Chương 28: Thị Uy!!
Thân ảnh to lớn loạng choạng không vững đứng dậy, không hiểu sao nàng lại thấy bộ đồ màu hồng mà Thất Thất đang mang nó ảo ảnh thành một màu trắng tinh khiết, nàng đang còn ngẩn người, bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn trong đầu thì thân ảnh đó như chưa hề nhìn thấy sự tồn tại của nàng, từ cửa sổ mà dùng kinh công phóng đi thật nhanh. Lúc đấy nàng mới thật sự bàng hoàng rồi chạy ruợt theo.
Một mùi hương ngọt ngập đến làm nàng mất tập trung. Vì hương cũng như người, nếu như thích mùi vị ngọt thì chắc chắn là nữ nhân, còn mùi thanh mát là nam nhân. Nhưng người đại công chúa có mùi hương ngọt thì không thể là sưu phụ được.
Nhưng cũng không đúng, Thanh Liêm đã từng nói, Lạc Khuynh chính là nữ, nhưng những lúc gần nàng thì chính là nam. Chẳng lẽ Lạc Khuynh có thể đổi giới tính hoặc là bằng một cách nào đó mà có thể qua mắt được các nàng. Chuyện này ngày càng đau đầu làm nàng thật sự khôn muons tiếp tục nghĩ.
Khinh công của người kia thật sự rất tốt, dù đã say nhưng tốc độ vẫn không hề giảm, Song Phi Yến vừa suy nghĩ vừa mải mê rượt theo, con đường người kia đi đúng là con đường lên núi nhưng đến nửa đường nàng lại dừng lại. Vì nàng biết nếu như nàng có đuổi theo thì vẫn không kịp, chỉ nên biết một chút thôi, còn lại hãy để thời gian trả lời.
Đứng giữ hàng vạn rừng cây,cảm nhận phương phướng, Song Phi Yến nhắm mắt lại cảm nhận tiếng gió thổi bay qua tóc nàng. Bỗng nhân mở mắt ra, thầm bảo: không ổn.
---------------------------------------Dải ngăn cách----------------------------
“Khấu kiến vương gia, thần chỉ phụng mệnh của hoàng hậu nương nương đến đón hoàng tử về, ngoài ra không có ý mạo phạm đến vương gia, mong ngài lượng thứ”
Song Vương Nam cùng Mẫu Đình Như lạnh lùng nhìn người mà hoàng hạu nương nương phái đến, cũng không thể không nói rằng những gì mà nữ nhi của hắn làm đều không có nguyên tắc nhưng vô lễ thì không.
Song Phi Yến lọt vào mắt xanh của đại công chúa, dù đấy là điều bình thường trong mắt của những người khác những riêng với hoàng thượng và hoàng hậu thì đấy là một điều rất là nguy hiểm. Một người là đứng trên vạn người, một người là sống trong cung đầy rẫy những âm mưu quỷ kế, dính vào hai người họ tất nhiên là không hay, nhưng ông không ngờ, Tiểu Mặc chỉ vì muốn ở cùng Song Phi Yến mà cũng gây ảnh hưởng đến hoàng hậu. Mọt hoàng tử mà hàng hậu không để vào mắt, luôn luôn để cac mama coi giữ thì nay lại được hoàng hậu đích thân để võ tướng đến tận Hi vương phủ mời về. Chứng tỏ Song Phi Yến nàng cũng gây hấn không hề nhẹ, và chắc hẳn những người xung quanhn nàng cũng không yên ổn.
Nghĩ đến đây Song Vương Nam cảm thấy sự an toàn của nữ nhi hắn đang gặp nguy hierm.
