Yêu Quái Nhỏ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5

Editor: Trương Mạn Vi

Beta: Alice

Có bệnh nhân đột ngột ngất xỉu, Tang Du bận đến mức chân không chạm đất, chạy đi chạy lại ba tiếng mọi chuyện mới ổn lại.

Cô nhìn hành lang bệnh viện, cũng mười giờ tối rồi.

Giờ bữa tối cô vẫn bận, chỉ vội vàng uống thuốc cảm nên bây giờ rõ ràng trong dạ dày cảm thấy không thoải mái chút nào, cần phải bỏ cái gì vào bụng mới được.

Lúc này, các bệnh nhân đã chìm vào giấc ngủ. Công việc ban đêm khá ít, cô đang tính giải quyết hết chỗ thức ăn đêm này.

Tang Du từ phòng cấp cứu trở lại nội khoa tiêu hóa, trước tiên cô đi kiểm tra khắp các phòng bệnh, lúc đi tới phòng cuối cùng thì nghe được bên trong mơ hồ truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ quái dị.

"Đêm khuya ở nhà cũ Lam gia, trong phòng không có chút tia sáng nào."

"Mọi nơi đều tối đen, đồ dùng trong nhà mờ mờ ảo ảo, một bóng người đang còng lưng xuất hiện ở góc tường, đôi mắt đỏ như máu, trong miệng lộ ra răng nhọn dài trắng hếu..."

Vì để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệnh nhân, sau chín giờ thì hành lang khu bệnh sẽ tắt hết đèn, Tang Du đứng ở cửa phòng bệnh, xung quang tối mịt, càng nghe càng thấy khiếp hoảng.

Bên trong vẫn tiếp tục, "Cổ họng hắn phát ra tiếng kỳ lạ, đột nhiên tứ chi hắn chạm đất, bò lổm ngổm trên đất giống như một loài bò sát quỷ dị..."

"Khụ khụ," Tang Du đã hiểu, chính là người phụ nữ trung niên lúc chiều nói là nhà giàu thì nhiều bí mật gì đó, cả buổi tối không ngủ, vẫn ngồi nói chuyện với bạn cùng phòng về quái vật ở Lam gia, cô gõ cửa một cái, "Mọi người đừng nói chuyện nữa, đi ngủ sớm chút đi."

Kết thúc kiểm tra phòng, cô xoa xoa cánh tay lạnh ngắt trở về.

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, hành lang dài âm u như sâu không thấy đáy, bóng cô hắt xuống như kéo dài trên tường, tiếng bước chân cô đơn nghe vô cùng rõ ràng, vang vọng giữa không khí tĩnh mịch, khiến cho người ta rợn tóc gáy một cách khó hiểu.

Tang Du đi làm ở đây lâu rồi, lần đầu tiên cô thấy sợ.

Cô tăng thêm tốc độ, đôi giày trắng chuyện động chậm rãi, một đường chạy vọt vào phòng y tá có ánh đèn sáng choang.

Lam Khâm ở trong phòng nghỉ của phòng y tá đợi rất lâu, bắt đầu đứng dậy, sau đó bụng đói kêu lên lại ngồi vào băng ghế nhỏ, dựa vào tường như muốn ngủ.

Lúc anh đến trung tâm hồi sức trùng với lúc Tang Du mới nhận ca. Anh đứng nhìn cô từ đằng xa, thấy cô tràn đầy sức sống chạy bận bịu khắp nơi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục yên lặng ngồi ở băng ghế dài trong góc.

Y tá và bệnh nhân đi qua đi lại, ánh mắt lởn vởn trên người anh.

Hai tay Lam Khâm đan vào nhau, tư thế ngồi rất nghiêm chính, theo bản năng rũ mắt xuống.

Một y tá nhỏ để ý anh một lúc lâu, đỏ mặt đến gần hỏi: "Ngài là bệnh nhân hay đến thăm bệnh vậy ạ? Có cần tôi giúp gì không?"

Anh lịch sự lắc đầu.

Y tá nhỏ không thấy rõ ngũ quan của anh, che miệng hít thở: "Ngài đang tìm ai thế ạ?" Cô chỉ ra ngoài cửa sổ, "Cũng muộn lắm rồi, nếu ngài ngồi ở đây thì không được đâu ạ."

Ý của cô y tá là quan tâm, nhưng vào lỗ tai Lam Khâm lại thành xua đuổi.

