Yêu Em Hao Hết Cơ Mưu

Chương 3

Lộ Thiên Ái được "Mời" đến một căn phòng, chân sau vừa bước qua cửa, cánh cửa lập tức khóa lại.

Cô bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn xuống thấy được trong hoa viên có ba người đàn ông đang đứng, đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chỗ phòng cô.

"Đáng giận!" Cô tức giận kéo kín rèm cửa, ngồi phịch thật mạnh xuống giường.

Làm sao bây giờ? Lúc này cô mới hối hận bản thân đã quá lỗ mãng. Đáng ra trước lúc lên xe phải hỏi rõ ràng trước đã, bây giờ bị một người đàn ông lạ nhốt tại một nơi chẳng biết là đâu, di động cũng bị lấy đi, thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

"Haiz!" Cô nằm ỉu xìu trên giường, xem ra thật sự đã bị bắt cóc...

Tuy nhiên, gã Tiền Đường này có vẻ có rất nhiều tiền, tòa biệt thự này còn khí phái hơn cả nhà cô nữa, vì sao còn muốn bắt cóc cô nhỉ?

Nếu như không phải vì tiền, vậy thì là vì cái gì?

Xúc cảm của cái hôn môi ban nãy giờ vẫn còn đọng ở trên môi cô, hơi hơi căng đau. Hắn khơi gợi tình dục trên thân thể cô kích cuồng như vậy, muốn quên cũng chẳng thể quên.

Haiz! Cô đã sớm quên cái cảm giác khi hôn Hình Kiện, chuyện đó hình như đã cách đây cực lỳ lâu rồi.

"Haiz, đừng nghĩ nữa mà!" Lộ Thiên ái bỗng nhiên quát to một tiếng, nhảy bật lên khỏi chiếc giường, muốn gạt phăng cơn sóng triều mà ban nãyTiền Đường gây ra cho cô.

Sau khi quyết tâm không nghĩ đến những chuyện đáng ghét này nữa, cô mới có tâm tư nhìn quanh căn phòng.

"Ôi, chiếc giường đẹp thật!" Ánh mắt cô lập tức bị chiếc giường lớn đặt ở vị trí chính giữa căn phòng cuốn hút.

Đây là chiếc giường thiết kế theo phong cách cổ, có bốn cột trụ và cả khung giường, trên đỉnh có vải bông thêu hoa thủ công màu trắng trùm lên, viền hoa rủ xuống bốn phía, được buộc cố định lại bằng những sợi lụa xinh đẹp, khăn lụa hồng nhạt phủ giường và nệm giường thì là đồ thêu hoa hồng bằng tay mà cô thích nhất.

Cô đã muốn có được chiếc giường như vậy từ lâu lắm rồi!

Nhìn lại cách bài trí trong căn phòng này, chiếc bàn trang điểm trạm trổ tinh xảo, vừa nhìn đã biết đó là đồ cổ, chắc có xuất xứ từ hoàng cung nước Pháp, bên cạnh căn cửa sổ kia đặt một ghế nằm, cô đã từng nhìn thấy nó trong hội đấu giá Tô Phú Bỉ, tiếc là có người ra giá cao hơn cả cô, khiến cô tức giận thật lâu.

Lại còn có cả tủ rượu, nhìn độ cong ưu nhã kia, chắc chắn là được làm bởi những người có tiếng... Tóm lại, căn phòng hệt như cung điện này đây đúng là giống hệt những gì cô từng ước mơ tha thiết!

Lộ Thiên Ái bước nhanh vào trong phòng tắm, sự rộng rãi và hoa lệ trong này còn hơn cả khách sạn sáu sao, còn chuẩn bị cả mỹ phẩm bảo dưỡng và đồ dùng cá nhân của nữ. Tất cả đều là sản phẩm của những nhãn hiệu cao cấp nhất mà cô đang dùng.

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Tiếp theo, cô khẩn cấp mở ra một cánh cửa khác của căn phòng này, vừa nhìn thì quả thực thấy sướng điên luôn!