Tiểu Mặc thức dấc đã lâu, khi nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài hắn liền biêt là có chuyện, những chuyện này hắn không thể tránh được. Song Phi Yến đã nói rõ không phải là mẫu thân, người hắn tìm lâu nay bỗng chốc hóa hư không. Hắn không còn lí do gì bám víu lấy nàng, những biểu hắn tất nhiên đã đắc tội với hoàng thượng và thái hậu, những ngày tháng sau này cũng không đơn giản nữa. Nhưng sống chết đã định sẵn, những gì hắn làm hắn đành phải chịu. Thân ảnh nhỏ tự động rời xuống giường mở cửa rồi đi ra ngoài, một vài người lính cùng cung nhân đang ở trước mặt hắn,
Đại võ tướng thân cận của hoàng hậu thấy Tiểu Mặc đi ra ngoài, nét vui mừng hiện lên trên mặt, cúi đầu cung kính hướng hắn mà nói: “Tham kiến Thập Tam hoàng tử”
Tiểu Mặc giả vờ thần trí mơ hồ, nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt ngây thơ hỏi:” Người là ai? Sao đây có nhiều người như vậy”
“Hoàng hậu nương nương biết người đang chơi ở phủ quận chúa, nhưng trời cũng đã tối, vì lo cho sợ thân thể của hoàng tử bị nhiễm phong hàn nên đã đích thân sai thần đến đây để đón hoàng tử về”
“thật tốt quá, mẫu hậu lo cho Tiểu Mặc đương nhiên Tiểu Mặc phải về rồi, nhanh nhanh dẫn ta về” – khuôn mặt ngạc niên rồi dần tràn đầy sự vui vẻ, thân ản nhỏ nhắn dần đi thăng hướng đến đoàn người.
Vừa đi qua Song Vương Nam, ông dùng cánh tay lớn của mình duỗi thẳng ra để ngăn Tiểu Mặc. Tiểu Mặc đang đến bỗng thấy cánh tay to lớn chắn trước mặt mình, Hắn ngẩng đầu lên nhìn một các khó hiểu.
Song Vương Nam vẫn chưa hề nhìn hắn, ánh mắt gắt gao nhìn phía trước, cất giọng nói: “Tiểu Mặc chính về đây cùng nữ nhi của ta, nếu như hoàng hậu muốn mời hắn về thì cũng phải chờ nữ nhi của ta về đây đã rồi hẵng tính tiếp, khong biết đại nhân, ngươi nói có đúng không?”
Tên kia vừa nghe xong, liền nhíu mày khó chịu ra mặt, tính noi lại để làm mọi chuyện căng thẳng hơn thì Tiểu Mặc bỗng dưng lên tiếng, đưa bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay to của Song Vương Nam mà nói: “ Thúc Thúc, hay là để Tiểu Mặc đi về đi, mẫu hậu ở nhà rất lo lắng cho13, Tiểu Mặc không thể làm mẫu hậu buồn”
Nghe như vậy ông nhìn thân ảnh nhỏ dưới người mình, lộ ra tia khác thường.
“Hoàng tử đã nói như vậy, vương gia cần gì phải cố giữ người” – Trên mặt hắn lộ sự vui vẻ và kiêu hãnh. Song Vương Nam tham gia chiến trừng nhiều, ông ắt hẳn cũng phải thấy rõ. Người tản ra khí lạnh, nhìn vào đoàn người đối diện. Hắn tháp ông không có nói gì, cứ nghĩ là yếu thế nên liền nói tiếp:
“Hi vương gia đã không nể mặt hoàng hậu, thì cũng phải tôn trọng ý kiến của hoàng tử chứ, in vương gia để tại hạ đưa hoàng tử trở về”
Đây là sự uy hiếp trắng trợn, một câu nói đem thanh danh của Hi vương phủ hạ thấp đồng thời cưỡng bức ông giao người. lần này ông không thị uy thì chắc ai ai cũng nghĩ Hi Vương Phủ này là con mèo con.
Đột nhiên muốn lên tiếng nói thì có một giọng nói khá từ ngoài đi vào, giọng nói ngọt ngào nhưng ngôn từ lại rất sắc sảo. Chẳng ngai khác chính là Song Phi Yến . Thân ảnh nhẹ nhàng đi vào, trên mặt có nụ cười khó đoán:” Hay cho một câu tôn trọng ý kiến”
“Tham kiến quận chúa”
Song Phi Yến vừa đi vào cho đên skhi những người kia lên tiếng Song Phi Yến không them nhìn lấy một cái. Bất giác nàng nói: “ Tiểu Mặc, lại đây”
Vốn dĩ Tiểu Mặc khong nghe lời ai, nghe Song Phi Yến liền chạy đên bên cạnh nàng. Nàng hài lòng nghịch mái tóc óng mượt của hắn rồi nhẹ nhàng hỏi:” Tiểu Mặc muốn trở về ư?”
