trước hả?", Tam Lang cười lớn chọc Thất Lang, "Tam ca thấy rồi, hai người các người tình trong như đã mặt ngoài còn e..."

Tư Phàm, "......"

Thật hả?

Thất Lang bị chọc đến đỏ mặt, hắn nhất quyết bỏ qua Tam Lang rồi quay sang Mạc Thanh Trần đang đứng xoa hai má mình để giảm bớt cơn đau, hắn nghiêm túc nói với nàng.

"Tiểu Thanh, ta vừa mới mua được một cây đại thụ trong chậu rất đẹp, ngày mai ta sẽ cho người đem đến chỗ Thập Nguyệt Quân của muội. Muội rất xem trọng đội quân này nên xem như ta thay muội và cả nhà bày tỏ tín nhiệm. Nếu không đủ thì ta sẽ đưa thêm rượu tới cho họ, được không?"

"Thất ca không cần làm vậy, rượu và quà thì muội đã tặng cho họ rồi...", Mạc Thanh Trần mím môi nín nhịn, rõ ràng là hai má nàng vẫn còn đau nên không cử động cơ mặt được.

"Tiểu Thanh, muội đem tiền của mình tặng cho Thập Nguyệt Quân sao? Vậy muội lấy gì để tiêu đây?", Thất Lang lo lắng hỏi.

Tam Lang liền chĩa mũi vào nói, "Tiểu Thanh, hay là để tam ca đem tiền qua cho muội. Nè, muội yêu của tam ca muốn bao nhiêu?"

"Hai người hết chuyện để làm rồi sao? Sao lại đem tiền cho tiểu Thanh như vậy?"

Giọng nói trầm thấp của một nam tử khác vang lên từ phía sau chính điện truyền đến, hắn mặc y phục xám, đai lưng dát lục ngọc, tóc búi gọn gàng bằng dây lụa đen, đầu đội kim quan cao bằng bạc, chính khí đầy mình.

"Lục ca?", Mạc Thanh Trần vừa nhìn thấy hắn thì mỉm cười hô lên, nàng vội vã đi đến bên cạnh Thiết Mộc Ngân, dự định đỡ lấy hắn.

"Ta không sao, muội đừng có lo."

Thiết Mộc Ngân vừa mới nhìn thấy Mạc Thanh Trần thì lập tức nhe răng cười tươi, hắn giơ tay lên ra hiệu nàng dừng lại và đứng yên đó. Hàm răng trắng sáng của hắn ngập tràn chính trực và hào sảng, khiến người ta vô thức tin tưởng và nghe lời. Cảm giác này trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài vô cùng uy nghiêm và khuôn phép, khiến người ta sợ hãi và lạnh gáy của Mạc Vĩnh Ngạn.

Vết thương ở chân của Thiết Mộc Ngân còn chưa khỏi hẳn, tuy hiện giờ đi lại vẫn còn đau nhưng cũng không làm khó được hắn. Mọi người đều kiên nhẫn chờ hắn chậm rãi bước đến trước mặt Mạc Thanh Trần. Mất một lúc Thiết Mộc Ngân mới có thể đứng đối diện với nàng, lúc này hắn mới khẩn trương hỏi thăm.

"Tiểu Thanh bị nội thương nặng đã khỏi chưa? Hôm đó lục ca hôn mê nên không chứng kiến trận Nam Thủy Địa, tỉnh lại thì nghe nói muội bị hao tổn nguyên khí nhưng mà ta lại không thể đích thân tới thăm được."

Mạc Thanh Trần lắc đầu nói không sao thì Lục Lang mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cười.

"Tiểu Thanh khỏe là được, hôm nay lục ca có món quà rất đặc biệt để tặng cho muội..."

"Lục ca còn thời gian chuẩn bị quà cho muội?"

Mạc Vĩnh Ngạn cười khẽ, "Muội xem thường lão lục rồi, đệ ấy tuy điều trị trong phủ nhưng vẫn cho thuộc hạ đem quà từ Đồi Gai về đây, muội không nhận không được đâu."

Lục Lang nghe thấy thì bật cười giòn giã, "Thứ này không phải ai cũng được nhận, muội sẽ là người duy nhất. Nó sẽ giúp ích cho muội rất nhiều về sau."

Tam Lang tò mò hỏi, "Lão lục, đệ định tặng gì thế?", hắn ở quân doanh khác nên dĩ nhiên không biết thứ mà Thiết Mộc Ngân đã chuẩn bị suốt một năm qua là gì?

Tuy ở chỗ này vai vế của Thiết Mộc Ngân chỉ lớn hơn mỗi Thất Lang nhưng kể từ khi hắn xuất hiện lại giống như là người chủ trì cuộc nói chuyện, đến cả Mạc Vĩnh Ngạn có danh tiếng không kém nhưng vẫn phải đứng sang một bên.

