Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết

Chương 9: Chống lưng

Edit: Ryn

Beta: Túc

—————-

Lộ Phân Phân không chắc là anh muốn cho cô mặt mũi, hay chỉ thuận miệng nói ra.

Kết hôn được nửa năm, sự hiểu biết của cô về anh chỉ dừng lại về mặt ngoài cuộc sống hằng ngày của anh, cô không quen thuộc với tính cách của anh.

Anh lại không nói nhiều, hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó hiểu, và cũng rất thần bí.

Thật ra cô vẫn luôn có một chút sợ anh.

Giống như việc những người thất nghiệp may mắn có một công việc lý tưởng trong một doanh nghiệp lớn sẽ lo lắng rằng nếu mình không hoàn thành tốt công việc sẽ bị ông chủ sa thải.

Minh Thì Tiết đi phía sau Lộ Phân Phân, ánh mắt dừng lại ở gót chân cô hai giây.

Lộ Phân Phân đi vài bước, chú ý tới ánh mắt của anh, cô chủ động nói: “Không đau nữa.”

“Ừm.”

Minh Thì Tiết lúc này mới yên tâm sánh vai cùng cô quay lại đại sảnh.

Sau đó, anh không tiếp nhận những lời mời hay lời giới thiệu nào nữa, mà ở yên một chỗ nghỉ ngơi. Lộ Phân Phân thấy không cần phải chạy theo bên anh nữa, vui vẻ nhàn nhã.

Minh Thì Tiết đang nói chuyện với Trình Nhượng. Sau đó anh lại bị vây quanh bởi các tinh anh trẻ tuổi, bọn họ nhìn thấy Lộ Phân Phân, những người này đều có sự nghiệp rất thành công, mặc âu phục giày da rất lịch sự và nồng nhiệt chào hỏi cô xong mới bắt đầu đàm phán chính sự.

Bởi vì những trải nghiệm tồi tệ trong những năm gần đây, Lộ Phân Phân đã bắt đầu nhạy cảm hơn với thái độ của người lạ.

Cô có thể cảm thấy rằng bạn bè của anh rất tôn trọng cô.

Những người đàn ông thành công này mang lại cảm giác ưu việt rất mạnh mẽ, căn bản sẽ kinh thường một bông hoa kiều diễm không có bối cảnh như cô, trừ khi bọn họ hiểu rõ thái độ của Minh Thì Tiết, nếu không họ sẽ không để cô vào mắt đâu.

Cảm giác này giống như là…

Tất cả mọi người đều nhầm lẫn cô với người mà anh thích.

Cô và cô gái đó thực sự rất giống nhau sao?

Lộ Phân Phân cầm ly champagne lên ngửi một cái. Thật ra cô thích uống coca hơn, hay ăn một đĩa gà rán, tôm hùm đất cay uống với bia cũng được. Nhưng cô không có quyền quyết định, chỉ có thể khuất phục sự sắp xếp của chủ nợ, ăn bữa sáng để dưỡng dạ dày, bữa trưa thanh đạm, bữa tối thì còn thảm hơn nữa.

Đã nửa năm cô không chạm vào đồ ăn vặt yêu quý của cô.

Mấy người đàn ông nói về những đề tài mà cô không có hứng thú, Lộ Phân Phân lấy một ly cocktail từ khay phục vụ, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Trùng hợp thay, mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đều đúng lúc nghiêng đầu nhìn cô.

Khóe môi anh phác họa một độ cong nhàn nhạt, giống như là bắt được kẻ đang thèm đồ ăn vặt lén lút uống rượu.

Lộ Phân Phân liếm môi một cái, đặt ly rượu xuống quầy bar bên cạnh, cô nhanh tay cầm lấy một ly nước trái cây tươi.

Ông chủ của cô là một chuyên gia chăm sóc sức khỏe lớn tuổi, cô không thể đối đầu với ông chủ của mình.

Mong muốn sống khỏe mạnh rất mãnh liệt.

Lộ Phân Phân nhấp một ngụm nước trái cây, cô ngoảnh đầu lại vô tình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Vương Chí Lâm giống như bị người nào đó làm mất hứng, nhìn qua có vẻ rất chán nản. Đối mặt với ánh mắt của cô, hắn ta lập tức lơ đi. Bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với hắn ta, vẻ mặt người đàn ông đó có vẻ đang mất kiên nhẫn.

