|12 chòm sao||Đam mỹ||Bách hợp| Thiên hạ

Chương 1 : Ái nhân của Nguỵ đại tướng quân (1)

Nguỵ Minh chầm chậm bước đi trên con đường ồn ào. Hôm nay là lễ Thất tịch, cho nên mới có nhiều cặp nam nữ đi như thế. Hắn không hiểu rõ Thất tịch lắm, chỉ biết…ừm, người ta thả đèn rồi cầu ước nguyện...hay sao ấy? Hắn không mấy mặn mà với ngày này, thành ra không thèm quan tâm. Mặc dù đã có ái nhân. Nghĩ đến người đó, hắn không nhịn được nở nụ cười. Thực ra người đó, hắn cũng định giới thiệu cho người nhà, nhưng khổ nỗi đệ đệ hắn lại là một người không biết giữ mồm mép, mà nếu nói cho cha hắn, thì thể nào cha hắn cũng nói cho đệ đệ, mà nếu nói cho phụ thân thì phụ thân lại phun hết ra cho cha, nên thôi vậy. Nói thực chứ, Nguỵ Minh là một kẻ nói nhiều, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài hắn thì hắn giống như khá khó gần. Hơn nữa, lại là chuyện về ái nhân của hắn, hắn cũng có lúc sơ ý để lộ ra vài chi tiết. Ừm, chuyện về ái nhân, hắn giấu khá kĩ, chỉ có một vài người biết. Nói về chuyện này, hắn cũng thật mệt, kể từ khi đệ đệ biết hắn có ái nhân, thì chỉ cần hắn hơi thân thiết với người nào đó, thì liền lập tức đi điều tra. Hừm, thực may, hắn diễn đủ sâu, giấu đủ kĩ.

Trong lúc vô thức, hắn đã đến một trà lâu nho nhỏ. Nơi đây dường như không có sự náo nhiệt, ồn ào của ngoài kia. Nơi đây thập phần yên tĩnh, dường như đã ngăn cách với những âm thanh rộn rã ngoài kia. Lão bản là một người, hắn đoán, đã qua tứ tuần, nhưng lão bản này, hắn cứ có cảm giác quen quen không tả được. Nhưng hắn đè nén cảm giác đó xuống, gọi một chung trà.

Hắn vừa uống trà vừa nhìn ngắm từng đôi nam thanh nữ tú, hắn thích đứng ngoài cuộc xem, chứ không thích chen chân vào. Hắn muốn là một bức tranh toàn cảnh, chứ không đơn giản chỉ là những chi tiết.

-          Vị công tử này, ngài không đi thả đèn sao? - Lão bản hỏi hắn.

-          Không có ái nhân, không đi được. - Hắn cười cười, đáp.

Sao lại không chứ? Hắn thầm nghĩ. Câu này là giả đấy. Thực ra hắn muốn đùa một chút thôi.

Lão bản vẫn vẻ mặt tỉnh bơ, hỏi hắn:

-          Vị công tử này sao lại nói thế? Cho dù không có ái nhân, thì ngươi

vẫn có thể đi thả đèn mà.

-          Ta không thích náo nhiệt lắm. Hơn nữa đi một mình cũng không vui.

-          Thế sao? Vậy chắc công tử không ngại ta đi cùng chứ?

Lời này, là nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nguỵ Minh biết, nhưng hắn vẫn muốn trêu trọc một phen. Đúng là người đó mà, cho nên mới có cảm giác quen thuộc chứ. Hắn mỉm cười:

-          Đương nhiên là được, nhưng mà vai vế chúng ta chỉ sợ không thích hợp lắm.

Vừa dứt lời, hắn đã rơi vào một nụ hôn sâu triền miên. Thật mạnh bạo. Đến khi môi hắn đã sưng lên, người đó mới hài lòng buông ra. Trước khi buông còn hung hăng cắn lên môi hắn một cái. Rồi sau đó, vẫn dùng lớp da của một người trung niên, người đó lại ra chiều hoảng hốt lắm:

-          Ôi công tử, ta vô tình. Ta không cố ý, mong công tử tha lỗi.

Nhưng lời nói ra chẳng có ý hối cải nào.

Xem ra người đó đang muốn đùa giỡn hắn đây mà. Nguỵ Minh thầm cười, ngoài mặt vẫn làm bộ phóng khoáng:

-          Không sao không sao, ta không để ý. Đến mức ngươi phải làm như vậy, thì chắc dung mạo ta không đến nỗi nào. Hừm, có khi ta mà ra ngoài, chắc cũng có khối người thích.

Người đó khẽ cười, đó là điều hắn thích ở người đó. Người đó cho dù trong bụng có lửa giận ngút trời, thì vẫn biểu hiện ra ngoài là một nụ cười. Chính hắn nhiều lúc phân không rõ rốt cuộc người đó đang tức giận hay đang vui vẻ. Người đó nói:

-          Hoá ra công tử thiếu một ái nhân. Ha ha.

Nguỵ Minh thầm than, hỏng rồi, đùa quá mức rồi. Phải nhanh chóng cứu vãn tình thế. Cho nên, hắn nhẹ giọng:

-          Ừm, thực ra cũng không phải…Ta...