Phòng để quần áo cũng rộng không kém gì căn phòng ban nãy, trong đó có một căn tủ lớn, bên trên chia thành mười sáu ô vuông, trong từng ô vuông đặt từng chiếc túi bách Kim bao màu sắc khác nhau, loại trường hợp này chỉ còn có thể hình dung bằng từ "đồ sộ", bởi vì từng chiếc bách Kim bao đều là đặt làm, ngay đến cửa hàng chính Paris Hermes cũng không thể có đầy đủ hết chúng nó được.

Mặt khác, hai bên tủ dài treo đầy quần áo, cô lật một chút, đều là hàng quý, có vài bộ còn chưa về đến Đài Loan cơ. Trong đó, có rất nhiều bộ lễ phục cao cấp đặt làm, mỗi chiếc ít nhất có giá đến 30 vạn.

Điều quái lạ nhất là, tất cả đều là kích cỡ người cô, thậm chí đến cả những chiếc quần lót bằng lụa ở trong ngăn kéo cũng vậy!

Lộ Thiên Ái nhìn xem mà há hốc mồm, đầu choáng mắt hoa, vội vã ngồi lên chiếc sô pha trong phòng đựng quần áo, nhìn những chiếc túi xách kia với vẻ mờ mịt.

Rốt cuộc thế này là thế nào? Vì sao tất cả những vật trong căn phòng này đều là những thứ đồ mà cô rất thích? Như thể tất cả đều được đặt làm vì cô?

Vì sao Tiền Đường biết được những thứ cô thích? Chẳng lẽ chuyện này đã có mưu đồ từ trước?

Nếu như nói hắn chỉ bắt cóc cô thôi, không có ai 'sủng ái' một con tin như vậy đúng không?

Muôn ngàn câu hỏi khiến Lộ Thiên Ái rối bù cả đầu, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, cuối cùng cô không nghĩ nữa.

So với việc ngồi nghĩ viển vông, chẳng bằng dời lực chú ý giết chết thời gian, cả phòng đầy rẫy quần áo trước mắt là điều làm cô thấy hứng thú nhất.

Vì thế Lộ Thiên ái đã hành động ngay, lấy một bộ ra ướm thử lên người rồi đứng soi gương.

Trong lúc Lộ Thiên Ái đang thay một bộ dạ phục, bỗng nhiên nhìn thấy Tiền Đường đang đứng ở ngay giữa phòng để quần áo.

Cô sửng sốt một lát, rồi mới giật mình phát hiện cô chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót.

"Á!" Cô vội vàng cầm một bộ lên che trước ngực, cả người dán vào chiếc gương, "Anh... Sao anh lại nhìn lén tôi hả? Đồ háo sắc!"

Tiền Đường vốn không để ý đến lời chỉ trích của Lộ Thiên Ái, mỉm cười đi đến ngay trước mặt cô. "Tôi không nhìn lén, mà là nhìn chính đại quang minh."

Lộ Thiên Ái trừng mắt, sắc mặt có hơi bối rối "Anh.., anh đừng có mà tới đây."

"Đừng khẩn trương, tôi chỉ đến xem cô có thích căn phòng này không mà thôi." Tiền Đường cười ưu nhã, bộ dạng như người chủ nhân xứng chức.

Lộ Thiên ái cảm thấy ánh mắt của hắn vốn chính là sói khoác da dê, "Mời anh ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."

Lưng dán vào gương truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Thiên Ái không khỏi run rẩy, không biết vì lạnh hay vì khẩn trương.

Tiền Đường chống tay vào chiếc gương phía sau người Lộ Thiên Ái, gần như cả người của hắn dán lên người cô, "Nói thật, cả phòng đầy ngập quần áo cũng thua xa bộ dạng không mặc tí gì của cô..."

Lộ Thiên Ái cảm thấy tình cảnh của mình quá là nguy hiểm, như một con mồi bị báo Mỹ săn, chỉ cần hắn vừa ra tay, thì cô sẽ không còn chỗ trốn chạy.