Thiết Mộc Ngân hỏi thăm các anh em của mình vài câu thì lập tức đưa mắt nhìn Tư Phàm đang chậm rãi đi phía ngoài, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng, liền cười lớn nói.

"Tư Phàm cô nương, Lục Lang xin đa tạ cô nương!!"

Tư Phàm nghĩ mình đã trở thành người vô hình như thường lệ, ai ngờ Thiết Mộc Ngân chỉ cần liếc mắt qua đã chú ý tới nàng, bất đắc dĩ nàng bèn ôm liền quyền hỏi, "Ta làm gì...?"

Mạc Thanh Trần nhướng mày hỏi, "Lục ca, sao huynh lại cảm ơn nàng?"

Thiết Mộc Ngân nhìn Tư Phàm, vô cùng thưởng thức mà khen.

"Hóa ra Diệp Vy vẫn chưa nói với muội sao? Sở dĩ ta bị trúng bốn mũi tên nhưng lại thoát chết, toàn bộ công lao đều nhờ Tư Phàm cô nương. Nàng đã gợi ý cho Diệp Vy tập trung tìm các bãi đất trống vì biết ta sẽ tìm các khu vực rộng để phòng thủ. Hôm trước ta cho người đến chỗ Thập Nguyệt Quân để khen thưởng, chính Diệp Vy đã kể lại chuyện này."

Thái độ của mọi người phút chốc trở nên kinh ngạc, ngay cả Mạc Vĩnh Ngạn cũng không ngoại lệ. Tư Phàm lo lắng hắn đa nghi lại nghĩ lung tung nên liền nói.

"Thật ra Diệp Vy đã giải thích cho ta nghe về kỹ năng chiến đấu của lục thiếu gia, nhờ vậy nên ta mới nghĩ được cách này mà thôi, tất cả đều là may mắn."

Mạc Vĩnh Ngạn còn chưa kịp lên tiếng thì Tam Lang đã hào hứng hỏi.

"Tư Phàm muội, muội biết hôm nay là sinh thần của tiểu Thanh rồi, vậy muội đã tặng gì cho muội ấy chưa?"

Mạc Thanh Trần nghe thế thì đáp nhanh, "Tam ca, nàng đã tặng rồi."

"Tặng gì thế?", mấy gã anh trai của nàng đồng loạt hỏi.

"Bí mật.", Mạc Thanh Trần nâng môi cười, điệu cười kỳ bí làm cho bọn hắn sửng sốt nhìn, nhưng đáng tiếc là đã không còn nhận được câu trả lời nào từ em gái của mình nữa...

Liếc mắt sang Tư Phàm, Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng nhấc làn váy lên để lộ ra cái đồng tâm kết và mảnh ngọc đeo bên hông. Hành động này của nàng được Tư Phàm nhìn thấy và đáp lại bằng một nụ cười, ánh mắt giao nhau cũng ngập tràn tình ý.

Đúng lúc này thì một tên thuộc hạ từ tây viện chạy vào, hắn cúi người chào từng vị thiếu gia, tiểu thư rồi mới tới Tư Phàm, sau đó hai ánh mắt sáng rực, hào hứng nói.

"Đại tiểu thư, bát gia cho mời người tới tây viện, ngài ấy nói sẽ tặng quà cho người ở đó!!"

"Lão bát lại bày trò rồi...", Tam Lang tặc lưỡi.

Thất Lang bĩu môi, thái độ bất lực kể lại chuyện sinh thần của Mạc Thanh Trần năm ngoái, "Đệ còn nhớ năm ngoái lão bát đã tặng một cái bẫy thú cho tiểu Thanh, nói muội ấy đi đâu có thể đem theo để bắt thú ăn thịt, nhưng mà tiểu Thanh có phải thợ săn thú rừng đâu mà đi đâu cũng đem theo bẫy thú...?"

Vậy đó, dù năm nào Bát Lang cũng tặng mấy thứ kỳ cục cho Mạc Thanh Trần thì nàng vẫn rất vui vẻ nhận. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều năm nay nàng không rủ ai mà chỉ nắm tay một mình Tư Phàm đi về tây viện. Hành động phân biệt đối xử này của nàng đã khiến mấy gã anh trai đỏ mắt ghen tị.

"A, tiểu Thanh có trái tim hướng về người ngoài, bỏ các ca ca..."

Thần Mạc phủ bốn phía đều có sân vườn rộng lớn, trong đó tây viện là đẹp nhất và nam viện là rộng lớn nhất. Nam viện lớn tới nỗi có thể dùng để cưỡi ngựa phía trong, còn tây viện lại chính là nơi cả tộc dùng bữa, nhìn ra toàn là hoa cỏ nhuộm đủ màu, suối chảy dịu nhẹ vô cùng mát mẻ và yên bình.

Tư Phàm đi bên cạnh Mạc Thanh Trần, nhìn phong cảnh hữu tình lại nhàn nhạt nói.

