12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 19

Không thể chết đi, không được phép biến mất.

Cự Giải tuyệt đối không để điều đó xảy ra.

Thật không may cho hắn, trên đoạn đường Les Halles xinh đẹp này không hề có một bệnh viện hay trạm xá nào cả, mà đáng giận hơn chính là mỗi lần chiếc xe lách qua hay xóc nảy thì Song Tử lại càng lúc càng chảy ra nhiều máu, cái thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi đó cứ như trêu ngươi Cự Giải mà tuôn ra từ ngực trái cô tóc tách nhỏ giọt, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một nhiều.

Hắn phải làm gì đây? Hắn phải làm gì đây??? Chưa bao giờ rối trí như vậy, liếc mắt nhìn qua khuôn mặt đang tím tái ngày một trắng đi của Song Tử, Cự Giải nghiến răng kèn kẹt lập tức quay đi, khuôn mặt bình lặng như vậy là gì? làn da như thế là tại vì sao? Không phải đâu, tiểu bạch thỏ ngu ngốc của hắn chỉ là đang đau quá mà thôi, phải phải, chính vì đau quá mới trở nên như vậy.

" Chết tiệt " lại dậm chân ga đến hết cỡ. Trái tim hắn hiện tại chẳng khác gì ly thủy tinh bất giác rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ, ngay đến cả thở cũng có cảm giác thật khó khăn.

Chỉ còn một người, tuy rằng hắn là kẻ tâm cao khí ngạo cả đời chưa bao giờ quỳ xuống cầu xin một ai, thế nhưng lúc này, người con gái mà hắn vô thức yêu đến si ngốc lại vì hắn mà sắp sửa chết đi thì tất cả những gì còn lại trên đời đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Lôi điện thoại từ trong túi ra, Cự Giải ngây ngốc phát hiện bàn tay mình đã từ bao giờ mà run rẩy tột độ, cười lạnh, hắn đã từng cho mình là tài giỏi, tình yêu đối với hắn như một thứ trò chơi mua bán thân thể, chơi đùa người khác đủ rồi, chà đạp người ta cũng đủ luôn rồi, bây giờ có phải là thời điểm hắn phải trả giá.

Tại sao lại đến lúc hắn nhận ra tình cảm của mình thì lại ác độc mà vùi dập đi, trả giá cũng thật đau, ha ha. Hắn biết cách đoạn đường này không xa chính là Khu biệt thự cấm - Gia đình Bá tước Louis, chỉ còn bọn họ, những ác quỷ của Hoàng Gia. Thật không ngờ sẽ có một ngày, người như Cự Giải lại phải cúi đầu trước những kẻ như vậy, đúng thôi, có quyền lực thì ắt sẽ có được tất cả. Hắn chỉ muốn cầu một trái tim, cầu một mạng sống, cầu một chút máu thịt.

Chỉ cần có vậy.

" Alô " Sau khi thanh âm bên trong điện thoại nhẹ nhàng vang lên thì Cự Giải đã chẳng còn nhịn nổi nữa mà gào lên thật lớn " BẢO BÌNH... MÁU, TÔI CẦN MÁU "

Song Tử sẽ không sao, tiểu bạch thỏ của hắn sẽ không sao. Tốt nhất....

Là nên như vậy.

Tuyết lạnh đã bất chợt ngừng rơi, còn lại trên các tòa nhà dãy phố là những mảng trắng dày cộm hàn lãnh, người người thi nhau chạy đua với cuộc sống bình dị của bản thân, mấy ai thèm để ý đến hôm nay trên đài báo những tin tức gì, những tâm điểm cần phải chú ý cẩn trọng, một tên sát nhân trốn tù đang lảng vảng đâu đây quanh Paris ư? bọn họ đâu quan tâm. Một trận bão tuyết kinh hoàng sắp sửa độ bộ? à chuyện thường tình thôi. Thế nhưng, chỉ cần nhắc đến Chính Phủ, nhắc đến Hoàng Gia thì những người con của Paris lại quên không được câu chuyện kinh hoàng của hàng chục năm về trước. Nhớ đến gia tộc ác độc nhất mọi thế kỷ cho đến nay con cháu bọn họ vẫn tồn tại như thể một điều cấm kị đầy bí ẩn.

Bá Tước Louis!!!

Trước chiếc bàn đá sau khu vườn ngập tràn hoa anh đào, quản gia Ted cùng Bạch Dương đang yên lặng ngồi sắp xếp vài thứ linh tinh, không hề nói một câu nào kể từ sau khi rời khỏi căn phòng chữa trị, vì cô biết những cái gì cần thì nói còn không thì chỉ việc tỏ ra mình chẳng biết gì hết. Ngược lại là quản gia Ted, ông trầm ngâm đi hẳn, nếp nhăn hai bên mắt hình như đã có chút dày lên, mà cũng đúng, gia tộc bọn họ từ trước cho đến hiện tại chưa bao giờ có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Đối với người đã gắn bó cả cuộc đời của mình vào cái nơi xa hoa này như quản gia Ted mà nói.

