Yêu Anh Tôi Được Gì!

Chương 11: Chương 10-1

- Ôi mình xin lỗi. - Bảo Minh hốt hoảng rụt tay lại khi thấy tôi quay đầu.

Giây phút ấy tôi cứ ngỡ thì ra là mình chỉ là một bản sao của Tường Vy trong mắt Bảo Minh, trong lòng thoáng buồn và chúng tôi cứ đứng ngây người ra, to mắt nhìn nhau.

Như ý thức được mình đang ở đâu và trước mặt ai, cậu ấy lên tiếng. - À tại vì nhìn cậu từ đằng sau giống...Tường Vy quá.

Giống đến thế cơ à. Chắc là cậu ấy đang rất nhớ Tường Vy. Và tôi lại chính là hình ảnh để khơi gợi lại nỗi nhớ đã chôn vùi sâu trong một góc ký ức của cậu ấy.

- Này Di Di, không phải mình xem cậu là người thay thế đâu.

- À... - Bảo Minh bỗng lên tiếng làm tôi giật mình. Người thay thế? Cậu ấy còn chưa nói yêu tôi làm sao tôi có thể nghĩ đến chuyện mình là người thay thế.

Mặc dù cũng có đôi lúc.

- Mình chưa bao giờ thấy cậu ra ngoài đường như thế. Cậu đi đâu vậy?

Bảo Minh hỏi và chúng tôi rảo bước song song với nhau.

- Mình đi kiếm gì đó ăn thôi. Còn cậu?

- Minh Vương qua nhà mình và hai đứa cứ...phiền chết được.

- Cứ làm sao cơ?

- Cứ làm vầy này. - Dứt câu Bảo Minh đẩy tôi sát vào bờ tường gần đó làm tôi hốt hoảng thụi cho cậu ấy một cái vào bụng. - Cậu làm gì vậy? Mình chỉ đùa tý thôi mà.

Tôi nhăn mặt và bỏ đi. - Tâm trạng mình đang không vui.

- Tại sao? - Bảo Minh đuổi theo tôi. Bất giác tôi dừng lại, quay đầu nhìn Bảo Minh và cậu ấy cũng khựng lại nhìn tôi.

- Bởi vì... - mình yêu cậu. - ...cậu cứ đùa như thế, mình chẳng thấy vui chút nào.

- Thế anh ta làm vậy cậu sẽ thấy vui lắm sao? - Bảo Minh nói và tôi khựng lại ở một quán kem lớn. "Anh ta" chính là Minh Tú, vì đã hai lần anh ấy hôn tôi trước mặt Bảo Minh. Và "anh ta" cũng đang bước ra từ quán kem đó và đứng sựng người lại trước mặt chúng tôi, hai mắt mở to cùng với hộp đựng kem bự.

- Thiên Di? - Minh Tú thấy tôi đã phát hiện ra anh ta, liền lên tiếng. - Em đang làm gì đấy?

- Ủa? Là anh sao? - Bảo Minh nắm tay tôi và đi lại phía Minh Tú. - Trùng hợp thật, bọn này đang đi dạo đêm.

- Bỏ tay cô ấy ra.

Minh Tú nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của tôi và Bảo Minh, trừng mắt nhìn cậu ấy.

- Tại sao anh luôn tranh giành với tôi vậy? - Bảo Minh nói. - Từ Tường Vy và giờ lại đến Thiên Di. Cô ấy là của tôi, bởi vậy tôi sẽ không để Ngọc Anh làm hại cô ấy lần nữa đâu.

Tim tôi bỗng đập nhanh, các mạch máu chạy rần rần trong người, mặt thì đỏ lựng lên. Đây có phải là một lời tỏ tình? Trong tình hình này, tôi cứ nghĩ Bảo Minh chỉ đang chọc tức Minh Tú, nhưng trông cậu ấy thực sự rất là nghiêm túc. Phải, tôi yêu Bảo Minh, nhưng như thế đâu có nghĩa là tôi sẽ từ chối Minh Tú. Vốn dĩ anh ấy là một người rất tuyệt vời khiến bạn không thể không đồng ý hẹn hò với anh ấy. Nhưng Bảo Minh, cậu ấy là một Bad Boy...Okay, coi như chuyện đó không quan trọng lắm, cái tôi lo sợ không phải là Ngọc Anh mà chính là Tường Vy. Bởi tôi luôn là bản sao Tường Vy trong mắt mọi người - Bảo Mi từng nói đùa như thế - nhưng câu nói ấy lại khiến tôi lo lắng kinh khủng.

- Tôi không tranh giành, vốn dĩ Thiên Di là dành cho tôi. - Minh Tú nói. - Cậu chỉ là người đến sau và phát hiện ra Thiên Di có nét giống Tường Vy nên cậu mới đem lòng yêu cô ấy. Tôi nói đúng không?

Minh Tú bỗng giật tay tôi ra khỏi tay Bảo Minh và kéo về bên mình. - Cậu không hề yêu cô ấy."

Đúng vậy, nếu Bảo Minh yêu tôi thì tại sao những ngày qua cậu ấy lại không nói? Có thể vì Minh Tú là anh bạn thân của cậu ấy, và lý do thứ hai có thể là Tường Vy.

- Tôi yêu cô ấy. - Bảo Minh nghênh mặt lên nhìn Minh Tú và nói. - Thật lòng yêu cô ấy.

- Về thôi Thiên Di, "cô ấy" của cậu ta chính là Tường Vy đó. - Nói rồi Minh Tú kéo tôi lên xe của anh ấy. Do quá bất ngờ, Bảo Minh và tôi không kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã lao vụt đi, bỏ lại Bảo Minh - vẫn đang há hốc mồm - một mình