Người đàn ông trung niên khiển trách: “Đêm nay gọi anh tới là muốn anh làm quen với những việc này, không phải đưa anh đến để tán gái. Lát nữa nhìn thấy Minh tiên sinh, tuyệt đối đừng có nói chuyện khoe khoang, nói chuyện phải có đầu óc, đừng đắc tội với thần tài của tôi.”

Vũ hội tối nay Vương Chí Lâm không có tư cách tham gia. Nhưng bố của hắn ta ở trong giới coi như cũng có chút địa vị, nhờ vả chút quan hệ với người phụ trách khu vực Trung Quốc của tập đoàn MSJ, vừa phải lôi kéo làm quen, vừa phải đút lót hơn một triệu mới nhận được thư mời.

Vương Chí Lâm còn cách Minh Thì Tiết một khoảng cách rất xa, ngay cả bố ruột của hắn ta còn không lọt vào ánh mắt của Minh Thì Tiết, tất nhiên hắn ta cũng không có bản lĩnh mà được Minh Thì Tiết để ý tới.

Lộ Phân Phân cả đêm đều ở bên cạnh Minh Thì Tiết, cho nên cũng không chú ý tới hắn ta.

Lộ Phân Phân chỉ nhìn về Vương Chí Lâm hai lần.

Minh Thì Tiết nhìn theo ánh mắt của cô.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Quen biết sao?”

“Ừm.” Lộ Phân Phân mỉm cười với anh, không nói thêm gì.

Minh Thì Tiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt không mang ý cười của cô, giống như có thể hiểu được tâm tình của cô: “Sự thù địch của em đã viết rõ trên khuôn mặt của em rồi, Phân Phân.”

Lộ Phân Phân: “…”

Cô biểu hiện rõ như vậy sao?

Đôi khi cô thực sự nghi ngờ rằng anh là một người máy quét mã và biết đọc tâm trí.

Minh Thì Tiết quay đầu, hỏi trợ lý: “Đó là ai?”

Trợ lý ở bên cạnh giải thích: “Đó là con trai của Vương Đổng tập đoàn Thiên Đằng, tên là Vương Chí Lâm.”

Minh Thì Tiết gật đầu, lại nhìn về phía Lộ Phân Phân, sau đó đi về phía hai cha con kia.

Những người khác luôn đặc biệt chú ý theo những động tác của anh, vì thế có rất nhiều đôi mắt đổ dồn về phía hai anh con kia.

“Minh tiên sinh!” Người đàn ông trung niên thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt tươi cười vươn hai tay bắt tay Minh Thì Tiết: “Không nghĩ ngài còn trẻ như vậy! Minh tiên sinh phong thái bất phàm, Minh phu nhân tướng mạo như tiên nữ, hai vị thật sự là quá xứng đôi.”

Vương Chí Lâm vẫn núp ở phía sau đột nhiên bị bố hắn ta lôi kéo lên làm quen: “Minh tiên sinh, đây là con trai của tôi Vương Chí Lâm, dự án Phú Nghênh mong ngài chiếu cố nhiều hơn. Chí Lâm, còn không mau chào hỏi Minh tiên sinh!”

“Minh tiên sinh, ngưỡng mộ ngài đã lâu.” Vương Chí Tiên cười còn khó coi hơn khóc. Hắn ta vốn muốn chuồn đi, nhưng bố ruột hắn sao có thể buông tha thời cơ được ôm đùi vàng tốt như vậy.

Chú ý tới mỹ nhân kiều diễm bên cạnh Minh Thì Tiết cười như không cười luôn nhìn về phía Vương Chí Lâm.

“Chí Lâm, con và Minh phu nhân có quen biết sao?”

“À…” Vương Chí Lâm không dám thừa nhận ở trước mặt mọi người, vẻ mặt cứng ngắc: “Có quen biết.”

“Vậy sao con không nói cho ta biết sớm hơn!” Người đàn ông trung niên trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt: “Minh phu nhân, khi nào rảnh thì qua lại nhiều hơn, có thể đi ăn cơm một bữa.” Ông ta đẩy đẩy đứa con trai có khuôn mặt cứng ngắc ở bên cạnh.

Vương Chí Lâm không cam lòng: “Khi nào rảnh, tôi sẽ mời phu nhân ăn cơm.”