Đến giờ phút này, lời nói, từng câu từng chữ, lại đột nhiên bay biến. Hắn đối mặt với người đó, lại không biết nói gì cho phải. Thầm than, ngốc rồi, sao lại nói năng lung tung như thế. Không, đột nhiên hắn nhớ tới thoại bản, nghĩ một lời chân thành, dạt dào tình cảm nhất, nói:

-          Ta có ái nhân rồi. Đối với ta, người đó là quan trọng nhất. Trên đời này, ta đối với người đó chính là hết mực chung thuỷ, người đó có dung mạo rất tuyệt vời, cùng tài năng…ờm, thiên bẩm…ờm, ta rất rất yêu người đó…

Hắn suy nghĩ mãi  mới nhớ lại những câu từ đó, lão thiên a, biết thế ta đã chăm đọc thoại bản một chút. Bây giờ thì hay rồi, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi. A a a, liệu người đó có tức giận không?

-          Thế ư? Thế công tử đây sao lúc đầu bảo “không có ái nhân”? Công tử là người trong ngoài bất nhất sao?

Người đó còn nhấn mạnh “không có ái nhân”. Ôi, hắn quyết định vạch trần người đó, cứ tiếp tục như bây giờ thì hỏng bét.

Hắn mềm giọng xuống, nói:

-          Hà tất gì phải làm như thế? A Quân…

Người đó, vẫn cười, nhưng Nguỵ Minh cảm giác ba vạch hắc tuyến của hắn đã chảy đầy mặt, người đó nghiến răng mà nói:

-          Hửm? Không có ái nhân, Minh, ngươi đúng là giỏi lắm. Là ta quá dung túng ngươi rồi?

-          Đương nhiên không có, chỉ là đùa thôi mà, Quân…

-          Đùa? Lấy chuyện đó ra đùa, hửm…

Không thể để người đó tức giận thêm nữa, Nguỵ Minh nhanh trí nghĩ ra một ý:

-          A Quân, dù sao cũng đã đến Kinh thành rồi, thì chúng ta đi “hàn

huyên” một chút đi.

Người đó hiểu ý hắn, nhưng chưa có ý gì là muốn bỏ qua chuyện này. Thấy thế, hắn liền kéo tay người đi. Dù sao chuyện đã thế rồi, đâm lao thì phải theo lao, cùng lắm là người đó phạt hắn một chút. Nhưng hắn có

một chuyện không hiểu:

-          Quân, trà lâu này là…

-          Ta thuê.

Hừm, Quân của hắn xem ra vẫn biết tính toán. Được, không hổ là ái nhân của ta.

Đột ngột, hắn bị người đó bế lên, người đó triển khinh không bay lên. Khi người đó dừng lại, hắn thấy đây là cửa sau của Thanh Y phường(thanh lâu đoá). Đây là sản nghiệp của người đó ở Kinh thành. Cho nên, người đó cứ như vậy bế hắn lên lầu. Cho dù hôm nay là Thất tịch, nhưng Thanh Y phường vẫn rất đông đúc. Người đó không hổ là chủ nhân của nơi đây, một đường bế hắn đi thẳng không chút trở ngại nào.Vào phòng được chuẩn bị riêng cho người đó, người đó mới thả Nguỵ Minh xuống. Không hổ là chủ nhân nơi này, đến phòng riêng cũng xa hoa như thế. Nguỵ Minh chẳng nghĩ được từ nào có thể diễn tả được sự xa hoa, tinh tế của căn phòng này. Chỉ có một chữ ĐẸP!

-          Nhìn đủ chưa?

Người đó có vẻ không hài lòng. Biết sao được, hắn mới chỉ nghe người đó nhắc đến nơi này, chứ đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, đương nhiên là tò mò. Linh quang loé lên, hắn nghĩ ra một câu dỗ ngọt:

-          Căn phòng này ta nhìn đủ rồi, chỉ có ngươi là ta nhìn không chán. Ai bảo ngươi là mỹ nhân trong lòng ta.

Hắn lấy làm đắc ý lắm. Người đó mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng Nguỵ Minh vẫn thấy khoé miệng hắn hơi nhếch. Thành công rồi!

Nhưng hắn có một chuyện thắc mắc:

-          A Quân, ngươi đến Kinh thành làm gì?

-          Điều tra một số chuyện.

A Quân nói thế, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn mặc dù rất muốn hỏi A Quân, nhưng hắn thức thời không hỏi. Dù sao, A Quân cũng có bí mật của mình mà. Vì vậy, hắn chỉ nói:

-          Có cần ta giúp gì không?

-          Không cần đâu, dù sao chuyện này rất đơn giản, không cần ngươi phải để tâm.

-          Vậy sao A Quân không phái thuộc hạ đi điều tra?

-          Ta muốn gặp ngươi. Nhớ ngươi.

Hắn bị câu nói này của A Quân làm cho ngượng chín mặt.

-          Nhưng có người nào đó có vẻ không nhớ ta.

Nguỵ Minh cười hì hì, ôm người đó vào lòng, nói:

-          Đùa thôi mà, A Quân không cần phải để bụng đến như thế chứ…

-          Đương nhiên phải để bụng.

Người đó hừ lạnh.