Không đau lòng là sai.

Tiếp nhận bát cháo nóng hổi trên tay cô hầu đang bưng tới, Bạch Dương nhè nhẹ cúi đầu sau rồi cũng bước vào trong, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh nằm yên bất động của Ma Kết, sau cánh vai trái chính là hình xăm kỳ dị nọ, cái thứ mà Thiên Yết thiếu gia dùng để trói buộc linh hồn người quan trọng nhất, tại sao lại lộ liễu như vậy. Thiếu gia làm thế chẳng khác gì tự tạo cho mình một cái chết thảm thương nhất, chẳng lẽ ngài không biết, cái chết bởi xáƈ ŧɦịŧ sẽ không bao giờ đau đớn hơn một cái chết tâm ư.

Cũng như cô vậy, tâm của cô có lẽ cũng vì y mà chết. Tại sao? Tại vì y cũng chính là thứ trọng yếu nhất mà cô có, từ lúc nhỏ cho đến hiện tại. Hoàn toàn không thay đổi.

" Công nương " Dừng chân ngay trước cửa phòng màu trắng bạc thuần khiết, Bạch Dương vươn tay khẽ gõ. Ánh mắt màu bạc loáng thoáng lấy lại sự nhanh nhạy, cho đến khi cánh cửa được người bên trong đẩy ra cô mới mỉm cười tao nhã hướng cái người trước mắt nói " Đồ ăn nhẹ của cô "

Một cô gái xinh đẹp, vị công nương lạnh lùng mỹ lệ duyên dáng nhất nước Anh chỉ yêu cầu một bữa ăn nhẹ là một tô cháo yến mạch đạm mạc, đúng là chưa từng nghĩ đến nhỉ. Nghiêng đầu ngắm nhìn, Bạch Dương liền cảm khái trong lòng , mọi chi tiết nhỏ nhoi nhất xuất hiện trên người con gái này đều khiến cho kẻ đối diện phải đỏ mặt, hỏi sao Bảo Bình thiếu gia không say mê cho được.

Vươn tay đang sắp sửa cầm lấy đồ ăn mà mình đã yêu cầu, cả Song Ngư lẫn Bạch Dương đều giật mình nghe thấy tiếng hét thất thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ bên dưới.

" Là... Bảo Bình "

Nhanh chóng rụt tay trở về, Song Ngư không hề để ý được rằng chính mình lại đi gọi hẳn tên của người đó, mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của Bạch Dương, mặc kệ bụng mình đang cồn cào kêu đói, cô không quan tâm , chỉ là lúc này cái người con trai kia mới chính là điều cô để ý. Nhanh chóng lướt nhanh qua người Bạch Dương, Song Ngư cầm lấy váy của mình chạy thật nhanh xuống phía dưới, mái tóc vàng kim mềm mại cũng theo vậy mà bay ngược ra sau tạo nên một bức tranh vô cùng đẹp đẽ.

Cô ấy gọi tên thiếu gia, vị công nương xinh đẹp băng giá ấy lại có thể vì tiếng kêu của Bảo Bình mà hoảng hốt chạy đi. Cái tình cảnh này, cảm giác này khiến cho Bạch Dương ngây ngốc bàng hoàng. Chẳng lẽ công nương cũng...

Thích thiếu gia.

Qủa nhiên là lo lắng không hề sai, sau khi nghe xong câu nói của Cự Giải, Bảo Bình liền tức khắc lao mình chạy xuống kéo Jun đứng lên từ trong tay Thiên Bình lôi cậu ra ngoài sảnh chính, Jun đang tức giận lại mơ màng không hiểu có chuyện gì đang tính hỏi cậu thì đột ngột, bên ngoài chiếc cổng lớn, một chiếc xe ôtô đen bóng đang cuồng dại lao về phía hai người. Có chút gì đó thật khẩn trương nhưng Jun chưa kịp phân tích thì lại kinh hãi phát hiện, bên dưới gầm xe máu tươi đang tóc tách theo kẽ hở của cánh cửa mà trào ra bên ngoài.

Không chỉ có cậu mà Bảo Bình cũng bàng hoàng không thôi, ngay sau khi chiếc xe bật mở, Thiên Bình từ bên trong nhíu mày đi ra, quản gia Ted theo tiếng động mà từ sau vườn đi lên phía trước cộng thêm mấy cô hầu gái gần đó.

