Yêu Quái Nhỏ

Chương 24

Trước đó Tang Du đã tưởng tượng rằng công việc chăm sóc Lam Khâm sẽ không dễ dàng.

Bây giờ thì cô biết rồi.

Khó quá, vô cùng khó.

Khi mối quan hệ xích lại gần nhau hơn, sự hấp dẫn theo cấp số nhân của vẻ đẹp thần tiên này bùng nổ. Anh có thể duy trì sự mạnh mẽ nhưng cũng thân thiết ấm áp. Khi không có mối đe dọa từ bên ngoài, anh sẽ đến để cho cô vuốt ve và chơi đùa.

Giống như một con mèo con, lật ngửa cái bụng trắng nõn của mình lên, nó sẽ không cắn bất cứ ai nếu bị bắt nạt, nhiều nhất là chỉ nhẹ nhàng than vãn một tiếng, còn muốn lấy bàn chân bé nhỏ ôm lấy ngón tay cô.

Chẳng hạn như bây giờ... cô bị anh giữ chặt, lòng bàn tay áp vào trán anh, cảm nhận, tiếp xúc làn da nóng bỏng.

Máu mũi sắp chảy ra rồi.

Tang Du lấy tay che mặt, âm thầm thốt một câu chửi thề, cô khó có thể kìm chế được sự cám dỗ hoàn toàn vô thức của Lam Khâm.

Cô tự phẩy phẩy mặt, tạm thời hạ nhiệt độ, ấn lên trán anh, xác định không phải là sốt, đại khái nói: "Không sốt", vốn muốn giày vò anh nữa, lại nhanh chóng rút tay về bỏ chạy, nhưng anh lại nhấc đầu lên, chữ viết càng lúc càng rải rác, "Nhưng tôi rất nóng." 

Tang Du nghiến răng, nhéo nhéo hai má, thuận tay xoa đầu, mu bàn tay xoa lên vành tai đỏ ửng của anh, "Không sao, có thể là phòng quá oi bức, để tôi mở cửa thông gió ra, anh uống trà đi."

Nói xong cô lập tức thu lại móng vuốt sói xấu xa của mình, giữ chặt tay,xông ra cửa.

Ở cạnh anh, mạch máu sẽ vỡ tung.

Ngay sau khi cô rời đi, người Lam Khâm nhanh chóng hạ nhiệt, anh rũ xuống hàng mi dài, nâng cốc lên ngửi mùi thơm trái cây ngọt ngào, thử nhấp một ngụm, lại thêm một ngụm nữa.

Nóng lòng muốn rót cốc thứ hai.

Khi Tang Du lấy lại bình tĩnh, trở lại thì thấy trà trái cây trong ấm đã vơi đi một nửa, người nào đó giống như kẻ say rượu đang uống cạn, một cốc lại một cốc không dứt.

"Được rồi, cái này ngọt quá, anh không thể uống thêm được nữa." Tang Du sợ anh cảm thấy không thoải mái nên giật lấy cái cốc.

Anh cúi đầu xuống với đôi mắt dị sắc tỏ vẻ tủi thân.

... Không chạm vào anh, cũng không cho phép anh uống thêm trà.

Tang Du không kiềm chế được móng vuốt của mình lần nữa xoa đầu anh, "Lần sau tôi sẽ nấu những hương vị khác cho anh, bệnh cảm của anh vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, hôm nay nếu anh mệt thì đi ngủ sớm đi, có việc gì thì đến ngày mai rồi nói."

"À đúng rồi," cô liếc nhìn mu bàn tay anh, "Tốt hơn hết là đừng tắm."

... Đến tắm cũng không cho!

Tang Du không chịu được ánh mắt anh, đối mặt năm giây liền tuyên bố bại trận, "Thôi được rồi, tắm rửa sạch sẽ, trước tiên tôi tẩy kem che khuyết điểm cho anh, sau đó vào bếp tìm màng bọc ni lông, anh nên quấn chỗ mu bàn tay bị thương lại, đừng ngâm nước quá lâu."

Lam Khâm nghe thấy màng bọc ni lông, liền thẳng lưng, có hơi vội vàng viết chữ hỏi cô: "Tôi có thể có nhiều hơn một cái không? Tốt nhất là nên để dài hơn."

