Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 6: Say rượu – bảo bối làm

nằm trên đùi mình , vì lo rằng khi say Du Huân Huân sẽ không kiểm soát được hành động mà quấy phá hắn nên đã sai người đưa về.

“Thiểu Minh , chạy nhanh lên một chút.”

“Vâng.” – Thiểu Minh gật đầu , bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Du Huân Huân chợt tỉnh dậy , nàng nhìn xung quanh , rồi nhìn hắn , giọng nói lè nhè y hệt kẻ say rượu “Anh là ai ?….đây là đâu ?…anh….định đưa tôi đi đâu ?”

Ngô Vũ Thần nhíu mày , đã bắt đầu rồi sao ? Mặt không chút biểu tình , hắn lạnh giọng “Về nhà !”

Du Huân Huân ngồi bật dậy , nàng ngó đầu ra ngoài , hét lớn lên : “Bắt cóc….có người bắt cóc tôi….Bắt…ưm….”

Ngô Vũ Thần giật mình kéo nàng vào , bụm cái miệng nhỏ xinh lại , hắn gằn giọng “Em muốn làm gì ? Mau ngồi im.”

“Ưm….Ưm….” – Nàng vùng vẫy , đưa tay đầy hắn ra , híp mắt lại hỏi “đồ khốn khiếp , anh muốn làm gì tôi ?”

Cả Thiểu Minh và hắn đều ngớ người , nữ nhân này khi say cả cái gan cũng lớn dần hay sao mà dám chửi hắn là đồ khốn khiếp ??? Hắn vừa định cất tiếng thì nàng đã gục vào người hắn , lẩm bẩm “Anh mà dám bắt cóc tôi….Vũ…hức…Ngô Vũ Thần sẽ giết chết anh đấy….ưm….” rồi say giấc , Ngô Vũ Thần nghe câu nói của nàng , khéo miệng chợt giương lên , vuốt nhẹ mái tóc đen láy , trong lòng hắn thầm nghĩ : Nha đầu , để xem ngày mai tôi sẽ xử tội em như thế nào ?

***

Về đến tòa biệt thự nguy nga , quản gia đã đứng chờ sẵn ở cửa , thấy hắn bế nàng từ trong xe đi ra , ông liền gấp gáp tiến lại. Ngô Vũ Thần lạnh giọng “Chuẩn bị canh giải rượu.”

“Vâng.” – Ông chạy vào bếp phân phó cho đám người hầu. Ngô Vũ Thần bế nàng lên tầng hai , đặt nàng nằm xuống giường rồi mới đi ra ngoài.

• 2 phút sau….

“Thiếu gia , có chuyện rồi….” – Giọng nói già nua gấp gáp vang lên bên ngoài cửa phòng Ngô Vũ Thần , hắn nhíu mày mở cửa. Chưa kịp lên tiếng , lão quản gia đã nói trước ” Phu nhân….phu nhân đang ở trên mái nhà , có nói thế nào cô ấy cũng không chịu xuống.”

“Cái gì ? Chết tiệt , các người trông chừng cô ấy kiểu gì vậy hả ?” – Hắn tức giận gầm lên , lúc nãy hắn đã căn dặn kỉ đám người hầu là chờ khi nàng tỉnh dậy thì cho nàng uống canh giải rượu vậy mà lại để xảy ra chuyện này , tah6t5 là một lũ vô dụng. Hắn chạy gấp ra ngoài , bên ngoài sân vệ sĩ , người hầu , tất cả đang nháo nhào lên vì người phụ nữ kia. Ngô Vũ Thần ngước mắt nhìn nàng , hắn cất tiếng “Du Huân Huân , mau xuống đây.”

Du Huân Huân ngồi trên mái nhà nhìn xuống , nhận ra bản mặt người mà nàng căm thù , liền lấy dép chọi xuống liên tục . Mọi người đều hốt hoảng khi thấy hành động của nàng , còn hắn thì vẫn bình tĩnh “Nếu em không xuống , thì tôi sẽ lên đó lôi em xuống đấy.”

Du Huân Huân bĩu môi , nàng nói vọng xuống “Anh cứ lên đi , còn tôi thì sẽ nhảy xuống.” Nói xong nàng đứng bật dậy , hai tay chống nạnh chỉ xuống dưới , ngay cả đứng cũng không vững “Anh…hức….là ai mà ra lệnh cho tôi ???”

Ngô Vũ Thần thở dài , hắn không nên đôi co với kẻ say rượu , nếu hắn lên đó nàng lại nhảy xuống lỡ xảy ra chuyện gì thì sao ?? Ngô Vũ Thần đành dịu giọng “Huân Huân , nếu em đồng ý xuống đây , em muốn làm gì cũng được.”