Tất cả mọi người đều trợn lớn mắt ghê sợ nhìn cái cảnh kinh hoàng đang diễn ra trước mặt mình.

Cự Giải toàn thân bê bết máu ôm ngang người một cô gái với khuôn mặt ngây thơ đang tái đi không còn chút huyết sắc, mà toàn bộ cơ thể của cô ấy đã bị máu tươi nhuộm đỏ không sót một chỗ nào, tựa như Huyết Thi sắp sửa bị tuyết đóng băng, máu tươi cũng chưa hề có ý định ngừng chảy ra từ cái lỗ nhỏ nơi ngực trái.

Là bị bắn xuyên tim sao?

Thiên Bình nhận ra cô gái này, cô ta là.... Song Tử.

" Giúp tôi, cứu cô ấy "

Kinh hoàng chưa kịp tan biến thì bọn họ lại bất ngờ trước hành động của người con trai cao ngạo tài giỏi, chàng giám đốc nức tiếng của Paris - Cự Giải đang ôm trên tay người con gái có lẽ đã chẳng còn sống sót được bao lâu nữa, quỳ xuống trước bọn họ mà cầu xin, vứt bỏ hết thảy quyền lực danh vọng, cái gì gọi là lòng tự tôn cao ngút trời, niềm kiêu hãnh bóng loáng như châu sa đều không bằng một tình yêu vừa mới chớm nảy e ấp đã bị người ta dẫm đạp.

Quản Gia Ted nhanh chóng quỵ người xuống vươn tay đỡ lấy cô gái trên tay Cự Giải, mạnh giọng lớn tiếng " Jun, còn không mau cứu người "

" Mang cô ấy vào phòng của tôi, nhanh lên " Kéo hai cô hầu gần đó lại giúp ông quản gia, Jun nóng vội lên tiếng. Nhìn sơ qua cũng đủ biết cô gái này bị bắn nhưng để cho máu chảy nhiều quá mức không cầm lại được như vậy thì là qua tim rồi còn gì. Cứu sống ư? chuyện này đâu có khả năng.

Sau khi Song Tử được mọi người mang đi vào bên trong, Cự Giải cũng vô thức mà chật vật bước theo sau nhưng bất ngờ cánh tay bị Bảo Bình bên cạnh giữ chặt lấy kéo lại trước mặt mình, cậu gằn hỏi " Cự Giải, đã có chuyện gì xảy ra? "

Gió lạnh khẽ thổi tung tấm rèm trang trọng ngay bên cánh cửa, hong khô lớp máu nhớp nháp dính đầy trên người hắn mặc dù chẳng được là bao, mái tóc vốn gọn gàng sạch sẽ hiện tại lại rối mù xõa bung trước trán thành công che đi ánh mắt bi phẫn mà cũng vô lực của Cự Giải, không hề trả lời câu hỏi của Bảo Bình, hắn ngược lại còn nhẹ giọng cầu khẩn

" Giúp tôi một việc cuối cùng "

Chưa bao giờ trông thấy một Cự Giải như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ mở miệng cầu xin mình chuyện gì. Bảo Bình ngoài ý muốn mà nhíu mày chờ cho cậu nói tiếp. " Giúp tôi tra ra kẻ thật sự đằng sau vụ này "

" Kẻ thật sự thì có lẽ em không biết, nhưng người đã nổ súng bắn cô gái của anh , em đã tóm được "

Giọng nói từ tính trầm lặng từ bên ngoài mãnh liệt đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Cự Giải khiến cho toàn thân hắn bất giác run lên, ánh mắt tưởng chừng như tuyệt vọng đó lại một lần nữa nháy mắt bạo phát, hung tàn biến thành một loại khí tức âm u cùng ác độc, Cự Giải tức thì xoay phắt người ra phía cửa.

Sư Tử chẳng biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng dựa lưng vào cánh cửa mà cười nhạt, hơi thở lạnh lẽo tùy ý phun ra đám sương trắng mong manh nhạt nhòa tan rã theo từng đợt gió của trời đông, lại nhìn xuống bên dưới một chút. Cả Thiên Bình lẫn Bảo Bình đều khó chịu vì đập vào mắt bọn họ hiện thời lại chính là bàn tay sưng tấy tím đen của cậu em trai nóng nảy.

Mà lúc này, vị công nương cao quý người Anh cùng Bạch Dương cũng vô thức từ trên lầu chạy xuống. Bảo Bình sửng sốt buông tay Cự Giải ra nhìn cô gái mà hắn vốn nghĩ rằng cô đã êm ấm nằm trong chăn ngủ một giấc rồi chứ. Sao lại xuống đây làm cái gì vậy, không do dự rảo bước tiến tới trước mặt cô, Bảo Bình nhẹ cười.

