Yêu Bản Thân

Chương 87: Chân tướng được hé mở?

Sau khi tôi trở về phòng bệnh thì thấy cô đã thiếp đi từ lúc nào. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, tôi không thể nào xót xa. Mắt thì thâm quầng vì không thể ngủ được, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao và thân thể cũng trở nên yếu đi. Tất cả cũng chỉ vì chữ "yêu". Tôi tự hỏi nếu trên thế gian này không có một thứ gọi là tình yêu. Thì con người ta có thật sự hạnh phúc không?. Nếu là vậy, thì chẳng có cái chết nào vì tình cả...

Lúc ấy, có một người bác sĩ bước vào. Khuôn mặt anh ta hiền từ và vô cùng thanh tú, khi thấy tôi anh ta khẽ cúi chào. Lúc đấy, tôi mới nhớ anh ta chính là người đã tông trúng Tiểu Mịch. Nhìn dáng vẻ hối lỗi và lúng túng của anh ta thật khiến tôi không thể nào trách được. Cái lúc anh ta xin lỗi và sẽ chịu trách nhiệm thiệt hại trông cứ như một tên ngốc ấy. Tôi mới nói khẽ khi anh ta vừa bước lại

"Chào anh. Có chuyện gì không ạ?"

"Tôi đến xem tình hình của cô ấy. Với lại khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ thay băng gạc giúp!"

Tôi gật đầu rồi mỉm cười nhạt. Quay về dáng vẻ bình thản như lúc trước. Anh ta cũng ngồi đó kế bên tôi rồi nói

"Về chuyện đó thì..."

"Không sao, tôi không trách cậu. Cậu chỉ cần đừng bỏ chạy là được!"

"Vâng. Tôi xin lỗi, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi cũng sẽ rất đau lòng!"

Câu nói ấy thật khiến người khác hiểu lầm. Xét về bác sĩ và bệnh nhân thì không có gì nhưng nếu người ngoài nghe được thì cũng tưởng là anh đang yêu cô đấy. Sau một hồi, anh ta mới hỏi tôi.

"Mà người con trai lúc nãy. Anh ta là người thân của cô ấy sao?"

Nói đến đây tôi chỉ đưa đôi mắt nhìn người con gái trước mặt mình đang nhắm tịch đôi mắt.

"Anh ta là người yêu của cô ấy!"

"À..thì ra là vậy! Anh ta có chút hung hãn khi biết tôi là đã tông trúng Tô Mịch!"

"Suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một kẻ thích khua tay múa chân mà thôi! Tôi còn tưởng anh ta sẽ lo được cho Tô Mịch nhưng tôi lầm rồi!"

Tôi ôm đau mệt mỏi, thấy dáng vẻ bất lực của tôi. Anh ta mới vỗ vai rồi nói.

"Nếu cô mệt mỏi thì nên về trước đi! Cứ để khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ đưa cháo cho cô ấy ăn!"

"Có phiền anh không?"

"Không sao đâu! Hôm nay tôi trực đêm với lại tôi phải chịu trách nhiệm với cô Mịch chứ!"

"À. Vậy tôi về trước đây! Tôi tên là Ngọc Như, 18 tuổi!"

Tôi vội đứng dậy rồi giới thiệu tóm gọn về mình. Anh ta cũng lúng túng gãi đầu nói "Tôi là Hi Văn, 24 tuổi là thực tập sinh. Rất vui được làm quen!"

...

"Em về rồi sao? Sao không cho anh chở mà lại dám đi moto hả?"

Nhìn khuôn mặt ngáy ngủ của hắn kia kìa. Trông thật là đáng yêu làm sao, sao tôi có thể nở đánh thức hắn được chứ?. Với lại bệnh viện cũng không mấy xa nơi tôi sống nên không sao. Với lại, kĩ thuật lái xe của tôi cũng đã được nâng cấp lên rồi nên giờ cũng chỉ là việc còn con như chạy xe đạp mà thôi. Tôi ôm mặt hắn rồi xoa xoa "Em thấy anh mệt mỏi nên định cho anh ngủ một lúc!"