"Anh đi ra ngoài! Tôi lạnh quá..." Cô không dám trực tiếp đối diện hơi thở nam tính của hắn, chỉ biết quay đầu qua một bên oán giận.

Bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của cô càng kích thích dục vọng của hắn. Tay hắn nâng cằm cô lên, đùa bỡn con mồi, "Lạnh không, tôi lập tức cho cô nóng cả người lên, nóng hệt như lửa..."

"A..."

Trong tiếng kinh hô, Tiền Đường nhanh chóng lấy ra chiếc áo cô che trước ngực, xoay người cô lại làm cô đối mặt với gương, cặp vú to thẳng lập tức nảy lên trước gương. Theo bản năng, Thiên Ái dùng tay che lại, nhưng tay cô lại bị hắn kéo ngoặt về sau, hai vú càng dựng thẳng hơn.

"Cô đẹp thật..." Giọng nói khàn khàn của Tiền Đường vấn vít bên tai của Lộ Thiên Ái.

Khung xương cô rất là thon nhỏ, gầy nhưng không thấy nhô xương, bộ ngực to lớn cỡ D như đỉnh đào mật, căng tròn mà nhọn lên, núm vú hồng nhạt nhếch lên độ cong gợi cảm, vòng eo mảnh khảnh một bàn tay có thể nắm vừa, vùng bụng phẳng lì không có mỡ thừa, quần lót bằng lụa hồng nhạt bó lấy cặp mông xinh đẹp, hai chân thon dài cân xứng kẹp lại thật chặt, kẹp lấy khu vực bí mật ở giữa hai chân.

Hắn dùng ánh mắt không hề kiêng nể xem khắp cả thân thể của Lộ Thiên Ái. Thiên Ái thấy được bộ dạng trần truồng của mình trong gương, người đàn ông cường tráng phía sau như đang vây chặt cơ thể cô lại. Bỗng cô cảm thấy bản thân thật là bé nhỏ, thật là mềm yếu, cũng lại gợi cảm vô cùng...

"Ưm a..." Tiền Đường bắt đầu khẽ khàng nắm bóp cặp vú mềm mại, Lộ Thiên Ái không nhịn được, rên lên thành tiếng, ngẩng đầu tựa vào ngực hắn, híp mắt nhìn cách hắn âu yếm mình từ trong chiếc gương.

Ánh mắt Tiền Đường cũng tiếp xúc tầm mắt của cô trong gương, hắn cười đến thật tà nịnh, bắt đầu dùng sức trên tay mạnh hơn.

"A... A..." Đột nhiên giữa hai chân truyền đến cảm giác kích cuồng mà lại hư nhuyễn, hai tay cô víu lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cả người vắt lên người hắn.

Một tay đỡ cô, tay kia của hắn lặng lẽ đi xuống vói vào trong quần lót cô, dọc theo vườn cây tươi tốt tìm được chốn đào nguyên kia.

"Mới thế đã ướt được rồi, Ái xinh đẹp?" Tiếng xưng hô thân thiết tự nhiên bật ra khỏi miệng của hắn.

Ngạc nhiên trước sự mẫn cảm của cô, ngón tay hắn bắt đầu trượt qua trượt lại ở tại huyệt khẩu cùng với những giọt ái dịch trào ra.

"A... Đừng... Đừng sờ nơi đó..." Cảm thấy nơi riêng tư đã bị xâm nhập, Lộ Thiên Ái thử ngăn cản hắn nhưng lại không có sức lực, chỉ biết tựa lên người hắn, suy yếu lắc đầu.

"Đừng mà... A..."

Kĩ thuật cao siêu của hắn khiến hai chân cô cong gập cả lại, ngay lật tức, hắn túm thân thể mềm nhũn lên ngồi ở trên sô pha, để cô ngồi trên đùi hắn, nhân dịp cô đang choáng váng mà ra sức cởi quần lót cô.

