Trong kỳ nghỉ đông có một tuần lễ thời trang được tổ chức. Vương Thiên Nhị Song Ngư may mắn được liệt vào danh sách người mẫu trình diễn, nhờ có quan hệ của Vũ Đại Song Tử. Phía nhà phụ trách rất ưng ý với Song Tử, do đó, khi cậu đề suất Song Ngư liền dễ dàng nhận được sự đồng ý.
"Ngài Crux, nghe nói lần này sẽ có rất nhiều người mới thể hiện phần trình diễn, liệu bọn họ có thể làm tốt chứ?"
Từ rất sớm, dưới sàn diễn đã có một số phóng viên của những đài lớn nhỏ đến phỏng vấn. Không ai là không biết đến danh tiếng của thương hiệu Whale do Crux lập ra cả, mỗi lần tổ chức tuần lễ thời trang đều là cái tên đáng được chú ý, tổ chức rất hoành tráng. Nhất là lần này, khi Crux tung ra thông tin tuyển dụng những người mẫu mới cho bộ sưu tập lần này.
"Còn nữa, không phải Vũ Đại Song Tử là ngôi sao sáng đang nổi sao, sao ngài lại không để là người mở màn chứ?"
Crux tất cả câu hỏi đều thu vào tai, nhưng riêng lần này, ông lại khó mà trả lời. Là người tổ chức không ít buổi trình diễn to nhỏ, chưa có lần nào liều lĩnh như vậy. Vũ Đại Song Tử là người được ông ưu ái nhất trong đám người mẫu mới, nhưng mục đích của lần công diễn này rất rõ, chính là để những người mẫu trẻ, mới mẻ được xuất hiện. Vũ Đại Song Tử lại đánh vào điểm này, tiến cử Vương Thiên Nhị Song Ngư làm người mở màn cho sự kiện dẫu ông có muốn Song Tử xuất hiện. Xem xét một hồi thì cũng biết được Song Ngư hiện tại đang có chút nhiệt, nếu cho mở màn sự kiện cũng rất tốt. Vậy nên tất cả đều thuận theo ý của Vũ Đại Song Tử.
Đúng 7 giờ tối, khi tất cả đều đã ổn định, buổi trình diễn thời trang cũng chính thức bắt đầu.
Âm nhạc xung quanh bắt đầu nổi lên, các phóng viên ban nãy cũng sẵn sàng nâng lên máy ảnh, hướng phía sàn diễn chờ đợi.
Vương Thiên Nhị Song Ngư là người đầu tiên bước ra, đầu tóc được chải chuốt tinh xảo, thân mặc váy trắng, đặc biệt chân quấn dây nhưng lại không đi giày, hoàn toàn thu hút được sự chú ý. Váy dài hở ra đôi tay trắng ngần, nếp nhăn sáng sủa xõa tung, mỗi một bước đi chiếc váy lại như được nâng lên vô cùng đẹp, hơn nữa nhịp điệu bước đi cực kì đẹp đẽ.
Đèn flash tức khắc chớp không ngừng, khiến xung quanh sáng lóa không ngừng.
Song Ngư chưa lập tức đi lại vào bên trong sàn diễn, chỉ một lát sau, Vũ Đại Song Tử một thân quần áo liền thân cách tân màu trắng, nếp gấp trên cổ tay áo con dơi từ vai xuống đến tận eo, nhẹ nhàng buộc vòng quanh hông rất ngắn gọn, chậm rãi bước đến bên Song Ngư.
Phía dưới sàn diễn lúc này như muốn nổ tung, so với ban đầu càng thêm nhiệt. Tiếng lách tách từ máy ảnh kêu lên không ngừng.
Vương Thiên Nhị Song Ngư sánh vai cũng Song Tử, trong lòng bị một phen này dọa sợ. Đây là lần đầu tiên cô được tham gia một buổi trình diễn thời trang. Cũng là lần chân thực nhất cảm nhận được "sức mạnh" của Song Tử.
Sau khi tạo dáng, cả hai người cùng nhau đi vào bên trong cánh gà, nhường lại vị trí cho người mẫu khác.
...
"Chị làm sao vậy?"
Vũ Đại Song Tử thay xong một bộ trang phục khác, còn đang chỉnh trang lại đầu tóc lại nhận ra điểm khác thường của Song Ngư.
Vương Thiên Nhị Song Ngư giơ lên giày cao gót bị gãy đế, gương mặt rất khổ sở. Lần đầu đi diễn cô còn làm hỏng đồ trong bộ sưu tập của người ta.
"Không thể đi nữa?"
Song Tử nhìn quanh muốn kiếm nhân viên hỗ trợ, lại không thấy có lấy một người.
"Có thể. Nhưng mà tôi sợ lúc trình diễn không cẩn thận sẽ..."
Vương Thiên Nhị Song Ngư ngập ngừng. Nếu nói là đi được thì vẫn có thể. Gót giày tuy gãy đôi, nhưng lại chưa rời ra, vẫn có khả năng đi được.
"Được rồi."
Vũ Đại Song Tử thở ra một tiếng. Cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
"Chị vẫn là đem đôi giày đó. Trong lúc diễn có chuyện gì tôi sẽ cùng phối hợp."
"Mong sẽ không có chuyện gì..."
Song Ngư thở hắt ra, cũng không còn quyết định nào khác.
Đem lại giày cao gót, Song Ngư đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi sàn diễn, chân có chút run.
Một lần nữa, Vương Thiên Nhị Song Ngư cùng Vũ Đại Song Tử sánh bước đi trên sàn diễn, một lần nữa làm tâm điểm của sự chú ý. Song Ngư an toàn thành công đi đến điểm cuối của sàn diễn chữ T, không mắc một lỗi lầm.
Nhưng tới lúc quay mình trở về, giày cao gót lại không nghe lời, dưới làn váy dài âm thầm rơi ra gót giày. Thời điểm Song Ngư loạng choạng mất thăng bằng, Vũ Đại Song Tử rất nhanh phản ứng lại, cô còn chưa ngả người được phân nửa, cánh tay dài của cậu nhanh chóng vòng qua bắt lấy eo cô, Song Ngư cũng rất vừa vặn bắt lấy vai cậu. Hai người cứ như vậy, vô tình tạo ra một dáng đứng khiến cho xung quanh người xem điên đảo.
Vương Thiên Nhị Song Ngư vội vàng lấy lại thăng bằng, dưới chân đem gót giày đã rụng ra đá lên phía trước xong mới âm thầm ra hiệu cho Song Tử.
Vũ Đại Song Tử liếc mắt quan sát xung quanh, nhận định được mọi thứ đều đã ổn mới nhẹ nhàng đưa Song Ngư trở lại dáng đứng bình thường, cuối cùng tiếp tục song hành cùng cô trở lại phía sau cánh gà.
Vào tới phòng thay đồ chung, Song Ngư mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Cám ơn cậu."
Song Ngư mấp máy miệng, thật sự, vào khoảng khắc quay người đấy, khi dưới chân chệch đi một nhịp, cô đã nghĩ mình toi rồi, thật sự toi rồi. Nhưng, cô lại quên mất đi sự chuyên nghiệp của người bên cạnh - Vũ Đại Song Tử.
"Đó là việc tôi phải làm. Chị không cần phải cám ơn."
Vương Thiên Nhị Song Ngư đối với câu trả lời lạnh nhạt này chỉ lắc đầu cho qua, miệng vẫn cười hề hề. Vũ Đại Song Tử vốn không phải con người lạnh lùng, chẳng qua là khẩu xà tâm phật, mãi rồi cũng sẽ quen.