[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 16: Khích Tướng

Tiễn đưa trăm dặm cũng biệt ly.

Bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi khuất dần trong cảnh đèn đuốc rực rỡ, Từ Châu Hiền lúc này mới thu hồi lại tầm mắt.

Lâm Duẫn Nhi làm sao không cảm nhận được Từ Châu Hiền đang dõi theo mình.

Nàng cúi thấp đầu, hàn quang trong đáy mắt chợt lóe.

Nhưng khi tên thái giám bên cạnh nhìn đến, vẻ mặt nàng vẫn như trước mù mịt ngu ngốc.

...

Sắc trời không còn sớm, Châu Hiền từ tốn sửa lại phi phong trên người, nhờ Bạch Thúy dìu mình lên xe ngựa xuất cung.

Nàng ngồi tựa người trong buồng xe chật hẹp, nàng khép hờ mắt dưỡng thần, sắc mặt một mảnh bình thản.

Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, đều là chuyện của kiếp trước.

Lúc đó nàng chỉ là một nha đầu thôn quê vừa được đón về, từng bước ngờ nghệch dự cung yến.

Bị Từ Thi Âm làm xấu mặt trước rất nhiều kẻ quý tộc, hại nàng mang danh thiếu quy củ đến tận ngày xuất giá.

Rồi đến chuyện Lâm Hinh Phúc lời ngon tiếng ngọt với nàng, khiến nàng mê muội nghe theo, phản bội lại trượng phu của mình.

Đến cả ngày ấy, ngày cuối cùng trong nhân sinh tăm tối của nàng.

Người chịu đến đưa tiễn nàng đoạn cuối, cũng chỉ có nàng ấy.

Tất cả...!từng chút một hiện lại trong đầu nàng, nhẹ nhàng nhưng lại như từng nhát dao cắt mạnh vào lòng Từ Châu Hiền.

"Đông!!!"

Chợt tiếng động vang lên chói tai, cả xe ngựa của Châu Hiền chấn động lộc cộc rồi ngừng hẳn.

Tiếng ngựa hí phì phò vọng lại.

Nàng chậm rì rì mở mắt, Bạch Hạ vội cuống quít xem nàng có bị gì không, Bạch Thúy thì vén mành che tiến ra ngoài xem thử.

Châu Hiền nhẹ giọng "Làm sao vậy?".

Đang yên đang lành thế nào lại ngừng xe.

Bạch Hạ thành thật hồi đáp "Nô tỳ cũng không rõ.

Vừa hay Bạch Thúy bên ngoài lại nhanh trí cố tình lớn tiếng "Nô tỳ thỉnh an Thế nữ!!".

Bạch Thúy cố tình hô lớn như vậy chính là cảnh báo cho Châu Hiền biết.

Mày khói nàng khẽ nhíu rồi dãn ra, nét mặt vẫn thong dong như trước.

Còn chưa để Từ Châu Hiền phản ứng, mành che cửa sổ xe ngựa đã bị xốc lên, dung mạo tinh xảo của Lâm Hinh Phúc hiện lên dưới ánh đèn hư ảo hiện lên một mỹ mạo.

Vì ngồi trong buồng ngựa, Lâm Hinh Phúc lại đứng bên ngoài, Châu Hiền lại ở vị thế cao hơn nàng ta một chút, nhưng nàng cũng không cúi đầu hành lễ.

Chỉ nhạt nhẽo nói "Thế nữ đây là đang làm gì?".

Một tước quý lại ngang nhiên cản ngang xe ngựa của quân quý, còn là cố tình làm vậy, quả thật quá không quy củ.

Lâm Hinh Phúc cười lạnh "Từ tam tiểu thư không định giả vờ nữa sao?".

Ý tứ chính là cười nhạo Châu Hiền luôn ngụy trang bản thân nhu nhược, hiện tại lại hiển lộ thực lực, thật khiến người khác kinh hãi.

Từ Châu Hiền lại như không hiểu hàm ý của Lâm Hinh Phúc, chỉ nhợt nhạt tránh xa cửa sổ, ngữ khí không gợn sóng "Thế nữ, người thấy đêm khuya thế này thích hợp để đàm luận chăng?".

Lâm Hinh Phúc thật sự có chút mất hứng, quân quý trong kinh thành này lấy lòng nàng không ít, muốn trèo lên giường nàng cũng không ít, chỉ duy nhất nữ nhân này vẫn một thái độ bất thiện.

Lần trước thì mắng chửi Lâm vương phủ, sau gán ghép nàng cho Từ Thi Âm, cuối cùng là hiện tại, phất qua mặt mũi của nàng.

Tiếng trống canh tư điểm lên lần nữa, giữ đường cái tăm tối, một cỗ xe ngựa đỗ lại, một hắc mã đứng lặng cạnh bên, một nữ nhân ẩn người trong bóng tối vén rèm cửa buồng xe.