Du Huân Huân ngẫm nghĩ một chút rồi mới quyết định “Xuống thì xuống !” . nàng ngồi xuống , từ từ trượt xuống , nhưng không ngờ lại trượt quá nhanh khiến nàng ngã xuống dưới.

Mọi người ở phái dưới đều hốt hoảng “Thiếu phu nhân ?!”

Rất nhanh chóng và chính xac , Ngô Vũ Thần dang tay đỡ lấy nàng rất nhẹ nhàng . Du Huân Huân nằm gọn trong tay hắn , nàng cười hì hì “Bắt giỏi lắm…” , rồi dúi đầu vào lồng ngực của hắn. Ngô Vũ Thần nhìn người phụ nữ trong tay , khóe miệng chợt giương lên , nói như thở dài “Thực biết làm loạn !?”

• 3 phút sau….

“Du Huân Huân…em định làm gì ?” – Ngô Vũ Thần bị nàng ép sát vào tường , sững người hỏi. Nàng thật kì lạ , chỉ uống một ly rượu thôi mà đã say đến nổi không thể kiểm soát chính mình , lại cứ 1 phút là làm loạn một lần , bây giờ thì đang muốn ‘tấn công’ hắn. ???

Du Huân Huân cười xấu xa “Tôi…muốn anh…!”

“Cái gì ?”

“Chẳng phải anh nói tôi muốn làm gì cũng được sao ?? Vậy thì….bây giờ…tôi muốn anh…” – Dứt câu , nàng dùng tay giật mạnh áo hắn , những chiếc cúc đáng thương bay khắp nơi , để lộ lồng ngực rắn chắc vạm vỡ màu lúa mạch , Du Huân Huân liếm môi , khuôn mặt đỏ ửng vì say , cười tà “Rất tốt…có vẻ rất ngon…”

“Du Huân Huân….mau tránh ra.” – Ngô Vũ Thần nhíu mày , thương ngày nàng luôn miệng nói hắn biến thái , vậy mà bây giờ nàng lại giở trò biến thái với hắn ? Người vợ yếu đuối của hắn sao lại mạnh bạo đến thế ?? Đột nhiên nàng kéo người hắn cúi xuống , nhón chân lên , gặm nhắm đôi môi mỏng khiêu gợi. Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt nhìn nàng đang thong thả cưỡng hôn mình !?

“Thế nào ? Chắc đây không phải lần đầu của anh đâu nhỉ ?” – Du Huân Huân buông hắn ra , nở nụ cười xấu xa , khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng vì say , đôi mắt mơ màng ngay cả bản thân cũng không biết mình đang phạm phải một sai lầm lớn , nàng chỉ biết trong cơn say , nàng muốn trêu chọc hắn. Ngô Vũ Thần ngây người nhìn nàng , vợ hắn…hôm nay quả thật rất lưu manh và…biến thái.

“Lại…đây !” – nàng mạnh tay kéo hắn đè xuống giường , cầm chiếc áo sơ mi của hắn mở phanh ra hơn , ngón tay thon nhỏ , đùa nghịch cơ thể hắn , xoay vòng vòng , lại cất giọng của một kẻ say rượu “Ngô Vũ Thần….anh đã sợ chưa ? Hức…mau xin lỗi tôi đi…tôi sẽ…tha cho anh !”

Ngô Vũ Thần nhìn nàng một chút , rồi ngả đầu xuống giường , khóe miệng giương lên , hứng thú nói “Em sẽ không hối hận chứ ?”

“Ừm…không hối hận.”

“Du Huân Huân , em có biết mình đang phạm phải một sai lầm lớn ? Khi dám ép tôi ‘làm chuyện yêu thương’ với em ?”

“Anh….thật không biết sợ , còn dám trả treo ?” – Du huân Huân hung dữ gằn giọng , đưa tay tìm kiếm thứ gì đó trên giường , rồi trên tủ , nàng bỏ dậy , nhướn người đưa tay mở ngăn kéo tủ ra , rãnh sâu của bộ ngực như ẩn như hiện đang đung đưa trước mắt hắn. Ngô Vũ Thần nuốt nước bọt , thở chậm một chút , vẫn không nhúc nhích , đôi mắt liên tục di chuyển . Nàng cúi xuống với lấy thứ gì đó trong ngăn kéo càng để lộ ra phần ngực bên trái mượt mà không chút che đậy , khiến phần thân dưới của hắn bắt đầu nóng dần.

