Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết

Chương 16: Phục vụ

Edit: MoonMi

Beta: Túc
Giọng nói của anh vẫn thế, không cảm nhận được chút cảm xúc nào, nhưng có thể phân biệt được giọng điệu của anh không phải đang chất vấn.

Giống như một loại mất mát, sợ hãi.

Đặc biệt là chữ cuối cùng từ trong miệng anh nói ra, âm thanh đã nhẹ đến không thể nghe thấy.

Trong bóng tối, Lộ Phân Phân nhìn tình hình không rõ ràng, hoảng hốt trong nháy mắt. Ngay cả tên giàu có Vương Chí Tiên hắc bạch lưỡng đạo cũng rất sợ anh, thì tại sao anh lại phải sợ hãi?

(Hắc bạch lưỡng đạo: miêu tả người này có mặt tốt cũng có mặt xấu.)

Lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh.

Người mà cô thích.

Sao anh lại suy nghĩ như vậy?

Có một người chồng ưu tú không ai sánh bằng, trong mắt cô còn có thể có một người đàn ông khác sao, vậy thì thẩm mỹ của cô quá kém rồi!

Nhưng ham muốn chiếm hữu của đàn ông cũng giống như phụ nữ theo đuổi vẻ đẹp, không có lý do gì, đều là bẩm sinh.

Lộ Phân Phân nhớ về chuyện cô chủ động kéo Lãng Việt lên xe, còn ngồi bên cạnh anh ta, sau đó còn chủ động hỏi anh ta có bạn gái không.

Hiểu rồi, nhất định là do A Phi giám sát rồi báo cáo!

“Vì vậy…”Lộ Phân Phân è dè, chột dạ không giải thích được, kẻ ác cáo trạng trước: “Anh phái người giám sát em, nghĩ rằng em cắm sừng anh sao?”

“Không.” Minh thì Tiết có lẽ là nghe ra sự xảo quyệt trong giọng điệu của cô, cố ý chuyển đề tài, tránh gây mâu thuẫn với cô: “Chỉ là muốn biết nguyên nhân.” hơi thở nguy hiểm nồng đậm vừa rồi không còn tồn tại, anh nhẹ giọng: “Nếu không muốn trả lời, thì không cần nói nữa.”

Giọng điệu của anh bây giờ đã trong trẻo trở lại, nhưng rõ ràng lúc nãy anh có chút mất kiểm soát.

Lộ Phân Phân nhận ra: “Lúc nãy anh giận sao?”

Minh Thì Tiết không thừa nhận: “Không.”

Lộ Phân Phân đã nhìn ra, anh không phải không có cảm xúc, anh chỉ giỏi khống chế cảm xúc thôi.

Anh sẽ đối xử tốt và chiều chuộng cô, nhưng nếu cô dám cắm sừng anh, anh sẽ trở thành dáng vẻ vừa nãy, lạnh lùng đến cực điểm.

“Vậy là, ghen rồi sao?” Lộ Phân Phân giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, tỏ ra yếu thế: “Đó là bạn học của em, chúng em trong sạch, thật đấy.”

Minh Thì Tiết thân thể cứng đờ, hai giây sau, anh hơi nghiêng đầu, chóp mũi lướt qua cổ tay mảnh khảnh của cô, anh nắm lấy một tay cô, nhẹ nhàng đặt môi lên.

Mười ngón tay liền với lòng bàn tay, Lộ Phân Phân cảm giác dây thần kinh trong thân thể cũng run rẩy theo.

Cô rụt tay lại, có chút không biết nên làm gì tiếp theo.

Vốn là muốn dỗ dành anh, không ngờ anh lại dễ dỗ dành như vậy, ôm một chút là hết ngay.

Đang đà tấn công, chỉ vì hành động mập mờ của anh mà làm cho cô trở nên bị động.

“Vừa rồi dọa em sợ sao?”

Thật đáng sợ khi robot giận dữ!

Lộ Phân Phân vẫn còn sợ hãi, miệng nói: “Không sao.” Nhưng trong lòng sớm đã hận chính mình sao không mọc cánh chạy trốn ngay lập tức.

Cô cảm thấy được, Minh Thì Tiết muốn ngủ với cô.

Người mong anh sẽ trở về phòng là cô, người sợ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng là cô.

Trên người Lộ Phân Phân chỉ quấn một cái khăn nhỏ, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, vừa rồi lật như vậy, nút thắt ở khăn sớm đã lỏng rồi.

