Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 13

Buổi chiều, sau khi buổi huấn luyện giải tán, Trần huấn luyện viên đi đến phòng ngủ của Cố Hoài Cẩn, nói cho các nàng đề nghị của các nàng đã được thông qua, đồng thời còn để cho các học sinh khác hỗ trợ thu dọn đồ đồ giúp Đường Lan Thanh, không lâu nữa sẽ cùng nhau đưa tới.

"Thật sự là....làm phiền các ngươi..." Đường Lan Thanh sau khi ăn no liền ngồi một bên nghỉ ngơi, ánh mắt luôn đặt ở trên cánh tay bị băng bó của mình, cũng không dám loạn nhìn chỗ khác, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy bầu không khí là lạ.

"Tiểu tử rất đáng yêu a, sau này về trường nhớ tìm học tỷ chơi" Diệp Hoan toát ra một bộ đại tỷ dáng dấp xoa xoa mái tóc mềm mại của Đường Lan Thanh, trong con ngươi mang theo vài tia sủng nịch.

Cố Hoài Cẩn không nói tiếng nào, tựa ở bàn bên cạnh, chỉ là hai tay đang cầm cái ly không tự chủ nắm chặt lại.

Lúc này, tiếng gõ cửa có tiết tấu truyền đến "học tỷ, chúng ta mang dồ của Đường đồng học đến."

"Vào đi" Diệp Hoan đứng dậy, trước khi đi còn không quên nựng gương mặt nhỏ nhắn của Đường Lan Thanh một cái, ý cười trên mặt từ lúc cho ăn tới giờ vẫn không giảm nửa phần "làm phiền các ngươi đem chăn gối nàng đặt trên giường ta, còn đồ đạc khác thì đặt ở ngăn tủ chỗ này đi."

Nàng chỉ chỉ Đường Lan Thanh ra hiệu nàng hãy ngồi ở cái giường đối diện, sau đó gia nhập vào trong đội ngủ thu dọn đồ.

Mấy cái đồng học đem đồ đạc cất xong liền đi, Cố Hoài Cẩn khoanh tay mà đứng, nàng nhìn bóng lưng bận rộn của Diệp Hoan cùng hai chăn gối trên giường, trong lòng một trận không vui "Đường Lan Thanh, ngươi trước ngủ một lúc đi."

"Ừm, tiểu tử, nằm ngủ trước đi. Chờ ta dọn dẹp xong rồi, buổi tối liền có thể..."

Câu nói của Diệp Hoan vừa nói được một nửa, liền bị Cố Hoài Cẩn mở miệng đáng gãy "Hoan, đã đến giờ, chúng ta phải đi điểm danh."

Diệp Hoan dừng động tác trên tay lại, nụ cười trên mặt dần trở nên có thâm ý khác, không còn đơn thuần như lúc nãy. Nàng quay lưng lại hai người, đem đồ đạc của Đường Lan Thanh bỏ vào tủ, sau đó xoay lại nói "được rồi, tiểu tử nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Ò..." Đường Lan Thanh đầu óc tuy còn mơ hồ, không thể lý giải tình huống hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy, thế nhưng chí ít nàng vẫn biết lát nữa trong phòng chỉ còn mình nàng. Như vậy rất tốt, nàng có thể có đầy đủ thời gian để làm rõ phương hướng phát triển hiện tại là cái gì.

Diệp Hoan đột nhiên nhiệt tình làm cho nàng không kịp ứng phó, toàn bộ buổi chiều nàng đều nằm trong trạng thái bị động, không biết phải làm sao cho phải. Đối với tình trạng hiện tại của nàng, nằm trong trạng thái bị động là cực kỳ nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ dễ phạm sai lầm hoặc làm lỡ gì đó.

Thế nhưng cũng may hành động của Diệp Hoan tổng thể mà nói cũng không có tính chất uy hiếp gì, có thể là do chính mình một số phương diện hơi ngốc gợi lên hứng thú của nàng, hoặc là nói...chọc trúng điểm cười của nàng.

Ngược lại chính mình bây giờ đang bị thương, nếu đã đến rồi thì ở lại vậy.

Đường Lan Thanh xoay người, liếc nhìn giường chiếu chỉnh tề, lại nhìn đến bộ quần áo quân trang trên người. Tuy nói quần áo trên người là sáng nay mới thay, cũng không phải rất bẩn, thế nhưng khi sáng trải qua huấn luyện cũng đã đổ mồ hôi, nếu cứ vậy mà nằm xuống thì...