"Chỉ cần nàng trở về phủ thì đều được mọi người vây quanh không ngớt, ta muốn chen vào cũng không được. Ở kinh thành, ta đi đâu đều trở thành tâm điểm ở đó, còn ở đây, ta đi đâu đều biến thành người vô hình ở đó..."

Mạc Thanh Trần chớp mắt, "Đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Ở đây nàng càng mờ nhạt thì càng ít bị chú ý."

"Nhưng ta không thấy vậy.", Tư Phàm có thể vô hình trong mắt bất cứ ai, nhưng với Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn thì không. Hôm nay còn có cả Thần Xung Thiết Mộc Ngân, mắt nhìn của hai người này rất lợi hại, đều là người cẩn thận soi xét bất cứ vấn đề lạ nào dù chúng có lọt vào tầm mắt hay không?

"Sao cơ? Nàng đang nói gì vậy?", Mạc Thanh Trần nghiêng đầu, nàng không biết cái câu nói không có đầu đuôi này của Tư Phàm là ám chỉ điều gì?

Tư Phàm lắc đầu, nàng quyết định giấu nhẹm đi vấn đề của mình, "Không có, ta bảo là nàng đấy, nàng quan tâm ta quá nhiều. Không sợ các anh trai của nàng thấy thì sẽ ghét ta vì ta đã chiếm mất sự chú ý của nàng à?"

Mạc Thanh Trần nghe thế liền bật cười, nàng giải thích.

"Các anh trai của ta vây quanh ta là điều đương nhiên, nhưng mà nàng thì khác. Họ chỉ có thể vây quanh ta lúc ta đang ở nơi đông người, còn người bên cạnh lúc ta ở một mình thì chỉ có mỗi nàng mà thôi..."

Tư Phàm nhếch môi cười gian, "Hôm nay thê tử của ta thật tinh ý."

Mạc Thanh Trần bất giác đỏ mặt ngoảnh đầu đi, "Đều học nàng."

Khi hai nàng đến tây viện thì vừa kịp thấy Bát Lang quăng một cái đĩa lớn về sân sau, hắn sử dụng lực rất mạnh, chiếc đĩa xoay tròn trên không trung đạt tốc độ ngang ngửa với một mũi tên được bắn ra làm Mạc Thanh Trần giật mình, suýt nữa nàng đã phóng đi bắt lấy cái đĩa vì lo đồ đạc bị nó ném vỡ.

Lúc nàng chuẩn bị đạp khinh công thì bất ngờ từ phía sau đó một bóng đen lao ngang qua với tốc độ bàn thờ, Tư Phàm hốt hoảng níu Mạc Thanh Trần vào lòng để tránh thứ đó.

"Thanh Trần, cẩn thận!!"

Dù xuất phát sau nhưng chỉ cần nháy mắt một cái, cái bóng đó đã đuổi kịp chiếc đĩa bay ở phía trước. Thân hình của nó to lớn, đạp chân phóng lên không, chỉ một cái nhún chân đã ngoạm được chiếc đĩa bay. Động tác đẹp mắt của nó khiến Mạc Thanh Trần tròn mắt nhìn chăm chú, đến khi nó đem chiếc đĩa trở lại chỗ của Bát Lang thì nàng mới hoàn hồn.

"Bát ca, huynh huấn luyện chó sao?"

"Tiểu Thanh đã đến rồi!!", Bát Lang reo lên, hắn nhanh chóng dẫn con chó dưới chân chạy đến chỗ Mạc Thanh Trần và Tư Phàm.

Nhìn thấy con chó này thân hình to lớn hơn chó thường, lông xám, mõm dài, tai nhọn, đôi mắt sắc bén hung dữ và đuôi rậm chẳng khác nào chó sói thì Tư Phàm lập tức đẩy Mạc Thanh Trần về phía sau, nàng hỏi.

"Bát thiếu gia, đây là chó sói sao?"

"Không phải...", Bát Lang rạng rỡ cười lớn, hắn ôm lấy con chó lớn dưới chân chạy tới chỗ Mạc Thanh Trần giải thích, "Đây là giống chó tuyết lai sói, đã được thuần hóa, mũi nó cực nhạy, khỏe khoắn, răng nhọn, vuốt sắc, cực kỳ thông minh và trung thành."

Mạc Thanh Trần thích động vật, nhưng ở phủ thì lại không nuôi con vật nào, không phải vì lý do gì mà là trong phủ có nhiều mưu sĩ. Có người thích, có người không thích nên không làm phiền họ thì tốt hơn. Tuy vậy, Mạc Thanh Trần vẫn rất ngoan hiền, không hề phản đối, càng không cằn nhằn, nàng hỏi Bát Lang.

"Bát ca, căn cứ theo những đặc tính mà huynh vừa kể thì giống chó này thích hợp sống trong quân doanh hơn là ở nhà."

Bát Lang nháy mắt một cái, hắn cười lớn, "Chính xác, vì vậy bát ca mới đem con chó tuyệt vời này tặng cho muội đó!!"