Vẻ mặt hắn dường như muốn nói: “Ông đây mời cô ăn một bữa thì chuyện này coi như bỏ qua, đừng lên mặt nữa”.

Nhưng hắn ta không muốn trở nên yếu thế hay bị mất mặt trước công chúng, như vậy sẽ xấu hổ, lúc này hắn đang cố gắng chống đỡ.

Lộ Phân Phân nghiêng đầu dựa vào Minh Thì Tiết, nở lên một nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Vương tổng có dáng vẻ khí phách mạnh mẽ, gia thế kinh người, tôi nào dám cùng ngài ăn cơm, lỡ như náo loạn gây thị phi, tôi liền thành tội nhân sao.”

Minh Thì Tiết nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô.

Trong nụ cười ẩn giấu một con dao.

Dường như cô đang mong đợi một cái gì đó.

Nhưng cô không dám bộc lộ những khát vọng trong lòng, Lộ Phân Phân sợ rằng cô sẽ thất vọng.

Dường như cô đã sớm quen với những ngày tháng tăm tối, một mình cô đơn tự liếm vết thương.

Cho nên tuy rằng cô đang mỉm cười với khuôn mặt kiêu ngạo, nhưng trong mắt cô một chút cảm giác an toàn cũng không có. Chỉ có sự mong manh dễ vỡ.

Con dao trong mắt cô là một con dao cùn không thể vung ra.

Bị cuộc sống bức bách, thời gian qua đi, con dao ấy mất đi sự sắc bén ban đầu của nó.

Ánh mắt Minh Thì Tiết thâm trầm, ngay cả giọng nói cũng trở nên có cảm giác áp bách: “Hử? Có chuyện gì bất thường sao?”

Tuy rằng trong lời nói của Lộ Phân Phân có ẩn ý, nhưng vừa rồi chỉ là một câu khách sáo không thể bình thường hơn, cô không ôm hy vọng Minh Thì Tiết có thể nghe hiểu, càng không nghĩ tới anh có thể vì cô ở trước mặt mọi người mà hạ thấp cha con Vương Chí Lâm.

Nhưng Minh Thì Tiết hỏi cô câu đó, chứng tỏ anh nghe hiểu, hơn nữa còn tính hỏi đến cùng.

Người khác là đi xuống bậc thang, Lộ Phân Phân thì leo bậc thang đi lên. Lộ Phân Phân cười nhìn về phía Minh Thì Tiết, nhỏ giọng nói: “Trước khi chúng ta kết hôn, Vương tổng từng theo đuổi én một thời gian.”

Cử chỉ phàn nàn của cô quá tự nhiên, quá dịu dàng, không biết còn tưởng rằng cô đang tán tỉnh chồng của mình.

Sắc mặt hai người đàn ông đối diện trở nên xanh mét

Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Các tổng giám đốc doanh nghiệp vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như đang xem kịch hay, như không có việc gì mà lắc ly rượu thưởng thức.

Minh Thì Tiết kết hôn là chuyện mấy tháng gần đây, còn Vương Chí Lâm đã cùng con gái nhà họ Trương tổ chức tiệc đính hôn bốn năm trước.

Có vị hôn thê còn công khai theo đuổi một người phụ nữ khác, đây không phải tát thẳng vào mặt nhà họ Trương sao.

Còn lớn hơn là ở trước mặt Thần Tài, cướp bà Thần Tài của hắn.

Giọng nói dịu dàng của bà Thần Tài lại vang lên: “Tôi không đồng ý, Vương tổng liền lấy hàng của tôi, mời tôi uống rượu. Uống hai chai, Vương tổng mới trả lại hàng cho tôi. Vương tổng còn nói đùa với tôi, nói tôi mặc sườn xám so với không mặc gì thì càng đẹp hơn. Vương tổng thích nói đùa, đặc biệt rất buồn cười.”

Trò đùa này không ai dám cười.

Minh Thì Tiết ngẩng đầu, ánh mắt cực kì lạnh lùng: “Đúng không?”

Lộ Phân Phân nhìn sườn mặt tinh xảo không thể bắt bẻ của người đàn ông này. Ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn của anh là con dao sắc bén nhất và tự tin nhất mà cô từng có.