Trong phòng ngủ có hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn mùi hương linh sam trên người anh, hô hấp của hai người rất gần, đột nhiên xuất hiện một bầu không khí.

Bàn tay rộng lớn của Minh Thì Tiết sờ vào lưng cô, hỏi nhỏ bên tai cô: “Có muốn anh không? Phân Phân.”

Anh quá thẳng thắn, Lộ Phân Phân có chút nhịn không nổi, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Minh Thì Tiết chần chừ một chút, hiểu ra ý của cô.

Trên người cô không có vật cản trở, anh lại quen thuộc từng ngóc ngách. Một soái ca to lớn như vậy dùng răng và môi phục vụ cho cô, Lộ Phân Phân không còn sức chống cự, sau đó liền mở rộng cửa lớn cho anh, phối hợp cho anh chen vào.

Trong chốc lát, cả hai người đều phát ra hơi thở thỏa mãn.

Lộ Phân Phân nhìn cằm của Minh Thì Tiết, nhắm mắt lại, cảm nhận một nhịp tim khác đang đập trong cơ thể.

Anh không còn ngang ngược như trước nữa, rất có kỹ thuật lại cực kỳ kiên nhẫn lấy lòng cô.

Không biết từ khi nào rèm cửa đã được kéo ra.

Có lẽ trong lúc anh lấy đồ trong ngăn kéo đã vô tình đụng trúng remote. Đèn và ánh trăng xuyên

qua cửa sổ hòa vào phòng ngủ, ánh sáng thưa thớt rải trên sàn nhà.

(Remote: thiết bị điều khiển từ xa. Có thể nhà này sử dụng rèm cửa tự động.)

Lộ Phân Phân lười mở mắt lên, đối diện với ánh mắt Minh Thì Tiết.

Đôi mắt nông ấm áp của anh giờ đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù tăm tối, trong con mắt xinh đẹp là sự điên cuồng.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau trên không trung, giống như bị điện giật, mỗi một lỗ chân lông của cô đều hoạt động kịch liệt.

Trong nháy mắt Minh Thì Tiết cũng không khống chế được, môi dán lên má cô, thấp giọng gọi tên cô: “Phân Phân.”

Lộ Phân Phân: “Dạ.”

“Phân Phân.”

“Dạ.”

“Phân Phân.”

Trăng non xấu hổ trốn sau mây, bất giác trời đã hừng sáng.

Lộ Phân Phân nằm liệt như một con cá chết.

Được Minh Thì Tiết chuyển từ tư thế A sang tư thế B, sau đó lại thành hình chữ S, diễn biến thành M.

Chủ nợ nhà cô ra sức suốt đêm.

Lộ Phân Phân dần dần hiểu được sự uyển chuyển trong chuyện này.

Lộ Phân Phân thức dậy thấy mình nằm trong phòng khách.

Cô hồi tưởng lại chuyện tối qua, đoán phòng ngủ không thể nào ngủ được nữa.

Minh Thì Tiết vẫn luôn ngủ ở phòng khách, chăn gối đều dính hơi thở của anh, Lộ Phân Phân vùi đầu hít một chút, khóe môi bất giác cười lên.

Lộ Phân Phân ngồi dậy, ngoại trừ xương bên hông có chút đau, não hoạt động có chút chậm chạp ra, thì cũng không có gì khó chịu nữa.

Cô ngồi yên trong vài phút, quay đầu, chiếc ghế bên cạnh treo bộ áo ngủ của cô.

Lộ Phân Phân lấy áo ngủ mặc vào, lại ngẩn người một lát, hai mắt vô thần, tóc tai bù xù, giống như một con ma nữ chạy vào toilet.

Không bị thương.

Cảm ơn chủ nợ đêm qua thủ hạ lưu tình.

Lộ Phân Phân mang dép lê đi rửa mặt, rửa mặt xong, toàn thân mới tỉnh táo hẳn.

Thức dậy thành công.

Lộ Phân Phân xuống lầu ăn sáng.

Điện thoại di động nhận được một số tin nhắn của Minh Thì Tiết.

Minh Thì Tiết: [Tỉnh chưa?]

Minh Thì Tiết: [Cháo còn nóng, một chút rồi ăn.]

Minh Thì Tiết: [Có một cuộc họp quan trọng, tối nay anh sẽ cố gắng về nhà sớm.]