Nghĩ tới đây Đường Lan Thanh lại bắt đầu đau đầu, nàng lợi dụng năm ngón tay có thể hoạt động cố gắng cầm cái thao rửa mặt đi ra ngoài, vất vả lắm mới có thể nhờ được một người giúp nàng hứng nước vào thao. Sau đó Đường Lan Thanh đi vào, đóng kín cửa, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Chiếc khăn nằm trong nước chậm rãi thấm ướt, Đường Lan Thanh tốc độ dùng tay cởϊ qυầи áo so với dĩ vãng nhanh hơn rất nhiều, nàng nhìn quần áo lẳng lặng nằm trên bàn, nói lầm bầm "cái này có tính hay không là đang luyện một môn kỹ năng..."

Trong đầu nghĩ lung ta lung tung, đồng thời nàng cầm khăn mặt đã thấm ướt, cẩn thận từng ly từng tí vắt khô nước, tránh không cho lòng bàn tay cùng mu bàn tay đang băng vải bị dính nước, Đường Lan Thanh đột nhiên cảm thấy đây là một cái công trình vĩ đại... Nàng trong lòng giờ khắc này tâm niệm chính là sau này bị thương ở đâu cũng được nhưng nhất định không thể để bị thương cánh tay.

Cũng thời gian này, tại lầu một trong phòng làm việc của Hội học sinh, bởi vì công việc không quá rườm rà, số lượng cũng không nhiều, cho nên hai người Cố Hoài Cẩn cùng Diệp Hoan sau một hồi chuyên chú cùng nhau hoàn thành, hiệu suất vô cùng khả quan, hiện tại cũng đã sắp kết thúc.

Diệp Hoan liếc nhìn thời gian, trên tay động tác in con dấu vẫn thông thạo như nước chảy mây trôi, không hề có dấu hiệu dừng lại, nàng nói "tiểu Cẩn, ngươi đi lên lầu hỏi xem tiểu tử buổi tối muốn ăn gì, thuận tiện đem cái hộp cơm buổi trưa nàng ăn mang đến đây, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau đi lấy cơm."

Động tác trên tay dừng lại một chút, Diệp Hoan thấy Cố Hoài Cẩn không có bất kỳ phản ứng nào, đành lên cầm lấy bảng ký tên trên tay nàng, cười nói "ngươi a, tập trung vào chuyện gì đều chăm chú như vậy. Còn lại để ta làm đi, thời gian ngươi trở lại, ta cũng làm xong hết việc."

"Được" Cố Hoài Cẩn đương nhiên nghe được mấy lời nàng nói khi nãy, chẳng qua là do thói quen ở thời điểm chăm chú làm việc, trước tiên phải hoàn thành xong sau đó mới phản ứng người khác.

Dọc theo đường đi, nàng không ngừng suy nghĩ về những hành động của Diệp Hoan ngày hôm nay, nhiều năm ở chung nàng không thể nào hiểu được vì sao Diệp Hoan lại đột nhiên quan tâm một người mới nhận thức không bao lâu như vậy, hơn nữa trình độ quan tâm tựa hồ còn muốn vượt qua phạm vi quan hệ nhất định.

Mãi đến tận khi đi đến cửa phòng Cố Hoài Cẩn vẫn nghĩ không thông, nàng lắc lắc đầu thu hồi tâm tư của chính mình, sau đó đi đến mở cửa ra, cửa vừa mở nàng liền sững sờ tại chỗ, trong đầu trực tiếp vang lên tiếng ong ong, tứ chi đều cứng ngắc không thể động đậy được.

Đường Lan Thanh nghe được tiếng vang thì quay đầu lại, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn cô gái đứng ở cửa, giờ phút trái tim nhỏ bé trong lòng nàng đang kịch liệt "khua tay múa chân" nhảy nhót tưng bừng, nàng trong lòng không ngừng hò hét "a- - tại sao lại về sớm như vậy!!! Lại như thế đúng lúc a!!!"

Trong nháy mắt, Đường Lan Thanh lập tức phản ứng lại, nàng che khuất vị trí của bộ ngực, bước nhanh đến chỗ Cố Hoài Cẩn đang đứng, ôm lấy nàng, sau đó đóng kỹ cửa phòng, tất cả động tác đều làm liền một mạch.

Đường Lan Thanh có chút dở khóc dở cười, hai bên tai dần dần có chút hồng hồng "ngươi tại sao... Không đóng cửa.."

