Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 38

Sau ngày đại hôn của Yên Hoàn hai vị hoàng đế, đến nay đã hơn ba tháng, dưới sự thống trị của hai đế vương, dân sinh yên ổn, xã hội phồn vinh, được dân chúng vô cùng ủng hộ. Đương nhiên, còn có hai vị hoàng hậu... Hoàn quốc hoàng hậu Ngọc Lưu Ly, với tài mạo xuất chúng, cao quý hiền tuệ khiến thiên hạ nữ tử kính ngưỡng,Mà hoàng hậu Yên Quốc, Mị tuy lấy thân phận nam giới nhưng vẫn được mọi người kính yêu, vị hoàng hậu quốc sắc thiên hương này thường xuyên thăm hỏi dân chúng, đối với dân chúng gặp khó khăn hoặc cần giúp đỡ sẽ sẵn sàng tương trợ, xinh đẹp hiền thục, hòa ái dễ gần, dịu dàng thiện lương hình tượng vô cùng đắc dân tâm. Cho nên ngày đó sau khi vị hoàng hậu này sinh hạ tiểu vương tử, càng cảm tháng Dạ đế cưới được vị hoàng hậu này chính là phúc đức của Yên quốc! Bất quá, vị hoàng hậu lúc này còn không biết mình đã mang thai... . . ."Ô... Nôn... ...""Mị chủ tử. . . Di nhi thỉnh ngự y đến xem Mị chủ tử, được không?""Không. . . Không cần... Có thể là ăn nhầm cái gì thôi.""Nhưng. . . Mị chủ tử đã vài ngày như thế này ... Không bằng để Di nhi thông tri Hoàng Thượng bọn họ, được không?"

"Ô... Không. . . Ta không muốn bọn họ lo lắng, có lẽ qua một hai ngày sẽ không có việc gì.""Mị chủ tử... . . .""Di nhi, không có việc gì đâu, đừng nữa cau mày ." Ta cho Di nhi một tươi cười an tâm."Ai. . . Mị chủ tử thật sự là cố chấp... Như vậy Di nhi hiện tại đi làm chút đồ ăn nhẹ cho Mị chủ tử, Mị chủ tử cần phải hảo hảo nghỉ ngơi nhé?""Ân, Di nhi, cám ơn nhiều.""A! Còn có. . . Mị chủ tử có chuyện gì cần phải gọi Di nhi nha!""Được rồi . . Di nhi mụ mụ, ta đã biết.""A... Mị chủ tử thật là... ...""Hì hì..." Di nhi bỉu môi thực sự là xem nhiều lần cũng không chán. Bất quá. . . Hiện tại không phải thời điểm cười... Cơ thể của ta bị làm sao vậy? Tại sao cứ buồn nôn, không muốn ăn? Hơn nữa thể lực không lớn bằng lúc trước, đi một đoạn rất ngắn đã cảm thấy mệt chết được... Lại càng không nói làm vận động gì."Ai... Vẫn là nên xem lại một chút tốt hơn... . . .""Mị Nhi. . . Sao lại gầy yếu như thế? Có phải thân thể không khoẻ không?" Dạ lo lắng hỏi."Không. . . Ta không sao, có thể gần đây thời tiết có vẻ khá oi bức, cho nên mới không muốn ăn... . . .""Thật không sao?" Năm người vẫn là vẻ mặt thực lo lắng."Ân... Được rồi, chúng ta ăn cơm đi." Tuy rằng ta hiện tại một chút muốn ăn cũng không có..."Được rồi, mang thức ăn lên."Dạ ra lệnh một tiếng, các tỳ nữ liền nhanh chóng mang thức ăn lên, một đạo lại một đạo đồ ăn hiện ra trước mắt. Đột nhiên, truyền đến một trận mùi cá... Làm ta nhịn không được ói ra."Ô. . . Nôn... . . .""Mị Nhi, làm sao vậy?""Ô. . . Đem cá lấy đi... Nôn... Nôn... ...""Người đâu, mau mang cá lấy đi!" Nguyệt nhìn thấy ta vất vả, vội vàng sai người đem cá đi."Mị Nhi. . . Đã mang đi rồi... ?""Nôn. . . Ân... . . ." Đã không có mùi cá, cảm giác thật sự tốt hơn nhiều."Mị Nhi dạo này đều như thế này?""