Yêu Anh Tôi Được Gì!

Chương 6: Chương 6

- Cô vào đi!

Tôi mời Bảo Mi đến nhà và cô ấy cũng không từ chối. Tôi muốn biết mọi chuyện về anh trai cô - Bảo Minh.

- Đây là nhà cô sao? - Bảo Mi bước tới ghế sofa và ngồi xuống.

- Ừm. - Tôi rót nước rồi đặt lên bàn ở phòng khách, ngồi xuống đối diện với Bảo Mi. - Tuy hơi nhỏ nhưng sạch sẽ lắm đó!

- Ừm. Lúc nảy, Bảo Minh đã nghe hết cuộc nói chuyện của chúng ta.

Tim tôi bỗng đập mạnh. Các mạch máu chảy rần rần trong người.

- Cô nói gì? Tại sao...

- Tôi không biết, anh ấy đứng sau lưng tôi từ khi nào ấy. - Vẻ mặt Bảo Mi lúc này là lo lắng thực sự.

Tôi cứ cảm thấy Bảo Minh rất nguy hiểm. Những lời nói của Mi Mi cứ như là Bảo Minh sẽ tới đây và giết chết bọn tôi. Nghĩ đến đấy, tôi thoáng rùng mình.

- Mà cô nói Bảo Minh đối xử với Ngọc là đối xử thế nào? - Tôi chợt nhớ đến vẻ mặt nhìn Ngọc Anh không ưa một chút nào của Bảo Minh, với câu nói mà cậu ấy cứ lặp đi lặp lại: "Thật-ngứa-mắt."

- Mi Mi! Em mau nói đi! - Tôi đứng dậy, nắm vai Bảo Mi lay mạnh.

- Chị buông ra đi, vướng vào anh ấy là rất phiền đó. - Bảo Mi gắt lên, mắt trợn to, vẻ mặt giận dữ. - Chị chỉ cần biết như vậy là được rồi. Tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi! - Bảo Mi quay lưng toan bỏ đi.

- Nhưng mà anh ta đã làm gì với Ngọc Anh. Cô ấy là bạn tôi, tôi cần phải biết.

- Sao chị ngốc thế! - Mi Mi quay đầu lại. - Ngọc Anh đã đối xử với chị thế nào, mà giờ chị vẫn còn xem chị ta là bạn chứ!

Tôi cúi đầu xuống, không biết nói gì nữa. Bảo Mi nói đúng, cậu ấy đối xử với tôi quá tệ. Cậu ấy đã phản bội tôi, vì cái gì chứ?

- Thôi được, tôi sẽ kể cho chị nghe. - Bảo Mi thở dài ra và nói. - Nhưng nhất định khi nghe xong, chị đừng có ý định quen anh ấy nữa nhé!

Tôi gật đầu. Lòng đầy lo lắng. Tôi cứ nghĩ Bảo Minh là một con người tốt. Khi tôi gặp chuyện gì, cậu ấy đều có mặt bất cứ lúc nào. Vậy sao Bảo Mi lại nói...

- Hai năm trước, trước lúc chuyển vào trường này, anh ấy đang học tại Úc. -Bảo Mi lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. - Anh ấy chuyên lừa tình những cô gái để được tận hưởng cùng họ trên giường.

Tôi mở to mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Tại sao Bảo Minh lại là người như thế chứ?

- Ngọc Anh và Bảo Minh gặp nhau, họ yêu nhau. Lúc đó tôi cứ nghĩ là anh ấy sẽ yêu một cách nghiêm túc. Nhưng không. - Bảo Mi từ từ ngồi xuống, nói nhỏ nhẹ như sợ bị ai nghe lén. - Anh ấy lừa Ngọc Anh. Và sau đó không biết có chuyện gì xảy ra không mà họ đã chia tay, tôi thấy anh ấy khóc rất nhiều.

- Tại sao lại khóc? - Tôi chau mày hỏi.

- Làm sao tôi biết được. - Mi Mi nhún vai. - Nói chung là đừng nên...

Bảo Mi chưa kịp nói hết thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên rất vội vã. Hai tụi tôi giật mình, nhìn nhau, trợn to mắt.

- Là Bảo Minh đó! - Mi Mi đứng lên, mặc dù không nhìn ra cửa nhưng cô lại khẳng định chắt nịt. - Tôi lên phòng chị nhé, đừng có nói tôi ở đây!

Nói rồi Bảo Mi chạy ra trước cửa, lấy đôi giày đem theo lên phòng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa.

Và tôi muốn tắt thở khi nhìn thấy người đứng trước mặt tôi không phải là Bảo Minh, mà lại là Cao Minh Tú. - Anh tới đây làm gì thế?

Tôi trợn to mắt, đứng trước cửa hỏi.

- Cô có rãnh không? Tôi vào nhé! - Nói rồi anh ấy thản nhiên đẩy cửa bước vào.

- Nè! Anh làm gì vậy? Ra ngoài ngay! - Tôi hét lên.

Minh Tú ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Nhìn tôi cười.

- Cười gì? Anh muốn gì đây? - Tôi nhăn mặt, vẫn đứng ở đấy hỏi.