" Công nương buồn chán sao? dưới này có gì vui chứ, chúng ta cùng lên trên a "

" Vừa nãy ta có nghe..." Chưa kịp ngó ngàng nhìn xem ai ra ai ở đằng xa, cũng chẳng hề để cô nói hết câu thì Song Ngư đã bị Bảo Bình một tay nắm đi, dành nói " Quên chúng đi "

Máu.

Sự hung tàn.

Âm mưu.

Gϊếŧ chóc.

Bảo Bình không muốn cô phải nhìn thấy những thứ đó, cậu không muốn thời gian cô ở bên cậu bị chúng vấy bẩn.

Cậu tuyệt đối sẽ không để Song Ngư phải nhìn thấy, không bao giờ.

Trên đoạn cầu thang rộng lớn phút chốc chỉ còn lại Bạch Dương với cặp mắt ngơ ngác nhìn trân trân vào những hình ảnh đằng trước, vệt máu trải dài từ ngoài sảnh kéo thẳng vào tận bên trong tòa nhà, của ai thế? máu của ai mà lại có thể nhiều đến như vậy, nhưng đặc biệt hơn lại chính là bàn tay của người đó. Bạch Dương rũ mắt

Cũng đang tóc tách mà tràn máu.

Nghiêng người nói nhỏ vào tai Cự Giải vài câu, Sư Tử liền lách mình đi qua hắn. Đồng tử mạnh bạo co rút lại nhanh chóng, Cự Giải chẳng khác gì kẻ điên mà lao nhanh ra chiếc xe của mình phẫn nộ vọt đi. Thiên Bình yên lặng từ nãy tới giờ nhẹ nhàng sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong nhà gần đây nhất. Chúng có vẻ thật liên quan tới nhau, ban đầu thì chính là trò chơi của hắn, thế nhưng càng về sau thì chính hắn lại càng cảm thấy bản thân mỗi lúc một bị điều khiển bởi trò chơi này.

Có lẽ hắn nên đi tìm hiểu một chút a.

" Đi băng lại bàn tay của em đi, và bớt lo chuyện người khác dùm anh " Lướt nhanh qua người Sư Tử, Thiên Bình tao nhã thong dong đi thẳng xuống gara, hơi nghiêng người một chút, chỉ qua vài giây ngắn ngủi cậu liền trông thấy một chiếc Benz đen bóng cũng theo lối cũ của Cự Giải mà vọt đi. Chớp mắt một cái, Sư Tử nhẹ quay người vào trong.

Nhưng chưa được hai bước thì cậu liền lập tức dừng lại, bàn tay chảy máu khẽ khàng run lên đau nhói. Trước mắt cậu lúc này chính là.

Bạch Dương

Trói buộc cô ấy, biến cô ấy thành người của cậu, cho dù chỉ là thể xác thôi cũng chỉ có thể là của một mình cậu.

Câu nói của Kim Ngưu bất giác loáng thoáng vang vọng lên bên tai, Sư Tử nhắm hờ mắt lại cười nhạt cúi đầu đi thẳng. Bàn tay lành lặn cậu gọn gàng đút vào trong túi bình thản mà bước đi mặc kệ gió lạnh ngoài kia len vào từ cổng chính thấm đẫm vào vết thương sưng tấy đến tê tái.

Tiếng bước chân Bộp bộp vang lên đặc biệt rõ ràng, nó hệt như là cảm xúc trống rỗng đang cố kìm nén từ dưới đáy sâu vô vọng của Sư Tử, cũng như Bạch Dương, cô rũ mắt nhìn hình dáng đơn bạc lẻ loi của người đó. Người con trai tội nghiệp bị cô chối bỏ. Làm sao để cô có thể tồn tại mà không vướng bận bởi cậu đây, làm sao để cô tồn tại mà thôi đi cái mớ bòng bong rắc rối do cậu tạo ra. Đã làm cô tổn thương thì phải chăng cậu nên biến mất, biến mất khỏi các mảnh vỡ trong cuộc sống của cô, đừng cố hàn gắn, cũng đừng cố níu kéo. Bởi vì những chấp niệm ích kỷ ấy sẽ không bao giờ được đáp trả.

Thế nhưng, chính cô lại không thể bỏ mặc cậu, tại vì sao? Ai mà biết được, con người mà.... Đôi khi cũng chẳng thể điều khiển nổi trái tim hay lý trí. Khoảnh khắc Sư Tử thầm nghĩ có lẽ mình nên buông bỏ đi, dứt khoát đi cái thứ tình cảm yếu hèn đáng thương hại này thì giống như một sự cứu rỗi hay chính xác hơn một tia sáng le lói mà Chúa ban tặng cho cậu.