Đúng vậy!" "Không... . . ." Di nhi và ta đồng thời kêu lên."Di nhi... . . ." Ta nhìn Di nhi liếc mắt một cái, hy vọng Di nhi không nói ra."Di nhi, nói cho chúng ta nghe những gì ngươi biết!" Tử khó được dùng ngữ khí không cho cự tuyệt nói."Dạ... . . . Kỳ thật. . . Mị chủ tử đã vài ngày giống như vậy, chẳng những buồn nôn mà còn không muốn ăn gì, hơn nữa thực dễ dàng cảm thấy được mệt mỏi... Chính là Mị chủ tử vẫn không muốn cho ngự y chẩn đoán bệnh, cũng không cho Di nhi nói cùng Hoàng Thượng các ngươi...""Mị Nhi, có thật không?""Cái kia. . . Ân... . . ." Ánh mắt Tử thực đáng sợ."Mị Nhi, sao không nới với chúng ta?""Ta. . . Ta sợ các ngươi lo lắng, hơn nữa, ta nghĩ ráng một chút sẽ không có việc gì... Thực xin lỗi... . . ." Ta hại bọn họ lo lắng ..."Mị Nhi, đem tay vươn ra." Tử đột nhiên nói."A. . . được..""Tử, Mị hắn như thế nào?" Đợi một thời gian ngắn, Tử vẫn không lên tiếng, Hàn nhịn không được hỏi."Mị Nhi... Mị Nhi hắn mang thai!""A? Cái gì... ! ?" Ta mang thai? Ta không có nghe lầm chớ?"Mị Nhi đã mang thai hơn ba tháng, đây là tình trạng mang thai gặp phải... Cho nên Mị Nhi thân thể sẽ so với trước kia suy yếu hơn, đều là vì ảnh hưởng của việc mang thai.""Nhưng. . . Ta là nam tử, sao ta lại mang thai?""Mị Nhi... Ngươi còn nhớ rõ động phòng ngày đó, ngươi uống lễ hợp cẩn giao bôi với chúng ta, lúc đó có uống một ly ' rượu ', nhớ không?""Ta nhớ rõ. . . Nhưng, có liên quan gì? ... Chẳng lẽ... ... ! ?""Ân. . .chén ' rượu ' kia kỳ thật cũng không phải rượu, mà là một loại dược có thể giúp nam tử mang thai.""Cho nên, chúng ta mới làm với Mị Nhi nguyên đêm, làm cho Mị Nhi mang thai con của chúng ta." Điệp Quân nói tiếp đi, nhưng che giấu chuyện trong thành phần rượu có xuân dược."... Nguyên lai các ngươi đã kế hoạch từ trước... ..." Ta mếu máo nói."Mị Nhi. . . Chúng ta muốn cho Mị Nhi một kinh hỉ, cho nên mới trộm làm như vậy.""Mị Nhi đừng nóng giận, được không?""Hừ. . . Nếu ta biết mình sẽ mang thai, sẽ càng cẩn thận thêm một chút... Đây là của đứa nhỏ đầu tiên chúng ta mà!""Mị Nhi... Không có sinh khí?""Sao lại không sinh khí? Nhưng chỉ là một chút. . . Chính là sinh khí các ngươi không nói cho ta biết... Bất quá, khi biết mình mang thai, trong bụng là đứa nhỏ của chúng ta, tức giận thế nào cũng biến mất, bởi vì. . . Đây chính là nguyện vọng của ta." Ta nhẹ nhàng vỗ về bụng chính mình."Cho nên. . . Ta thực cảm tạ các ngươi, ban cho ta một tiểu sinh mệnh!""Mị Nhi... Hẳn phải là chúng ta cảm tạ Mị Nhi mới đúng, bởi vì nam tử mang thai so với nữ tử càng thêm vất vả... Nhưng Mị Nhi lại nguyện ý vì chúng ta làm như vậy... . . .""Bởi vì, ta yêu các ngươi.""Mị Nhi, chúng ta cũng yêu ngươi." Năm người trăm miệng một lời nói."Hi... Ta biết." Bởi vì ta biết các ngươi yêu ta, cho nên vì ta cũng yêu các ngươi, bao nhiêu vất vả cũng đáng giá."Như vậy. . . Mị Nhi về sau phải cẩn thận chút, không nên làm vận động kịch liệt, không được chạy, không được nhảy, phải nghỉ ngơi nhiều chút! Đồ ăn nhẹ, kiện khang, đồ ăn đầy mỡ cũng không được ăn! Còn có... ..."