"Cho muội?", Mạc Thanh Trần ngốc ra.

Tư Phàm nghĩ thầm, "Tên tiểu tử này đúng là lắm trò thật..."

Bát Lang, "Đúng vậy, bát ca đã huấn luyện nó rất lâu, bây giờ nó rất được việc nên bát ca tặng cho muội, chủ nhân thật sự của nó."

Mạc Thanh Trần nghệt mặt ra, lần đầu tiên trong mười chín năm nàng cảm thấy khó xử vì phải nhận một món quà sinh nhật như vậy. Nếu phụ thân biết nàng nuôi chó sói trong phủ thì có mắng không nhỉ? Nghĩ tới nàng liền cười khổ.

"Bát ca... cái này..."

"Sao vậy? Muội không thích hả?", Bát Lang hốt hoảng hỏi, hắn nhìn nàng xong lập tức xụ mặt xuống, "Bát ca đã tốn rất nhiều công sức để huấn luyện Tiểu Bát cho muội..."

Tiểu Bát?

Tư Phàm trợn mắt trong âm thầm.

Tiểu tử này đặt tên con chó sói là Tiểu Bát, nhưng hắn là Bát Lang cơ mà? Bộ sợ người ta không biết hắn và con sói này có quan hệ chủ tớ với nhau sao?

Mạc Thanh Trần nhịn không được bật cười khúc khích, bát ca của nàng vẫn luôn nhiều trò hài hước như vậy, ở với huynh ấy thì nàng chưa bao giờ biết chán là gì?

"Bát ca... Tiểu Bát là tên huynh đặt cho nó, huynh nói muội là chủ nhân của nó, nhưng mà muội nhìn mắt của nó lại thấy giống huynh hơn."

Tư Phàm bịt miệng cười to, dám nói anh trai của mình giống con chó, Mạc Thanh Trần ăn gì mà lá gan lớn vậy?

Bát Lang, "Tiểu Thanh, muội dám chọc bát ca sao?"

"Bát ca, muội...", trong đáy mắt Mạc Thanh Trần toàn là ý cười, nàng đang vô cùng vui vẻ.

Chuyện ở tây viện còn chưa xong thì trên bầu trời quang đãng ngày đầu xuân đột nhiên vang lên tiếng kêu của mãnh thú khiến toàn bộ Thần Mạc phủ đều ngẩng đầu lên nhìn, họ theo tiếng kêu đi về phía nam viện rộng lớn, ngay cả ba người bên phía tây viện cũng tò mò tiến đến sân lớn phía nam xem thử.

Khi mọi người tụ tập về phía nam viện thì đã trông thấy một nam tử cao lớn đang đứng ở giữa sân, trên cẳng tay trái của hắn đeo bao tay rất dày, còn tay phải thì cầm một cái còi nhỏ, đầu hướng lên bầu trời huýt một tiếng dài.

Con mãnh thú từ trên bầu trời bay lượn đúng chín vòng, nghe tiếng huýt thì bất ngờ sà xuống, lông thân của nó trắng xám, còn lông đuôi thì đỏ ửng, sải cánh dài hai thước trông vừa mỹ lệ vừa uy mãnh. Cặp vuốt cong vút của nó trông rất dữ tợn nhưng khi quặp vào cẳng tay trái của nam tử kia thì lại nhẹ nhàng phiêu bồng, làm cho ai nấy đều thích thú.

Đại Lang nhìn con chim từ trên trời sà xuống thì không khỏi bất ngờ.

"Lục Lang huấn luyện chim ưng sao?"

Thiết Mộc Ngân cười cười, hắn đưa tay phất nhẹ ra hiệu cho mọi người không có việc gì quan trọng.

"Cha mẹ, ông nội, Lục Lang không sao!!"

Xong hắn lại dùng ngón tay ngoắc ngoắc Mạc Thanh Trần đến.

Nàng cũng nghe lời kéo theo Tư Phàm đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi.

"Lục ca, sao huynh lại ra đây rồi?"

Thiết Mộc Ngân có vẻ ngoài cường mãnh và anh tuấn, hắn đứng với con chim ưng mái đuôi lửa xinh đẹp này có chút không hợp, Tư Phàm thầm nghĩ hắn nên dùng đại bàng cỡ lớn thì sẽ oai phong hơn.

Hắn nhìn Mạc Thanh Trần bằng ánh mắt cưng chiều, vui vẻ nói.

"Tiểu Thanh, con ưng đuôi lửa này chính là món quà mà lục ca tặng muội. Đây là ưng mái, rất lành tính, xinh xắn, nhưng được ta huấn luyện suốt một năm đã trở nên cực kỳ nhạy và khỏe. Muội nắm giữ Thập Nguyệt Quân, rất cần quân trinh sát, cô nàng ưng đuôi lửa này chính là một vị trinh sát hoàn hảo dành cho muội,"

Tư Phàm oán hận trong lòng, "Mấy gã này điên hết rồi à? Vì sao cứ thích tặng dã thú nguy hiểm cho thê tử của ta vậy?"