“Không phải. không phải, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó!” Lão Vương vội vàng giải thích: “Tên tiểu tử này tính tình nóng nảy, thích ai thì muốn dẫn người đó đi uống rượu, lại thích nói giỡn.” Ông ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Minh phu nhân bán hàng gì? Tôi muốn tất cả theo giá thị trường! Phu nhân thấy có được không?”

Các hành vi của Vương Chí Lâm, tất cả đều bị Lão Vương ngầm xác nhận, ngoài mặt chỉ giả bộ hiền lành mà thôi.

Lộ Phân Phân cười nói: “Cửa hàng thêu của tôi vừa mới khai trương không lâu, mà thật ra có hơn ba trăm vạn. Nhưng chúng tôi đều làm bằng tay, hơn nữa có rất nhiều nhà bán buôn xếp hàng, ngài có thể phải xếp hàng tận mười năm.”

Không hổ là bà Thần Tài, ăn thịt người không nhả xương. Xếp hàng đến tận mười năm sau, không phải mười năm sau, tất cả các sản phẩm lỗi hay vải vụn còn lại đều được đóng gói bán đi sao.

Vứt rác còn phải tìm người phân loại, đến tay cô lại biến thành ba trăm vạn, tuyệt vời!

Số tiền này nhà họ Vương mà không trả, chuyện hôm nay khẳng định sẽ không yên. Sự việc hôm nay cũng có thể coi như nhà họ Vương coi tiền như rác, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giới chuyên môn.

Không có cách nào làm người khác khó chịu hơn cách này.

Lộ Phân Phân nhìn ra vẻ do dự của cha con nhà họ Vương, cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Sau đó, tôi đã nói với Vương tổng là tôi đã kết hôn, ngài vẫn không tin, còn nói chồng tôi là…”

“Tôi trả! Ba trăm vạn này tôi trả, 10 năm sau giao hàng.” Lão Vương khôn khéo thấy thế lập tức đoán được những lời tiếp đó không phải là lời gì hay ho: “Minh phu nhân, ngài xem khi nào thì có thể ký hợp đồng?”

Lộ Phân Phân “À” một tiếng, ra vẻ ngạc nhiên: “Không bằng bây giờ luôn đi.” Vương Chí Lâm trợn tròn mắt: “Vậy thì như thế nào…”

“Được! Ngài viết lại một số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho ngài ngay bây giờ.”

Tại hiện trường có luật sư soạn thảo hợp đồng, ký hợp đồng chỉ mất mười phút.

Hợp đồng này kí thực sự quá đơn giản.

Ba trăm vạn.

Ba trăm vạn cho loại hàng hoá được thêu ngẫu nhiên.

Giao hàng sau 10 năm.

Lão Vương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn phải nở nụ cười, liên tục xin lỗi: “Con tôi bị mẹ nó chiều hư, chuyện này đã đắc tội hai vị, mong Minh tiên sinh và Minh phu nhân đại nhân không chấp tiểu nhân, giơ tay đánh khẽ, bỏ qua chuyện này.”

Minh Thì Tiết không trả lời ngay lập tức. Anh quay đầu, thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh: “Phân Phân, em thấy thế nào?”

Lộ Phân Phân nhìn xung quanh.

Đám người này, bất kỳ một ai trong đây cô đều không đắc tội nổi. Càng có tiền có quyền, càng sẽ lợi dụng sơ hở. Cô từng cố gắng nỗ lực vì những điều bất công đó. Một mình cô căn bản không phản kháng được.

Sau đó, cô từ bỏ cái gọi là công lý.

Ánh mắt của Minh Thì Tiết kiên định: “Đừng sợ, nếu em đã muốn nói ra. Cho dù có táng gia bại sản, anh cũng sẽ làm cho người bắt nạt em không sống tốt.”

Lời này nói ra không chút lưu tình.

Lão Vương đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Minh Thì Tiết nhìn qua trông có vẻ nhã nhặn tuấn lãng, bình thường là người ôn hòa khiêm tốn, nhưng thật ra anh lại rất lạnh lùng. Người thừa kế của ông trùm Phố Wall – ông Will, người có thủ đoạn như này nhất định không dễ đùa giỡn, qua mặt được.

Vương Chí Lâm bị dọa sợ.

Trong mắt hắn ta, phụ nữ chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiển, ngược lại hắn không tin một người đàn ông thành công sẽ vì một người phụ nữ mà từ bỏ hết tất cả.

Chẳng lẽ người phụ nữ này là hồ ly tinh, mê muội hớp hồn người con lai giàu có này?