“Không muốn” – Tiểu Mặc nghe xong liên lắc đầu. Đúng vậy dù nàng không phải mẫu thân nhưng khi đối diện với nàng hắn luôn cảm thấy có một loại ma ị nào đó làm hắn tình nguyện nói thật.
“Các ngươi nghe thấy chưa, Thập Tam hoàng tử chính là không muốn về”
“Xin quận chúa thứ lỗi, nhưng đây là mệnh lệnh”
“Ta mặc kệ cái mệnh lệnh này là gì, của ai, hay đến từ đâu. Ta chỉ biết tù khi các ngươi đến đây, vào tận phủ quận chúa chính là không xem Hi vương phủ ra gì, chắc Hi vương gia ngươi cũng không hề để trong mắt đi. Một thống lĩnh vệ quân nho nhỏ mà có thái độ như thế thì ta càn gì phải quản cá ngươi”
Song Vương Nam khẽ nở nụ cười nhạt trên môi. Nữ nhi của hắn, chỉ được cái nói thẳng thật sự rất đáng yêu.
Bỗng nghe Song Phi Yến nói thế, mặt bông trắng bạch:” Xin quận chúa đừng hò ngôn loạn ngữ, tại hạ chỉ phụng mệnh hoàng hậu, phải hộ tống thập tam hoàng tử về an toàn”
“Không lẽ nơi này không an toàn” – Nàng hỏi lại
“Chuyện này….”
“Tiểu Mặc , đệ cảm thấy phủ quận chúa ta thế nà”
Tiểu Mặc phối hợp trả lời liền:” Rất an toàn”
“ tốt, không biết ngài đã nghe rõ chưa”- Nụ cười trên môi Song Phi Yến ngày càng đậm.
Nhất thời tên kia không biết nói gì, đứng nhìn nàn tính nói ra câu cuois cùng chính là cướp người thì Song Phi Yến bỗng nói thêm:” Về bẩm báo lại, ngày mai Song Phi Yến ta sẽ đích thân đưa hoàng tử nhập cung, bảo người không cần phải lo lắng”
“tại hạ e là không được”- Tên kia không muốn thỏa hiệp với nàng, vẫn cố chấp đứng đấy.
Vừa dứt câu Song Vương Nam nói:” Người đâu”
Rất nhiều ám vệ của Hi Vương phủ xuất hiện bao phủ cung quanh nơi này, Ai nấy cũng cần một thanh kiếm chỉ về đám người hoàng hậu phái tới. Vừa nói thì thân ảnh đã xuất hiện chứng tỏ võ công rất cao cường, đám người đấy cũng cảm nhận được điều đóa, nếu như hắn man động thì chỉ có chết trở về, hoàng hậu cũng không vì một đám người như hắn gây hiềm khích với Hi vương gia càng không tra rõ ngọn ngành.
Tiểu Mặc cảm nhận được chuẩn bị đánh nhau, hắn sợ hãi ôm chặt lấy chân của nàng, thân ảnh nhỏ bé run lên.
Đam thị vệ của hoàng hậu cũng lo lắng, hắn bỗng hừ lạnh một tiếng hướng Song Phi Yến nói:” Vậy mong sáng sớm ngày mai quận chúa hãy giữ lời nói của mình đưa Thập Tam hoàng tử tiến cang an toàn”
“Không tiễn” Sau câu nói của nàng hắn liền hừ lạnh rồi quay lung bỏ đi Song Phi Yến thu lại nụ cười lạnh lùng nhìn những người kia rời đi. Nàng hướng đến Song Vương Nam rồi nói:
“Phụ Thân, người cử thêm người thu dọn, ngày mai con vào cung cũng chuyển vào phủ đại công chúa”
“Nhanh như vậy?”
Song Phi Yên gật đầu tỏ ý không muốn nói thêm. Tuy nhiên hắn cũng hiểu ý không.
“Tiểu Mặc đẹ sợ không”
“sợ” – Tiểu Mặc trả lời liền. Song Phi Yến cười khẽ. Bấu hai cái má tròn trịa của Tiểu Mặc. Đúng là rất ngoan , nhanh như vậy đã học được tính thẳng thắn cua nàng rồi.