Cố Hoài Cẩn hiển nhiên là bị cái ôm của nàng làm cho tỉnh táo trở lại, mũi hơi mấp máy, trong lồng ngực dần tích góp đầy hương trúc nhẹ nhàng, khoan khoái, cùng với hương vị mà nàng ngửi thấy trên y phục Đường Lan Thanh vào ngày đầu tiên đi quân huấn giống hệt nhau, vẫn là cái loại khiến người ta không hiểu thư thích...

Ánh mắt không tự chủ di chuyển xuống dưới, bả vai trắng nõn của Đường Lan Thanh gần trong gang tấc, cũng không biết có phải hay không là do chủ nhân thẹn thùng mà trên ở cuối cổ Đường Lan Thanh hiện lên một vòng đỏ ửng, sắc hồng lộ trên da thịt trắng mịn mang theo một loại kiều diễm ướŧ áŧ ý vị.

Cố Hoài Cẩn theo bản năng mà hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hai đám dị thường mềm mại che trước ngực... Nhiệt khí thoáng chốc dâng lên hai gò má, trên mặt biểu tình càng thêm không biết làm sao...

Ánh mắt Cố Hoài Cẩn không được tự nhiên dời sang một bên, nàng dù có dũng khí to lớn hơn nữa cũng không dám chạm vào thân thể gần trong gang tấc này, chưa kể đến việc nàng vô tình cảm thấy Đường Lan Thanh rất mê người...

Tầm mắt vô tình rơi vào thao rửa mặt ở phía trước, Cố Hoài Cẩn tâm tình còn đang không ngừng gợn sóng, đột nhiên làm mặt lạnh, tất cả âm thanh đều một mảnh lành lạnh "ngươi đang làm gì?"

"Lau...thân thể..." Đường Lan Thanh nghe thấy thanh âm Cố Hoài Cẩn như vậy không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái, nàng rất rõ ràng đây là điềm báo Cố Hoài Cẩn tức giận "ngày hôm nay, trên người mồ hôi chảy ra...cho nên..."

"Ngươi quên bác sĩ nói thế nào sao?"

"Không...không a" Đường Lan Thanh lắp bắp trả lời, trong nháy mắt hoàn toàn mất đi khí thế ôm Cố Hoài Cẩn khi nãy "ta, ta nhớ không thể dính nước, hơn nữa...nước là nhờ người khác lấy giúp, ta cũng rất cẩn thận không để động tới nước a..."

Cố Hoài Cẩn lui khỏi ôm ấp của nàng, ấm áp biến mất làm cho nàng nháy mắt thất thần nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, mắt nàng nhìn chằm chằm vào thao nước, theo hướng của nó mà đi đến. Cũng không biết nàng chăm chú nhìn bao lâu, sau đó nàng vắt khô khăn mặt, cũng không có quay đầu lại mà đưa cho nữ tử phía sau, đạm mạc nói "ta vắt, ngươi lau."

"A? À..." Đường Lan Thanh nghe lời nhận lấy khăn mặt, nhưng còn không có lau được mấy lần thì liền thấy Cố Hoài Cẩn vòng qua người nàng đi tới cửa, mắt cũng không có nhìn nàng một cái, tiếp theo liền nghe được tiếng khoá cửa.

Có cần phải như thế...cẩn thận từng ly từng tí không a... Hơn nữa những người khác cũng sẽ không như nàng vậy, không gõ cửa liền vào. Tất nhiên không loại trừ Diệp Hoan...

Khăn mặt qua lại một hồi, giữa các nàng cũng không có đối thoại khác, Cố Hoài Cẩn chờ nàng thay y phục xong, chính mình mới quay lại giúp nàng đem nước đổ đi, sau đó liền cầm hộp cơm đi ra ngoài. Nàng thấy Đường Lan Thanh không nói tiếng nào theo sát mình cũng không nói gì, tùy ý để nàng làm "đuôi nhỏ" của mình.

"Tại sao lâu như vậy?" Diệp Hoan mới từ văn phòng Hội học sinh đi ra không lâu liền thấy Cố Hoài Cẩn từ phía trước đi tới, nàng tiến lên vài bước nghênh tiếp mới phát hiện Cố Hoài còn mang theo người nào đó đang cúi đầu ở phía sau "tiểu tử, như thế nào cũng đi xuống?"

