12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 52

Tống Bạch Dương vò đầu, tay chạm vào giao diện những trang web mua hàng điện tử vài lần rồi lại thoát ra. Cả ngày hôm nay cậu đã lặp đi lặp lại hành động này đến cả chục lần rồi.

"Tống Bạch Dương, muốn cùng em đi mua sắm không?"

"Kh..."

Tống Bạch Dương ngồi trên sô pha vẫn đang loay hoay với chiếc điện thoại từ trong bếp đã lao ra một thiếu nữ, trên mình còn đang mặc đồng phục học sinh. 

Tống Bạch Dương tính định từ chối, bỗng nhiên nghĩ tới nếu tới trung tâm thương mại có khi lại kiếm được gì đó.

"Đi thôi."

Tống Tức Đồng nhận được đồng ý, nhanh chóng lấy túi xách rồi kéo Bạch Dương theo mình đi ra xe. 

Tống Bạch Dương nhìn Tống Tức Đồng vui vẻ như vậy cũng đáp ứng lái xe chở cô đi qua mấy trung tâm mua sắm lớn. 

Tống Tức Đồng là em họ đằng nội của cậu, thi thoảng vẫn thường ghé tới nhà cậu chơi. Tống Tức Đồng hiếm khi lôi kéo được Bạch Dương đi cùng mình liền tranh thủ kéo cậu đi khắp nơi. 

Tống Bạch Dương mỗi lần đi cùng Tức Đồng vào một cửa hàng nào đó mắt đều lướt qua một lượt, cũng không biết nên chọn gì. 

"Tức Đồng, mấy đứa con gái tăng động như em thích cái gì?"

Tống Tức Đồng còn đang xem nước hoa, nhất thời bị hỏi, mặt không khỏi nghệt ra. Tống Bạch Dương hỏi cô tặng quà cho con gái?

"Oa, tặng cho người yêu sao?"

Tống Tức Đồng lập tức gạt phăng đống nước hoa mà mình đang thử sang một bên, mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Bạch Dương. Anh họ của cô từ hồi sơ trung tới giờ vẫn chưa hề kiếm được người yêu a. Vậy mà bây giờ đã tìm ra mùa xuân nhỏ cho mình rồi? Ai nha, tại sao lại không nói cho cô biết chứ?!

"Đại loại vậy."

Tống Bạch Dương ái ngại trả lời, tay gãi đầu. Chính là... sắp tới đến lượt sinh nhật Trương Kim Ngưu. Những năm trước đều mời cô đi ăn, năm nay muốn khác biệt một chút. Nhưng bản thân lại phát hiện ra không biết Trương Kim Ngưu muốn có món quà như thế nào. Nãy giờ đi qua thật nhiều cửa hiệu quần áo, cậu cũng đều dừng lại quan sát, nhưng đều cảm thấy không ưng ý. Thay bằng cứ ngu ngơ tìm kiếm như vậy chi bằng hỏi minh chứng sống?

Tống Tức Đồng ngẫm nghĩ. Người khác nhau tính cách giống nhau, chưa chắc sở thích đã tương đồng. Tống Bạch Dương hỏi cô như vậy cũng thật khó, cô vốn thích rất nhiều thứ.

"Hay là tặng trang sức? Nhẫn? Vòng tay? Dây chuyền? Đại loại vậy."

Tức Đồng đề cử ra những thứ mình có thể nghĩ ra. Dù sao đây cũng là mấy món đơn giản dùng làm quà tặng.

Tống Bạch Dương cân nhắc qua lời nói của Tức Đồng, cậu cũng quyết định theo cô đi vào một cửa hàng trang sức có tiếng. 

Mắt quét một vòng cửa hàng liền nhìn thấy một mảnh đá quý được đặt trong một hòm kính. Tống Bạch Dương suy nghĩ, hình như cậu đã tìm ra vật mong muốn rồi!