Mạc Thanh Trần, "Đa tạ lục ca!!"

Tư Phàm, "???"

Bát Lang vẫn còn ôm Tiểu Bát, "......"

Đôi mắt của Mạc Thanh Trần đã sáng rỡ kể từ khi nàng nhìn thấy con ưng đuôi lửa xinh xắn này, nàng thấy bộ dáng oai phong lẫm liệt của Thiết Mộc Ngân khi điều khiển con ưng thì mê tít mắt. Cách Thiết Mộc Ngân thuyết phục nàng nhận con ưng cũng hợp tình hợp lý, nàng có lý do gì để từ chối chứ?

"Vậy được rồi.", Thiết Mộc Ngân gật đầu, "Khi nào muội rảnh thì cừ đến Đồi Gai, ta sẽ dạy cho muội cách điều khiển con ưng này."

Mạc Vĩnh Ngạn đứng xem nãy giờ cũng nói.

"Lão lục đã tốn rất nhiều công sức huấn luyện con ưng này, ngay cả ta cũng khó lòng bắn trúng nó. Tiểu Thanh, lần này muội là sướng nhất."

"Sao ta lại có thể quên tiểu Thanh rất thích động vật chứ?", Tam Lang ai oán trề môi.

Tư Phàm nghĩ, "Xin cám ơn, ngươi mà nhớ ra thì Thần Mạc phủ này khác nào sẽ biến thành cái sở thú hay sao?"

Tam Nương đứng kế bên nghe ra ý tưởng của Tam Lang thì véo mạnh vào lưng hắn đe dọa, "Chàng dám đem mấy con dã thú về dọa con trai của ta, ta sẽ gϊếŧ chàng!!"

Cả nhà họ Thần Xung đứng cười nói với nhau mà không ai thèm để ý Bát Lang đang buồn thiu ôm con Tiểu Bát lủi thủi bỏ đi, hắn quay đi được vài bước thì đằng sau có một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên.

"Bát ca...?"

Nguyên cái nhà này, người có thể gọi Bát Lang là anh trai chỉ có một người duy nhất. Hắn nghe Mạc Thanh Trần gọi thì dừng lại, nhưng thái độ thì đã trở nên gắt gỏng hỏi.

"Muội gọi ta làm gì?"

Mạc Thanh Trần khẽ cười, nàng như một đứa trẻ hiền lành cúi đầu đi tới chỗ Bát Lang, nói với hắn, "Bát ca vẫn chưa tặng quà cho muội."

"Tặng gì?", Bát Lang giận dỗi nói.

"Muội vẫn chưa từ chối Tiểu Bát mà, sao bát ca đã thu hồi lại món quà rồi?"

"Muội nói gì?", Bát Lang tròn mắt hỏi, tâm trạng phấn khích như điên, đôi mắt hắn rực sáng như hai ngọn đuốc hét lên, "Nói lại!! Muội có chịu nuôi Tiểu Bát hay không?"

Mạc Thanh Trần cười khổ, nàng gật đầu, "Bát ca, muội nuôi, muội sẽ nuôi con sói này!!"

"Nó là chó, không phải sói!!"

"Ừ, là chó..."

Bát Lang như được hoàn thành tâm nguyện, hằng chỉ tay vào Thiết Mộc Ngân cười to, "Lục ca thấy chưa? Tiểu Thanh nuôi con vật của đệ, muội ấy thích đệ ngang với huynh!!"

Hai con dã thú này sẽ rỉa hết cá chép của Tư Phàm mất...

Tư Phàm ngồi nhìn chăm chú con ưng đuôi lửa đang đậu trong lồng như bức tượng hung thần ác bá mà nàng thấy trong truyện kinh dị, rồi lại nhìn tới con sói Tiểu Bát mặt mũi ngốc nghếch bị xích vào cột nhà, nàng cười khẩy.

"Dã thú nguy hiểm, sau này bản vương sẽ đem các ngươi đi xào lăn hết..."

Mạc Thanh Trần mất cả ngày để cùng mẹ và các chị dâu tiếp khách là các vị phu nhân và các vị thiên kim trở về thì vô tình nghe được lời Tư Phàm nói, nàng bất giác nở nụ cười.

"Phàm, nàng không thích thú vật sao?"

"Không phải không thích, mà là mấy con vật này nguy hiểm lắm, ta lo chúng sẽ làm nàng bị thương.", Tư Phàm uống một hớp trà.

Mạc Thanh Trần thấy thê tử của mình không thích thứ gì thì liền nghe lời răm rắp, nàng từ bỏ hứng thú với hai con vật này, ngoan ngoãn nói.

"Vậy thì ta sẽ giao bọn chúng cho người khác trong Thập Nguyệt Quân huấn luyện..."

