Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 41

Chương 41: Sống không bằng chết

Hoắc Cao Lãng không đợi được câu trả lời của anh, đột nhiên nói ra những câu nói không đầu không đuôi: “Anh, em sắp thi đại học rồi, đợi khi em điền nguyện vọng sẽ báo danh vào trường của anh, em không muốn bị chia cắt với anh…”

Cậu đang tự nói chuyện với chính mình Cậu nhìn chăm chăm Hoắc Anh Tuấn nói những lời lộn xộn, chủ yếu là nói về những chuyện quá khứ, thỉnh thoảng nhắc tới một hai câu của Đường Hoa Nguyệt Hoắc Anh Tuấn lúc này mới nhận ra Hoắc Cao Lãng vẫn đang trong trạng thái phát bệnh, lúc này Dư Cơ Uyển nhẹ nhàng lên tiếng: “Giám đốc Hoắc, buổi sáng cậu hai định tự sát không thành, tôi lại phải thôi miên cậu ấy, cho nên trí nhớ của cậu ấy có chút hỗn loạn.”

“Thông báo cho anh qua đây, một là muốn anh biết rõ tình hình trước mắt, hai là tình trạng của cậu hai hiện giờ hoàn toàn không.

muốn ăn uống. Cho dù có ăn vào cũng chỉ ăn được vô cùng ít. Trước mắt, chỉ có anh là cậu ấy tin tưởng nhất, do vậy tôi cần anh phối hợp, anh hãy đến khuyên cậu ấy, hoặc là phải hướng dẫn cậu ấy mới được Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chăm vào Hoắc Cao Lãng đang không ngừng tự nói chuyện Bản thân Hoắc Cao Lãng vốn đã rất gầy gò, hiện tại căn bản đã đến mức gầy trơ xương, đôi mắt vốn dĩ rất to, lúc đờ đẫn càng thêm phần rõ hơn.

“Là anh sai rồi, Cao Lãng… Trái tìm của Hoắc Anh Tuấn như bị dao cắt, trên gương.

mặt tuấn tú hiện rõ vẻ đau đớn tột cùng.

Anh đột nhiên nhớ tới Đường Hoa Nguyệt, người không lâu trước đó còn ở trên bàn ăn, vẻ mặt không chút tội lỗi , trong đôi mắt đen kịt của anh lóe lên một tia sát khí.

Đó là lỗi của anh khi để người phụ nữ đó vẫn tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật.

Anh đã không làm hết trách nhiệm của một người anh trai để trả thù cho người em trai tội nghiệp và khốn khổ của mình.

“Cao Lãng” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay Hoắc Cao Lãng, nhìn chăm chăm vào mắt cậu: “Anh xin thề, nhất định sẽ tự tay trừng phạt Đường Hoa Nguyệt, khiến cho cô ta sống không bắng chết!”

Dư Cơ Uyển vừa nghe, ở nơi Hoắc Anh Tuấn không nhìn thấy, đôi môi tô son đỏ thắm nhếch lên một cách lạnh lùng.

Nhưng Hoắc Cao Lãng không hiểu được Hoắc Anh Tuấn đang nói cái gì nữa rồi, cậu cũng đã bị rơi vào trong thế giới của chính mình không cách nào thoát ra.

“Anh à, em đau khổ quá. Những gì em đã phải trải qua, em muốn cô ta cũng phải nếm thử. Nếu không em chết cũng không cam lòng, không cam lòng…”

Câu nói này thấm đẫm nỗi tuyệt vọng và chế dai dẳng bấy lâu, nghe điều này khiến trái tim Hoắc Anh Tuấn đã bị một nhát dao đâm, khoét sâu vào tâm can, máu chảy.

đầm đìa.

“Được. “ Anh xoa đầu Hoắc Cao Lãng, ánh mắt không giấu được vẻ đau khổ: “Những gì em phải chịu đựng, anh cũng sẽ khiến cô ta phải nếm trải”.

Hoắc Anh Tuấn phối hợp với Dư Cơ Uyển, hướng dẫn Hoắc Cao Lãng ăn uống, sau đó cùng Dư Cơ Uyển làm trị liệu cho Hoắc Cao.

Lãng, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, Hoắc Anh Tuấn mới dặn dò Dư Cơ Uyển hai câu.

Dư Cơ Uyển yên lặng lắng nghe, trong mắt anh có thể dễ dàng thấy được sự đau khổ và thù hận khắc sâu vào xương cốt.

Cô ta đồng ý, sắc mặt không chút thay đổi.

Gô nhìn Hoắc Anh Tuấn sải bước rời đi, trong mắt hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Bây giờ, chắc hắn đã đạt đến hiệu quả mà Uyển Nhan mong muốn rồi nhỉ.

Đệ Phong Lan.

Đường Hoa Nguyệt chạy vào phòng vệ sinh nôn sạch một trận, sau đấy cảm tưởng như trời đất tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu xuống đất.

‘Thím Nguyễn chú ý đến tình trạng của cô, vội vàng đến đỡ cô ngồi xuống: “Bà chủ, cô không sao chứ?”

Đường Hoa Nguyệt sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ, đôi mắt đen kịt ngấn lệ.

