Vương Thiên Nhị Song Ngư hoàn thành khóa huấn luyện đã là thời điểm kì nghỉ đông chuẩn bị kết thúc. Trở về nhà liền nhận được cha mẹ lôi kéo đi tham tham dự buổi tiệc sinh nhật. Làm đẹp xong, Song Ngư bước lên ô tô của nhà mình.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ở đại sảnh của một khách sạn sang trọng, an ninh đặc biệt tốt. Trước khi đi vào bên trong khách sạn đều có bảo an ở bên ngoài kiểm tra, nếu không có vé mời thì không thể vào.
"Vương phu nhân, lâu ngày không gặp."
Vương Thiên Nhị Song Ngư sánh bước cùng mẹ mình, đi chào hỏi một số người quen. Đi tới đi lui một lúc, gặp phải người quen.
"Ai, Hồ Thiên Bình. Quả thực lâu rồi."
Mẹ Vương vừa chào hỏi xong một vài đối tác của mình, quay ra vừa hay đụng phải Hồ Thiên Bình. Nhìn cậu một lượt rồi lịch sự cụng ly. Âm thanh thủy tinh va chạm tạo nên một tiếng cạch, theo đó, từ trên bục cao đặc biệt được thiết kế cho ngày hôm nay, nhân vật chính của bữa tiệc cũng xuất hiện.
"Để mọi người đợi lâu rồi."
Tiếng nhạc êm đềm trong phòng lập tức được dập tắt, từ sau bức màn đỏ, thiếu nữ yêu kiều chậm rãi đi ra chào hỏi mọi người.
Thiếu nữ vừa xuất hiện, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh. Giới thiệu chào hỏi một người, bữa tiệc lại tiếp tục như thông thường. Thiếu nữ một thân váy đỏ rực rỡ khoác tay một chàng trai, chậm rãi đi giao lưu với mọi người.
"Lâu không gặp, trông ngày càng trưởng thành rồi."
Qua màn xuất hiện kia, mẹ Vương lại quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện còn đang dang dở.
"Bạn gái cũng thực xinh đẹp."
Liếc mắt nhìn người kia, mẹ Vương không khỏi cảm thán.
"Cám ơn dì."
Hồ Thiên Bình khách khí. Cậu đối với Vương Thiên Nhị Song Ngư có thể coi là thân thiết. Nhưng mà đối với mẹ Vương, có lẽ khiến cậu không thoải mái.
Hồ Thiên Bình bên cạnh lưu lại một thiếu nữ, tay ôm nhẹ lấy eo cô, thoạt nhìn quen mắt. Nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không mấy ấn tượng. Hồ Thiên Bình này, bà vốn hướng tới cho Tiểu Ngư. Lại không ngờ tới, sau một thời gian gặp lại đã có bên mình một mùa xuân.
Xã giao vài câu, Vương Thiên Nhị Song Ngư lại cùng mẹ mình đi tới chỗ của một số người khác.
"Con không phải thích thằng bé đó?"
Mẹ Vương trong lúc dạo quanh sảnh liền hỏi. Bà nhớ rất rõ, lần trước còn bày tỏ rất thích Hồ Thiên Bình. Bà cũng có quen biết với gia đình người ta, lại biết đứa trẻ này lớn lên rất tốt liền chấm điểm thật cao. Lại không ngờ tới...
"Không có. Con đã thích người khác."
Vương Thiên Nhị Song Ngư hồn nhiên đáp.
!!!
Mẹ Vương nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể thở dài. Thật không thể hiểu nổi mấy đứa trẻ bây giờ, yêu ghét nhanh như vậy liền có thể thay đổi. Cái tốc độ này, bà sau này cũng không dám làm chủ chuyện tình yêu của đứa trẻ nhà mình nữa.
"Vương phu nhân, Vương tiểu thư."
Vương Thiên Nhị Song Ngư vừa tới lấy đồ uống, trở lại đã thấy người chủ trì bữa tiệc bước đến chào hỏi.
"Thạch tiểu thư."