Anh mím môi, dùng điện thoại đánh một hàng chữ: "Tôi tìm y tá nội khoa tiêu hóa Tang Du, chờ cô ấy tan làm."

Y tá nhỏ ngẩn người, có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh trạng thái, nhiệt tình chỉ đường cho anh: "Thời gian này thì phần lớn bác sĩ y tá đều tan làm rồi, phòng y tá khá yên tĩnh, tốt nhất là ngài nên vào phòng nghỉ ngơi ở đó chờ cô ấy."

Kết quả là bây giờ hai người cách nhau một cánh cửa, thiếu chút nữa anh đã đối mặt với Tang Du.

Sau khi Tang Du bị gọi đi, Lam Khâm chẳng nhớ anh đã phải ngồi đợi bao lâu nữa, bên ngoài thường xuyên có người nói chuyện ra vào, y tá thay ca cũng thường xuyên đi qua, nhưng cánh cửa bị anh nhìn chằm chằm trước mặt không hề được đẩy ra."

Anh vừa đói vừa bất an, trước mắt như tối sầm, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên nghe được tiếng chân rối loạn lại quen thuộc vô cùng.

Tinh thần ngay lập tức được thanh tỉnh.

Anh vội vàng đứng lên, suýt thì ngã nhào, bàn tay gầy gò trắng bệch khó khăn chống tường.

Tang Du đã quay lại!

Lam Khâm vô thức muốn tiến lên để gặp cô, nhưng chân vừa mới bước đi, anh lại nhận ra hai người sẽ chính thức mặt đối mặt, mà bây giờ anh chật vật như vậy, quần áo trên người nhăn nhúm, chắc chắn sắc mặt của anh cũng vô cùng khó coi, chẳng khác gì một con quái vật bẩn thỉu.

Không được, anh không thể như vậy.

Tiếng bước chân của cô càng rõ hơn, cách cánh cửa chỉ có ba - năm mét.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, lùi về phía sau, vất vả lắm anh mới lấy được dũng khí, nhưng lúc quan trọng nhất thì nó lại biến mất chẳng còn sót lại gì, tất cả sĩ diện và bình tĩnh đều tan biến. Anh cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, muốn lập tức tìm chỗ trốn.

Trước tiên... phải trốn đã.

Yêu cầu của anh không nhiều, cũng không thích rút lui giữa chừng, anh chỉ muốn sửa sang lại một chút rồi mới gặp cô, sửa soạn một chút là tốt rồi.

Lam Khâm há miệng thở ra, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, vội vàng tìm chỗ trốn trong phòng nghỉ.

Phòng cũng không lớn, hai bàn hai ghế, bên tường có cái tủ đựng đồ dùng cá nhân của y tá, trên dưới phân rõ, đều bị khóa lại, duy chỉ có một cái------

Ánh mắt anh dừng tại đó.

Chỉ có một cái tủ duy nhất, hình như là mới dọn tới nên bên trong trống rỗng không có gì, cảnh cửa mở toang ra, cũng không có tầm ngăn nào cả, giống như một cái hộp chữ nhật to lớn trống rỗng.

Lúc này Tang Du đã đến cửa, ngón tay đè lên tay nắm kim loại.

Lam Khâm không thể nghĩ xem chọn chỗ nào được nữa, anh không dám phát ra tiếng động, cố gắng rón rén lại gần tủ, thân thể cao lớn cúi xuống, ôm đầu gối cuộn người đi vào.

Cửa phòng đẩy ra kêu "két".

Cánh cửa cũng nhẹ nhàng đóng lại.

Ánh sáng biến mất, bốn phía yên tĩnh, trong tủ chật chội lại lạnh lẽo, Lam Khâm cúi thấp đầu, theo bản năng dùng sức che miệng lại, một lát sau anh kịp phản ứng lại, từ từ buông ra.

Che làm gì? Anh... cũng chẳng thể lên tiếng được.

Tang Du trở lại phòng nghỉ, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, cô thuận tay khép hờ cái cửa, vỗ ngực ổn định tâm trạng của mình, đi đến ngăn kéo lấy hộp giữ ấm cơm.

Người là sắt cơm là thép, sợ thì sao? Sợ thì phải ăn cơm chứ, ăn no thì cái gì cũng ổn hết!

Cô tự an ủi mình đến là hợp lý, vì điều chỉnh bầu không khí, còn nhẹ giọng ngâm nga bài nhạc thiếu nhi.