Ba tin nhắn cách nhau hơn một giờ.

Lúc này Lộ Phân Phân mới chú ý tới, cô tuyệt nhiên ngủ đến hơn ba giờ chiều!

Nhưng vừa nghĩ đến Minh Thì Tiết tối hôm qua phá hết ba bộ đồ, lại cảm thấy có thể bào chữa được.

Sau khi ăn cháo xong, Lộ Phân Phân vào WeChat của Minh Thì Tiết, nói cho anh biết mình đã thức, đồng thời sẽ livestream mua hàng.

Lộ Phân Phân rất lười livestream, mỗi ngày chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, trong tay cô có rất nhiều phiếu giảm giá của các siêu thị lớn mà Minh Thì Tiết đã cho, cùng với tư cách mua hàng giới hạn của các cửa hàng thương hiệu xa xỉ. Người tốt ắt gặp điều tốt, chị nhân viên lúc trước cô thêm vào danh bạ cũng rất quan tâm đến cô, thương hiệu vừa có hàng mới liền thông báo ngay cho cô.

Mua sườn xám tặng phiếu mua sắm, Lộ Phân Phân không cần cố ý lấy lòng khán giả, cũng không có thời gian phát sóng cố định, dù vậy nhưng fan livestream của cô cũng tăng lên rất nhanh.

Hôm nay Lộ Phân Phân mặc một bộ sườn xám mới toanh, phát sóng chưa được hai phút, đã có fan nói trên cổ cô có vết hôn.

Lộ Phân Phân vẫn thản nhiên, lặng lẽ mở bộ lọc: “Được rồi, hết rồi.”

Cô không hề có gánh nặng tâm lý, vẫn là nữ thần dịu dàng nhưng lười biếng, âm thanh nghẹt mũi của cô khiến người nghe ngứa ngáy: “Chuẩn bị kết nối, ba, hai, một.”

60 giây tranh giành mua hàng đã kết thúc.

Người hâm mộ hét lên: “Thêm một lần nữa điiii, tiểu phú bà!!!”

“Đừng đi mà! Tôi có tiền! Cô giúp tôi mua đi!!

Lộ Phân Phân lười biếng nhìn màn hình: “Các bạn chỉ muốn son, lợi dụng lúc tôi livestream để dùng vé giảm giá, có phải đều đem sườn xám đi tặng hết cho bà và mẹ rồi không?”

Người hâm mộ cười haha: Chúng tôi còn thèm chồng của cô nữa!!

Lộ Phân Phân cong mắt: “Vậy không được, chồng tôi là của riêng tôi thôi, sườn xám là của mọi người. Chiều mai hãy quay lại nhé, tôi đi đây, tạm biệt.”

Màn hình tối đi và sự kiện livestream kết thúc.

Số lượng người xem chưa giảm đi, một đám người vẫn tiếp tục ở trong livestream đánh máy trò chuyện đặt cược.

“Hôm qua là son, hôm nay kem dưỡng, tôi đoán ngày mai là kem nền!”

“Mấy người đang làm gì vậy? Mua sườn xám 300 nhân dân tệ, tặng son trị giá 260 nhân dân tệ, thực sự không bị lỗ sao?”

“Người mới sao? Không biết chồng phú bà là ai à??”

“Tôi treo máy ở đây, tôi muốn xem người phụ nữ xinh đẹp, thối tha này ngày mai sẽ bán cái gì!”

“Cùng làm nào các chị em!”

“Nói ai không có hai chiếc điện thoại, tôi cũng ngồi xem!”

Lộ Phân Phân vào toilet soi gương, thoa kem che khuyết điểm.

Cũng không biết Minh Thì Tiết đã làm gì, mà từ lỗ tai trải xuống cổ cô đều là những vết đỏ.

Lộ Phân Phân nới lỏng cổ áo sườn xám ra, cúi đầu kiểm tra, dưới xương quai xanh còn nhiều hơn.

Tối hôm qua bị giày vò như một con cá chết, cô hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Kỹ thuật của chủ nợ nhà cô đột nhiên tăng vọt, sướng thì sướng, nhưng có chút phí tiền kem che khuyết điểm.

Một lát sau, Lâm Phồn Tư gọi đến: “Livestream xong rồi à? Đến quán Cung Phụ nhé.”

Lộ Phân Phân: “Nhìn trộm livestream à?”