Vương Thiên Nhị Song Ngư theo phép tắc chào hỏi. Vốn còn không biết người này là ai. Chẳng qua có màn giới thiệu vừa rồi, nếu không sợ rằng đến khi cô ra về vẫn không có hay biết ai là người chủ trì.
"Ấy, Thiên Yết!"
Vương Thiên Nhị Song Ngư giật mình nhận ra người đi bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp kia.
"Không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây."
Thạch Hải Thiên Yết nhướng mày, khóe môi hơi câu lên.
"Nga."
Vương Thiên Nhị Song Ngư mỉm cười. Chính cô cũng không có nghĩ tới. Cách đây vài tiếng, Vương Thiên Nhị Song Ngư còn ở trung tâm thương mại lựa đồ, vừa hay lại đụng phải Thạch Hải Thiên Yết ở trong một cửa hàng quần áo thời trang, còn cùng chọn một chiếc áo với cô. Nhưng khi đó thời gian gấp gáp, cũng không có khả năng nhiều lời với cậu.
Hai đứa quen biết nhau sao?
"Hai người quen biết nhau sao?"
Mẹ Vương còn đương tính đặt ra câu hỏi, Thạch Vĩ Thiên Yến ở một bên đã lập tức nói lên tiếng lòng của bà.
"Bạn cùng lớp."
Thạch Hải Thiên Yết giọng điệu rất nhẹ nhàng, không khỏi khiến cho Song Ngư kinh ngạc. Còn không thể ngờ tới Thiên Yết lại có một mặt ôn tồn này. Ba năm học chung lại không hề nghe đến giọng nói này của cậu.
Thạch Vĩ Thiên Yến mơ hồ nhìn đến Vương Thiên Nhị Song Ngư yểu điệu xinh đẹp đứng trước mặt mình, lại nhìn sang Thạch Hải Thiên Yết, trong giây lát cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Có thể nào?
"Vậy em không chiếm thời gian của anh nữa, anh cùng Vương tiểu thư tự nhiên. Em cùng Vương phu nhân bàn vài chuyện."
Thạch Vĩ Thiên Yến chớp mắt mấy cái đã đem mẹ Vương kéo đi. Kì thực không nghĩ Vương Thiên Nhị Song Ngư cùng với anh trai mình chỉ là bạn cùng lớp bình thường. Gần đây cô cũng có biết đến Song Ngư tham gia vào giới người mẫu, nổi tiếng lên rất nhanh, mà phổ biến là bên cạnh hình ảnh của Vũ Đại Song Tử. Nhưng công bố rất rõ ràng, Vương Thiên Nhị Song Ngư và Vũ Đại Song Tử chỉ hợp tác trên cương vị công việc. Vậy càng rõ ràng cho việc Song Ngư cùng anh trai cô không rõ ràng? Bởi lẽ anh trai đại nhân của cô sẽ không tùy tiện nói chuyện như vậy! Theo cô nhớ là vậy...
Thạch Hải Thiên Yết thờ ơ nhìn Thạch Vĩ Thiên Yến rời đi, nhìn lại Vương Thiên Nhị Song Ngư vẫn còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, tựa hồ như chưa còn tiêu hóa được sự việc vừa rồi.
"Chúng ta ra vườn hít thở không khí?"
Vương Thiên Nhị Song Ngư tức thời nhận ra không khí lúc này có chút gượng gạo, vội vàng lên tiếng đề nghị.
"Được."
Thạch Hải Thiên Yết không có vấn đề, đáp ứng cô nhanh chóng.
Vương Thiên Nhị Song Ngư không hiểu sao có cảm giác căng thẳng, tay chân luống cuống. Chân vừa mới bước được một bước, gót giày cao bảy phân liền vướng vào gấu váy. Song Ngư hoảng hốt, người siêu vẹo không ngần ngại liền đổ về phía trước.
"Đi đứng cẩn thận."
Song Ngư còn chưa kịp kêu lên, người cũng chưa kịp chạm đất, eo nhỏ đã bị cánh tay dài của Thiên Yết bắt lấy.