Cố Hoài Cẩn không có làm ra bất kỳ lời giải thích nào, nàng cầm hộp cơm đi tới xếp hàng ở phía cuối đội ngũ lấy cơm thật dài, một điểm ý tứ muốn nói chuyện cũng không có.

Hài tử kia muốn ăn cái gì, tối nay liền không cho nàng chọn, chính mình gọi cái gì, nàng phải ăn cái đó, muốn có đãi ngộ Diệp Hoan nói khi nãy? Vậy cũng chỉ có thể "ha ha" một tiếng, hừ.

"Tiểu tử - -" Diệp Hoan đến gần bên người Đường Lan Thanh, giống như sợ Cố Hoài Cẩn nghe được vậy, nhỏ giọng hỏi "ngươi chọc tới nàng hay là phạm sai lầm rồi?"

"A..." Đường Lan Thanh tinh tế suy tư một trận, nghiêm túc trả lời "thật giống như hai cái đều có... Có phải sẽ chết rất thảm hay không?"

"Phốc—-" Diệp Hoan bị nàng chọc cho cười khẽ thành tiếng, vươn tay muốn giúp nàng chỉnh lại cổ áo bị lệch "không thể nào, tiểu Cẩn là người rất tốt, ngươi ở chung lâu tự nhiên sẽ rõ."

"Ừm."

Cử động được xem như là thân mật của hai người rơi vào mí mắt Cố Hoài Cẩn, vừa vặn Đường Lan Thanh lúc này cũng nghiêng đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt giao nhau. Cố Hoài Cẩn hai mắt hơi nheo lại, làm Đường Lan Thanh kinh sợ, trong tiềm thức lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách của nàng cùng Diệp Hoan. Cố Hoài Cẩn im lặng không lên tiếng mà thu hồi tầm mắt, đem hộp cơm đưa đến phía trước cho a di căn tin.

Diệp Hoan hai tay ngừng lại giữa không trung, nàng sững sờ thu tay về, khó hiểu hỏi "làm sao vậy?"

"A, không có gì. Chúng ta giúp nàng cầm hộp cơm, nàng một người không cầm nổi ba cái." Dứt lời, Đường Lan Thanh như cơn gió hai ba bước đến trước mặt Cố Hoài Cẩn, vừa mới đưa tay ra chuẩn bị cầm lấy khay cơm, lại bị nàng trừng mắt mà phải thu trở về.

"Ngươi muốn làm gì? Muốn đeo băng vải đi cầm cơm, hay là muốn đi bệnh viện ăn cơm? " Cố Hoài Cẩn vòng qua phía sau đang xẹp miệng người nào đó, lấy một hộp đã hoàn chỉnh đưa cho Diệp Hoan, mặt khác, chính mình một tay bưng hộp cơm, một tay cầm lấy hộp cơm vừa đưa đến.

Đi mấy bước, Cố Hoài Cẩn quay đầu thấy Đường Lan Thanh không có đi tới, liền tiếp tục dùng ngữ điệu lành lạnh "còn không mau đi tới."

"Ò, nha~"

Ba người trở lại phòng ngủ, cùng ngồi xuống bàn, Cố Hoài Cẩn mở miệng giống như đang tuyên bố chuyện tất nhiên vậy "buổi tối, Đường Lan Thanh cùng ta ngủ một giường."

"Đùng" một tiếng, chiếc đũa của Đường Lan Thanh một lần nữa trở lại  chỗ cũ, nàng máy móc quay đầu nhìn nữ tử cử chỉ tao nhã đang ngồi ăn cơm, trong lòng một trận bồn chồn... Ngủ một cái giường? Buổi tối có hay không không cẩn thận lấn nàng, khiến nàng té xuống...

Cố Hoài Cẩn liếc nàng một chút, phảng phất như đang nói "có ý kiến gì không." Đường Lan Thanh nhận được tin tức, trực tiếp lắc đầu, liên tục xưng đúng "ừ, chủ ý này hay, ta tán thành, ân, cùng ngủ."

Đuôi lông mày biểu hiện suиɠ sướиɠ lần thứ hai hiện lên, Cố Hoài Cẩn thản nhiên tự đắc tiếp tục ăn, hoàn toàn không lưu ý chút nào tâm tình giờ khắc này của Đường Lan Thanh.

Mà đang cúi đầu Diệp Hoan, trên mặt cũng hiện lên một vệt cười, còn vì cười cái gì, có lẽ cũng chỉ có nàng biết.

Tin tưởng đêm nay sẽ là một đêm vui vẻ mà lại khó quên.