Yêu Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi tự nhận mình không đủ tươi mát thoát tục, cũng không xinh đẹp đến động lòng người. Trong tình huống giá trị nhan sắc không đủ, thì chỉ có thể dựa vào tài năng thôi. Nhưng mà chút kỹ thuật có tiếng mà không có miếng này của tôi ở trong mắt của MOF tiên sinh cũng không đủ đặt vào trong mắt, cuối cùng tôi chỉ có thể lựa chọ đổ mồ hôi cần cù thôi.

Trước khi tôi chính thức bắt đầu làm trợ giảng trong trường, thật sự không có tiếp xúc nhiều với MOF tiên sinh.

Thứ nhất MOF tiên sinh là Chef chỉ dạy tiết học món tráng miệng cao cấp, mà lúc tôi vừa mới nhập học, chỉ là một tay mơ, không có cơ hội học lớp của anh. Thứ hai tôi vốn không có ý định ở lại nước Pháp, đương nhiên sẽ không kết bạn làm quen với Chef để có được cơ hội thực tập tốt hơn.

Đến lúc lên tới trung cấp, thì MOF tiên sinh bước vào giai đoạn chạy nước rút của cuộc thi MOF (tên đầy đủ là Les Meilleurs Ouvriers de France [1], dịch sang tiếng Trung chính là “Nghệ nhân thủ công giỏi nhất nước Pháp”), phòng hành chính không sắp xếp cho anh đứng lớp nữa, mỗi ngày đều ở trong trạng thái rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chỉ nghe nói anh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ trên tầng ba làm thử nghiệm đến tận khuya, thỉnh thoảng có sinh viên thấy anh ra ngoài rửa tay, nhưng đều là vội vội vàng vàng. Tôi đã từng gặp anh một lần trên tàu điện ngầm sau giờ học, nhưng e rằng anh đã sớm quên “đồ ngu ngốc” như tôi rồi.

[1] Meilleur Ouvrier de France là một giải thưởng tổ chức 4 năm một lần tại Pháp để vinh danh những nghệ nhân tài năng ở những ngành nghề thủ công trong đó có đầu bếp và thợ làm bánh ngọt. Các bếp trưởng bếp bánh đạt giải thưởng MOF thì được gọi là “Nghệ nhân bánh ngọt”. Đặc điểm nhận dạng các MOF là cổ áo viền 3 màu xanh trắng đỏ, giống cờ Pháp.

Mặc dù như vậy, tôi vẫn nghe được rất nhiều tin đồn về MOF tiên sinh.

Số tuổi của anh là một ẩn số, nhìn thì như hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, nhưng khuôn mặt của người châu Âu thật sự có tính lừa dối. Cứ nói về bà chủ nhà của tôi đi, tôi vẫn luôn cho rằng bà ấy là một người phụ nữ trung niên theo mốt “sau 60”, khá lắm là hơn mẹ tôi một hai tuổi, kết quả thật sự là một quý bà… theo mốt “sau 60”.

Tôi cần viết giấy xác nhận của chủ nhà để xin trợ cấp nhà ở, thì tình cờ nhìn thấy giấy tờ chứng nhận của bà ấy, sinh năm 1949.

Năm 1949… Thật là biết cách chăm sóc khuôn mặt.

Dựa theo logic này để suy đoán, MOF tiên sinh chắc chắn không chỉ hai mươi bảy tuổi, lại kết hợp với lượng tóc và chân tóc hiện tại của anh để phán đoán, thì chắc chắn là ba mươi rồi, nhưng cũng sẽ không vượt quá ba mươi tuổi quá nhiều, ở mức ba mươi mốt ba mươi hai tuổi thôi.

Cuộc sống riêng tư của anh cũng là một bí ẩn, người ta nói anh đã kết hôn, ly hôn, thậm chí góa vợ cũng có, a đúng rồi, còn nói anh là người đồng tính.

Làm ơn đừng làm rộn lên nữa, tại sao những anh chàng đẹp trai tài năng đều phải là gay? Tôi cũng thích xem Phúc tóc xoăn và Đậu phộng [2] bán hủ trong phim, nhưng ở ngoài đời xin hãy chừa con đường sống cho nữ độc thân đồng hương tôi đây được không sót?

[2] Cái tên “Phúc tóc xoăn” có nguồn gốc từ nhân vật Sherlock, do nam diễn viên người Anh Benedict Cumberbatch đóng trong bộ phim “Sherlock” của đài BBC2010, anh có mái tóc xoăn nên được gọi với biệt danh này. Còn cái tên “Đậu phộng” là biệt danh của nhân vật Waston, do nam diễn viên Martin Freeman đóng trong cùng bộ phim.

Kiệt ca có câu danh ngôn rất hay, đàn ông không đeo nhẫn thì đều có thể coi anh ta là độc thân, thấy khả quan thì mau tranh thủ bắt anh ta lại!