“Đã tìm được rồi.” – Đột nhiên nàng ngồi dậy , cặp mông mềm mại ngồi trên thân hắn , nàng cười nham hiểm , hai tay cầm căng sợi dây ruy băng trong tủ. Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt nhìn , ấp úng hỏi “Em…định làm gì ?”

“Dạy anh một bài học.” – Vừa nói xong nàng cúi người trói chặt hai tay hắn lại , hai bàn tay nàng đè lên ngực hắn , nhíu mày cất tiếng “Nói….sau này không được ăn hiếp tôi nữa , biết chưa ?”

“Nếu không ăn hiếp em thì mỗi ngày sẽ rất nhàm chán !”

Du Huân Huân tức giận lườm hắn , nàng cúi người hôn lên cổ hắn , nhẹ nhàng liếm mút , càng lúc càng hăng hái hơn , Ngô Vũ Thần thở dốc , hơi thở phun ra từ đôi môi mỏng đầy khiêu gợi kia , nơi yết hầu lien tục lên xuống , nàng đang ngồi trên vật nam tính của hắn , khiến nó càng thêm nóng và muốn trỗi dậy. Giọng nói hắn bắt đầu khàn đục hơn trước “Du Huân Huân , mau cởi trói.”

Nàng dừng lại , ngước mắt nhìn người đàn ông bên dưới , nàng nhăn mặt lè lưỡi khiêu khích “Tôi phải trừng phạt anh.” Đôi môi nhỏ xinh di chuyển xuống lồng ngực màu lúa mạch , liếm mút đầu ngực hắn , chiếc lưỡi mềm mại 6ảm ướt di chuyển xung quanh nơi rắn chắc của hắn , cặp mông mềm mại khẽ chuyển động , cọ sát với hạ thân . Đôi mặt Ngô Vũ Thần đục ngầu , cả hơi thở dường như cũng đang bị nàng thao túng . Thật không ngờ , bình thường hắn rất th1ich đùa giỡn tình th1u với nàng , vậy àm hôm nay lại bị nàng đùa giỡn. Cảm gáic thống khổ này , rốt cuộc hắn cũng đã nếm trải

Hắn nhìn chiếc lưỡi nhỏ xinh màu hồng phớt của nàng đưa ra đưa vào càng thêm hưng phấn , dục tâm càng lúc càng lớn , hận không thể ngay lúc này lôi người phụ nữ gan to bằng trời này nằm xuống thân mình để ‘thoải mái’ , giọng nói hắn có phần gấp rút “Bà xã…mau cởi trói cho anh ! Lúc đó em muốn làm gì cũng được.”

Du Huân Huân nhìn hắn một lúc , hai chân mày lâu lâu nhíu lại như đang phân vân điều gì đó , hắn nhếch miệng cười “Nếu em cứ ngồi trên người anh như thế , chỉ sợ , anh không kìm chế được sẽ lập tức vùng dậy để nuốt trọn em.”

“Anh không thể.” – Du Huân Huân cười chế nhễu , đưa tay chỉ vào mũi của hắn “Không…anh không thể thóat được đâu…”

“Em chắc không ?”

“Ừm…chắc chắn.” – Nàng gật đầu.

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy , thanh âm trầm thấp vang lên đầy quỷ dị “Em sai rồi !”

*Xoẹt…- Tiếp theo đó là tiếng vải bị rách , bàn tay chắc khỏe của hắn giật mạnh làm sợi ruy băng rách ra , ngay lập tức hắn trở người đè nàng xuống giường . Du Huân Huân chưa kịp định thần đã bị hắn đè xuống , tư thế lúc này trái ngược hoàn toàn lúc nãy ‘nam trên nữ dưới’.

“Muốn làm gì ?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn hắn , đôi mắt mơ màng của một kẻ say càng khiến dục vọng của hắn dâng cao. Ngô Vũ Thần mỉm cười , đưa tay vuốt cái má mịn màng của nàng , chế giễu “Muốn em !”

“Ưm…tránh…ra” – Hai bàn tay nhỏ bé chống lên ngực hắn , cố gắng đẩy ra nhưng đều bết lực. Ngược lại , hắn càng cúi sát hơn , từ chiếc cổ ngọc ngà…bắt đầu liếm mút. Du Huân Huân yêu kiều rên lên từng thanh âm dâm dục. Mỗi thanh âm lảnh lót của nàng khiến lửa dục vọng trong thân thể Ngô Vũ Thần bỗng rục rịch trỗi dậy , cảm giác tội lỗi vì đã ‘ra tay’ với một cô gái 18 tuổi đã bị thú tính đang hừng hực bốc lên che phủ.