Tang Du bối rối, cô không biết anh muốn thêm bọc ni lông để làm gì, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu nhỏ này của anh, kéo một miếng lớn đưa cho anh, sau đó dặn dò anh nhiều thứ mới đi xuống lầu trở về phòng.

Lam Khâm cầm lấy bọc ni lông đi vào phòng tắm, cẩn thận quấn bọc ni lông vào tay như lời Tang Du đã chỉ, sau đó cởi quần áo của mình, hít một hơi, thử đưa tay dò xét, chạm vào vị trí trên eo mà cô vô tình hôn.

Cảm giác mềm mại dường như vẫn còn trên đó.

Mang tai anh lại nóng lên, anh mím môi, cúi người, tỉ mỉ quấn bọc ni lông quanh eo.

Tiểu Ngư hôn.

Anh không muốn rửa sạch, anh muốn... để lại thêm một đêm nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lam Khâm chưa kịp rời giường, Tang Du đã kéo anh xuống và kiểm tra nhiệt độ, con số đã trở lại bình thường, vết máu trên vai thì cũng đã tản đi bớt, mu bàn tay có vảy, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

Tang Du thả lỏng người nhắc nhở: "Giữ cho thật tốt, cẩn thận không được để trúng gió, đợi vài ngày nữa cơ thể ổn định lại, có thể đến trung tâm hồi phục kiểm tra hệ thống, tôi cần biết các chỉ số mới nhất của anh và sẽ kiểm tra định kỳ thường xuyên trong tương lai, tôi có thể điều chỉnh chế độ ăn uống của anh bất cứ lúc nào."

Khi Lam Khâm nghe thấy kiểm tra, anh vô thức nắm lấy chăn.

Một số hình ảnh không thể hồi tưởng, nhớ lại chút, nỗi đau lúc đó sẽ tràn ngập.

Nhưng trong thâm tâm anh biết rằng yêu cầu của Tang Du là đúng, và anh phải hợp tác.

Lam Khâm mỉm cười gật đầu, ẩn sâu bóng ma.

Tang Du vẫn còn một ngày nghỉ, ngoài việc chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày cho Lam Khâm và nhìn anh trong phòng làm việc xem giấy tờ, cô dành thời gian còn lại trong phòng, tiếp tục công việc trước đây vẫn làm trước khi biết Lam Khâm.

Sắp tới kỳ kiểm tra định kỳ của trung tâm hồi phục, cô phải gấp rút ôn tập, còn mấy bữa phối cơm cho khách quen, cô vẫn nhận đơn hàng như thường.

Quả thật Lam Khâm đã trả thù lao cho cô vô cùng cao, khi ký hợp đồng, anh định trả toàn bộ số tiền ngay lập tức, sau đó bị cô phản đối quyết liệt, cô thuyết phục anh trả theo đợt, hai tháng một kỳ, đợt đầu 100 vạn, đợt hai 300vạn, kết thúc hợp đồng khi đã đủ 400 vạn.

Giờ thì tài khoản của cô đã được Lam Khâm lẳng lặng chuyển vào một triệu.

Tang Du không động chút nào, đặc biệt là bây giờ, cô càng quan tâm đến Lam Khâm, lại càng bị anh thu hút, không muốn đụng đến tiền, sẵn sàng cất đi, đợi đến cuối trả lại hết cho anh.

Anh rất ngoan ngoãn và không phiền phức, dành cho cô rất nhiều đãi ngộ tốt, chăm sóc cho anh, cô cam tâm tình nguyện và cảm thấy thích thú.

Hoàn toàn không cần lấy tiền gì cả.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tang Du đã thay xong bộ đồ ngủ và chuẩn bị lên giường, Mạnh Tây Tây đang làm ca đêm cảm thấy buồn chán liền lén lút mời cô call video, khi cô nàng nhìn thấy chiếc đèn lồng nhỏ trên đầu giường Tang Du, cô bật cười, "Không phải chứ Tiểu Ngư, vẫn còn là trái tim thiếu nữ trong nhà ông chủ à?"

Tang Du khều một cái bóng đèn tròn nhỏ: "Anh ấy chuẩn bị nó đó."