Lam Khâm nghe rõ tiếng ngâm của cô gần trong gang tấc, tim đập mạnh mẽ, đầu óc choáng váng cả lên.

Tang Du ngồi xuống, mở nắp hộp cơm, có chút hương thơm bay ra, cô lại càng đói, mới chuẩn bị mở ngăn giữ ấm ra, điện thoại di động liền vang lên, là Mạnh Tây Tây gọi tới.

"Tiểu Ngư, cậu thế nào rồi?"

"Sanh long hoạt hổ," Tang Du nói với giọng tràn đầy sinh lực để cô gái yên tâm, lại kéo dài, "Chỉ là tớ đói quá, đang chuẩn bị ăn bữa khuya nè."

"Đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ quá."

Tang Du dùng vai giữ điện thoại, mở ngăn giữ ấm, cơm trắng thơm ngon, mùi cà tím xào và khoai tây hấp muối tiêu thơm nức, mặc dù đã qua mấy tiếng rồi nhưng hoàn toàn không thay đổi gì, vẫn trông ngon miệng như vậy.

"Biết, đều là đồ ăn tớ làm mà, rất----- thơm---- đó----"

Mạnh Tây Tây gào thét vào trong điện thoại, điên cuồng trách cô đêm khuya còn đầu độc như vậy.

Tang Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, cầm thìa trộn khoai tây nhuyễn ra, muốn miêu tả thật kỹ cho Mạnh Tây Tây, lại đột nhiên ngừng động tác lại, giống như một hình ảnh vậy.

Con ngươi của cô khẽ rụt lại, cả người lạnh lẽo trong phút chốc, cứng đờ ra mấy giây, cô từ từ nghiêng đầu, không dám tin nhìn về phía tủ.

Cái gì... Tiếng động?!

Trong điện thoại, Mạnh Tây Tây ngáp nói: "Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi ngủ trước, cậu về nhà chú ý an toàn nhé."

Tang Du nín thở.

"Tiểu Ngư?"

Trong đầu Tang Du trống rỗng, không có tinh thần trả lời Mạnh Tây Tây, chờ khi cô muốn nói gì đó, thì Mạnh Tây Tây tưởng cô bận ăn cơm, cúp máy từ lâu rồi.

Trong phòng nghỉ, yên tĩnh như cõi chết.

Một lát sau.

"Ục-------"

Lại một tiếng động.

Sắc mặt Tang Du trắng bệch, cả người run lên, cái thìa rơi trong hộp cơm kêu lên.

Không phải cô nghe lầm! Trong tủ thật sự có tiếng động!

Lam Khâm đang cố hết sức cuộn người vào, đầu để trên đầu gối, tay run run đang xoa xoa bụng đói.

Dọc theo khe cửa tủ tràn vào một mùi thức ăn thơm nồng như xiềng xích câu hồn vậy, từng chút đâm thủng da thịt máu xương, quậy lên thói quen nhẫn nại của anh, khiến anh cảm thấy vô cùng đói bụng.

Anh chỉ cảm thấy cô vô số móng nhọn đưa vào cổ họng rồi chui xuống dạ dày, không ngừng nhào bóp, khiến cho cả người đau đớn lại vô lực, cho đến khi ý thức không còn rõ ràng. Anh không cam lòng bị nhấn chìm như vậy, bờ môi khô khốc mím chặt, đưa tay vào trong túi áo, lấy ra được một cái túi nilong đựng một khối nhỏ.

Anh ngay cả một miếng cũng không dám cắn... Chính là bánh đậu phộng mà Tang Du tự tay đưa anh.

Có thể là cố nhịn nữa... Nhưng nếu cứ cứng rắn chống đỡ như vậy, nói không chừng anh sẽ bất tỉnh trong ngăn kéo.

Da đầu Tang Du tê dại, tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào ngăn tủ đang đóng chặt kia, tay cô sờ soạn khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một cái đèn pin kim loại to chắc, vội vàng nắm chặt.

"Ục--------"

"Sột----- soạt"

Một tiếng động quỷ dị truyền ra, tay chân Tang Du vô cùng lạnh lẽo, cô nghe ra được đó là tiếng bụng đói còn có tiếng ma sát của tui nilon.

Bên trong có thứ gì đó.

Điện thoại di động của ai ở trong sao? Hoặc là động vật nhỏ, hoặc là... Người?"