Cô lắc đầu, nghĩ rằng đó có thể là triệu chứng của bệnh ung thư máu mà ra. Cô yếu ớt nói: “Không sao, tôi cứ năm nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi thôi.

Cô đã uống thuốc, nằm một chỗ nghỉ ngơi là được rồi.

Nhìn vẻ mặt khó coi của cô như vậy, thím Nguyễn cảm thấy có chút không yên tâm: “Bà chủ, cô nên đến bệnh viện khám xem xem, để tôi gọi điện cho ông chủ, cô đợi một chút…”

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng đột nhiên lại bị Đường Hoa Nguyệt chặn lại.

Trên trán Đường Hoa Nguyệt chảy ra mồ hôi lạnh, đôi môi không còn chút màu sắc: “Không cần đâu, không cần gọi điện cho anh ấy, tôi, tôi không sao…”

Chưa nói đến việc thái độ của Hoắc Anh Tuấn có thay đổi khi biết tin cô cảm thấy khó.

chịu hay không, riêng chỉ nói về bản thân mình.

Bất kể cô còn sống hay đã chết, cô cũng không muốn dính líu gì đến Hoắc Anh Tuấn.

Cô giờ đây, chỉ muốn lặng lẽ trải qua quãng đời còn lại của mình.

Thím Nguyễn lúng túng thuyết phục.

Đường Hoa Nguyệt, nhưng cuối cùng không thể nói được cô, thím chỉ đành dìu cô về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã nói rồi, Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể ở trong phòng Hoắc.

Cao Lãng.

Đường Hoa Nguyệt bây giờ khó chịu như vậy, thím Nguyễn tuy không dám để Đường.

Hoa Nguyệt về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn trải cho cô một tấm chăn trên nền đất.

Ít nhất có thế khiến cô thoải mái hơn chút.

Đường Hoa Nguyệt vô cùng buồn nôn, cả người hôn mê.

Ngoại trừ triệu chứng buồn nôn này có.

chút bất ngờ, còn nếu thèm ngủ thì…

Trước khi Đường Hoa Nguyệt ngủ thiếp, cô đã nghĩ: bệnh tình của cô… có thể đang trở nên tồi tệ hơn.

Tuy nhiên chưa đến một tiếng đồng hồ, Đường Hoa Nguyệt bất ngờ bị ai đó lôi từ dưới đất dậy.

Cô tức thì giật mình tỉnh giấc, trong đôi mắt xinh đẹp ấy hiện rõ vẻ hoang mang và kinh ngạc, thân thể bị cưỡng chế kéo lên hoàn toàn không đứng vững nổi, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Nhưng eo của cô đột nhiên bị siết chặt, Đường Hoa Nguyệt bị anh dễ dàng ôm vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy sự tàn bạo của Hoắc Anh Tuấn cũng theo đó mà lọt vào trong mắt tâm cô.

““Hoắc Anh Tuấn..” Đường Hoa Nguyệt vẫn còn đang kinh ngạc chưa định thần lại, eo của cô bị người ấy ép chặt, Hoắc Anh Tuấn đang nhìn chăm chằm cô, một sự thù địch đáng sợ cuộn trào từ sâu trong đôi mắt đen của anh.

“Người khác luôn phải sống trong địa ngục, nhưng cô lại ở đây ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon!”

“Là tôi đã để cho cô sống những ngày tháng quá dễ dàng rồi!”

Đường Hoa Nguyệt không hiểu ý anh, cô bị anh bóp chặt cổ tay kéo ra ngoài, đến dép còn chưa kịp xỏ.

“Anh làm gì vậy?” Bước chân của anh quá dài khiến cô cho dù thân thể khỏe mạnh cũng không đuổi kịp, chứ đừng nói đến việc hiện giờ trong người cô đang vô cùng khó chịu: “Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn!”

Hoắc Anh Tuấn làm như không nghe thấy, Đường Hoa Nguyệt vùng vẫy không chịu đi, anh trực tiếp bế ngang cô lên, cưỡng ép nhét cô vào xe.

Anh đưa cô đến một quán bar cao cấp.

“Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cục muốn làm gì?” Đường Hoa Nguyệt bị anh cưỡng ép lôi vào trong, trong lòng cô càng lúc càng bất an, nhưng Hoắc Anh Tuấn đến một lời cũng không chịu nói với cô.

Mãi cho đến khi cô được đưa vào một phòng riêng, ngồi bên trong có hơn chục người đàn ông, cao, thấp, béo, gầy đều có cả, ngồi bên cạnh còn có những người phụ nữ ăn mặc hở hang.

Khoảng khắc cô bước vào, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía cô.

Ánh mắt họ nhìn cô đầy ham muốn, như thể đang nhìn con mồi của mình vậy.

Đường Hoa Nguyệt lúc này mới nhận ra mục đích của Hoắc Anh Tuấn.

Trái tim cô đột nhiên như bị bóp chặt lại, không chịu nổi chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng chân còn chưa kịp nhấc bước đã bị người đàn ông ấy tóm lại.

“Gô chạy cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ tàn độc của người đàn ông trầm xuống như đập vào bên tai cô *Không phải cô thích địa ngục sao, để tôi tiễn cô xuống!”