Tư Phàm thỏa mãn cười, "Phải thế chứ."

"Tiểu thư.", Thanh Loan từ bên ngoài chạy vào, gặp Tư Phàm thì nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, "Vương... vương gia vạn an."

Tư Phàm phất tay, "Đừng như vậy, ta bây giờ là nữ."

Thanh Loan vẫn dán ánh mắt tò mò nhìn Tư Phàm hồi lâu, nhìn một cách lộ liễu tới khi Tư Phàm trừng mắt nhìn lại thì mới rụt hai vai quay về phía Mạc Thanh Trần, nàng nói.

"Tiểu thư, có người vừa gửi quà sinh nhật cho người."

"Là ai?", Mạc Thanh Trần nhíu mày, xưa giờ nàng chưa từng có bạn bè nào thân thiết tới vậy.

Thanh Tâm lắc đầu, nha đầu này đưa ra một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay lên bàn rồi nói với Mạc Thanh Trần.

"Thanh Tâm buổi tối hôm nay lại biến mất cho nên cái hộp này gửi tới từ chiều cũng không ai để ý, khi nãy ta giúp phu nhân đem đồ vật nhỏ phân ra thì mới thấy đó."

Tư Phàm nghe vậy thì nhíu mày, đừng có nói là Phúc An quay trở lại Vân Thành nhé?

"Thanh Tâm lớn rồi, nha đầu đó nên có không gian riêng."

Mạc Thanh Trần không để ý, nàng nói xong thì phất tay cho Thanh Loan lui ra.

Tư Phàm nhìn cái hộp, gỗ lim thơm ngát, dát vàng xung quanh, là hộp đựng ngọc.

"Đồ quý đấy, nàng có bằng hữu biết chơi ngọc sao?"

"Không có.", nàng lắc đầu, tay mở nắp hộp ra thì quả nhiên thấy bên trong là hai viên Lục Ngọc, nàng thích thú nói, "Lục Ngọc này ban đêm phát sáng, ánh sáng nhu hòa dùng để tịnh dưỡng giấc ngủ rất tốt. Phàm, nàng khó ngủ thành bệnh, thứ này rất tốt cho sức khỏe của nàng."

"Có thư bên dưới.", Tư Phàm bỗng nhiên có cảm giác nàng biết người gửi là ai, nếu đúng là hắn thì bên dưới đáy hộp sẽ có thư, đây là chỗ giấu đồ yêu thích của hắn.

Mạc Thanh Trần hơi kinh ngạc khi chứng kiến Tư Phàm suy đoán như thần, dưới đáy hộp quả nhiên là có một bức thư. Trên thư có ghi rõ...

"Thân gửi Thần Xung Mạc Thanh Trần. Tái bút Minh Cao Hoan Tư Điệp..."

"Đúng là Sùng Vương, hắn biết sinh thần của nàng nên gửi quà đấy.", Tư Phàm lại uống trà hạ hỏa.

Mạc Thanh Trần nhìn thấy hành động uống trà liên tục của Tư Phàm thì nở nụ cười rất sâu xa. Giả vờ như không để ý cơn ghen của nàng ấy, cũng không bóc thư ra xem, Mạc Thanh Trần đem mọi thứ để lại trong hợp như cũ rồi ngồi im lặng. Tư Phàm thấy thế thì phì cười.

"Sao nàng không đọc, biết đâu hắn sẽ kể ra đau khổ mà mình đang chịu đựng với nàng?"

"Sao nàng biết Sùng Vương sẽ kể khổ?"

Mạc Thanh Trần tò mò, Tư Phàm lại nhớ tới cuộc nói chuyện cuối cùng của nàng với Diệp Minh Thái hậu trước khi lên đường đến đây.

"Sùng Vương sẽ phải thành thân, nhưng ý của phụ hoàng và ý của Thái hậu trái ngược nhau, dù hắn làm theo ý của ai thì cũng không tránh khỏi khổ sở."

Mạc Thanh Trần nghiêng đầu hỏi, "Sùng Vương bị chỉ hôn rồi sao?"

Tư Phàm nghiêm giọng hỏi, "Thái hậu nói với ta, bà đã hứa là sẽ giúp Sùng Vương cưới được nàng làm vương phi. Nàng biết chuyện này không?"

"Ta biết, Sùng Vương đã từng đến Thần Mạc Các để nói chuyện với ta.", Mạc Thanh Trần biết đây chính là mấu chốt khiến Chu Vương chính thức trở mặt với Sùng Vương.

Tư Phàm bật cười, nàng lắc đầu tỏ ý như đang nghe loại chuyện buồn cười nhất trên thế gian này, thái độ tự mãn đến đáng yêu làm cho Mạc Thanh Trần vô thức mỉm cười theo. Bên tai nàng lại nghe giọng điệu ấm áp của Tư Phàm kể lại.