Tôi để xấp tài liệu trên bàn rồi cởi áo khoác rồi xếp lại. Hắn ngồi dậy nhìn tôi, khuôn mặt nũng nịu ôm tôi vào lòng.

"Nhưng anh muốn được lái xe chở em đi cơ!"

Tôi bật cười với sự trẻ con của hắn "Được rồi! Em hứa, sau này em sẽ cho anh làm người quản lí của em. Chở em đi khắp mọi nơi!"

"Hứa nhé!"

Sau đó hắn kéo tôi nằm xuống giường, tôi có thể nghe được nhịp tim của hắn đang đập rất nhanh. Hắn lại ôn tồn hỏi tôi "Tô Mịch sao rồi em? Đã đỡ hơn chưa?"

"Cũng may là cô ấy được đưa đi kịp thời! Không nguy hiểm đến tính mạng như em sợ bệnh máu đông của cô ấy sẽ gặp rất rối nếu cô ấy bất cẩn gì đó! Quả thật rất nguy hiểm!"

Hắn nhìn lên trần nhà, vỗ vỗ lưng tôi "Nhưng cũng phải trách cô ấy quá nhu nhược!"

"Tại sao?" Tôi nhăn mặt, rõ là Thái Anh có lỗi trước.

Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy không có một chút hồn phách nào "Do cô ấy biết tình trạng của mình nhưng vẫn ngoan cố không điều trị! Nếu cô ấy muốn nhờ vả thì anh sẽ giúp ngay. Đằng này cô ấy không nói gì hết!"

Tôi hoang mang, sao hắn lại biết được cô ấy đã biết được tình trạng của mình.

"Làm sao mà anh biết được?"

"Là lúc nãy anh nghe chú kể, anh đã gọi cho ông ấy để kiểm tra tình hình của Tô Mịch rồi nói cho Thái Anh biết. Chú anh là người điều trị cho Tô Mịch vào 2 năm trước, lúc đó cô ấy bị chứng bệnh trầm cảm y chang em nhưng có điều cô ấy vượt qua được nó. Nhưng có điều cô ấy không chịu điều trị bệnh máu đông của mình. Thành thật mà nói nếu cô ấy cố gắng điều trị có khi bệnh sẽ ngui!"

"Chắc là chi phí cao lắm nên cô ấy không dám điều trị!"

Tôi sực nhớ đến chuyện lúc nãy của Thái Anh nên tôi kể cho hắn nghe tất tần tật về toàn bộ những gì xảy ra và xấp tài liệu để trên bàn nữa. Hắn im lặng một chút rồi nói "Đi Mỹ sao? Không ngờ cậu ấy lại dùng cách này để rời xa Tô Mịch! Mà dù gì đi nữa thì cậu ấy cũng đã hối lỗi rồi nên không sao! Có cậu ấy cũng kiếm được hết chứng cứ ngoại phạm của ba anh rồi!"

"Anh định sẽ xử lý chuyện này làm sao đây?"

"Anh nghĩ chúng ta sẽ còn nhiều thời gian, ba anh là một người rất xảo quyệt nên em cẩn thận!"

Tôi lại thấy buồn vì mình không giúp gì được cho hắn cả. Mẹ hắn đã bảo tôi sẽ là người hộ mệnh giúp đỡ bà ấy nhưng mấy tháng nay thật sự tôi chả tìm ra được manh mối gì. Dường như là không. Tôi buồn rầu nói với hắn

"Em không giúp được gì cho anh hết!"

"Đừng nói vậy mà. Em đã mơ thấy cái chết của mẹ và toàn bộ vụ án hại năm xưa thì em đã là người khởi đầu cho manh mối rồi!"

Phải chi tôi giàu có một chút thì tôi đã có thể móc họng những thông tin mật để điều tra rồi. Lần này cũng nhờ Thái Anh một tay giúp đỡ nên cũng đã được kết thúc nhanh. Bây giờ chỉ cần tìm được người đã tông chết mẹ của A Hào và buộc ông ta phải nói người đứng sau vụ án đó là ba của A Hào thì có thể bắt được ông ấy. Nhưng chuyện này, có thật sự sẽ kết thúc trong dễ dàng được hay không?...