Mạnh Tây Tây thích thú "ồ" lên hai tiếng, "Vẻ đẹp và kỹ năng nấu nướng của Tiểu Ngư nhà chúng ta có tính sát thương quá lớn, đã chinh phục được anh ấy rồi à? Nói thật đi, anh ấy thích cậu phải không? Nếu không thì sao có thể chu đáo đến vậy."

Tang Du không lên tiếng.

Lam Khâm có thích cô không?

Nhất định là thích, nhưng rốt cuộc là thích cái gì, anh như bánh nhỏ vừa tốt bụng vừa thuần khiết thẹn thùng, có lẽ chính anh cũng không biết rõ...

"À phải rồi," Mạnh Tây Tây lại nói, "Nếu cậu có một ông chủ chất lượng cao như vậy, tớ cũng không cần lo lắng về bác sĩ Trình ở khoa xương cốt giúp cậu nữa, anh ta giờ đã là nam thần mới của trung tâm, một đám con gái không có tiền đồ phát điên hết cả rồi, ngay cả cô y tá vừa đến báo tin hôm qua cũng u mê anh ta, sự cạnh tranh quá lớn, phiền phức thật."

Tang Du nằm trên giường, bật cười,"Không đến mức như vậy chứ?"

Bác sĩ Trình khoa xương cốt? Cô tình cờ nhớ đến một người, nhưng cô chưa thấy đẹp trai lắm, chắc anh ta không phải.

"Đến nỗi vậy đấy, cậu nhìn thấy đi rồi sẽ biết ngay," Mạnh Tây Tây nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Nói về người mới đến bộ phận chúng ta, tớ thấy không giống người tốt cho lắm, đừng chê tớ nhiều chuyện, nhưng phải cẩn thận đấy."

"Sao vậy?"

Cô ta với bác sĩ Trình do bệnh viện chuyển tới, xinh đẹp dẻo miệng, ra tay hào phóng, hôm qua là ngày đầu tiên đi làm, cho tất cả bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đồ ăn vặt nhập khẩu để làm quà gặp mặt," Mạnh Tây Tây ríu rít, "Thậm chí hôm nay, cô y tá đó còn đưa một thỏi son Dior nói rằng, chúng được mua bên nước ngoài trong kỳ nghỉ."

Cô quẹt môi sang một bên, "Giản Nhan cũng bắt đầu nói chuyện với cô ta, tớ thấy không đơn giản."

Tang Du suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy những người khác không liên quan đến mình, làm tốt công việc của mình là được, hợp sẽ làm bạn bè, không hợp thì sẽ là đồng nghiệp, không đáng để lo lắng quá nhiều.

Cô xoa dịu Mạnh Tây Tây hai câu rồi cúp video đi ngủ.

Có chút thời gian, tốt hơn hết là nên suy ngẫm về thực đơn của Khâm Khâm.

Tang Du trực ca đầu tiên lúc 8 giờ sáng, cô dậy sớm làm bữa sáng cho Lam Khâm, bữa trưa đã chuẩn bị trước, cất vào tủ lạnh.

Lam Khâm tựa vào cửa phòng bếp, bám theo sau cô như cái đuôi nhỏ.

Tiểu Ngư nói không cho anh đến gần bếp, vì khói dầu có thể kích thích cổ họng anh.

Anh không sợ khói dầu, anh chỉ sợ không thể nhìn thấy cô...

Tang Du đóng cửa tủ lạnh lại, nhắc nhở Lam Khâm, "Đến 11 giờ rưỡi trưa lấy hộp thứ hai ra, cho vào lò vi sóng quay hai phút."

Lam Khâm gật đầu.

Tang Du thở dài, "Khiến anh uất ức rồi, buổi trưa ăn như thế này đi, buổi tối tôi sẽ nấu thêm một chút cho anh."

Lam Khâm tiễn ra cửa để cô đi làm, sau đó chạy tới bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra xem cô ngồi trên xe chú Trần, đi thẳng rồi biến mất ở khúc rẽ ngã tư.

Ngôi nhà quá lớn, khắp nơi đều trống rỗng và yên tĩnh.

Lại chỉ còn một mình anh rồi.