Cảm thấy thân dưới chợt lạnh, Lộ Thiên Ái dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng giữ lại vật che duy nhất của mình, nhưng hai tay lại bị tóm lại.

"Ưm... Đừng..." Khi bàn tay của hắn tiến vào khu vực tam giác của cô, cô chỉ biết khép chặt chân lại để mà kháng cự.

Tiền Đường vừa mới ra sức, đã làm cho cô giạng chân ra ngồi lên đùi hắn, sau đó kìm chân cô lại, làm hai chân cô dựng lên, nơi riêng tư màu hồng phấn một lần nữa nhìn thấy hết ở trong chiếc gương.

"A... Không... Đừng như vậy..." Tư thế phóng đãng trong kính khiến Lộ Thiên Ái xấu hổ, giãy dụa thật mạnh, hai chân bị giạng ra xa, huyệt khẩu hơi vểnh đang không ngừng chảy ái dịch ra.

"Xem đi, mới thế đã ướt cả rồi, mẫn cảm quá, phóng đãng quá..." Tiền Đường liếm láp lỗ tai của Lộ Thiên Ái, ngón tay tìm được tiểu nhụy châu đang ẩn núp kia, bên trên nó đã phủ kín ái dịch trơn trượt.

"Hình Kiện đã bao giờ yêu cô thế này hay chưa? Có phải mới một lát cô cũng đã ướt thành thế này?" Nghĩ đến cô ấy đã từng ở bên Hình Kiện, giọng của Tiền Đường ngập đầy vị chua.

"A... Đừng sờ chỗ đó... A..." Một loại cảm giác tê dại, kéo suốt từ nơi mà hắn chạm vào đến tận bụng dưới. Thiên Ái cảm thấy nơi riêng tư chảy ra một dòng ái dịch.

Ngửa đầu tựa lên trên đầu vai hắn, cặp mông xinh đẹp của cô không ngừng lắc xoay, muốn tránh thoát sự tra tấn này của hắn.

"Đừng nhắm mắt lại, nhìn tôi, xem tôi yêu cô thế nào..." Tiền Đường không chịu buông cô, dám nâng cô lên nhìn hết trong gương, ngón tay xoa qua xoa lại huyệt khẩu của cô, càng lúc càng mau.

"Ưm... ưm... á... á..." Lộ Thiên ái nhìn chăm chú vào động tác của tay Tiền Đường, một loại cảm giác vô cùng sung sướng đánh úp lại cô, khiến cô không khỏi rên lên thành tiếng, căn phòng không ngừng đầy ngập những tiếng dâm ô.

Tiền Đường thấy cô sắp tới cao trào, ngón tay chuyển đến trên đầu hoa hạch rung rung thật nhanh. Ánh mắt hắn nhìn gương chằm chằm, nhìn thấy một dòng ái dịch thật nhiều trào ra huyệt khẩu, thấm ướt cả ngón tay hắn.

"A... A... A..." Tử cung truyền đến từng chặp cảm giác nóng bỏng, giống như sắp có cái gì nổ tung ở đó, Lộ Thiên Ái ưỡn cặp vú không ngừng rung lắc kia lên, hai chân bắt đầu căng ra, móng tay cắm chặt vào tay Tiền Đường.

"A.. a... a" Tiếng thét cao vút vang lên, cổ họng như bị khóa chặt, toàn thân của Lộ Thiên Ái banh chặt, không ngừng run rẩy.

Nhìn đến thân thể cô ửng hồng lên, bàn tay dính đầy ái dịch của cô bắt đầu ve vuốt khắp thân thể cô, vừa chạm vào cặp vú căng phình của cô, khiến cô lại run rẩy thân mình.

Khẽ khàng vén lên lọn tóc ẩm ướt dính trên mặt cô, lưỡi Tiền Đường vói vào khuôn miệng đang hơi vểnh lên của cô, cuốn lưỡi cô lên, theo bản năng, lưỡi cô cũng đáp lại hắn.

"Ưm... ưm..."

