Thời điểm thi cuối kì cũng là thời gian mà Vương Thiên Nhị Song Ngư đặc biệt bận rộn. Từ ngày ra mắt, vì để tăng độ phủ sóng của mình, Song Ngư đã đồng ý với công ty tham gia rất nhiều sự kiện để quảng bá tên tuổi. Nhưng mà, các nhà đầu tư quản lí lại tìm tới cô đúng vào thời gian thi cử, quả thật khiến cô bận đến mù mắt.
Trong phòng học thi thoảng lại thoang thoảng có cơn gió từ phía ngoài thổi vào, làm cho mái tóc dài của Song Ngư khẽ bay. Vương Thiên Nhị Song Ngư cứ lật sách liên tục, ép cho kiến thức phía trên trang giấy phải vào đầu mình. Chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ diễn ra bài thi Hóa học, không khỏi khẩn trương. Luống cuống vội vàng thế nào, đến cả sách giáo khoa cũng rơi xuống đất.
Song Ngư đương định cúi xuống, lại có người khác giúp cô nhặt lên, đôi tay vươn ra của cô vội vàng thu về.
"Thiên Yết? Cám ơn."
Vương Thiên Nhị Song Ngư nhận lại cuốn sách được đưa cho, sau đó lại tiếp tục đọc.
Lại nói, sau kì nghỉ, Thạch Hải Thiên Yết được đổi chỗ lên ngồi cạnh cô. Lúc mới chuyển chỗ còn cảm thấy có chút quan ngại. Nhưng chỉ một thời gian, cũng chẳng có gì to tát cả. Không kể, ngồi cạnh Thiên Yết còn có lợi ích chứ không có thiệt. Nói gì thì nói, Thạch Hải Thiên Yết học đặc biệt giỏi. Nói không xa thì chính là kì khảo sát vừa rồi không phải sao? Còn có thể cạnh tranh hạng 1 với Hồ Thiên Bình.
Tới giờ kiểm tra, Vương Thiên Nhị Song Ngư đọc đề xong chỉ muốn khóc ròng. Làm qua loa được vài câu, lại nhìn đồng hồ mới trôi qua chưa được phân nửa thời gian, Song Ngư lại cảm thấy căng thẳng. Đề này toàn những câu cô chưa có thời gian để ôn.
Nhìn qua bên của Thạch Hải Thiên Yết không khỏi khiến cô hóa đá. Đề trắc nghiệm 100 câu đều đã được hoàn thành. Nhưng mà, cô cũng không thể nhờ vả Thạch Hải Thiên Yết nhắc bài cho mình.
Mười lăm phút sau, Hồ Thiên Bình đã nộp bài rồi rời khỏi phòng học. Ngay lập tức, Mộc Viên Ma Kết nối gót theo cậu. Song Ngư nhìn theo bọn họ chỉ biết cắn môi. Đành làm đại hết vậy.
Song Ngư cắn bút, toan định tô bừa ngẫu nhiên vào tờ đáp án trả lời, trên mặt bàn lại xuất hiện một mảnh giấy đã có ghi đầy đủ đáp án. Thạch Hải Thiên Yết đang nhắc đáp án cho cô!
Được Thiên Yết chiếu cố, Song Ngư an toàn qua bài kiểm tra.
"Cám ơn nha."
Kết thúc giờ thi, trong lúc tho dọn đồ đạc, Song Ngư nhỏ tiếng nói hai chữ cám ơn với Thiên Yết.
"Tôi chỉ nhàn rỗi không có gì làm thôi."
Thạch Hải Thiên Yết đáp lại, rồi cũng theo sau những người khác rời khỏi phòng học. Trước khi đi cũng cẩn thận nhắc nhở cô.
"Tôi không có ý can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu. Nhưng cũng đừng để công việc vẫn chưa chắc chắn làm ảnh hưởng việc học tập."
Vương Thiên Nhị Song Ngư cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không trần chừ mà đi về. Mai không có môn thi, cô phải tranh thủ ôn tập kiến thức.
Sáng hôm sau, Thạch Hải Thiên Yết tới lớp, như thường lệ đem ba lô cất vào ngăn bàn, lại phát hiện ra bên trong có một lon cà phê còn đẫm hơi nước mát lạnh. Trên thân lon cà phê còn đính kèm một mảnh giấy. Thạch Hải Thiên Yết cầm lấy lon cà phê, không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng vẫn quyết định mở ra uống. Chẳng qua không ngờ đến giờ vẫn còn có người sử dụng phương thức này để cám ơn.
***
Mao Bảo Bình lái xe một đoạn đến đường cao tốc thì liền cho xe chạy nhanh hơn dẫu cho cậu không muốn như vậy.
"Đừng trưng ra khuôn mặt như vậy chứ. Tôi không muốn người đưa tiễn mình trông thảm như thế đâu."
Nhất Nhân Mã có chút bông đùa trông sắc mặt của Mao Bảo Bình.
Mao Bảo Bình không đáp lại cô, chỉ chuyên tâm lái xe.
Không lâu sau, chiếc ô tô của bọn họ dừng lại ở sân bay.
"Đi thôi."
Nhất Nhân Mã mỉm cười mở cửa xe.
Mao Bảo Bình cũng xuống xe, phụ giúp cô lấy hành lí.
Không khí sân bay ồn ào, Bảo Bình và Nhân Mã đi cạnh nhau, ấy vậy mà lại không nói với nhau một lời nào.
Cuối cùng, Mao Bảo Bình vẫn là lên tiếng, không giấu nổi sự quan tâm.
"Chị nhất định sẽ sống tốt chứ?"
Nhân Nhân Mã vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười của mình, tiếp tục đẩy hành lí.
"Nhất định."
Làm xong thủ tục, Nhất Nhân Mã chuẩn bị bước qua cửa hải quan, cũng là lúc cô chia tay với Mao Bảo Bình. Nhìn gương mặt không cam lòng của Bảo Bình, Nhân Mã cũng có chút không can tâm để cậu như vậy. Tên nhóc lại không nghĩ tới lại để tâm cô nhiều tới vậy.
"Mao Bảo Bình!"
"..."
"Tôi đợi câu qua với tôi. Nhất định học thật tốt để tới chỗ tôi, nếu không tôi sẽ không ngần ngại đi kiếm người khác chơi với tôi."
Mao Bảo Bình rốt cuộc cũng nhìn thẳng Nhất Nhân Mã, tâm trạng rối loạn từ đầu cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ phần nào. Nếu cậu đã không an tâm để Nhất Nhân Mã một mình lăn lộn ở đất nước kia, chi bằng cậu đúng như thỏa hiệp với Nhân Mã, học tập thật tốt rồi sẽ cùng cô du học. Cũng chỉ vài tháng nữa thôi là cậu sẽ có thể hoàn thành cấp học của mình, tới lúc đó cũng sẽ nhanh thôi. Cậu không cần phải lo lắng!
"Được."