[ 12 chòm sao] Lớp học bá đạo

Chương 5: Thầy chủ nhiệm

Sẵn tiện đây, tôi muốn xưng hô một cách trung thực nhất với bạn Mèo lai Sư Tử kia. Ê, ủa rồi bà định để tác phẩm đầu lòng của bà cho tui nuôi à??? Giờ tui biết làm cái gì với nó đây?!

* BẮT ĐẦU CHƯƠNG 5 *

Cả lớp vẫn cứ nhao nháo bàn về ông thầy chủ nhiệm, không hiểu sao ổng lại đi trễ thế không biết. Tầm 20' sau, thì cánh cửa mở ra một cái" Rầm", một thanh niên trạc tầm 25 tuổi hào hùng bước vào. Chắc có lẽ đó là thầy chủ nhiệm đặc biệt nhây của lớp Z. Thầy đập bàn rồi hớn hở, nhe răng ra để lộ hai chiếc răng nanh xinh xinh:" Chào mấy đứa, mấy đứa đến sớm quá vậy!"

Nghe ông thầy nói xong thì đứa nào đứa nấy đều hiện rõ vài vạch hắc tuyến trên trán. Còn mỗi Cự Giải vẫn giữ được bình tĩnh mà nở một nụ cười tỏa nắng... à không, phải nói là nụ cười đầy sát khí dành riêng cho ông thầy:" Sớm quá mà thầy nhỉ, thầy nhìn thấy đám cỏ sau lớp mình chứ?!", ông thầy vẫn ngớ người ra:" Ừ thì thầy thấy mà, sao thế?"

Cự Giải như hết chịu nổi bản mặt ngơ ngác như con nai của ông ta mà cầm chiếc ghế rồi phang thẳng về phía ổng, gằn giọng:" Đó là chỗ chôn của ông đấy! Phong. Xà. Phu!"

Xà Phu giật mình rồi cười nhẹ, nghiêng đầu qua một bên để chiếc ghế lao thẳng vào tường mà vỡ thành từng mảnh:" Thầy cũng rất vui khi biết mình có thể chết đấy!" Vừa dứt lời, Xà Phu liền nhảy lên bàn giáo viên. Bật lên cao, sau đó yên vị ngay vị trí ở đằng sau Cự Giải.

Cự Giải giật mình quay ra sau thì trúng viên đạn... phấn của Xà Phu mà ôm đầu la oai oái:" Thầy không nương tay được à!"

Xà Phu nhún vai:" Không được, lúc nãy nếu tôi không né thì em đã giết tôi rồi đấy!" Cự Giải bực dọc thủ thỉ:" Thầy giờ vẫn còn đứng ở đây là ghê gớm lắm rồi! Chưa chết được!"

Xà Phu bước lên bục giảng, ra hiệu cho tất cả học sinh về chỗ. Lướt mắt qua một lần cũng đủ hiểu, Xà Phu bắt chéo chân, ngồi lên bàn giáo viên như một tên đầu đàn. Nhẹ nói:" Tôi không muốn một vụ việc nào tương tự như vậy xảy ra nữa! Nếu muốn gây sự thì ra chỗ khác mà đánh với đấm, còn ở đây! Tôi. Cấm! Rõ chưa?"

Cả lớp im thin thít không ai nói gì, Xà Phu kiên nhẫn nhắc lại:" Tôi hỏi, đã rõ chưa!!!"

Lần này cũng chẳng có ai mở miệng, Thiên Yết tức giận cầm chiếc cặp với cái áo khoác đen đi ra ngoài. Thiên Bình cũng lo lắng rời chỗ chạy theo. Rồi tiếp tục đến lượt Sư Tử và Song Tử đang định đứng lên thì Xà Phu nheo mắt, như tỏa ra hàng ngàn sát khí vậy. Miệng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để người ta sợ đến run:" Ngồi xuống!"

Sư Tử và Song Tử không thể tự điều khiển cơ thể mà ngồi sụp xuống. Mồ hôi hột vẫn còn lấm tấm trên trán.

" Lớp trưởng! Điểm danh!" - Xà Phu vừa cất lời thì Ma Kết mới sực tỉnh ra. Giọng vẫn còn run run:" Đủ!"

" Hừm, Thiên Bình và Thiên Yết trốn tiết. Vi phạm kỉ luật, chép bản kiểm điểm!" - Xà Phu chỉ đáp lại như vậy rồi vào bài giảng của mình. Mọi người chẳng nói chẳng rằng vì sợ. Người có thể làm họ ngoan ngoãn như vậy. Suy cho cùng chỉ có Xà Phu...

Trên hành lang, có hai con người một trai một gái đang đi nhanh chân một cách bực tức. Thiên Yết mặt cứ hầm hầm nãy giờ, chẳng chú ý đến Thiên Bình đang chạy đuổi theo sau. Đuổi kịp được Thiên Yết, Thiên Bình ngay lập tức hỏi cậu có đau hay không rồi mới thở hồng hộc như xung quanh không có miếng khí Oxi nào vậy. Thiên Yết tạm liếc mắt đến cô bạn, sau đó chỉ đáp vỏn vẹn hai từ:" Chưa chết!"

Thiên Bình nghe như vậy thì cũng biết Thiên Yết không sao, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tia lo lắng vẫn còn, cô lại hỏi tiếp:" Có cần tớ dìu cậu đến nhà thuốc khám thử không? Eo cậu lỡ có gì thì nó sẽ..."

Chưa để Thiên Bình nói xong thì Thiên Yết cau có chặn miệng:" Đừng hỏi nữa, tớ lại không kìm được mà đánh cậu mất!" Thiên Bình nghe xong thì hơi buồn, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì Thiên Yết chính là không muốn đánh cô nên mới nói thế. Lập tức cô liền vui vẻ đi bên cạnh Thiên Yết.

Tiết thứ tư đã trôi với sự vắng mặt của Thiên Yết và Thiên Bình. Song Tử cùng Sư Tử cứ đứng ngồi không yên. Bài giảng của Xà Phu cũng chẳng nghe được gì nhiều. Hai người cứ lén dùng điện thoại để hỏi Thiên Bình xem ổn không. Mà hình như Thiên Bình không cầm điện thoại theo hay gì mà lại không trả lời. Con nhỏ này đúng thật rất biết làm người ta lo lắng đi.

Xà Phu chú ý đến đám học sinh ưu tú của mình rồi cười hiểm:" Thiên Bình à, em cũng rất biết làm cho người ta lo lắng thật đấy!" sau đó đập bàn thông báo:" Được rồi, có giảng nữa thì các em vẫn chẳng chú ý! Ai muốn đi tìm Thiên Bình với Thiên Yết thì đi đi, nhưng người còn lại thì ở đây nghe giảng bài cho kì kiểm tra sắp tới!"

Nãy giờ chỉ đợi mỗi câu nói này của Xà Phu, ngay tức khắc những thủ lĩnh toàn năng đều rời ghế. Ma Kết chỉ thuận theo ý của Xữ Nữ mà đi, chứ giờ thì cậu cũng chẳng còn quan tâm ai nữa.

* HẾT CHƯƠNG 5 *