Không được! Tiếp tục thì sẽ không nhịn được mất! Hôm nay đã quá đủ rồi!

Tiền Đường ôm lấy thân thể mềm mại tê lụi vắt trên người mình, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Nhìn khuôn mặt mê man của cô, Tiền Đường không khỏi cười lên nụ cười sủng nịch, khác hẳn hơi thở tà tứ ở trước mặt cô.

Cô gái xinh đẹp yêu dấu, em sắp trở thành người của tôi rồi...

"Ưm..." Lộ Thiên Ái ưm một tiếng xoay người, một bên vú của cô nảy ra.

Tiền Đường nhịn xuống cơn xúc động muốn vồ lên giường, mau chóng ra khỏi căn phòng khóa chặt cửa lại.

Haiz! Trước khi mọi chuyện xong xuôi, chỉ có thể dựa vào đôi tay vạn năng mà thôi!

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, còn có cả tiếng than nhẹ của người phụ nữ.

"Haiz! Tại sao có thể như vậy..." Lộ Thiên Ái nằm ở trong bồn tắm mát xa lớn, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, thấy bất đắc dĩ thay cho tình cảnh của mình.

Buổi sáng rời giường cô phát hiện ra thân thể cô hoàn toàn trần trụi, nhớ lại động tác khi hắn trêu chọc đêm qua khiến thân thể cô cháy lên, sau đó đã mất ý thức...

cô nhanh chóng vọt vào phòng tắm kiểm tra phần dưới của mình, như là chưa bị đột phá phòng tuyến, cô không khỏi thở phào một hơi.

Nếu như để hắn phát hiện bí mật của cô, nhất định sẽ bị nhục nhã chết mất...

Lộ Thiên Ái đập lên mặt nước, tính tình hệt như con trẻ, làm bọt nước bắn bung tóe lên. "Haiz! Rốt cuộc mình làm sao vậy? Sao chỉ cần hắn vừa chạm vào là lại biến thành một người hoàn toàn khác vậy, hắn là tên bắt cóc xấu xa cơ mà!"

Có hối hận cũng chẳng cách nào giảm bớt được nỗi xấu hổ trong lòng, cảnh tượng ở trước gương kia cũng đã khắc sâu vào tận óc cô, cũng làm cô moi ra một mặt dâm đãng của bản thân mình. Mỗi khi nghĩ đến cái hình ảnh đó, cô lại cảm thấy ngứa lòng vô cùng. "Haiz! Mình bị sao vậy?" Xoay người một cái, đổi tư thế sang thành nằm ghé vào bên cạnh bồn tắm, thình *** h thấy được Tiền Đường đang đứng ở ngay cửa phòng.

"A!" Cô sợ tới mức tay trượt một cái, cả người ngã vào trong nước.

Tiền Đường sải bước chân dài vớt Thiên Ái lên, ôm lấy cô, vỗ lưng cho cô.

"Khụ khụ!" Lộ Thiên Ái dựa vào trong người Tiền Đường không ngừng khụ mạnh.

"Sao lại bất cẩn như thế? Cứ như đứa trẻ..." Trên mặt Tiền Đường có sự quan tâm khẩn thiết, nhưng Lộ Thiên Ái lại không hề thấy, nghĩ lầm thành hắn nói mát, giận dữ rời khỏi vòng tay của hắn.

"Tất cả đều là do anh hại tôi!" Cô đỏ mắt trỉ trích, khụ mạnh đến nỗi ứa cả nước mắt.

Tiền Đường lấy cái áo ngủ phủ lên người cô, ôn nhu thắt dây lưng lại, "Nào, tôi sấy tóc giúp cô."

Hắn kéo tay cô đến gần chiếc bồn rửa mặt, cô nhìn hắn với vẻ hung tợn, nhưng vẫn mặc hắn tùy ý sấy mái tóc dài mượt của mình.

Nhìn động tác mềm nhẹ trong gương của hắn, lòng cô rối loạn...

Rốt cuộc hắn là loại người thế nào?