Đáy mắt u tối liên tục di chuyển , bàn tay to khỏe hung hăng xé tan chiếc áo sơ mi của nàng , lộ ra bộ ngực đẫy đà được bao phủ bởi chiếc áo lót ra ngoài. Du Huân Huân hoảng sợ , vội che tay lại , kéo mảnh vải tội nghiệp để bao phủ lấy cơ thể , nhưng mảnh vải nhỏ không đủ để che đậy được thân thể kiều diễm của nàng. Nàng trợn tròn mắt , luống cuống nhìn cơ thể mình , vừa định ngồi dậy thì lại bị hắn đè xuống , nàng theo bản năng uất ức lên tiếng “Không được làm càn. Dừng…lại.”

Ngô Vũ Thần cười tươi , chụp lấy hai tay nàng kéo lên đầu giừơng , ngắm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng , xấu hổ đầy khiêu gợi của nàng , cất tiếng trêu ghẹo “Hiện tại đã bắt đầu , sao có thể ngừng !?”

Bàn tay xấu xa len vào chiếc quần lót tìm kiếm vùng đất mềm mãi ở giữa kia , giọng nói khàn đục “Đừng lo , sẽ nhanh thôi.”

Du Huân Huân thở gấp , trống ngực đập liên hồi. Một bàn tay vuốt ve sống lưng nàng , đồng thời say mê mút đỉnh hồng của nàng , tay còn lại chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia , vui vẻ trêu đùa nhụy hoa mẫn cảm nơi u cốc , được người che đậy kĩ càng.

Nhẹ nhàng nắn bóp nơi mềm mại của nàng , một bên thong thả liếm mút , một bên từ từ thô bạo giày xéo quả anh đào nhỏ khiến nó càng thêm bành trướng và ửng hồng. Du Huân Huân kịch liệt chống đối , mắng hắn “Buông ra , đồ lưu manh.”

Ngô Vũ Thần cười tà , ngón tay thon dài chuyển động nhanh hơn một chút , khiến nơi u cốc của nàng có chút ẩm ướt , hắn xấu xa nói “Bà xã….nên ngoan một chút.” Hắn đơn giản chỉ cần nàng biết điều , để hắn thỏa mãn là được , không cần nàng tự chủ như vừa nãy.

Có lẽ Du Huân Huân đã thích ứng với hắn , nên phút chốc nơi đó đã thêm ẩm ướt. Ngô Vũ Thần nâng đôi chân trắng nõn vắt lên khủy tay mình , chiếc áo sơmi mỏng manh trượt xuống , cảnh xuân bên dưới lộ rõ trước mắt hắn , càng bị hắn chèn ép mạnh mẽ.

Hắn định đưa tay kéo chiếc quần lót xuống , thì bị nàng ngăn lại , dịu giọng van xin “Là em sai , không nên chọc ghẹo anh….tha cho em…” Đôi mắt to tròn mọng nước đáng thương nhìn hắn.

Ngô Vũ Thần cúi đầu cắn cắn vành tai nàng , thổi khí “Đừng sợ….tôi sẽ không làm đau em.”

Nghe lời dụ dỗ của hắn , nàng đành rút tay ra , ngoan ngoãn nằm im , ngay cả kẻ say cũng biết sợ hắn ? Ngô Vũ Thần rất hài lòng , cởi bỏ chiếc quần lót , tiện tay quăng qua một bên. Ánh mắt nóng bỏng của Ngô Vũ Thần nhìn nàng chăm chú , hai ngón tay vuốt ve đùa giỡn điểm mẫn cảm của nàng , làm trở nên ướt át hơn. Hắn cảm giác đầu ngón tay có một dòng chất lỏng chảy ra , cổ họng khô khốc “Ông xã sẽ giúp em thoải mái.”

Du Huân Huân không dám kháng cự. Chỉ biết nằm im , từ đôi môi đỏ tươi phun ra làn khói trắng , nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp.. Ngô Vũ Thần cúi đầu , hôn lên khóe mắt nàng , dịu giọng dụ dỗ “Ngoan , đừng khóc.”

“Vâng !” – Nàng gật đầu , mím môi chịu đựng , Ngô Vũ Thần rất hài lòng , có lẽ câu nói không bao giờ để nàng uống rượu sẽ bị rút lại vì khi say nàng rất biết nghe lời.

Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ e lệ nũng nịu của nàng , khóe miệng cong lên ngón tay ngày càng đi sâu hơn , lần mò điểm mẫn cảm chả nàng , ngón tày xấu xa càng lúc càng sâu hơn , vừa di chuyển vừa ấn nhẹ. Cơ thể mong manh run lẩy bẩy đôi gò bồng đảo càng phập phồng mãnh liệt , khởi động nên một làn sóng tình cuồng nhiệt.

Du Huân Huân mơ màng , nàng cắn chặt môi dưới , không biết đây là loại cảm giác gì , chỉ biết rất khó chịu , cả cơ thể đang nóng dần. Nàng thều thào cất tiếng “Rất…khó chịu…dừ…dừng lại…”

Ánh mắt tà mị của Ngô Vũ Thần đăm đăm đăm nhìn nàng, cười xấu xa , giọng nói khàn khàn “Vậy để ông xã giúp em hết khó chịu.”

Không trì hoãn thời gian nữa , hắn cởi thắt lưng ra , đằng sau chiếc quần lót đã sưng vù , như muốn trỗi dậy , trút bỏ lớp quần cuối cùng , vật cứng hiện ra trước mắt nàng , Du Huân Huân hoảng sợ , nàng lắc mạnh đầu , van xin “Đừng…” Lắc đầu làm mái tóc đen dài như suối rơi loạn xạ trên tấm nệm trắng êm ái , nàng thở hổn hển, đáy mắt ngân ngấn , cực kì sợ hãi khi thấy phía dưới của Ngô Vũ Thần đang trướng lên.

Ngô Vũ Thầ giữ chặt chân nàng , tách rộng ra , cưng chiều cất tiếng “Bà xã…anh sẽ không để em tổn thương , ngoan , nghe lời anh. Nằm im , mọi việc cứ để anh lo.”

Vừa dứt câu , hắn đã nhanh chóng nhích người tiến vào. Bị hắn mạnh mẽ xâm lược , cả ngời nàng không còn sức lực , cánh tay mảnh khảnh leo lên cổ Ngô Vũ Thần , trong mắt dâng lên một lớp nước long lanh , đôi môi đỏ tươi sáng bóng thét lên “Ư…Vũ Thần…em đau…! Hic…”

Ngô Vũ Thần ngạc nhiên , là do nàng say nên mới gọi tên hắn một cách thân mật như thế ? Hạ thân từ từ tiến sâu vào , đi dọc theo vách tường khít khao càng sâu hơn .

“Ưm…A-” – Tiếng thét rít qua khẽ răng Du Huân Huân , lúc này nàng mới có thể chấp nhận được hắn , không còn ngần ngại , Ngô Vũ Thần hăng say di chuyển hạ thân , trán hắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng , thoạt nhìn rất cương nghị quyến rũ. Khóe đuôi mày lộ ra sự sắc bén , ánh mắt xanh thẳm nhìn nàng vừa dịu dàng lại chất chứa yêu thương. Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống bộ ngực đẫy đà , trắng nộn của nàng. Du Huân Huân đưa tay vuốt nhẹ đôi mày rậm của hắn , thều thào nói “Vũ Thần….mồ hôi….”

Ngô Vũ Thần nhéch miệng cười , mang theo vẻ mê hoặc , “Giúp anh lau đi.”

Du Huân Huân vâng lời si mê ôm lấy gáy hắn , đưa lưỡi liếm lớp mồ hôi lấm tấm đó. Chiếc lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ lướt qua trán , mang theo dòng điện ngứa ngáy tê dại , bên dưới Ngô Vũ Thần không ngừng đụng chạm. Cả hai cơ thể như muốn hỏa nhập vào nhau. Du Huân Huân mệt mỏi không còn sức gục đầu vào bờ vai rộng của hắn , rõ ràng hắn nói là sẽ nhanh thôi , nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa xong , khiến toàn thân nàng như bủn rủn. Ngô Vũ Thần hôn sâu lên cánh môi nàng , Du Huân Huân mơ màng khẽ mở miệng môi lưỡi quấn quýt cùng hắn. Nàng thở hổn hển , xúc động nhìn ngũ quan anh tuấn của hắn.

Bàn tay khô ráo , xoa nắn cặp mông mịn màng của nàng , dùng sức nâng người nàng lên , ôm sát vào lòng . Tiếp tục di chuyển. Du Huân Huân thở hổn hển bên tai hắn “Đã….xong chưa !? Anh…gạt em….”

Ngô Vũ Thần nhướng mày , dừng động tác đang làm lại , lẳng lặng nhìn nàng “Gạt em ? Anh gạt em chuyện gì?”.

Du Huân Huân hừ mạnh , uất ức mắng hắn “Anh nói sẽ nhanh , tại sao bây giờ chưa xong ?”

Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống giừơng , hôn lên đôi môi đỏ tươi , bên dưới tiếp tục di chuyển : “Không cần phải gấp.” Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng nàng , dây dưa với cái lưỡi thơm tho ngây ngô mềm mại , nuốt hết hoảng sợ , tiếng thở dốc cùng mật ngọt của nàng .

“Vũ Thần , em…không chịu đươc…” – Du Huân Huân hổn hển cất tiếng. Khuôn mặt bỗng chốc trắng bệt , hai chân cũng bủn rủn , người đàn ông này không cần nói nàng cũng biết thể lực rất tốt nhưng với nàng thì ngược lại. Nàng sắp không chịu được. Cặp mắt sắc bén như một mãnh thú của Ngô Vũ Thần nồng nàn nhìn dáng vẻ kiều nhỏ của Du Huân Huân , cúi đầu ngậm hai bầu ngực sữa đang đung đưa theo nhịp của hắn , chiếc lưỡi lượn quanh nụ hoa , trêu đùa hồi lâu , lại cắn nhẹ , khiến đầu óc Du Huân Huân sắp điên loạn . Nàng bị hắn bức đến nỗi sắp không chịu được !

Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu , nàng chỉ biết cả thân như muốn rụng rời . Ngô Vũ Thần giương mắt nhìn người phụ nữ dưới thân , sắc mặt ngày càng tệ hại , bên môi dưới ẩn hiện mập mờ dấu răng , mồ hôi thấm càng nhiều trên cơ thể mong manh , lúc này hắn mới gia tăng tốc độ , giải phòng chính mình.

Rút phần thân dưới ra , trên cự vật cứng rắn còn vương màu đỏ tươi và chất lỏng màu trắng , hắn hiểu rõ , ngay từ lúc này Du Huân Huân đã trở thành người phụ nữ của hắn . Cả đời Ngô Vũ Thần phải chăm sóc và bảo vệ nàng. Hắn bước đến tủ đồ lấy chiếc áo ngủ kháoc lên người nàng , rồi đắp chăn thật cẩn thận. Ngô Vũ Thần nhìn xung quanh căn phòng , đống hỗn loạn dưới sàn cần phải dọn dẹp , nếu không ngày mai hắn sẽ rất mệt mỏi với nàng. Ngô Vũ Thần đến bên giường điểm nhẹ lên vầng trán trắng nộn một nụ hôn , thanh âm trầm thấp vang lên “Cưng à , tôi rất muốn biết ngày mai , phản ứng của em sẽ như thế nào.”

Vốn định quay lưng ra ngoài nhưng ngẫm nghĩ một chút hắn chợt quay lại , quăng chiếc quần lót của nàng lên giường . Người đàn ông xấu xa này , giờ lại có thêm một thú vui….đó chính là bắt nạt vợ mình !

***

Gần trưa hôm sau , Du Huân Huân mới thức dậy , đôi mắt ngấn nước từ từ mở ra , nàng ngồi dậy dựa vào giường , cảm giác cả người rất ê ẩm , toàn thân không chút sức lực hệt như vừa vật lộn với người khác ? Đặc biệt , phần hạ thân nàng rất nhức nhối , đầu óc quay cuồng , đột nhiên , ánh mắt vô tình nhìn lên tay , nàng phát hiện ra một ấn kí màu đỏ , Du Huân Huân nhíu mày một chút , rồi hoảng hốt trợn tròn mắt…hôm qua….

Nàng dần dần nhớ lại mọi việc hôm qua , từ chuyện ngồi trên mái nhà , trèo lên bàn. Du Huân huân gần như sắp khóc khi nhớ lại tất cả , nàng vội cầm chiếc gương trên bàn trang điểm , ấn kí màu dâu đỏ xuất hiện khắp cơ thể nàng , chợt nhận ra sự ‘có mặt’ của chiếc quần lót tam giác cuối giường , đôi môi mấp máy không kịp thố tra tiếng , trên người Du Huân Huân chỉ có chiếc áo choàng bằng lụa không hề mặt bra ???

Phút chốc , Du Huân Huân bàng hòang khi truyện đêm qua hiện ra trong đầu nàng ?

“Á…………….aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

*Cạch… “Du Huân Huân…”

“Đi ra ngoài , anh đi ra ngoài cho tôi…” – Ngô Vũ Thần nghe tiếng hét của nàng liền đi lên mở cửa , vừa nhìn thấy hắn nàng dùng gối ném hắn , tất nhiên là hắn đều né được. Ch6ạm rãi bước đến bên giường , vờ như không có chuyện gì “Tại sao ?”