Hắn mỉm cười nhìn tôi, ôm tôi thật chặt dường như không cho tôi rời xa. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ với hắn từ lúc nào.

...

Sáng hôm sau, tôi đã thấy hắn ngồi ở bàn học xem những tài liệu mật. Nhìn dáng vẻ suy tư của hắn thật làm tôi mê muội. Tôi pha cho hắn một cốc cafe kèm đồ ăn sáng rồi sau đó làm một ít đồ ăn để lát mang tới cho Tô Mịch. Chắc cô ấy đang rất cô đơn trong bệnh viện. Tôi ngồi kế bên hắn rồi xem những hình ảnh camera của đêm tai nạn kinh hoàng ấy thật giống với những gì trong giấc mơ mình từng thấy. Quả thật là đúng chứ không sai.

"Sao nào? Thấy giống trong giấc mơ không?"

"Giống! Có đầy đủ bằng chứng và hình ảnh của ba anh với ả tiện nhân đó luôn này!" Tôi nhìn kĩ bà ta, trong bà ta thật đẹp và cũng thật ác độc làm sao. Cứ như một kẻ đã đội lốt người vậy.

"Bà ta tên là Tiểu Mỹ. Anh nghe nói sau khi bị ba anh đá thì bà ấy đã phát điên và chết trong bệnh viện tâm thần rồi!"

Tôi nhăn mặt, đôi mắt kiêng định nhìn cái khuôn mặt hóng hách của bà ta. Như vậy có được gọi là đáng không?. Tôi lẩm bẩm một mình "Cũng vì hai chữ ái tình sao?"

"Em nói gì vậy?"

"Em nghĩ bà ta lụy tình mà điên đấy. Nhưng em thấy thật sự rất đáng cho bà ta!"

Hắn bật cười "Này. Sao em có thể nói mấy câu vô tình như vậy chứ? Thật không giống Tiểu Như anh từng biết!"

"Bà ta chính là nguyên nhân gây ra cái chết thương tâm cho mẹ anh. Nếu không có bà ta thì mẹ anh cũng không đau khổ như vậy!"

"Anh biết chứ. Nếu không có bà ta thì cũng sẽ có người đàn bà khác, ba anh là như vậy! Phong lưu và hào hoa như vậy thì sao tránh được chứ?"

Tôi đặt tấm ảnh xuống bàn "Nếu anh thừa hưởng được đức tính ấy chắc em cũng phải chạy mất dép thôi!"

Hắn suy nghĩ, nói vu vơ "Có khi, đẹp trai như anh thì có khi sẽ khiến em đau đớn đấy!"

"Đúng rồi! Nhờ anh mà em xém bị trầm cảm và xém bị xe tông chết đây này!"

Nhưng mà, sao cuộc đời của tôi lại tái diễn với Tiểu Mịch vậy chứ?. Giống y chang những gì cuộc đời tôi diễn ra vậy. Thật khiến người khác lạnh sống lưng. Tôi gạt bỏ chuyện đó qua một bên rồi nhìn tiếp một tờ giấy thông tin về người đàn ông kia và...tôi bàng hoàng vì người con trai của ông ta trên tấm hình đó không phải là...là Hi Văn sao?. Tôi hốt hoảng xém đánh rơi tờ giấy trên tay mình. Tại sao lại có chuyện này?...Hắn giật mình nhìn tôi đang cứng đờ người.

"Sao vậy?"

"Người con trai này...là người đã tông phải Tô Mịch!"

"Là anh ta sao?"

"Đúng vậy. Anh ta là thực tập sinh ở trong chính bệnh viện ấy, hôm qua em còn nói chuyện với anh ta một chút!"

"Nếu vậy thì thật tốt!"

"Không ngờ... người con trai hiền lành và chính trực như vậy lại có người ba như vậy!"

Hắn cũng đã hiểu được một chút chuyện gì đó. Vội nhếch môi đầy vui mừng "Trái đất quả nhiên thật tròn!"

Sau đó hắn lại nói tiếp "Theo anh đi thăm Tô Mịch và anh ta một chuyến!"