Lộ Phân Phân giơ tay chỉ vào Vương Chí Lâm, nói rõ từng chữ: “Tôi muốn ngài xin lỗi tôi. “

Xin lỗi vì những lời nói thiếu tôn trọng cô và những hành động quấy rối tình dục cô.

Bị người phụ nữ này lấy mất ba trăm vạn, vậy mà còn phải xin lỗi, trong lòng Vương Chí Lâm oán hận, ngau từ đầu hắn ta đã không chịu cúi đầu, nhưng dưới sự uy hiếp của Lão Vương vẫn buộc phải nói: “Thực xin lỗi.”

Tâm trạng Lộ Phân Phân đã cảm thấy rất tốt, đang chuẩn bị mở miệng.

“Chúng tôi không chấp nhận.”

Minh Thì Tiết nắm tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp, mang theo một lực đạo mạnh mẽ.

“Chúng tôi không chấp nhận một lời xin lỗi không đủ chân thành” Anh nói. 

Sau đó Thần Tài liền rời đi.

Lão Vương tát mạnh vào mặt Vương Chí Lâm: ” Anh là đồ vô dụng! Cho dù muốn tìm phụ nữ để chơi đùa, anh nhất định phải đi cướp của hắn sao?”

Vương Chí Lâm vung ra một quyền, đánh vào mặt lão Vương, hung tợn mắng: “Ông không phải muốn làm chó liếm chân tên nước ngoài khốn kiếp kia sao? Đừng nói tôi! Mẹ tôi là phó thị trưởng, m* nó chứ tôi phải sợ ai?!”

Xung quanh là một mảng ồn ào, không có ai đi lên nâng đỡ.

Dưỡng bất giáo, phụ chi quá*. Lão Vương có một người con gái nhưng luôn coi đứa con gái nhỏ như người ngoài, là người dự phòng, mà lại đập tiền cứu cái tên phá gia chi tử này mấy chục lần, lúc này xem như tự mình ăn quả báo.

(* Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha.)

Xung quanh đại sảnh khách sạn có người thì thầm to nhỏ, có người đứng ở trong góc nhỏ giọng gọi điện thoại.

“Cho nên chuyện đàm phán lần này sụp đổ rồi? Lần này giá đấu thầu của Vương gia nhất định không tốt, tôi phải thông báo cho nhân viên chuẩn bị phương án thay đổi nhà thầu.”

“Này, lão Lưu, là ta đây! Thật may mắn khi tôi đã ở đây ngày hôm nay! Tin tức lớn đây, Vương gia đắc tội với ông chủ lớn của tập đoàn MSJ! Đúng, chúng ta trước tiên phải hủy hợp đồng bên bọn họ, tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Này lão Tần, dự án hợp tác với Vương gia kia không cần theo nữa, gác lại một bên trước đi, đúng, tiền cũng đừng trả. Đừng hỏi! Trước tiên cứ làm như vậy trước đi.”

Trên đường về nhà.

Lộ Phân Phân nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Rõ ràng là cảnh tượng nặng nề quen thuộc, nhưng cô chưa bao giờ có tâm trạng thoải mái sung sướng như bây giờ.

Kể từ khi Minh Thì Tiết xuất hiện, cô dường như đang dần dần bắt đầu hòa nhập vào thành phố này, không còn là một người cô đơn nữa.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên: “Vừa rồi, vì sao em lại muốn buông tha cho hắn ta?”

Trong mắt anh còn lưu lại ý lạnh chưa tan, mang theo cảm giác áp bách vô hình.

Lộ Phân Phân phát hiện ra mặt khác so với tính cách ôn hòa, dịu dàng của Minh Thì Tiết, là sự lạnh lùng, sự cố chấp.

Điều này khác với tính cách thường ngày của anh.

Bình thường nếu cô nói cơ thể không thoải mái muốn ngủ phòng riêng, anh sẽ vì thế mà vẫn luôn ở trong phòng cho khách.

Tối nay cô muốn mọi chuyện được yên ổn, anh lại không cho.

Anh như vậy rất quen thuộc, giống như cô đã từng.

Khi còn trẻ, Lộ Phân Phân thích đấu tranh cho những điều bất công, còn tưởng tượng mình trở thành một nữ anh hùng hành hiệp trượng nghĩa, dũng cảm xông pha đến chân trời, đến chết cũng phải kiên định với nguyên tắc chính nghĩa, tuyệt đối không bao giờ lùi bước.