“Anh còn hỏi ? Hôm qua…hôm qua anh…anh đã…” – Du huân Huân đỏ mặt , lung túng trả lời.

Ngô Vũ Thần cười tươi , chế giễu nàng “Ồ…thì ra em đã nhớ lại rồi sao ? Phải rồi , là em cỡng bức tôi đấy nhé.”

“Tôi cưỡng bức anh ??? Ngược lại thì có.”

“Chậc…Du Huân Huân….nhớ lại đi , là ai đã xé áo tôi , ngồi lên người , rồi còn hô…”

“Im đi.” – Chưa nói hết câu , nàng đã dùng tay bụm miệng hắn lại , không cho nhắc lại những việc xấu hổ đêm qua. Nàng khóc không ra nước mắt “Anh….Ngô Vũ Thần…anh không được nói cho ai biết chuyện đêm qua…”

Ngô Vũ Thần liếm tay nàng , Du Huân Huân vội rút tay lại , trừng mắt nhìn hắn , người nọ càng dửng dưng “Để tôi xem đã , giờ thì…xuống ăn sáng.” – Dứt câu , hắn dang tay bế bổng Du Huân Huân lên , chậm rãi bước vào phòng tắm , nàng chống cự , mắng hắn “Đồ đáng ghét , anh làm gì vậy hả ?”

Ngô Vũ Thần nhìn nàng , nở nụ cười xấu xa , “Giúp em rửa mặt , chẳng phải nơi đó vẫn chưa hết đau sao ?” Vừa nói hai chữ ‘nơi đó’ hắn vừa liếc mắt nhìn xuống dưới.

Khuôn mặt nhỏ bé bỗng chốc hóa đỏ , nàng vốn không thể đọ sự lưu manh với hắn nên tốt nhất là im lặng.

***

Du Huân Huân ngồi xem ti vi dưới sảnh cùng hắn , nàng cố gắng ngồi cách xa , nhưng Ngô Vũ Thần lại càng xích lại gần , uất ức không hcịu được , nàng đành mắng hắn “Khốn khiếp , anh làm gì vậy hả ?”

Ngô Vũ Thần bình thản trả lời “Tại sao lại ngồi xa như thế , sợ tôi ăn thịt sao ?”

Du Huân Huân lườm hắn , nàng nói “Phải , ngồi gần anh rất nguy hiểm.”

Hắn cười nhạt , nụ cười như có như không xuất hiện trên đôi môi mỏng khiêu gợi “Em sợ gì chứ ? Chẳng phải tôi đã ‘ăn’ em một lần rồi sao ? Nếu thêm một lần nữa cũng đâu có sao ?”

Du Huân Huân cứng họng , không thể, nói thêm lời nào , nàng hậm hực quay mặt sang chỗ khác , còn người đàn ông kia lại rất thích thú. Nàng hậm hực , hai chân mày cau có sắp dính liền vào nhau. Ngô Vũ Thần ôm nàng vào lòng , trêu ghẹo “Có phải đêm qua ông xã phục vụ em không tốt nên hôm nay không vui ?”

“Phục vụ cái đầu anh.” – Nàng đầy hắn ra , khóe mắt chợt ngấn nước.

Ngón tay thon dài xinh đẹp lau đi vệt nước trong veo kia “Sao lại khóc ?”

“Là tại anh , hic…. Là tại anh đã làm chuyện đó với tôi , nếu lỡ sau này , tôi với anh li hôn , thì tôi…thì tôi làm sao có thể….”

“Đồ ngốc , em đang nói gì vậy ? Tôi với em sao có thể li hôn ?”

“Làm sao tôi biết được.”

“Em yên tâm , tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.” Ngô Vũ Thần cưng chiều nói , đồng thời lau sạch nước mắt trên mặt nàng.

“Tiểu Huân à.” – Từ ngoài cửa , xuất hiện bốn bóng người , là Du Ái My , Du phu nhân và anh em họ Ngô. Du Huân Huân mừng rỡ , cuối cùng nàng cũng được cứu. Vừa đứng lên , định chạy ra cửa nàng đã bị một bàn tay to khỏe kéo lại , khiến Du Huân Huân ngã vào người Ngô Vũ Thần , ngồi yên trong lòng hắn. Du Huân Huân giật mình “Anh…”

“Thế nào ? Bà xã…em vội đi đâu ?” – Hắn nở nụ cười đe dọa nhìn nàng , Du Huân Huân bất lực , cắn môi ngồi im . Ngô Vũ Thần quay mặt sang đám người đang tròn mắt kia , cất tiếng “Mời ngồi , mọi người đến đây có việc gì ?”