Có khi bá đạo chuyên chế, có khi cuồng vọng tà ác, bây giờ lại đối xử với cô dịu dàng thế này... Rốt cuộc thì anh ta coi mình là gì?

Tiền Đường đối mắt với ánh nhìn xem kỹ của cô, cười với cô, lại tiếp tục động tác trên tay của mình.

"Tóc cô đẹp thật, thơm nữa..." Tiền Đường khẽ kéo tóc cô, để sát vào cánh mũi hít lấy hít để thứ mùi thơm ngát trên đó, giọng khen cũng thực gợi cảm.

Sau khi sấy tóc, hắn lại lấy lược chải mượt nó. Một đôi bàn tay thỉnh thoảng âu yếm cho nó từ trên chải xuống, đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cô chuyển thành sâu thẳm, khiến trái tim cô kinh hoàng không thôi.

Ánh mắt hai người giao nhau trong kính, lòng Lộ Thiên Ái dậy lên một nỗi mong chờ, thế nhưng Tiền Đường lại bỗng buông lược, trở lại với biểu tình ngày trước.

"Đói bụng rồi đúng không? Mặc quần áo vào rồi ra ăn cơm." Tiền Đường nói xong rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Lộ Thiên Ái hoàn toàn không nắm bắt được tâm tư của người đàn ông này, hôm qua khi cô kháng cự động tác trêu chọc của hắn, hắn lại càng xâm lược kích cuồng, sao hôm nay cô không phản kháng, hắn lại tỏ ra thờ ơ?

Chứa chan cảm xúc buồn bã đi vào trong phòng chứa đồ, Lộ Thiên Ái chọn một bộ quần áo ở nhà mặc vào. Lúc cô bước vào phòng ngủ thì thấy Tiền Đường vẫn còn ở đó, đang ngồi trên ghế xem báo tiếng Anh.

"Ăn cơm đi!" Ngẩng đầu kêu một tiếng, hắn lại tiếp tục xem tờ báo kia.

Lộ Thiên Ái chậm rãi ngồi ở trước bàn, cảm thấy thật mất tự nhiên khi có sự tồn tại của hắn.

"Anh có thể ra ngoài." Giọng điệu cao ngạo như thể đối đãi với người bồi bàn.

Tiền Đường buông tờ báo xuống, nghiêm mặt nhìn Lộ Thiên Ái. "Đây là nhà tôi, không ai có thể ra lệnh cho tôi." Rồi hắn tiếp tục xem tờ báo.

"Hừ! Bá đạo!" Lộ Thiên ái chu miệng trừng mắt hắn, cảm thấy người này thật khó nắm bắt.

Tiếp đó Lộ Thiên Ái không để ý đến Tiền Đường nữa, im lặng ăn xong bữa sáng.

Lúc này hắn cũng vừa xem xong báo chí, "No rồi hả? Bây giờ có thể bàn bạc việc chính được rồi."

Hắn đi đến trước mặt cô, khom lưng xuống, một tay đặt lên trên ghế cô ngồi, tay kia thì chìa chiếc di động ra: "Gọi điện thoại cho cha cô đi."

Lộ Thiên Ái do dự cầm lấy di động, ngẩng đầu nhìn phía Tiền Đường, sắc mặt hắn vẫn kiên định như thế, không hề buông tha.

"Ngay bây giờ."

Gọi dãy số của ba, sau khi kết nối được rồi, giọng của cha cô truyền đến, Lộ Thiên Ái vội vàng cầu cứu:

"Ba, mau tới đón con về nhà, Tiền Đường nhốt con, không cho con về..."

"Thiên Ái, con đang ở đâu?"

Giọng nói kích động của cha rõ ràng là đang nôn nóng, Lộ Thiên Ái bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Con ở trong nhà Tiền Đường, nhưng con không biết chuyện gì xảy ra..."

Điện thoại bỗng bị đoạt đi, "Lộ tiên sinh, tôi là Tiền Đường, con gái rượu của ông đang ở đây..."