Tràng cảnh căng cứng như dây đàn.

Chỉ nghe thấy ngữ khí u ám của Lâm Hinh Phúc đánh vỡ trầm mặc "Khi nãy bản thế nữ thấy ngươi lấy lòng Trữ quân, ngươi là muốn chim sẻ hóa phượng hoàng?".

Trong lời Lâm Hinh Phúc đã không giấu được ba phần trào phúng.

Quả thật nếu nhìn vào, kẻ có đầu óc sẽ nghĩ Châu Hiền đối tốt với Trữ quân ngu xuẩn chỉ là lấy lòng hoàng tước, lại thêm thân phận thứ nữ, chẳng khác muốn trèo lên giường hoàng tước để đổi đời.

Trong mắt Lâm Hinh Phúc đây lại là chuyện rất ngu xuẩn..

Một Trữ quân ngu ngốc vĩnh viễn chẳng bao giờ leo lên được hoàng vị, chỉ kẻ ngu mới chạy đi dựa dẫm nàng ta.

Mà kẻ ngu này, Lâm Hinh Phúc chính là nghĩ đến Từ Châu Hiền hiện tại.

Châu Hiền ngược lại vẫn dửng dưng như thường, nàng phân cho Bạch Hạ ánh mắt, Bạch Hạ liền hiểu ý nâng tay sửa lại phi phong đổ hờ trên vai nàng.

Nàng cười nhạt, nhạt đến mức không có chút thái độ gì "Tiểu nữ tầm mắt cạn hẹp, chỉ nghĩ được đến mức đó, vậy nên Thế nữ quá nhọc tâm rồi".

Ý tứ ta muốn đeo bám dựa dẫm ai cũng là chuyện của ta, ta ngu xuẩn lấy lòng ai cũng là chuyện của ta, ngược lại ngươi quản quá nhiều.

Một đời thuận lợi như Lâm Hinh Phúc cũng là lần đầu tiên bị đánh vào mặt mũi thế này.

Tầm mắt nàng liền chùng đi phân nửa, thả ra uy áp kinh người.

Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đứng cạnh xe ngựa vai đều run lên, các nàng dù là beta nhưng tầng này uy áp vẫn cảm nhận được, vậy nên theo bản năng mà sợ hãi.

Ngược lại Châu Hiền vẫn không có biểu tình gì, phi phong lam sắc trượt khỏi vai nàng, để lộ y phục bạch sắc thêu lục liên, dù ánh nến trong xe ngựa hư ảo nhưng vẫn thấy rõ mồm một.

Từ Hinh Phúc dường như trông thấy tiếu ý chế nhạo của nàng.

"Từ tam tiểu thư, ngươi vốn dĩ không phải kẻ ngu, hà cớ gì lại phải chạy đi lấy lòng một kẻ ngu?"

Lần này Lâm Hinh Phúc đã không cố kị mà nói ra, thong thường nàng vẫn giữ lấy hình tượng tước quý ôn nhuận, nhưng hiện tại nàng lại không cần.

Hoặc cũng có lẽ người có thể khiến nàng lột xuống lớp mặt nạ, cũng chỉ duy nhất có Từ Châu Hiền.

Tầm mắt Lâm Hinh Phúc có chút tăm tối, nàng quả thật rất không cao hứng.

Nữ nhân trước mắt này tuyệt không phải kẻ ngu, đoán chừng mọi chuyện trên yến tiệc hôm nay nàng ta đều đã tính toán đến chu toàn, bao gồm cả chuyện bức họa.

Nhưng cụ thể nàng ta hạ thủ thế nào, đến tận giờ Lâm Hinh Phúc vẫn không biết được.

Chính vì vậy, mà nàng mới xem trọng Châu Hiền, có thể ra tay mà thần không biết quỷ không hay, thủ đoạn không thể thấp.

Một quân quý thông tuệ lại mưu lược, quả thật rất hiếm để tìm thấy.

Từ Châu Hiền dựa người vào đệm bông, phảng phất từ lúc gặp Lâm Hinh Phúc, nàng đã không quá thích dùng kiên nhẫn, chỉ nửa vời trả lời "Thế nữ, tiểu nữ chỉ là một quân quý ngu xuẩn, vậy nên chỉ muốn trèo cao đôi chút, nếu người muốn tìm quân quý thông tuệ, cứ tìm đến nhị tỷ".

Lâm Hinh Phúc thật sâu nhìn Từ Châu Hiền, cuối cùng bỏ lại một câu "Ngươi nên nghĩ kĩ" rồi phất áo lên ngựa rời đi.

cũng không nhìn theo, khoảnh khắc ngựa của Phượng Hinh Phúc lướt qua chỗ nàng, nàng chỉ lạnh lùng bồi thêm một câu "Quên mất, khi nãy nhị tỷ có chuyện muốn chuyển lời cùng Thế nữ, thế nữ không nên phụ lòng tri kỉ đâu".