Vớt vát nó, giữ chặt lấy nó và tôi sẽ không bao giờ buông tay em ra.

Trên đoạn cầu thang lát gạch đỏ, ngay chính giữa những bậc thang rộng lớn, người con gái với bàn tay nhỏ nhắn ấm áp đang dùng hai ngón tay của mình túm lấy góc áo nơi cổ tay của người con trai ấy, không hề chạm tới làn da bởi vì bàn tay nọ đang đau lắm, vết rách bị cắt đứt ngay giữa da thịt nóng cháy, mà bên cạnh, người con trai ấy lại ngây ngẩn ngắm nhìn cái người đang hời hợt túm lấy mình kia.

Hệt như một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp. Đối diện họ, tuyết lại một lần nữa lả tả rơi, bên ngoài sảnh chẳng biết từ bao giờ đã dày lên một tầng băng. Đâu đó trong gió bất chợt vang lên câu nói nhạt nhòa như đóa bồ công anh dễ dàng đứt phựt, nếu không yên lặng thì sẽ chẳng bao giờ nghe thấy.

" Thiếu gia, tôi băng bó cho cậu !"

Tình yêu cho đi đôi khi chẳng cần phải đáp trả nhiều nhặn, chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ rồi, chỉ cần trong mắt người đó cậu vẫn tồn tại là quá đủ cho trái tim tham lam này rồi. Bất giác mỉm cười, bất giác mà một lần nữa chịu thua trái tim mình. Sư Tử liệu có biết, bản thân hôm nay lún càng sâu thì sau này càng phải chịu nhiều đau khổ.

Tồn tại trên đời rốt cuộc cũng chỉ vì thứ tình yêu tuyệt vọng như vậy, thật quá đáng thương.

Trong phòng chữa trị đặc quyền của gia tộc Louis, Jun cùng mọi người đang hoảng hốt tột độ trước cái gánh nặng to lớn. Song Tử mất quá nhiều máu, sau khi chụp x quang thì cậu phát hiện viên đạn nọ đã chọc thủng cuống tim làm vỡ động mạch chủ, xác suất sống sót của cô gái này là rất ít, mà không, chính xác hơn là không thể sống. Cho đến hiện tại máu vẫn không ngừng chảy, Jun mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả khuôn mặt, sự lo lắng sợ hãi không hề dấu nổi hiện rõ ngay trong mắt. Nhìn trên màn hình đo nhịp tim cậu lại càng cảm thấy không ổn. " Nhịp tim 51 - 80 nhịp/phút, tim đang chậm dần. Quản gia Ted tôi cần ông chuyển máu từ kho tới, nhóm máu AB. Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian "

Gật mạnh đầu, vị quản gia già dứt khoát chạy đi cùng hai cô người hầu cầm chìa khóa trong kho theo cùng, đừng hỏi vì sao nhóm máu quý hiếm như vậy mà gia tộc Louis lại có thể không ngần ngại cho đi, đừng bao giờ đặt câu hỏi gì đó với bọn họ. Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ muốn được nghe sự thật.

" Jun, chẳng lẽ anh định vừa truyền máu vừa tiến hành lấy đạn sao? Điên rồi, nếu làm như vậy chẳng phải cuống tim sẽ bị vỡ và cô ấy sẽ chết ư?" Một cô gái mặc áo blue trắng bên cạnh đang ấn lách cách nhìn thẳng vào trong máy điện đồ gào lên. Jun không có ngay lập tức trả lời, dùng khăn bông ủ dày lên phần ngực trái vẫn đang tứa máu của Song Tử, dùng miệng kéo rách lớp bao tay bên cạnh, mặc kệ cái thứ chất lỏng đặc đỏ ấy dính đầy tay cậu vẫn không ngần ngại mà đi vào.

" Nếu như tiến hành lấy đạn thông thường, xác suất sống của cô ấy sẽ không còn phần trăm nào " Jun vừa nói vừa dùng kéo cắt đi lớp áo bị máu nhuộm đỏ của Song Tử, ngay tức khắc lộ ra làn da sưng tấy đang hoại tử nơi chỗ bị đạn chọc thủng, cậu không hề kiêng kị gì mà chính tay cắt đi chút ít da chết, kinh khủng đến nỗi cô hầu bên cạnh phải chạy đi chỗ khác khóc nấc lên vì quá sợ hãi. Không còn thời gian để bận tâm, Jun lôi từ trong ngăn tủ dưới giường một chiếc máy đo sóng não loại nhỏ ném cho cô gái phía đối diện " Mang nó vào cho cô ấy đi Lyn "

Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào đầu Song Tử, Lyn kinh sợ nhanh nhẹn mà làm theo nhưng cũng rất nhanh lại giật mình hoảng hốt tháo ra tức khắc, lia mắt nhìn xung quanh cô bàng hoàng nhận ra trên người Song Tử chẳng mấy chốc đã được Jun gắn đầy dây dợ. Trông thấy cô y tá của mình phát ngốc đứng như trời trồng đối diện, Jun tức giận giật ngay chiếc máy đo sóng não trên tay cô gắn vào đầu Song Tử, Lyn không dám tin mà nhìn toàn bộ hành động của Jun, khóe mắt đột ngột đỏ lên như sắp khóc. " Điên rồi, xung điện sẽ gϊếŧ chết cô ấy "

" Tôi sẽ không để điều đó xảy ra " Jun gắn vào ngón tay Song Tử cọng dây cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột, đồng thời lúc này quản gia Ted cũng vừa đẩy cửa bước vào trông thấy một màn như vậy thì cũng thoáng lặng người đi vài giây, bất giác ông nhớ đến hình ảnh vị giám đốc trẻ tuổi nào đó gạt bỏ hết lòng tự tôn quỳ xuống cầu xin bọn họ cứu người, sự mệt mỏi bất lực có lẽ đã hành hạ cậu ta từ lúc cô gái này bị như vậy cho đến giờ, nếu như không thể cứu sống, nếu như cô gái bé nhỏ này cứ vậy mà chết đi thì có lẽ cậu ấy sẽ phải hối hận cả đời. Vậy mới bảo rằng, quản gia Ted không hề mong muốn bốn vị thiếu gia của ông cũng như thế này, sẽ có một ngày trải qua cảnh tượng giống vậy.

Không bao giờ muốn.

Mưa tuyết bập bùng nhảy múa, thiên nhiên hết đông rồi lại hè, ngày rồi đến đêm, nhưng còn con người thì không thể ngày hôm nay tiếc nuối liền quay trở về ngày hôm qua được. Chỉ toàn là vô vọng

Cũng giống như Ma Kết, tuyệt vọng trong căn phòng mở to mắt nhìn trân trân vào Thiên Yết đang từng bước đi đến gần, cô không thể làm gì nổi ngoài việc lui mình về sau, càng xa y càng tốt, càng tránh khỏi thì càng tốt. Sợ hãi như bóng tối chiếm trọn toàn bộ ánh sáng, nhìn thấy Thiên Yết thâm u càng lúc càng đến gần, Ma Kết cay đắng mà dứt khoát lui thật nhanh ra sau ngay khi y vươn tay đến tính chạm vào đầu cô.

Bởi vì vấp phải mép giường mà ngã nhào xuống nền nhà một cái, Ma Kết không vì thế mà dừng lại vẫn tự mình đẩy người về phía sau cho đến khi đụng ngay bờ tường lạnh lẽo. " A " lên một tiếng rùng mình quay lại, cô bàng hoàng phát hiện ngay sau lưng mình không phải là tường mà chính là một tấm kính hình chữ nhật vô cùng lớn như bao phủ cả một góc phòng, chưa hết.

Chính bởi nhờ vậy mà Ma Kết vô giác trông thấy được hình ảnh mập mờ gì đó dưới lớp áo mỏng manh ngay sau cánh vai, đúng rồi, cô còn nhớ rất rõ cái lúc ở trong căn phòng chứa toàn nước kia, Thiên Yết đã làm gì với mình.

Khí tức lạnh lẽo như ngoi lên từ địa ngục đánh vào đại não cô thức tỉnh dòng ký ức do ảo giác bỏ quên . Nỗi sợ hãi len lỏi bao bọc toàn bộ cơ thể khiến cho Ma Kết run lên bần bật, bàn tay không nhanh không chậm khẽ khàng kéo xuống lớp áo mỏng tang như tờ giấy và rồi sự thật cay nghiệt ngay lập tức hiển lộ, ngay dưới vai trái của mình, Ma Kết rõ ràng trông thấy một hình thù kỳ dị như bùa chú gắn vào thân thể mình, thà rằng không nhìn, thà rằng nó chỉ là ảo ảnh nhưng cảm giác đau rát lúc trước lại hoàn toàn là sự thật không thể nào chối cãi.

" Cái gì vậy, cái này là cái gì vậy? " Kinh hoàng gào lên tức tưởi, Ma Kết vươn tay bịt lấy miệng mình để không khỏi phải khóc thét lên, đáng sợ quá, đáng sợ quá, cô không thể làm gì khác ngoài việc co chân lên cuộn người thành một cục nhưng lại bị một bàn tay băng lạnh nào đấy vô thanh vô thức vươn tới bao lấy xoay hẳn toàn bộ cơ thể cô đối diện với tấm kính nọ.