"Thái hậu nhờ ta nói giúp cho Sùng Vương ở trước mặt phụ hoàng, nhưng nàng nghĩ xem, sau khi Chu Vương ngã xuống thì người mà phụ hoàng nghi kỵ nhất chính là hắn, làm sao ta có thể ngu ngốc nhận lời? Sau khi hiểu được lời từ chối của ta, Thái hậu nói là bà chỉ muốn bù đắp bằng một mối hôn sự tốt hơn cho hắn."

"Có lẽ vì không nhờ được nàng nên Thái hậu đành phải tự mình ra tay giúp Sùng Vương? Đây là cách an toàn để giúp hắn đứng vững trở lại, nhưng mà ta nghĩ hắn sẽ không vui."

"Không vui thì hắn có thể làm được gì? Ta thấy thà là hắn nghe lời Thái hậu, chịu cưới con gái của Hà Tướng Quân ở quận Đông Hà còn tốt hơn, tuy người này không nằm trong tộc Diệp Minh nhưng có mối quan hệ khá tốt với họ."

"Sùng Vương có lối sống tự do và rất tùy hứng, vì vậy mà khó vào khuôn khổ. Đối với việc chính sự càng không quyết đoán...", Mạc Thanh Trần híp mắt nói, nàng không thân thiết nhưng vẫn có thể cảm nhận về con người của hắn rất rõ. Tư Phàm và hắn đã chung đụng với nhau mấy chục năm, điểm yếu của hắn, nàng ấy hẳn là nắm rõ ở trong lòng bàn tay.

"Nàng nói đúng rồi đấy, điểm yếu của Sùng Vương là luôn dây dưa không quyết đoán, bây giờ phụ hoàng biết được chuyện nên rất tức giận, đang muốn chỉ hôn một vị thiên kim có gốc gác nhỏ cho hắn, nghe đồn nữ tử này là một thân bệnh tật, là một cái ấm sắc thuốc chính hiệu... Thái hậu đang tức điên ở kinh thành, chắc cả tháng qua đã rất nhiều lần triệu ta vào cung, nhưng chịu thôi, dù ta có mười lá gan cũng không thể chọc vào phụ hoàng..."

Mạc Thanh Trần nghe kể xong thì trầm mặc hẳn đi, Sùng Vương không phải người xấu nhưng mà hắn bị cuốn vào chuyện của Chu Vương và Tư Phàm, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Chuyện này cũng có góp phần của nàng nên nàng có chút tội nghiệp.

"Phàm, trong Minh Thành nhiều chuyện xảy ra, có phải nàng định trở về không?"

Tư Phàm chống cằm nhìn nàng mỉm cười dịu dàng.

"Ta ở lại ba ngày nữa rồi về, chuyện Lý Cảnh chết cần phải được xử lý êm xuôi. Ta sẽ gặp phụ hoàng để nói đỡ cho tộc Chiến Thần."

Mạc Thanh Trần thà là Tư Phàm không nói gì cả, bây giờ nàng ấy chỉ rõ thời điểm chia tay như thế này làm cho lòng nàng thấp thỏm lo âu, cả ngày chỉ còn biết đếm ngược thời gian.

Ngày hôm sau, Tư Phàm như đã có chuẩn bị từ trước, sáng sớm nàng đã đánh thức Mạc Thanh Trần từ khi mặt trời chưa ló dạng, nhất quyết muốn dẫn nàng ấy cùng cưỡi ngựa ra ngoại thành.

"Thanh Trần, nàng còn buồn ngủ sao?"

"Ừm ~ "

Mạc Thanh Trần bị đánh thức sau một đêm mệt mỏi nên rất buồn ngủ, tinh thần của nàng có chút không tỉnh táo nên cứ thế mà bị Tư Phàm dẫn theo sau mãi cho đến khi đầu óc bị ánh sáng mặt trời đánh thức, lúc này nàng mới bẽn lẽn hỏi.

"Phàm, nàng đang dẫn ta đi đâu vậy?"

"Ta dẫn nàng đi huấn luyện ưng đuôi lửa, không phải là nàng thích nó lắm hay sao?"

Câu trả lời của nàng làm cho Mạc Thanh Trần ngỡ ngàng.

Đầu mùa xuân của năm Minh Càn Đệ nhị đế thứ ba mươi hai, Thần Xung Mạc Thanh Trần xinh đẹp rạng rỡ dưới ánh dương, đôi mắt của nàng tràn ngập dịu dàng nhìn nữ tử đang khoác trên mình bộ y phục xanh đen có làn váy dài lả lướt đang ngồi trên bạch mã ở bên cạnh, không nỡ rời đi ánh mắt...

Đã ở bên nhau qua bao nhiêu nguy hiểm lẫn ngọt ngào, nhưng mà đối với tâm tư của Tư Phàm, nàng vẫn chưa thực sự nắm rõ. Mạc Thanh Trần vẫn chưa hiểu vì sao Tư Phàm lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ về ưng đuôi lửa, vì không nhịn được nên nàng tò mò hỏi.