Ngựa của Lâm Hinh Phúc dừng lại, nghe xong câu đó, nàng ta lại thúc ngựa đi mất.

Bạch Hạ hít sâu một hơi, thổi phồng dũng khí tiến sang chỉnh lại mành che vừa bị Lâm Hinh Phúc vén lên.

Bạch Thúy cũng tiến vào buồng xe, nét mặt có điểm trắng xám.

Châu Hiền lại không để tâm đến chuyện vừa rồi, chỉ tiếp tục khép hờ mắt dưỡng thần.

Xa phu lần nữa đánh xe hồi phủ, tiếng vó ngựa lộc cộc vọng lại trong đêm đều đặn.

Châu Hiền thầm suy tính, Lâm đế dù còn rất khỏe mạnh nhưng qua mấy năm nữa sẽ suy sụp nhanh thôi.

Chính là vì hắn ta quá tham muốn trường sinh bất tử nên vô độ luyện thuốc, dẫn đến thân thể hư nhược.

Lâm Hinh Phúc dường như đoán ra được rồi nên mới gấp gáp như vậy, không chỉ chèo kéo quan viên, kết thân cùng quân quý xuất thân tốt, còn là bí mật bồi dưỡng thế lực.

Nàng ta nghĩ nàng sẽ quy thuận dưới trướng của nàng ta sao? Hay sẽ như đời trước mù quáng giúp nàng ta đăng cơ, để rồi nàng ta lập Từ Thi Âm làm hậu, tàn nhẫn đạp nàng một cước vào đại lao?

Lâm Hinh Phúc, từ bây giờ ngươi phải nhìn cho kĩ.

Ta tuyệt không ngu xuẩn như đời trước, rồi sẽ có một ngày, ngươi phải quỳ gối dưới chân ta hành đại lễ.

Trả lại đủ nợ nần trước kia.

...

Lúc Từ Châu Hiền về được Từ gia, bên trong cũng không an ổn như nàng nghĩ.

Từ Khải dường như bị ai đó gọi đi nên vẫn chưa kịp về, vậy nên lúc Châu Hiền tiến vào liền chỉ nghe tiếng của chủ mẫu Lưu thị.

Nàng cong môi cười lạnh, đích nữ Từ gia, mất hết mặt mũi trên yến tiệc, bôi bẩn thanh danh Từ phủ, còn gây thêm họa cho Từ gia mang tiếng âm mưu soán vị, đây quả thật là chuyện rất hay để lưu truyền.

Chỉ nghe tiếng nha hoàn kinh hô, một tiếng tát tay vang dội từ đại sảnh Từ gia truyền ra.

Bạch Hạ có chút bất an, Bạch Thúy thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi Châu Hiền "Tiểu thư, chúng ta có nhất thiết phải vào trong đó?".

Cước bộ Châu Hiền vẫn thong thả, ánh đèn trong phủ hất lên ba ngàn tóc đen một tầng quang thoải.

Nàng lạnh nhạt "Đương nhiên phải vào, các ngươi cứ đứng yên được rồi".

Bạch Hạ cùng Bạch Thúy liền hiểu ý, xem ra tiểu thư vẫn chưa muốn thu tay.

Đêm nay vẫn chưa là an ổn.

...

"Chát!!!!"

Từ Thi Vũ ôm chặt bên má bị tát sưng đỏ của mình, tròng mắt đục ngầu nhìn Lưu thị, ả hét lớn "Ngươi dám đánh ta?!?!".

Lưu thị vẫn một bộ dáng chủ mẫu cao cao tại thượng, như thể nàng ta ra tay tát Từ Thi Vũ thì chẳng có gì là sai.

Chỉ nghe thấy ngữ khí oán độc "Thân là thứ nữ, lại dám trèo lên chung xe ngựa cùng đích nữ, đây là quy củ của ngươi?!".

Từ Thi Vũ giận đến rung lên, nhưng lại không cãi lại, đại di nương dù thấy con mình bị đánh nhưng lại sợ bị Lưu thị giận lây mà đứng yên, bèn yếu thế cúi đầu.

Tam di nương lại ôm chặt lấy Từ Thi Nhu nép vào trong góc, đều là sợ bị Lưu thị đem ra trút giận.

Xem ra chuyện Từ Thi Âm bị mất hết mặt mũi đã tác động lớn vào Lưu thị, khiến ả ta điên cuồng như vậy, không nói chút đạo lý nào.

Đã vậy ả ta vẫn không cho là Từ Thi Âm sai, mà là đám thứ nữ này sai, vậy nên liền lôi các nàng ra trút giận.