“Ái My sợ em xảy ra chuyện nên đến thăm .” – Ngô Thiên Bảo cất tiếng. , hắn nhìn điệu bộ lung túng của Du Huân Huân cảm tah61y rất buồn cười nên lên tiếng chọc ghẹo “Sáng sớm đã tình tứ vậy sao ?”

“Vũ Thần , hôm qua Huân nhi nó không làm loạn chứ ?” – Du phu nhân ôn tồn hỏi , câu hỏi của bà khiến nàng giật nảy người , ấp úng trả lời “Không…không có , con không làm gì hết.”

“Ta không hỏi con.” – Bà nhíu mày , quay sang nhìn Ngô Vũ Thần như đang chờ đợi câu trả lời của hắn , còn nàng thì dùng ánh mắt thương hại cầu khẩn , mong muốn hắn đừng nói gì bậy bạ.

Ngô Vũ Thần mỉm cười “Không có…” Câu trả lời của hắn khiến tâm nàng thở phào nhẹ nhõm , thật may là hắn biết giữ lời hứa , xem ra hắn cũng là người tốt. Suy nghĩ đó vừa dứt , Ngô Vũ Thần lại cất tiếng “Ngoài việc cô ấy cưỡng bức con ra thì không có việc gì nghiêm trọng cả !”

Mười cặp mắt mở căng ra hướng về phái kẻ vừa nói câu đó , Du Huân Huân đứng bật dậy , trách hắn “Anh đã hứa là sẽ không nói rồi mà.”

“Tôi đâu có hứa với em.”

“Anh…”

“Huân nhi…sao con có thể ?”

“Chà…chị dâu nhỏ , chị lợi hại thật đó.” – Ngô Chấn Nam cười tươi cất tiếng .

“Em là người đầu tiên dám làm vậy với Vũ Thần đấy, Bravo…!” – Ngô Thiên bảo tiếp lời trêu ghẹo khiến nàng càng thêm xấu hổ , định quay mặt bỏ đi , nhưng hắn lại nắm lại , kéo nàng ngồi trên đùi mình. Ngô Vũ Thần quay sang nhìn Du phu nhân “Sao lại ngạc nhiên ? Chúng con là vợ chồng ‘nói chuyện yêu thương’ có gì sai ?”

“Vợ chồng !? Hai đứa…???” – Du phu nhân ngạc nhiên.

“Phải ! lạ lắm sao ?”

“Không có…chà…thì ra hai đứa đã có tình cảm rồi sao ??? Haha…rất tốt…để ta về thong báo với mọi người.” – Bà mừng rỡ reo lên , nhanh chóng đứng d6ạy , đi ra cửa. Du Huân Huân vội gọi “Mẹ à…khoan đã….Mẹ…”

“Đi rồi.” – Ngô Vũ Thần híp mắt cười , cố ý chọc ghẹo nàng.

“Anh….cái đồ xấu xa.”

“Dù có xấu xa đến đâu , tôi vẫn là chồng em !”

“Anh đừng có mơ.”

“Sao lại không ? Em đã cưỡng bức tôi thì phải chịu trách nhiêm chứ !” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay vuốt tóc nàng , nhìn Du huân Huân tức đến đỏ mặt , càng khiến hắn thêm thích thú.

“Chậc…hai vợ chồng không thấy có người ở đây sao ?” – Ngô Thiên Bảo cất giọng trêu ghẹo.

“Có muốn đi đâu chơi không ? Tôi đưa em đi.” – Hắn vuốt tóc nàng , cưng chiều nói.

“Tôi muốn đi shopping , nhưng tôi muốn chị Ái My cùng đi.” – Du Huân Huân phụng phịu trả lời.

“Được , lên phòng thay đồ , rồi xuống đây.” – Du Huân Huân nghe lời hắn , chạy lên phòng thay đồ.

“Đây có được gọi là vừa đánh vừa xoa không ? Chọc người ta tức giận rồi lại dịu dàng ?” – Du Ái My bật cười nhìn hắn.

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy thay cho câu trả lời . Dù sao đã lâu rồi hắn chưa đưa nàng ra ngoài , lâu lâu thay đổi tâm trạng ra ngoài cũng tốt.

“Mọi người cứ đi đi , em có công chuyện phải về công ty.” – Ngô Chấn Nam đứng dậy , cười tươi nói.

“Chào.” – Hắn gật đầu , chỉ chào một tiếng không nói gì thêm….