——— o ———

MOF tiên sinh dùng Apple 5S, nhưng đều không cài đặt một phần mềm mạng xã hội nào, Facebook, Twitter và Instagram gì đó đều không cần. Anh còn thường xuyên châm biếm các sinh viên suốt ngày ôm điện thoại, để cho sản phẩm điện tử điều khiển bộ não của mình.

Trong thời đại thông tin, chẳng lẽ còn có người không cần xã giao với người khác sao?

Suy nghĩ của MOF tiên sinh lại hoàn toàn khác, “Anh không cần phải chia sẻ cuộc sống của mình cho những người không quen biết nhìn thấy, nếu thật sự có chuyện thì gửi tin nhắn SMS, gọi điện thoại là được.”

Anh nói rất đúng, tôi lại không nói nên lời.

Lúc tôi hỏi anh ngoại trừ thời gian “lên lớp, trên đường lên lớp, trên đường về nhà và ăn uống ngủ nghỉ” ra, anh thường làm gì, thì MOF tiên sinh bật thốt lên: “Nghĩ công thức mới.”

Ngoại trừ nghĩ công thức thì sao?

MOF tiên sinh không chút nghĩ ngợi, “Thử nghiệm công thức mới.”

Ngoại! Trừ! Công! Thức! Mà!

MOF tiên sinh không chút ngần ngại, “Vậy thì xem cá bơi qua bơi lại trong nước.”

Trong nhà anh có một bể cá lớn, nuôi một bể cá cảnh, lúc không có việc gì làm thì sẽ nhìn chằm chằm.

Trước đây là nhìn chằm chằm một mình, bây giờ thì biến thành hai người tôi và anh cùng nhau nhìn chằm chằm, nhìn một cái liền nhìn cả một buổi chiều.

He he.

Rất dễ thương, cũng rất thú vị, có phải không?

Tôi chỉ he he một chút thôi.

Sau khi lên cao cấp thì mới bắt đầu có tiết học của anh.

Khi đó anh đã không còn là một Chef bình thường nữa, mà đã có thể khoác lên mình bộ đồng phục có cổ áo đặc biệt màu cờ của MOF rồi. Đây là vinh dự mà chỉ có MOF mới có thể có, hơn nữa, vinh dự của MOF là do đích thân Tổng thống Pháp trao tặng, thân phận địa vị dĩ nhiên sẽ khác rồi.

MOF tiên sinh ghét nhất sinh viên mặc đồng phục vừa bẩn vừa nhăn nhúm đến lớp, cho nên trước một ngày mỗi lần có lớp của anh, tôi không chỉ giặt đồng phục, mà còn đặc biệt lấy bàn là để ủi đồng phục.

Tôi chiến đấu như vậy, đương nhiên là để có thể tạo ấn tượng tốt với anh.

Tôi quá khoa trương sao? Làm ơn đi, tôi còn chưa mua đồng phục mới đấy!

Chủ yếu là số 0 đã bán hết rồi, hì hì.

——— o ———

Chờ ở cửa lớp từ sớm, chỉ vì có thể làm người đầu tiên nói “Bonjour Chef (Chào buổi sáng, Chef)” với anh.

Anh sẽ mỉm cười đáp lại một câu “Bonjour” với tôi, sau đó nghiêng người để cho tôi và những sinh viên khác vào lớp học.

Chỉ là một câu chào hỏi lịch sự lại bình thường thôi, nhưng tim tôi vẫn sẽ đập loạn xạ.

Ôi chao, trái tim bé bỏng của tôi, cậu còn sống không? Kiên cường một chút, chúng ta còn cả một chặng đường rất dài phía trước.

Chiếm được chỗ ngồi chính giữa hàng thứ nhất, nên nhất cử nhất động của nam thần đều không thể bỏ qua.

MOF tiên sinh trẻ tuổi như vậy mà đã có thể trở thành MOF cũng là có lý do, các bước làm mẫu của anh được chia nhỏ rõ ràng, động tác mượt mà, giảng giải tỉ mỉ…

Tuy nhiên sau một tiết học, thì tôi chỉ nhớ ánh mắt của anh mê người màu xanh nhạt của anh, còn có giọng nam trầm tràn đầy từ tính của anh không ngừng xuyên qua trái tim tôi.

Bạn học Tô Diệc, bạn còn có thể lên lớp tốt sao?

Hiển nhiên là không thể.

Tôi đã chính thức trở thành fan não tàn của MOF tiên sinh, có lẽ hẳn là fan não tàn mê trai.

Nhưng mà tôi sẽ không thừa nhận đâu.

Tôi là fan tình yêu đích thực [3] có được không? Tình yêu đích thực đấy hiểu không?

[3] Fan tình yêu đích thực (是真爱): Chỉ kiểu fan thật sự yêu mến idol vì tài năng, nhân cách của họ. Mọi người có cách gọi nào thuần Việt, phổ biến trong giới đu idol thì nói mình nhé.

Xong tiết demo thì lại mong chờ đến tiết thực hành của anh, kết quả trong toàn bộ giai đoạn học cao cấp thì mong trăng mong sao cũng chỉ trông mong được có 3 lần.