***

Buổi sáng cuối cùng của kì nghỉ Tết kéo dài, học sinh lớp ưu tiên của Mộc Mộc bỗng dưng xuất hiện tại trường.

Mao Bảo Bình kéo cửa lớp đi vào, bên trong đã đầy người, thiếu vắng không nhiều. Vẫn khung cảnh như thường lệ, người đọc sách, người nói chuyện, người chơi game. Thậm chí bọn họ còn đang tổ chức làm tóc tại lớp.

Sau một lúc, lớp ưu tiên của bọn họ cuối cùng cũng đã đến đủ. Giáo viên phụ trách vào lớp điểm danh, sau đó bắt đầu phổ biến.

"Sau hai tuần nữa Mộc Mộc tổ chức lễ chào xuân thường niên."

Một đám học sinh đang không tập trung, nghe giọng nói anh anh của giáo viên phụ trách cũng bắt đầu chú ý vào cô.

"Cho nên, mỗi lớp ưu tiên đều phải đóng góp tiết mục biểu diễn. Cho nên, mấy đứa tự lo liệu, hạn thời gian 2 tuần rất rõ ràng."

Giáo viên phụ trách của bọn họ vừa nói xong, cả lớp liền náo loạn, lớp học bỗng chốc ồn ào. Giáo viên phụ trách sẽ không tham gia vào những hoạt động phụ, tất cả đều phân phó lại cho lớp trưởng rồi rời khỏi lớp. Lớp trưởng vừa hay nghỉ học, chính là phân phó hết vào trong tay Mộc Viên Ma Kết.

Lớp bọn họ cũng chưa lập tức thảo luận, ngồi trò chuyện thêm một lúc rồi từng túm người lần lượt trở về.

"Sao thế?"

Hồ Thiên Bình đã đeo lên ba lô, để ý tới Mộc Viên Ma Kết vẫn ngồi tại chỗ, tay đan chặt vào nhau.

Mộc Viên Ma Kết muốn trả lời, lại không biết muốn trả lời như thế nào, vừa muốn nói bản thân không vui, lại cảm thấy cũng không đúng lắm, không biết hình dung ra sao.

"Cảm thấy có một chút mù mịt không rõ..."

"Lần đầu tiên điều hành mấy vụ văn nghệ thế này, cảm thấy không thể."

Hồ Thiên Bình nghe Ma Kết nói, cũng hiểu ra được phiền muộn của cô. Ma Kết từ trước tới giờ đều luôn tập trung học tập, mấy vụ quản lí văn nghệ thế này dường như không năm trong tầm tay của cô.

"Không cần lo. Song Ngư đối với việc này có hiểu biết, có thể lĩnh giáo cậu ấy."

"Ừ."

"Tốt lắm. Cậu không cần ôm đồm nhiều việc, việc gì có thể làm thì làm, không thể có thể tìm người giúp đỡ."

Hồ Thiên Bình ôn tồn nói, đem Ma Kết giữ ở trong ngực. 

"Chúng ta ở lớp học..."

Mộc Viên Ma Kết còn đang ngẩn ngơ, chẳng biết từ lúc nào đã bị ép lên trên bức tường cuối lớp.

"Đều không có ai."

Hồ Thiên Bình khẽ cười, tay đem eo cô kéo chặt tới bên mình.

Mộc Viên Ma Kết hai tay tính đẩy vai cậu ra, môi liền bị bao bọc. Ma Kết bị đè lên tường, cũng không có ý định tiếp tục đẩy cậu, thậm chí còn nắm lấy cổ áo khoác của Thiên Bình, cùng cậu hôn môi.

Mao Bảo Bình phát hiện bản thân mình quên đồ trong lớp học, vội vàng chạy lại muốn lấy đồ. Kết quả vừa bước vào tới cửa lớp đã thấy một màn này, quyết định âm thầm rời đi. Hồ Thiên Bình cũng thật có ý đồ đi, ở điểm mù của camera mà hôn môi...