Không thể nào là quỷ chứ!

Tiếng kể chuyện của người phụ nữ đầy ma mị quỷ dị trong phòng bệnh lại vang lên quanh quẩn, đi đôi với đó là tiếng động trong ngăn kéo, khiến cho Tang Du như ngồi trên bàn chông, thiếu chút nữa hét lên.

Cô lại thay đổi suy nghĩ, bệnh nhân trong khu cũng đã ngủ, an ninh ở một tầng, khoảng cách cũng khá xa, cho dù cô có hét lên, nhưng cũng chưa chắc bên trong là thứ gì.

Tang Du nuốt nước miếng, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy mấy cái ống tiêm, tháo túi bọc kim tiêm ra, một tay khác nắm chặt đèn pin, hai tay đều có vũ khí, cô cũng hơi trấn định lại, cắn răng đứng dậy, bước đến chỗ tủ.

Lam Khâm thở nhẹ đang cầm bánh đậu phộng định cắn.

Tiếng bước chân lại vang lên như sấm nổ bên tai anh.

Anh ngây người, quên mất cả việc ăn, nghe được tiếng chân của Tang Du đến rất gần, giống như đi thẳng về phía tủ.

Thời khắc khẩn trương nhất, thần kinh từ đầu đến cuối lại căng cứng.

Thân thể anh phản ứng tự nhiên, hung hăng cắn môi dưới ép mình thanh tỉnh, không kịp kéo lại cổ áo đã căng chặt, cửa tủ bỗng được mở ra khiến máu chảy toàn thân anh như ngưng lại.

Trong nháy mắt Tang Du mở cửa, chỉ cảm thấy da đầu sắp phát nổ, kêu cũng không kêu được.

Thân người cô cả lại khiến ánh đèn không thể chiếu vào, mơ hồ chỉ thấy một hình người đang co lại bên trong, hai chân cô như nhũn ra, lảo đảo cúi xuống, theo phản xạ định nâng đầu kim tiêm vừa to vừa dài lên, định đâm xuống bộ phận yếu ớt nhất của đối phương.

Hình người kia chợt động, run lẩy bẩy lộ ra ống tay áo thon dài trắng trẻo, còn được xắn lên mấy lớp, trên cổ tay còn có hai chuỗi vòng trân châu màu xanh đậm quen thuộc.

Tang Du kinh ngạc đến ngây người.

Đầu kim tiêm trên tay hơi run lên, dừng lại.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn từ cánh tay lên, đi qua cổ áo xốc xếch rộng mở, còn có yết hầu mấp mô, rồi đến xương hàm với độ cong quyến rũ.

Cảnh tượng yêu dị này khiến cô ngã quỵ dưới đất, vừa vặn để ánh đèn lọt vào trong.

Người đàn ông trẻ trong ngăn tủ hoàn toàn lọt vào trong mắt cô.

Tái nhợt sạch sẽ, trên môi ứa máu, con ngươi phủ một tầng sương mù, lại có chút hốt hoảng, cả người như một yêu tinh tuyệt sắc quyến rũ bước ra từ trong tiểu thuyết, hoảng sợ rơi vào tay cô.

Tang Du nuốt nước miếng.

Chẳng qua là...

Sao cô cảm thấy quen quen vậy nhỉ?!

Cô đổi ngồi thay vì quỳ, ngạc nhiên hơi lại gần anh, cẩn thận quan sát ngũ quan của anh, càng nhìn càng thấy quen, một ý nghĩa kì dị xuất hiện, cô thử thăm dò đưa tay ra, che đi đôi mắt của anh, chỉ còn lại sống mũi và môi.

Lần này cô hoàn toàn ngây ngẩn.

Hai người một người trong tủ, một người ngoài tủ, mắt không chớp lẳng lặng nhìn nhau cũng phải ít nhất mười giây.

Hai người một người trong tủ, một người ngoài tủ, mắt không chớp lẳng lặng nhìn nhau cũng phải ít nhất mười giây.

Tang Du khó tin thốt lên hai chữ: "... Tiên sinh?!"

[1] Cà tím xào

[2] Khoai tây hấp muối tiêu

[3] Ấm lòng timeee ^^

Cảm ơn nàng nhé, cmt có tâm ghê ~~ Cần lắm những tình yêu như thế này UwU

Chap sau bắt đầu update trên wordpress trước nhé~