Ma Kết run rẩy mở to mắt nhìn thẳng vào trong, cô thấy được đằng sau lưng mình chính là người con trai đáng sợ kia hiện đang lạnh lùng nhìn vào tròng mắt mình như muốn ghim chặt nó lại, y vươn tay khẽ kéo áo của mình xuống, phía dưới ngực trái của Thiên Yết cũng có một hình xăm giống hệt như vậy, Ma Kết vô giác muốn chết đi, cô nhắm tịt mắt mình lại để khỏi phải nhìn đến cái hình ảnh đáng sợ này, nhưng cho dù là thế thì trước sau gì y cũng không hề buông tha.

Cô không nhìn vậy thì có thể nghe, bờ môi mỏng mềm mại lạnh lẽo hạ xuống dán tại bên cái tai run rẩy của người con gái trong lòng ngực, Thiên Yết trầm thấp nói. " Đây gọi là Max, hình xăm trói buộc linh hồn, nó không giống như những hình xăm bình thường khác, muốn tạo ra Max thì phải dùng chính máu của bản thân để tạo ra, Max trên vai cô được tạo nên bởi tôi, máu của tôi, linh hồn của tôi. Điều đó chứng tỏ cho một khế ước mà cô đã đồng ý, nhớ không? Ma Kết "

Sợ hãi không thể nói nổi bất cứ từ gì, chỉ biết yên lặng như vậy mặc cho Thiên Yết ôm sâu vào lòng ngực, Ma Kết hiện tại đã có thể hiểu chính bản thân mình đã tự giao ước với quỷ dữ, suốt phần đời còn lại có lẽ sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi y nổi. Thiên Yết cúi đầu mình xuống chạm môi vào hình xăm sau vai trái của cô, đôi mắt chập chờn khẽ động, lúc này Ma Kết cũng nhẹ nhàng mở mắt ra. Ngay tại khoảnh khắc đó cô trông thấy được tròng mắt tàn ác ngập tràn sự độc chiếm dấy lên thật lớn trong đôi đồng tử màu đen như địa ngục kia.

" Cô, chỉ có thể là của tôi "

Những kẻ đã chạm vào cô cho dù là vô tình hay cố ý, đều sẽ bị chính tay tôi gϊếŧ chết.

Đột nhiên rùng mình một cái, Song Ngư dừng chân hẳn ngay trước cánh cửa phòng tại tầng hai, nhíu mày quay đầu nhìn vào cánh cửa đang khép chặt nọ, cô chớp mắt nghi hoặc. Sao đột nhiên lạnh thế nhỉ? rõ ràng ở đây đâu có cửa sổ hay là máy thông gió, vậy cô rùng mình là vì sao.

" Công nương " Bảo Bình đằng trước đang cầm lấy tay Song Ngư kéo đi đột nhiên cũng dừng lại ngơ ngác mà nhìn vị công nương nọ lạnh mặt trừng cánh cửa, cười khổ, không phải nó gây thù chuốc oán gì với cô đấy chứ, cần gì ngăm lợi hại như thế a. Song Ngư nghe thấy Bảo Bình gọi mình thì khẽ quay đầu qua, nhíu mày nhưng lại lắc lắc đầu ý bảo không có gì, nhắm mắt tiếp tục đi lại bất ngờ phát hiện tay của mình còn bị cậu nắm chặt, cô khó chịu nhìn lên " Buông ra "

Ai cha, lại trở về như lúc đầu rồi , rõ ràng là cô đã không làm gì khi cậu nắm lấy tay cô kéo lên đây mà sao hiện tại lại khó chịu chớ. Nhưng dù cho là thế thì Bảo Bình mặt dày vẫn không hề buông ra lại còn cố ý nắm chặt hơn, cậu tỏ vẻ không hề nghe thấy gì mà lôi thẳng cô công nương xinh đẹp lên cầu thang tầng ba.

" Này, ngươi... "

" Ngươi ngươi cái gì? Công nương không thể gọi tôi là Bảo Bình một tiếng được sao " Xềnh xệch lôi kéo cô đẩy ngay vào phòng, Bảo Bình đứng chắn ngang trước cửa bất mãn nói. Song Ngư tuyệt đối không thèm để ý chỉ lạnh mặt mà nhìn hắn, đi lại cầm lấy cánh cửa phòng, cô hờ hững nhẹ nói " Đi đi "

Cũng đã chẳng còn nhớ rằng vừa mới nãy chính mình đã vì tiếng thét của cậu mà mất kiểm soát, cũng vô thức mà gọi tên của cậu, nếu như đã thích thì việc gì phải dối lòng. Hừm, thích ư? không phải, cô đâu có thích hắn. Bảo Bình trầm mặt nhìn biểu tình như băng đá của Song Ngư thì không khỏi thở dài, gật đầu nhẹ buông ra cánh tay đang chắn ngang cửa của mình, quay đi.