Giọng Tiền Đường tương đối bình tĩnh, như đang tiến hành một cuộc đàm phán.

"Tuy nhiên, tôi bỗng lại không định để cho cô ta về nhà dễ dàng như vậy..."

"Cái này thì phải xem thành ý của Lộ tiên sinh..."

"Ông biết đối với tôi có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, đàn em của tôi còn chuyên nghiệp hơn cả lũ cảnh sát kia đấy, huống hồ, tôi phát hiện dáng người con gái rượu của ông còn chuẩn hơn cả những người mẫu nổi tiếng, ở trên giường cũng rất dâm đãng, bán cô ta qua Châu Âu làm kỹ nữ hẳn là xứng đáng..."

Lộ Thiên Ái tức đến độ muốn cướp điện thoại lại đây, nhưng bị Tiền Đường ấn ngồi xuống ghế, một bàn tay to bóp cổ cô lại, cô khó chịu muốn vung tay hắn ta ra nhưng lực tay hắn càng lúc lại càng mạnh mẽ.

"Ba, cứu con..." Lúc sắp tắt thở, Lộ Thiên Ái dùng nốt hơi tàn hô lên câu này, Tiền Đường lập tức buông tay.

"Có nghe thấy không? Con gái ông đang ở trong tay tôi, muốn gian muốn giết là do tôi hết, theo như cá tính mạnh mẽ của con gái ông, khả năng chỉ một bàn tay của tôi là đã vặn gãy cổ cô ta rồi..." Tiền Đường mặc kệ Lộ Thiên Ái ngã lên trên ghế khụ mạnh. Cô kinh hồn nhìn lại hắn, mới phát hiện sự khủng bố của người đàn ông này.

Vô tình máu lạnh như thế, mới là bản chất thật sự của hắn ta đúng không?

Những động tác trêu chọc dịu dàng lúc trước chỉ là đùa giỡn cô thôi, làm cho thân cô sa vào vũng bùn tình dục...

Tiền Đường vươn tay khẽ khàng vuốt ve hai má Thiên Ái. Lần này cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ khinh thường xoay mặt sang chỗ khác, nhưng cằm lại bị hắn túm lại, nên đành phải tiếp tục đối mặt với bộ mặt lãnh khốc của hắn.

"Một câu thôi! Dùng tất cả tài sản trên danh nghĩa của vợ chồng ông đổi lấy con gái yêu quý, ông thấy có đáng giá không?"

Lộ Thiên Ái mở trừng mắt ra, không thể tin được lòng tham của Tiền Đường lai lớn như vậy.

"Ba, đừng đáp ứng hắn..." Lộ Thiên Ái hô to lên, sợ cha mình làm ra việc ngốc.

Được, cho ông ba ngày suy nghĩ. Luật sư của tôi sẽ bàn lại chi tiết với ông. Nếu như ông dám giở trò, tôi sẽ để ông mãi mãi không được nhìn thấy con gái, dù là thi thể cũng không!"

Sau khi cúp điện thoại, Tiền Đường quay đầu cười với Thiên Ái: "Cha cô lại còn muốn suy nghĩ cơ đấy, xem ra ông ta thực yêu thương cô!"

"Đồ cầm thú! Biến chất!" Lộ Thiên Ái căm tức nhìn Tiền Đường, oán hận nguyền rủa.

Tiền Đường hoàn toàn lơ đễnh, cười đến tàn khốc mà lại ưu nhã: "Cô là một con mèo hoang mạnh mẽ, tôi là cầm thú, xem ra chúng ta thật là xứng đôi, không phải sao? Ha ha..."

Hắn dẫn tiếng cười ác ý đi xa khỏi căn phòng này. Lộ Thiên Ái tức giận đến độ phang ngay cái bát về phía hắn, đáng tiếc là không chính xác.

Đợi đến lúc cửa phòng đã bị khóa lại, cả người cô xì hết hơi, trên mặt lộ rõ biểu tình lo lắng: "Haiz! Hy vọng cha mình không ngốc đến thế..."