12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 37: Pháo hoa

"Lần này tổ chức lớn thật."

Nhất Nhân Mã cùng Mao Bảo Bình đi cạnh nhau, dạo quanh sân trường lớn quan sát một lượt. Sân trường cao trung Mộc Mộc đặc biệt đông, rất nhiều học sinh từ các trường khác nhau tới đây, đa dạng các loại đồng phục. Nữ sinh cũng tới đây đặc biệt nhiều, còn có cả những học sinh sơ trung nhân dịp này tới tham quan. Mặt ai nấy cũng đều tỏ vẻ trầm trồ ngạc nhiên.

Nhân Mã cứ đi được một đoạn lại có một vài đàn em khi trước nhận ra mình chào hỏi, cô cũng lịch sự chào lại bọn họ. Đi hết sân trường, Mao Bảo Bình đưa Nhất Nhân Mã lên lớp của mình, đồng bạn lớp cậu rất chào đón cô. Xong, Mao Bảo Bình lại tiếp tục dẫn Nhân Mã đi vòng quanh thăm thú những lớp khác. Nhất Nhân Mã đối với sự kiện lần này của Mộc Mộc thích thú ra mặt, Mao Bảo Bình chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng tức khắc liền tốt.

Tới tối, trường học còn có tổ chức lửa trại tại sân sau và bắn pháo hoa. Hai người mua xong đồ ăn tối thì âm thầm leo lên sân thượng. Ngày thường Mộc Mộc sẽ cấm học sinh lên tới sân thượng, nhưng ngày hôm nay không hề quản thúc điều này, tranh thủ lên một lần.

"Cậu sẽ không bị mắng đấy chứ?"

Nhất Nhân Mã ngồi xuống đất rồi đặt túi đồ ăn xuống.

"Hôm nay cũng không ai để ý."

Mao Bảo Bình theo Nhất Nhân Mã ngồi xuống, phụ giúp cô mở đồ ăn.

Ăn tối xong, Mao Bảo Bình chạy xuống tầng dưới vứt rác. Cảm thấy có chút buồn ngủ.

"Mệt à?"

Nhất Nhân Mã thấy Mao Bảo Bình cứ ngáp suốt, bộ dạng ngái ngủ thì quan tâm hỏi. Từ trưa tới giờ, Mao Bảo Bình ngáp ngủ rất nhiều.

"Có một chút. Sáng nay em phải dậy hơi sớm. Không sao cả."

Mao Bảo Bình cười hề hề, tay gãi tai. Ban sáng phải thức dậy từ sớm để tới trường chuẩn bị mọi việc, còn phải chạy đi khắp nơi giúp mọi người sắp xếp, chuẩn bị. Tới lúc khai mạc thì lại chạy đi lái xe đón Nhất Nhân Mã. Cho tới bây giờ, cậu vẫn làm việc không ngừng nghỉ.

"Hay là chợp mắt một lúc đi?"

Nhất Nhân Mã đề nghị. Dù sao thì từ giờ tới lúc bắn pháo hoa vẫn còn hai tiếng nữa, bọn họ cũng không có gì cần vội vàng.

"Không được, nếu thế thì chị sẽ buồn chán."

"Tôi sẽ không. Dù sao hôm nay có một ngày với cậu cũng đã rất vui."

Nhất Nhân Mã mỉm cười.

Mao Bảo Bình vui vẻ, nhưng lại bối rối. Cậu cũng rất muốn chợp mắt một lúc, nhưng lại không muốn để Nhất Nhân Mã cứ như vậy thức chông chừng cậu.

"Không sao đâu, trước lúc pháo hoa bắn tôi sẽ gọi cậu."

Nhất Nhân Mã cố gắng thuyết phục Mao Bảo Bình. Cô không muốn Mao Bảo Bình phải gồng mình lên như thế, sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

Mao Bảo Bình băn khoăn một lúc cũng quyết định ngả lưng nằm xuống sàn. Mắt nhắm chưa được bao lâu, đầu cậu bỗng dưng được nhấc lên, rất nhanh liền cảm nhận được một sự mềm mại bên dưới.

"C..."

"Ngủ đi."

Mao Bảo Bình tính mở mắt ra lại bị bàn tay của Nhất Nhân Mã ngăn cản, lại bị giọng nói mềm mại của cô đưa vào giấc ngủ.

***

Vương Thiên Nhị Song Ngư đi phát tờ rơi xong thì trở về lớp. Lúc này lớp cô đã đông khách hơn trước nhiều, Song Ngư liền khẩn trương phụ giúp bạn bè mình. Tới tối, số người tới lớp bọn họ để ăn tối càng đông hơn, bọn họ phải liên tục đổi ca cho nhau để phục vụ, qua trải nghiệm lần này ít nhiều hiểu được cảm giác bươn trải ngoài cuộc sống. Sau 7 giờ tối, cuối cùng cũng chỉ còn lác đác lại vài người tới ăn. Tới tận lúc này, Hồ Thiên Bình mới quay về lớp học, đồng phục học sinh mặc ban đầu đã được thay ra bằng một bộ đồ thoải mái hơn.

"Thiên Bình, đã xong việc rồi đấy à?"

Lớp trưởng thấy Hồ Thiên Bình lên lớp, lại còn không mặc đồng phục nữa thì lên tiếng hỏi. Đằng nào bọn họ cũng đã hoàn tất phần lớn công việc rồi.

"Xong rồi. Ma Kết đâu?"

Hồ Thiên Bình thấy bên trong vẫn còn khách, không định đi vào làm loạn, chỉ đứng ở cửa lớp hỏi.

"Thiên Bình!"