Minh Thì Tiết nghiêng người, kề sát vào mặt cô, rũ mi nhìn vào ánh mắt của cô, phán đoán sơ bộ: “Đang ngẩn người.”

Lộ Phân Phân: “…”

“Tỉnh táo.”

“….”

“Trả lời câu hỏi, Phân Phân.”

“……”

Lộ Phân Phân cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại căng thẳng như vậy. Có lẽ, bởi vì anh ra mặt vì cô, khuyến khích cô nói ra những điều mà cô không dám nói.

Khoảnh khắc cô lấy hết dũng khí yêu cầu Vương Chí Lâm xin lỗi, cô giống như được tái sinh. Cuối cùng cũng giải phóng được linh hồn bị mắc kẹt trong cơ thể.

Tất cả những điều đó đều do có anh làm chỗ dựa cho cô.

Chính vì vậy, cô nhận ra khoảng cách giữa hai người dường như đột nhiên biến mất, nhanh đến mức cô trở tay không kịp.

Cô thờ ơ về các mối quan hệ giữa các cá nhân, đột nhiên kéo gần khoảng cách tiến gần về một người nào đó, khiến cô có chút bối rối, không biết phải làm gì.

Lộ Phân Phân giơ tay lên, ngón tay nhiều lần vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ, dùng cái này để phân tán sự chú ý.

Hai giây sau, cô nhẹ nhàng trả lời: “Em không muốn anh vì chuyện của em mà ảnh hưởng đến công việc.”

Cũng không muốn anh gây thù chuốc oán với ai.

Anh đối xử tốt với cô, giúp đỡ cô. Cô không thể lợi dụng lòng tốt của anh để trả đũa kẻ thù được.

Minh Thì Tiết nhìn thấy bàn tay cô đặt trên mặt dây chuyền, anh động đậy ngón tay.

“Bọn họ chỉ là nhà thầu của một dự án nhỏ trong công ty anh, cũng không ảnh hưởng một chút nào.”

Anh im lặng, ánh mắt lạnh lùng dần trở nên ôn hòa: “Anh chỉ để ý đến cảm giác của em thôi, Phân Phân. “

Động tác trên tay Lộ Phân Phân dừng lại, vô thức nắm chặt mặt dây chuyền.

Cô sợ anh đột nhiên nói ra những lời mập mờ.

Bởi vì cô biết rõ, những lời nói ôn nhu ngọt ngào kia, đều không phải đang nói với cô.

Cô bị làm sao vậy! Đối với chủ nợ lại nổi lên loại tâm tư này sao??

Cô có phải bị điên rồi không??!!

Lộ Phân Phân ngây cả người.

Bên cạnh có một bàn tay lớn vươn sang, nắm lấy ngón tay của cô, gỡ từng ngón tay giải cứu mặt dây chuyền có con heo nhỏ khỏi ngón tay cô.

Lộ Phân Phân: “…”

Minh Thì Tiết dặn dò: “A Phi, dừng xe bên đường đi.”

“Vâng! Minh tiên sinh.”

Chờ cho đến khi chiếc xe dừng lại.

Minh Thì Tiết: “Cậu đi hút thuốc đi.”

A Phi nghĩ thầm cậu cũng không hút thuốc, nhưng ý này của ông chủ hẳn là muốn đuổi cậu đi.

“Vâng.”

Lộ Phân Phân quay đầu nhìn về phía A Phi đang đi xa dần, lại nhìn về những ngón tay đang bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt.

Bởi vì lúc trước tâm tình cô thấp thỏm không yên, Minh Thì Tiết sẽ không đến gần cô khi không có người, thỉnh thoảng chỉ nắm tay cô hoặc ôm vai cô giống như là xã giao mà thôi.

Nhưng bây giờ, anh đang nắm tay cô mà còn dặn dò A Phi xuống xe.

Lộ Phân Phân tò mò: “Minh tiên sinh, có chuyện gì muốn nói sao?”

Minh Thì Tiết: “Ừm.”

Lộ Phân Phân đáp lại: “Cái gì vậy? A——”

Vừa dứt lời.

Cô bị Minh Thì Tiết kéo mạnh về phía anh, nửa người ngồi lên đùi của anh.