“Sao vậy? Tiểu phú bà phát phúc lợi, tớ không giành được à. Cậu mau đến đây đi, Lão Cốt Đầu có việc tìm cậu. Cậu ta phiền chết đi được, bắt tớ giúp cho bằng được, Cậu Trần ốm gầy gò cũng ở đây phát cọc rồi.”

“Được, giờ tớ sẽ qua ngay.”

Cúp điện thoại, Lộ Phân Phân đặt điện thoại lên bồn rửa tay, khóe miệng cô nhếch lên, tối hôm qua sảng khoái vô cùng. Trước kia nghe Lâm Phồn Tư nói, chuyện này rất sướng nhưng cô không tin, bây giờ cô đã tin rồi, đúng là thoải mái.

Cô ngẩng đầu, nữ nhân trong gương mặt như hoa đào, giống như một thiếu nữ hồi xuân, ánh mắt long lanh, cả người tươi tắn xinh đẹp hơn người. Đôi mắt trìu mến, chính cô cũng không dám nhìn lâu.

Cô thu hồi ánh mắt, kéo cổ áo sườn xám lên, buông tóc xuống, tóc cô được chăm sóc tốt, vừa đen vừa sáng, vừa có thể che đi vết đỏ dưới lỗ tai.

Khi Lộ Phân Phân đến, Lâm Phồn Tư và Lão Cốt Đầu, Cậu Trần gầy gò đã ngồi được hai canh giờ.

“Chị đại! Cuối cùng cậu cũng đến.”

Lão Cốt Đầu giúp Lộ Phân Phân kéo ghế: “Mời cậu ngồi. Ông chủ, lấy hai phần bánh bao cua vàng!”

Lộ Phân Phân đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì, nói đi.”

“Còn gì nữa, chính là, cậu hai của tớ ở Hoằng Hà mở một công ty khoa học kỹ thuật, sau đó, thì…”

Cậu Trần gầy gò: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng quanh co lòng vòng ở đây.”

Lão Cốt Đầu trừng anh ta một cái, quay đầu nhếch miệng cười nói: “Gần đây bộ phận phần mềm của công ty Phân Phi dưới trướng tập đoàn MSJ đang kêu gọi đầu tư, muốn cậu giúp tớ nói với Minh tổng, có thể cho công ty chúng tớ một cơ hội hay không? Cậu không biết chứ, để hợp tác lâu dài với họ, hàng chục công ty đã cạnh tranh để đổ máu! Tớ thật sự không còn cách nào khác mới đi tìm cậu giúp.”

Lộ Phân Phân chọc vỡ bánh bao, cua vàng tràn ra, cô nuốt nước miếng.

“Chị đại cậu đừng tức giận mà, không phải tớ muốn đi cửa sau đâu, tớ chỉ muốn xin một cơ hội. Để có thể ở lại Hoằng Hà, một thành phố có tính cạnh tranh cao như vậy, không thể lơ là được.”

Cậu Trần gầy gò trợn trắng mắt.

Lão Cốt Đầu: “Quy mô công ty của tớ so với các đối thủ cạnh tranh khác không tính là lớn, chắc chắn không nằm trong phạm vi xem xét của nhóm khảo sát A Phi, nhưng tớ đảm bảo! Nếu để tớ tham gia đấu thầu, tớ chắc chắn sẽ dùng 100% sự chân thành, để có phương án tốt nhất, lợi nhuận thấp nhất để phục vụ cho bên A!”

Lộ Phân Phân ăn đến hai má phồng lên, ngẩng đầu: “Lão Cốt Đầu, cậu có hiểu lầm gì không?”

Lão Cốt Đầu gãi đầu: “Nếu không tiện thì thôi, xin lỗi, tớ cũng không nên đề cập chuyện này, uống canh đi, coi như hôm nay tớ chưa nói gì cả.”

Lâm Phồn Tư: “Ý của cậu ấy là cậu ấy không hiểu cậu nói gì.”

Lộ Phân Phân: “Cậu nói đơn giản chút được không?”

“……”

Nghe xong “phiên dịch” của Lâm Phồn Tư, Lộ Phân Phân đã hiểu được ý của Lão Cốt Đầu.

“Cậu muốn hợp tác với chủ nợ nhà tớ sao?”

“Đúng vậy!” Lão xương gật đầu: “Chỉ xin một cơ hội tham gia đấu thầu, những thứ khác không phiền cậu nữa, được không?”