Không có cách nào cả, đợt này sinh viên chúng tôi quả thật quá nhiều, lớp món tráng miệng cao cấp được chia thành 8 nhóm.

Nhưng có người ở nhóm khác nói bọn họ đã lên đó tới 6 lần.

Nhiều hơn gấp đôi?

Không vui, có lẽ có một chút ưu tư…

Điều này không công bằng chút nào!

Nhưng mà không có sao, nếu không có cơ hội thì bản thân tự tạo ra cơ hội, nếu bạn không thể tham gia lớp học của nam thần thì phải tranh thủ cùng lên lớp với nam thần.

Vốn dĩ ở cái quốc gia tư bản độc ác này, tôi thật sự không có ý định ở lại lâu hơn nữa. Đến trung tuần tháng sáu thì sẽ diễn ra lễ tốt nghiệp, việc mua vé máy bay sớm để về là điều bắt buộc. Nhưng hiện tại tôi đã có cái cám dỗ lớn hơn, vì cái cám dỗ này, mà tôi nhất định phải cố gắng ở lại.

Vì MOF tiên sinh, tôi chỉ có thể hoãn ngày trở về của mình.

Mỗi sinh viên học cao cấp trong trường đều có cơ hội xin thực tập, trong đó còn bao gồm ở lại trường làm trợ giảng. Muốn ở lại bên cạnh nam thần, thì trở thành trợ giảng trong trường là cơ hội cuối cùng của tôi, cũng là cơ hội tốt nhất.

Tháng ba đến văn phòng sinh viên nộp hồ sơ, tháng tư làm bài kiểm tra, sau đó chờ thông báo.

Quá trình chờ đợi rất dài, bởi vì Joanna người phụ trách công việc trợ giảng ở văn phòng sinh viên và Chef Miệng to sắp xếp việc thực tập của sinh viên đều thay nhau đi nghỉ phép.

Người Pháp không có gì khác cả, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích đi đào dây thép (nghỉ phép trong tiếng Pháp là Vacances, đồng âm “đào dây thép” [4]), bọn họ gọi cái này là tận hưởng cuộc sống.

[4] Đào dây thép (挖钢丝) đọc là wāgāngsī.

Hơn nữa theo như kinh nghiệm trước sau của tôi, thúc giục người Pháp làm việc sẽ chỉ gây thêm ấm ức cho bản thân, cho nên bây giờ ngoại trừ đợi, thì tôi cũng chỉ có đợi.

Đợi khi bọn họ đều quay trở lại, thì đã đến cuối tháng năm, tôi vẫn chưa xác định là nên đi hay nên ở, vé máy bay mà còn không mua nữa thì giá sẽ tăng gấp đôi!

Nhưng mà ai sẽ quan tâm vé máy bay của tôi có tăng gấp đôi hay không chứ, sắp bước vào tuần thi rồi, tập trung chuẩn bị thi đi.

Được rồi, thi xong hãy thử hỏi tôi lại.

——— o ———

Thẳng đến một ngày đầu tháng sáu, sau khi hoàn thành bài kiểm tra kéo đường cuối cùng, tôi ngồi thả mình trên chiếc ghế mây ngoài vườn hoa ở tầng dưới, mở điện thoại ra nhìn thấy một đống tin nhắn của Kiệt ca gửi hỏi tôi ngày về, cùng với một thông báo email mới.

Nhấp vào biểu tượng hộp thư màu xanh, là Joanna gửi tới, phía trên chỉ có một câu:

Pourriez vous venir signer le contrat d’assistant, s’il vous plaît?

(Bạn có thể đến ký hợp đồng trợ giảng không?)

Trời cao vẫn quan tâm đến tôi, ông ấy nói, bạn phải ở lại.

Sau đó tôi liền ở lại.

Yeah!

Bất kể là vào lúc nào, MOF tiên sinh của tôi cũng sẽ không thiếu fan, nhất là fan nữ.

Vì vậy, cho dù tôi đã thành công trở thành trợ giảng, từ đó gần quan được ban lộc, sớm chiều ở bên, nhưng để có thể thu hút sự chú ý của MOF tiên sinh, nhận được sự xem trọng của anh, tôi cũng đã thất bại gặp khá nhiều trắc trở.

Tôi tự nhận mình không đủ tươi mát thoát tục, cũng không xinh đẹp đến động lòng người. Trong tình huống giá trị nhan sắc không đủ, thì chỉ có thể dựa vào tài năng thôi. Nhưng mà chút kỹ thuật có tiếng mà không có miếng này của tôi ở trong mắt của MOF tiên sinh cũng không đủ đặt vào trong mắt, cuối cùng tôi chỉ có thể lựa chọn đổ mồ hôi cần cù thôi.

Trong hai tháng rưỡi, không muốn chỉ là một trợ giảng không nhớ được tên.

Trong hai tháng rưỡi, muốn làm cho anh nhớ đến tôi.

Trong hai tháng rưỡi, nếu như anh cũng có thể thích tôi, thì tốt biết mấy…