Thật không ngờ Bảo Bình sẽ dễ dàng bỏ đi như vậy, Song Ngư khuôn mặt đang lạnh lùng bỗng nhiên có chút hụt hẫng. Chỉ vừa mới có chút như thế mà đã bỏ cuộc rồi sao?

" Còn lâu mới bỏ cuộc "

Bất ngờ cánh tay bị kẻ nào đó tóm lấy kéo lại sát gần, Song Ngư giật mình ngay lập tức ngay khi cảm giác má mình bị người ta chạm vào, chưa kịp tức giận thì toàn thân đã bị Bảo Bình thình lình ôm lấy, cúi đầu hít hà mái tóc mềm mại trên hõm vai cô, cậu bật cười thì thầm. " Có biết hôn má nghĩa là gì không? "

Nhẹ nhàng mà siết lấy chặt hơn, giọng nói ấm áp, vòng tay ấm áp bất ngờ thôi miên đầu óc cô gái người Anh xinh đẹp, vô giác lắc đầu, vô giác mà tựa hẳn người vào lòng cậu. Song Ngư không thể hiểu nổi bản thân, cũng chẳng buồn tìm hiểu xem trạng thái như vậy là gì? Chỉ đơn giản mặc kệ cánh tay của Bảo Bình tham lam gắt gao ôm cô như thể muốn dung nhập cả hai thành một vậy.

" Tức là Chờ Anh "

Em nhớ mà phải không, ngày hôm nay vẫn còn dài, từ bây giờ cho đến hết đêm cô vẫn thuộc về cậu, mặc kệ ngày mai có biến mất, có rời khỏi thì hôm nay cô cũng chỉ có thể là của về cậu.

Ai nha nha, hành trình của chúng ta vẫn còn dài cơ mà, tôi sẽ không bao giờ để em trốn thoát đâu. Công nương ạ, khóe miệng bất giác khêu lên một nụ cười vô vàn xấu xa. Bảo Bình khẽ buông Song Ngư ra khỏi, không nói không rằng cứ vậy mà đi thẳng. Chậc, cô có biết không nhỉ, cái này cũng nằm trong kế hoạch của cậu đấy...

Chuyện không hề dừng lại ở đó, ở một nơi xa thật xa khác sâu tận trong khu rừng ngoại ô phía Tây, Cự Giải với biểu cảm chẳng khác gì lệ quỷ bò lên từ địa ngục, hung tợn và đáng sợ đang chuyển động từng bước chân nặng nề tiến vào bên trong khu nhà kho ẩm thấp, mỗi bước đi là mỗi cơn đau như cào nát trái tim đang gỉ sét của hắn. Chẳng phải hắn đã từng thề rằng, sau ngày hôm nay sẽ có kẻ phải dùng máu để đền tội sao. Hắn sẽ phá hủy kẻ đó, lăng trì hắn, phanh thây hắn. Bắt buộc hắn phải dùng chính mạng sống của mình để trả giá. Không những vậy, Cự Giải còn muốn đóng đinh thể xác của kẻ đó khiến cho hắn đời đời không thể siêu thoát.

Gió tuyết ban trưa mãnh liệt xáo tung toàn bộ khu rừng già cỗi hệt như bị quỷ ám, bên này Cự Giải đang sắp sửa ra tay hành hình kẻ đã khiến hắn thống khổ như lúc này thì ở một nơi khác, Thiên Bình cũng đang sắp sửa được nhìn thấy kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, sau khi lái xe vào trong gara của một tòa khách sạn cao cấp ngay giữa thành phố, hắn tao nhã đẩy cửa bước ra bên ngoài. Khuôn mặt yêu mị ngả ngớn vô giác nghiêm lại một cách khác thường, khóe mắt Thiên Bình bất chợt trầm xuống lộ ra biểu tình vô cùng khiếp người.

Không gian vốn dĩ yên ắng không hề có một tạp âm nào lại bởi vì tiếng chân của hắn mà bức bách đến lạ, chỉ là khoảnh khắc này, dư quang nơi đáy mắt Thiên Bình nhìn ra được một người, cái hình ảnh lẳng lơ sắc sảo kia cho dù có tan thành tro bụi hắn cũng không thể nào quên được, cái người đã làm tâm trí hắn rối loạn đến mức chính hắn còn không thể chịu nổi, vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là chơi đùa vui vẻ một chút nhưng lại không ngờ trí não có thể vì thế mà quay cuồng.

Bàn chân vô thức dừng hẳn lại, khóe môi Thiên Bình ngoài ý muốn mà mấp máy một cái tên.

" Nhân Mã "