- Nghe nói là cô bị chấn thương sọ não phải không?

- Cái gì chứ? Tôi chỉ bị nhẹ thôi. Đừng có trù tôi như vậy chứ!

Tôi bước lại chiếc ghế đối diện anh, từ từ ngồi xuống. Anh vẫn không thay đổi. Vẫn điệu bộ đó, hay cười khẩy người khác, lúc nổi nóng thì vò đầu, lúc vui thì cười hết cỡ. Có lúc lại lạnh nhạt đến khó gần.

Nhưng từ trước giờ tôi chưa bao giờ thấy anh mỉm cười bình thường với tôi. Trừ cái lúc đi bộ về cùng anh và nhận được lời mời đến buổi party.

Bất giác tôi nhìn anh, mỉm cười. Và tôi nhận lại được một cái cười khẩy từ anh.

- Lại đây xem nào! Có sưng không? - Minh Tú nhoài người ra phía trước, tay với với và sờ lên đầu tôi.

Cảm giác bình yên đến lạ. Cứ như vậy, tôi cảm thấy như mình và anh càng ngày càng gần gũi với nhau hơn.

Nhưng những chuyện anh đã làm, tôi đã căm ghét anh. Dù có dối lòng đi chăng nữa, tôi cũng không muốn mình phải xiêu lòng trước những hành động có thể là giả dối của anh.

Có thể thôi, chứ tôi thật sự không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Như ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi đưa tay gạt tay anh ra khỏi đầu tôi, ngước mắt lên nhìn.

- Anh đến đây chỉ vì tôi bị thương sao?

- Là Ngọc Anh làm đúng không? - Anh vừa nói vừa mỉm cười nhìn tôi. Chẳng giống với vẻ hay cáu gắt của anh.

- Tại sao anh biết? - Tôi mở to mắt.

- Cô ấy luôn là thế!

- Sao?

Cả Minh Tú cũng biết những chuyện về Ngọc Anh sao? Không lẽ Minh Tú, Bảo Minh, Ngọc Anh, Bảo Mi đã quen biết nhau từ trước hả?

- Là anh sao Minh Tú? Em cứ tưởng là anh hai. - Bảo Mi từ trên lầu bước xuống, trên tay là một đôi giày.

- Sao em lại ở đây? - Minh Tú đứng dậy với vẻ bất ngờ.

Giờ tôi mới nhận ra, sau cái vỏ bọc của một công tử nhà giàu, lạnh lùng, hay cau gắt của anh là một con người dễ gần, thích chọc ghẹo người khác.

- Thì tại chị ấy đó! - Bảo Mi nói và chỉ tay về phía tôi. - Khi không lại gọi điện nói là thích Bảo Minh.

Một sự im lặng kéo dài. Minh Tú quay ra nhìn tôi, Mi Mi thì giật mình và che miệng lại. Làm sao đây?

- Hả? - Minh Tú mở to mắt nhìn tôi.

Tôi liếc xéo Bảo Mi một cái.

- Chị có nói tôi giữ bí mật hả?

Cái con nhỏ này, thật là...

- Cô...thích Bảo Minh sao?

Tôi không nói gì, cuối gằm mặt xuống vì quá xấu hổ. Dù gì Minh Tú cũng là người tôi - từng - thích mà.

Thấy tôi không trả lời, Bảo Mi lên tiếng:

- Em đã kể chuyện Bảo Minh là một Bad Boy rồi.

Thế là tiêu! Minh Tú sẽ cười và kể cho mọi người nghe tôi còn có một cái ngu nữa là đi thích một Bad Boy.

Thật chẳng dễ chịu chút nào khi Minh Tú cứ nhìn mình chằm chằm. Và rồi anh lên tiếng:

- Chuyện quan trọng không phải Bảo Minh là Bad Boy, mà là...

- Ủa? Con có bạn sao? - Bỗng một giọng nói vang lên cắt ngang câu nói của Minh Tú.

Là mẹ! Mẹ đã về sớm hơn dự định.

Bây giờ tôi mới nhớ tại sao mình lại không để ý tiếng mẹ mở cửa nhỉ?

- Con chào cô! - Bảo Mi cuối đầu chào, Minh Tú quay lưng lại cũng cuối đầu.

- Ừ! Trễ rồi, các con mau về đi!

- Vâng! Tạm biệt cô nhé! - Bảo Mi cười thật tươi và vẫy tay chào mẹ.

Minh Tú quay đầu nhìn tôi lần cuối rồi cũng bước ra ngoài.

- Nè con! - Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi. - Cái anh chàng đó là ai vậy? Trông đẹp trai thật đó.

- Chỉ là bạn thôi mẹ à! - Tôi đảo tròn hai mắt.

- Ừm... Mẹ tưởng Ngọc Anh sẽ qua ngủ với con nên mẹ tính về nấu ăn cho hai đứa rồi sáng mai đi.

- Cậu ấy sẽ không có qua đâu. Cho nên mẹ yêu tâm.

Tôi đứng dậy và bước lên phòng.

Ngọc Anh và Bảo Minh. Hai người họ là bạn thân của tôi nhưng tại sao lại giấu tôi nhiều chuyện đến thế?