Lão phu nhân nghe thấy tin tức từ trong cung truyền ra cũng vạn phần khiếp sợ.

Chạy đến đại sảnh chờ nhi tử quay về, nhưng ngược lại phải ngồi nhìn ả Lưu thị tác quái, bà giận đến tái méc mặt mày nhưng không mở lời.

Từ Châu Hiền dù vừa vào cửa cũng không tránh khỏi cơn giận của Lưu thị, chỉ nghe thấy ả ta bén nhọn nói "Ngươi thế nào bây giờ mới hồi phủ?".

Châu Hiền thản nhiên hành lễ cùng lão phu nhân mới quay sang hồi đáp "Tiểu nữ là phải bồi tiếp vài quan viên".

Lời ít nhưng ý nhiều, Từ Châu Hiền bây giờ không chỉ đơn giản là thứ nữ mà còn là kẻ có công với triều đình được tưởng thưởng, vậy nên nàng ở lại bồi tiếp quan viên khác đó là chuyện dĩ nhiên.

Lưu thị lại như bị chọc đúng ngay chỗ giận, ngữ khí thêm phần ác liệt "Tiện nhân!! Nhị tỷ ngươi trọng thương đầy người, ngươi không theo bồi tiếp còn lo hư danh của bản thân?!! Mắt cẩu của ngươi bỏ ở đâu rồi hả?!!".

Châu Hiền cười lạnh, Từ Thi Vũ theo bồi tiếp thì Lưu thị nói thân phận thứ nữ không xứng ngồi cùng xe ngựa, nàng không bồi tiếp thì bảo mắt cẩu hư vinh.

Ả chủ mẫu này đúng là vô lý đến cực điểm, đã vậy khi nói ra còn tự cho mình đúng, bản tính kiêu căng này đã ăn vào trong xương cốt ả rồi.

"Chủ mẫu nói cũng không sai, nhưng mặt mũi Từ gia hôm nay đã không được như trước, tiểu nữ chỉ sợ quan viên khác tị hiềm nên phải cố giao thiệp đôi chút.

Không ngờ lại quên mất thương thể nhị tỷ"

Lời này của Từ Châu Hiền nghe thì uyển chuyển nhận lỗi, nhưng thật ra lại đang mỉa mai Từ Thi Âm tài nghệ không thông làm mất mặt Từ gia, nàng phải thay ả dọn tàn cục, nhưng còn bị chủ mẫu khó dễ.

Đối với kẻ đang nóng giận như Lưu thị, câu này không khác gì kích khởi một trận nộ khí.

"Chát..." Tiếng tát tay vang lên thanh thúy, sau đó là ngữ khí cay nghiệt của Lưu thị

"Nhị tiểu thư là xuất thân dòng chính, há để đám tiện loại các ngươi nói ra nói vào!! Nàng dù thế nào cũng là đích nữ Từ gia, vinh nhục Từ gia đều nhờ hết vào nàng!! Tiện loại như ngươi thì xứng được bao nhiêu mà muốn chiếm lấy nổi bật của nàng?!!!".

Từ Châu Hiền nghiêng phần má sưng đỏ của mình qua một bên, khóe môi tại góc khuất khẽ nâng thành vòng cung u ám.

Mắc lừa.

Quả nhiên kẻ vừa bước vào trong đại sảnh liền đánh gãy lời của Lưu thị "Đây là xảy ra chuyện gì?!".

Tầm mắt lão phu nhân tại chủ vị lóe sáng, vội đứng dậy "Nhi tử, ngươi về rồi!".

Từ Khải chính là từ bên ngoài mà hồi phủ, vừa tiến vào đại sảnh đã nghe thấy Lưu thị tác quái mồn một.

Sắc mặt hắn u ám hơn nửa, hắn sủng ái Từ Thi Âm là thật, nhưng Từ Thi Âm phạm thượng suýt kéo cả Từ gia tang hoang cũng là thật.

Đã đủ loạn, Lưu thị còn ngạo mạn cho rằng Từ Thi Âm là mặt mũi của Từ gia? Đây là bậc nào mặt mũi?

Từ Khải gật nhẹ đầu cùng lão phu nhân, lại quay sang chỗ Lưu thị, hai thứ nữ của hắn đều bị ả ta thẳng tay hạ thủ, dù hắn không yêu thương gì đám hài tử này, nhưng đó cũng là mặt mũi tước quý của hắn.

Lưu thị rõ ràng không hề xem hắn là đương gia mà.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Các ngươi đã nháo đủ chưa?!!" Từ Khải lớn giọng gầm, nộ khí mười phần.

Từ Châu Hiền lẫn Từ Thi Vũ cùng đám di nương khác đều lùi xuống một bước, chỉ duy nhất có Lưu thị vẫn hừ lạnh đứng đó, tròng mắt có chút đỏ ngầu..