Buổi sáng ánh nắng mặt trời rất tốt, lúc Tang Du còn ở đó, trên người anh ấm áp dễ chịu, bây giờ cô đi rồi, ánh mặt trời cũng lạnh một cách lạ kỳ, chiếu vào vô ích, cũng không chiếu tới được anh.

Bà nội nói đúng.

Anh muốn Tang Du đến gần mình, nhưng cũng sợ Tang Du đến gần.

Nếu vượt quá, cảm nhận nó quá nhiều trong lòng sẽ ngọt ngào, anh sẽ không thể quay trở lại cuộc sống trong quá khứ.

Lam Khâm ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, thất thần nhìn mặt sông đầy màu sắc.

Chiếc điện thoại đang cầm trên tay bỗng rung lên.

Anh bừng tỉnh, lập tức mở ra xem, là của Tang Du gửi tới, "Trước khi tan việc, Lam Tiểu Khâm phải vẽ được hai bản thảo đó nha."

Đôi mắt u ám của Lan Tần dần dần sáng lên.

Cô lại nói, "Nếu vẽ xong hai bản rưỡi, buổi tối có thể ăn thêm bánh trứng."

Nhịp tim của Lam Khâm bất giác tăng nhanh, "Tôi có thể vẽ ba bản."

Tang Du ngồi trong xe, nhìn Lam Khâm trả lời lại một cách vui vẻ, giữa những hàng chữ lộ ra vẻ thèm thuồng, ngón tay như bay, "Được rồi, vẽ ba cái, thêm một viên bánh trôi gạo nếp nữa, nhưng đến mai mới có."

Sau khi gửi xong tin nhắn này, thì cũng đã đến trung tâm hồi phục, Tang Du cất điện thoại vào, chào tạm biệt chú Trần rồi cầm lấy túi bước ra xe, vừa mới đi được hai bước, cô đã thấy Mạnh Tây Tây trực ca đêm đi xuống bậc thang, buồn ngủ lao về phía cô đến nỗi hai mắt ngấn lệ, "Cuối cùng tớ cũng có thể nhìn thấy cậu rồi, không tệ không tệ, da trắng mịn màng ẩm ướt."

"Đúng vậy,  da tớ trắng mịn màng, còn mắt cậu bị quầng thâm hết cả rồi, Tang Du vỗ vỗ đầu cô, "Nhanh quay về ngủ bù cho đủ giấc đi."

"Đi đây," Mạnh Tây Tây nhấc người lên, ánh mắt ngưng lại, chọc chọc Tang Du, sắc mặt bất động, cô thì thầm nói, "Này, cô gái cao cao ở đằng sau, người mà hôm qua tớ nói mới đến chính là cô ta, cô ta như đang nhìn vào chiếc xe của ông chủ cậu đó."

Tang Du tò mò quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một cô gái eo thon chân dài đang nhìn chằm chằm về phía xe chú Trần đang lái đi, tầm mắt cô ta quay lại, đúng lúc rơi xuống trên người cô.

Đôi mắt phức tạp của cô gái ngay lập tức thay đổi, cô ta mỉm cười bước đến nói chuyện, "Có mối quan hệ tốt với Tây Tây như vậy, nhất định là Tiểu Ngư có đúng không? Tôi là người mới đến, tên là Từ Chân."

Tang Du bắt tay với cô ta, cô ta trực tiếp nhiệt tình giữ chặt, "Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên lầu."

Mạnh Tây Tây nhướn mày, thầm nhéo Tang Du, sau đó rời đi trước.

Từ Chân vẫy tay với Mạnh Tây Tây, với thái độ rất quen thuộc, tiếp tục dẫn Tang Du đi về phía trước, chủ động nói về hoàn cảnh của bản thân, ngọt ngào: "Xe của tôi được gửi đi sửa rồi, mới sáng tôi đã phải chen chúc trên tàu điện ngầm để đến đây, không giống như cô, hạnh phúc thật, còn có tài xế đưa đi như thế. "

"Vừa rồi đó là xe của cô phải không?" Từ Chân thốt lên, "Tôi chỉ thấy nó trên mạng, Tiểu Ngư, điều kiện gia đình của cô thật tốt, có thể ngồi trên chiếc xe như vậy nhất định được coi là tiểu thư, còn tôi chỉ mang một ít đồ ăn vặt chia cho mọi người thôi, điều đó tệ thật."