“Cậu làm phiền tớ, tớ cũng chưa chắc có thể giúp được a.” Lộ Phân Phân nói thật, đều là bạn học cũ, cũng không có lý do gì không giúp: “Để tớ hỏi anh ấy thử. Nếu bị từ chối, cậu đừng cười nhạo tớ đó. Hợp đồng kết hôn của tớ và anh ấy, quan hệ thực sự không thân mật như mọi người nghĩ.”

“Tớ làm sao có thể chê cười cậu được, chị đại à!”

Cậu Trần gầy gò: “Tuy rằng hy vọng mong manh, nhưng Lão Cốt Đầu à, bất luận như thế nào cậu cũng nợ chị đại một ân tình. Nếu Minh tổng không đồng ý, cậu cũng không thể trách chị đại được.”

“Mẹ nó, tớ là loại người đó sao?”

“Ai biết được, lúc Lộ Phân Phân nghèo túng thì không ai quan tâm, bây giờ gả cho một đại gia, ai cũng muốn ôm đùi cậu ấy.”

“Cậu Trần gầy gò, mẹ nó cậu bị quái gì vậy? Tớ có gọi cho cậu đến không?”

Hai người này từ nhỏ đã không đội trời chung, nhiều năm trôi qua vẫn như cũ, vừa gặp mặt đã cãi lộn.

Lâm Phồn Tư trấn an Cậu Trần gầy gò: “Quên mất cậu tới đây làm gì vậy? Ăn nhanh đi, ăn xong mang theo máy quay phim của cậu đi quay phim với tớ.”

Cậu Trần gầy gò quay đầu: “Tư Tư à, cậu làm về tin tức tài chính, cậu chắc chắn biết, trong công việc Minh tổng là một người nghiêm khắc đến biến thái, hơn nữa tuyệt đối sẽ không vì bất cứ ai mà phá lệ!” Cậu ta chỉ vào Lão Cốt Đầu: “Tên này chạy tới tìm Lộ Phân Phân mở cửa sau cho nó, không phải đang làm khó cậu ấy sao?”

“Tớ cũng không muốn làm cho chị đại khó xử! Bây giờ tớ từ bỏ được chưa? Lộ Phân Phân, cậu coi như tớ chưa nói gì đi!”

Lộ Phân Phân “Hả” một tiếng, móc lỗ tai: “Hay là, hai người vào nhà vệ sinh đánh một trận đi?”

Hai người đàn ông kia không lên tiếng.

Lộ Phân Phân: “Tớ thử xem sao, nhưng không đảm bảo anh ấy đồng ý đâu nhé.”

“Cảm ơn chị đại!”

Lộ Phân Phân bấm số điện thoại di động của Minh Thì Tiết, căng thẳng uống một ngụm nước.

Điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng đã được kết nối.

Đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Thức rồi à?”

“Ừm.”

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Lộ Phân Phân: “Cũng ổn.” Cô ho một tiếng, ngập ngừng không biết mở miệng như thế nào.

Minh Thì Tiết nghe thấy cô ho: “Cổ họng không thoải mái sao?”

Anh hỏi như vậy, trong nháy mắt đã làm cho Lộ Phân Phân nghĩ ra những hình ảnh mất khống chế, ngượng ngùng trả lời “Ừ” một tiếng.

“Uống nhiều nước vào.” Giọng nam trầm ấm, dịu dàng thông qua tai nghe điện thoại di động chui vào màng nhĩ của cô: “Tối nấu canh ngân nhĩ cho em uống.”

Lộ Phân Phân không thể cưỡng lại lời thì thầm bên tai mình, không dám nghe anh nói tiếp nữa, cô quay đầu, liếc nhìn ba gương mặt kì lạ kia, giọng nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Em… có chuyện…muốn tìm anh giúp đỡ.”

Minh Thì Tiết: “Hả? Chuyện gì?”

Lộ Phân Phân chuẩn bị mất mặt: “Em có một người bạn, muốn tham dự tập đoàn của anh…”

“Phân Phi khoa học kỹ thuật!” Lão Cốt Đầu nhắc nhẹ bên tai.

Lộ Phân Phân: “Dự án khoa học kỹ thuật của Phân Phi, nhưng mà, quy mô của công ty bọn họ khá nhỏ, anh có thể cho cậu ta một cơ hội không?”

Nói xong, cô nín thở.

Minh Thì Tiết: “Được.”