Vừa đúng lúc, Mộc Viên Ma Kết đi ra lau dọn liền thấy Hồ Thiên Bình.

"Cậu còn việc nữa?"

"Ừ, tớ phụ mọi người dọn dẹp."

Hồ Thiên Bình không hài lòng với câu trả lời của Mộc Viên Ma Kết, trực tiếp đoạt lấy cây lau nhà ném qua cho lớp trưởng, song đem Mộc Viên Ma Kết kéo đi.

"Lớp trưởng, cậu tự dọn đi! Tôi cướp người."

Trương Cự Giải mang rác ra ngoài vứt, vừa hay thấy được toàn bộ. Nhìn thấy vị lớp trưởng của cô mặt mày đen mất một mảng, chắc chắn là đang cảm thấy rất máu chó đi? Hồ Thiên Bình và Mộc Viên Ma Kết từ khi chính thức yêu nhau liền tung ra một đống cẩu lương, ban phát tình cảm của bọn họ ở mọi nơi. Mà lớp trưởng của bọn họ lai còn vừa mới bị người yêu đá, đối với cảnh "cướp người" vừa rồi cảm thấy đương nhiên không thể tệ hơn.

"Lớp trưởng, vậy tôi cũng xin phép đi đây."

Trương Cự Giải nhân tiện cơ hội bỏ đi. Cô đã nhắn tin hẹn với Mộc Sơn Xử Nữ, không thể bắt anh đợi.

"Cậu muốn trốn việc? Tôi sẽ ghi tên cậu."

Lớp trưởng tâm tình không tốt, nghe Trương Cự Giải có ý định bỏ đi, lập tức không cho phép. Bọn họ còn một đống thứ phải dọn dẹp, ai cũng rời đi như vậy sao có thể chấp nhận được.

"Ai nha, cậu xem, là tôi xin phép cậu. Còn có Mao Bảo Bình và Mộc Viên Ma Kết cũng là cậu cho trốn đi nha."

"Còn không phải cậu cũng góp lời giúp bọn họ?!"

"Ấy, tôi góp lời nhưng người quyết định là cậu đó."

"Cậu...!"

Lớp trưởng trợn lớn mắt với Trương Cự Giải vẫn đang cong mắt cười. Cậu thật sự không thể hiểu cái danh lớp trưởng của cậu có còn ý nghĩa gì không nữa? Sao ai cũng có thể đe dọa cậu cơ chứ!

"Vậy nha."

Trương Cự Giải dứt lời đã không thấy bóng dáng đâu, lớp trưởng chỉ có thể lực bất tòng tâm trở về lớp tiếp tục công việc.

Trương Cự Giải vào phòng vệ sinh đánh lại son, sau đó mới đi tới chỗ hẹn với Mộc Sơn Xử Nữ. Hôm nay cô nhất định phải nói ra. Mộc Sơn Xử Nữ đứng ở hành lang lớp học tầng 4, vị trí gần nhất với pháo hoa. Đây vốn là vị trí rất đẹp để có thể xem pháo hoa, thế nên Trương Cự Giải mới hẹn Xử Nữ tới đây.

"Thầy!"

Trương Cự Giải gọi lớn, Mộc Sơn Xử Nữ vừa thấy cô, môi kéo lên tạo thành một nụ cười.

"Lớp em làm tốt chứ?"

"Tốt lắm ạ."

Trương Cự Giải hào hứng cùng với Mộc Sơn Xử Nữ tán gẫu. Mộc Sơn Xử Nữ vẫn luôn quan tâm tới mọi thứ xung quanh, do đó chủ đề nói chuyện giữa hai người luôn rất đa dạng, không bao giờ có thể hết chuyện.

"Mộc Sơn Xử Nữ!"

"Ừ?"

Mộc Sơn Xử Nữ hơi giật mình. Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên Trương Cự Giải lớn giọng gọi đầy đủ cả tên của anh, khiến anh không hiểu cô định nói cái gì.

Trương Cự Giải hai tay nắm chặt, mắt dán chặt xuống dưới mũi giày. Tim cô bất giác đập nhanh từng hồi, cô đang căng thẳng. Cự Giải mấp máy môi, lời muốn nói ra lại như nghẹn lại, không thể bật ra khỏi miệng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em thích thầy!"

Đúng lúc câu nói này của Cự Giải có thể thoát ra, tứ phía đều đều là tiếng đoàng đoàng của pháo hoa. Ánh sáng chói lóa của pháo hoa ở ngay bên cạnh họ, cứ như vậy soi sáng gương mặt hai người.

Trương Cự Giải ngẩn người nhìn sắc mặt của Mộc Sơn Xử Nữ không hề biến đổi, thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng. Tại sao cô lại nhằm đúng vào lúc này chứ? Tại sao lại tỏ tình? Không đúng! Tại sao pháo hoa lại được bắn vào lúc này? Tại sao lại nổ đúng lúc cô nói ra tình cảm của mình. Có phải là Mộc Sơn Xử Nữ không nghe được gì rồi sao?

Trương Cự Giải lại một lần nữa cúi gằm đầu, bản thân mất đi phương hướng.

"Được."

Gì?

Trương Cự Giải mơ hồ ngẩng đầu nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Mộc Sơn Xử Nữ.

"Tôi đợi em làm cho tôi thích em."

Lần này, Trương Cự Giải là người kinh ngạc, đồng tử đen mở lớn nhìn vào nụ cười ôn hòa kia của Mộc Sơn Xử Nữ.

Trên trời, phóa hoa từng chùm từng chùm được bắn lên, rực rỡ một sắc trời. Tiếng pháo hoa vỡ tung lộp độp bên tai, tựa như như tiếng lòng ai đó lúc này.