Tang Du nhanh chóng xua tay, "Không phải không phải, chỉ là tiện đường đưa tôi đi mà thôi, bình thường tôi cũng phải chen đúc trên tàu điện ngầm."

"Ồ vậy à? Người trong xe tôi còn tưởng là tài xế nhà cô đấy, hóa ra ông ấy mới là chủ xe đó sao?"

Giọng điệu Từ Chân rất tốt, tràn đầy kinh ngạc, như đang thuận miệng tán dóc, nhưng Tang Du cảm thấy không mấy thoải mái, không muốn giải thích gì thêm với cô ta nữa, liền gật đầu cho có lệ.

"Thật sao?" Từ Chân chớp chớp mắt cười, lông mi cong lên, cô ta thì thầm nói: "Vậy chắc là có quan hệ với cô không bình thường."

Tang Du không trả lời nữa, vừa đến chỗ mình đã bước vào tâm thái làm việc, cô xin nghỉ phép hai ngày, rất nhiều việc cần bàn giao, bận đến trưa, cô đến phòng bệnh thay băng thì bắt gặp Từ Chân nói chuyện rất vui vẻ với một bệnh nhân.

Từ Chân chủ động chào hỏi, "Tiểu Ngư, cô đến rồi, chúng tôi vừa đúng lúc đang nói về cô."

"Nói về tôi?"

"Đúng vậy," Bệnh nhân trước đây rất thân với Tang Du, cười nói: "Chân Chân mang theo không ít đồ ăn đến, đúng lúc có trứng cuộn, tôi liền nhớ lại cô làm không thành công món trứng cuộn, nướng bị khét đó."

Tang Du có chút bất lực, "Chỉ có một miếng... "

Là do cô không cẩn thận, để một góc bị khét, nhìn không thấy miếng đó đâu, thì ra đã bị bệnh nhân ăn mất rồi.

Cả hai cười haha, tiếp tục xì xào bàn tán, Tang Du cảm thấy có chút nhàm chán, đổi thuốc xong liền rời khỏi phòng bệnh, khi đi ngang qua thùng rác ở cửa, cô vô tình lướt qua thì thấy bên trong có một ít giấy gói thực phẩm nhập khẩu in bằng tiếng Anh, bên dưới có một miếng bánh đậu phộng.

Bánh cô đưa cho Khâm Khâm, được gói bằng giấy hoa nhỏ, loại do cô tự làm.

Tang Du không quay đầu lại cũng không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trạm y tá, khi vào trong cô mới chống nạnh ngồi xuống, khuôn mặt có chút tức giận phồng lên.

Cô làm như vậy không ngon sao...

Lúc trong lòng đang phiền muộn, điện thoại trong túi rung lên, cô lật ra xem, Lam Khâm gửi cho cô một bức vẽ, "Tôi đã vẽ xong một bức."

Ồ cái giọng điệu này, thật là kiêu ngạo.

Tang Du lập tức bật cười, "Khâm Khâm giỏi quá."

Lam Khâm hỏi cô, "Tôi đã làm phiền cô..."

Này? Có phải vì cô trả lời quá nhanh không?

Cô lập tức trấn an Lam Khâm, "Không làm phiền, anh là một tiểu thiên sứ tài năng, có thể cứu vãn tâm trạng không tốt của tôi."

Lúc chiều bận rộn, Tang Du cố ý tránh Từ Chân, cô chờ đến đúng 4 giờ rồi hăng hái tan ca, trong lòng đều là Lam Khâm, ý muốn về nhà giống như mũi tên.

Trước khi xuống lầu, cô nghiêng người qua cửa sổ nhìn thì thấy xe đã tới nơi.

Cô không muốn chú Trần đợi lâu, vội vàng đi xuống, đặt tay lên cửa xe định mở ra, mơ hồ nghe thấy trong đám người rộn ràng nhốn nháo gần đó, có âm thanh nhỏ lơ mơ nói: "Ồ... ai mà biết được... nghe nói lớn tuổi lắm rồi, năm sáu mươi tuổi... làm sao nói rõ được, không phải là bao nuôi thì là cái gì... À, tôi cũng nghe