"Phàm, ta tưởng là nàng không thích dã thú? Hôm qua nàng rất vui khi ta nói sẽ không huấn luyện chúng nữa, sao hôm nay lại đổi ý rồi?"

Tư Phàm híp mắt nhìn hàng cây anh đào rực rỡ sắc hồng phủ kín cả đường chân trời, tâm hồn nàng trở nên thư thái bởi thời tiết ấm áp, mãn nguyện vì mùa xuân vui vẻ đầu tiên của mình, nàng nhắm mắt lại hít thở hương cỏ hoa, khẽ đáp.

"Ta không phải loại người kiểm soát người khác một cách tiêu cực, đối với nàng sẽ càng không. Ta luôn hy vọng nàng sẽ được bộc lộ cá tính và phát triển mọi kỹ năng của mình. Vì thế, ta không thích nhưng cũng không có quyền ngăn cản nàng làm thứ nàng thích."

Nói cách khác, Tư Phàm muốn cùng Mạc Thanh Trần làm thứ mà nàng ấy yêu thích, hơn là làm thứ mà chính mình muốn.

Mạc Thanh Trần rất cảm động khi nghe được những lời nói chân thành từ Tư Phàm, nàng cúi đầu mỉm cười, ngượng ngùng bảo.

"Nếu nàng cứ như vậy, ta sẽ không thể ngừng thích nàng được đâu."

Tư Phàm nghe gió thổi bên tai thì liền cười, nàng đưa bàn tay hướng về phía Mạc Thanh Trần, trịnh trọng nói.

"Cho nên, ba ngày này chúng ta hãy thật thống khoái. Ta trở về kinh thành sẽ càng cường thế hơn, nàng ở Vân Thành cũng phải thật mạnh mẽ. Chỉ có như vậy, đôi tay của chúng ta mới có thể không buông không rời. Hãy đợi ta, ngày ta trở lại Vân Thành, ta nhất định sẽ làm cho hai gia tộc hòa bình chung sống, ta và nàng cũng sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, một tấc cũng không xa rời."

Đây là những suy nghĩ thật lòng của Tư Phàm, nàng không muốn để ai định đoạt số phận mình và nàng muốn Mạc Thanh Trần cũng phải như vậy. Tình yêu của hai người rất chông gai, chỉ cần yếu đuối lơi lỏng thì nhất định sẽ lạc mất nhau.

Thời gian Tư Phàm sinh sống ở Vân Thành tuy ít ỏi nhưng nàng đã kịp thời nhận ra việc xoay chuyển cục diện bên trong tộc Chiến Thần không hề dễ dàng.

Ảnh hưởng của Mạc Thanh Trần lên toàn tộc ở các vấn đề về chính trị hay chiến trường là quá yếu. Nếu Tư Phàm đã nắm được quyền quyết định của tộc Minh Thần, thì Mạc Thanh Trần nhất định cũng phải nắm được quyền định đoạt ở tộc Chiến Thần. Vì chỉ có như vậy, hai nàng mới có thể mơ về tương lai...

Mạc Thanh Trần đã hiểu được lý do Tư Phàm muốn nàng đến Đồi Gai rồi, nàng ở bên cạnh Thiết Mộc Ngân và Mạc Vĩnh Ngạn càng lâu thì hai người họ sẽ dẫn dắt bước đi của nàng càng nhiều. Ở tộc Chiến Thần, sức ảnh hưởng có lớn hay không đều nằm ở quân doanh, Mạc Thanh Trần nhất định phải tới đó thì mới có thể đưa một chân vào chính sự của toàn tộc.

Thiết Mộc Ngân yêu thương nàng, hắn đã mở lời thì tại sao nàng lại phải thoái thác?

Đôi mắt hoa đào của Mạc Thanh Trần hiện lên cảm xúc kiên định khó tả, nàng nhìn bàn tay của Tư Phàm đang đưa về phía mình, mạnh mẽ với ra nắm chặt lấy rồi trấn tĩnh nói.

"Tư Phàm, nàng nói lời thì phải giữ lời. Mọi chuyện ta đều sẽ nghe theo nàng, nàng muốn ta mạnh mẽ, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ. Thần Xung Mạc Thanh Trần ta chỉ cần một điều thôi, Minh Cao Hoan Tư Phàm nàng vĩnh viễn không được buông bỏ ta, không được dối gạt ta!!"

Vào những tháng ngày mùa đông, hai nàng đã từng đứng đối diện nhau như thế này, khi đó khoảng cách của hai nàng bị ngăn cách bởi xuất thân nghiệt ngã. Giờ đây hai nàng vẫn đứng đối diện giống y như khi đó giữa mùa xuân ấm áp, khoảng cách từ trái tim đến trái tim đã không còn, chúng đã cùng chung nhịp đập, cùng tiến cùng lùi.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần, ta yêu nàng. Ta vĩnh viễn sẽ không buông bỏ nàng..."

------