Chương 33: Tình cảm rất tốt!
Biết tin Song Phi Yến trở về, không hẹn hai vị ca ca anh tuấn cùng vợ chồng vương gia cùng toàn bộ người trong phủ đứng đại diện ra đón nàng trong niềm vui hân hoan, lâu lắm rồi ba đứa con của ông không hẹn mà gặp cùng một lúc như vậy. Khi Song Phi Yến đi thì hai đứa con của ông cũng xin đi, đại công tử từ bỏ chức thế tử để đi canh giữ biên cương cùng tướng quân, còn nhị công tử thích du ngoạn giang hồ, cùng con trưởng của Huyền Nguyệt gia đi khắp nơi, không ái gì là không biết, dù văn võ song toàn như vậy, hoàn hảo và chỉnh chu như vậy nhưng Hi Vương Phủ chưa có một ai muốn đả động vào ngôi vị hoàng đế, vì trong mõi ý thức con người đều biết, những bậc vương giả, đều hông phải là người…
Chỉ có mỗi quận cúa ỷ mình yêu căng ngạo mạn hay dùng địa vị của mình để ức hiếp người khác, nhưng cuối cùng rồi cũng chết, không phải sao?
Người sống lại là Song Phi Yến nàng, nàng thích cái tên này, dù sao cũng không cần đổi, khi về đến nhà, háo hức mở màn ra xem, nheo mắt lại nhìn đúng là ngoài Mẫu Đình Như và Song Vương Nam thì còn có thêm hai nam nhân xa lạ.
Nam nhân đứng gần đên vương gia thì mang bộ áo bào màu màu, làn da ngăm bởi vì thường xuyên phải ra chiến trường, nhìn dáng vẻ rất cơ bắp nhưng ngược lại có khuôn mặt rất non nớt, dịu dàng như lá rơi mùa thu, nếu như không nhìn kĩ thì người ta cứ nghĩ đây là một nam nhân thư sinh nho nhã.. Còn người đứng bên cạnh nữa, dáng vẻ có vẻ cợt nhả hơn nhưng quả thật rất là thú vị, hắn nhìn chỗ nào cũng có cái nhìn hứng thú, đôi mắt đen láy ánh tuyền rất có hồn, hầu như chỉ cần đứng gần hắn là cả người đã có một năng lượng tích cực.
Nàng thấy hai người tự tính toán, lục lọi trong trí nhớ, hai người này không thân cận nàng lắm, chỉ cưng chiều nàng đến khi nàng chơi thân với Liễu An Lam và bị Liễu An Lam mê hoặc. Hai người này cũng có nhiều lần khuyên nhủ nàng, nhưng nàng nghe như gió thoảng qua tai, càng nghe nàng càng ghét bọn họ, nói bọn họ không yêu thương mình nữa nên hai người cũng ngoảnh mặt làm ngơ với nàng. Khi nghe tin nàng chết đi sống lại, cũng chỉ gạp nàng một lần trước khi nàng lên núi, nhưng chỉ là lúc đó vì thù hận ăn trong lòng quá sâu, nó như một cái nỗi ám ảnh khiến nàng chưa thể đối mặt với thực tại nên nàng cũng không có bọc lộ cảm xúc gì nhiều với những người xung quanh,
Nghĩ lại Liễu An Lam quả thật rất độc ác, quận chúa đối với nàng ta tốt như thế, cái gì cũng nghe theo nàng ta ấy vậy mà nàng ta lại có thể ra tay tàn nhẫn giết hại. Chẳng trách khi Liễu Tiệp Dư được Thần Vu Phong yêu quý, Liễu An Lam mượn tay giết người rat ay thật tàn nhẫn, đến khi chết cũng không thể nhắm mắt.
Song Phi Yến boàng hoàng tỉnh dạy, nàng không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa, càng nghĩ càng nhấn chìm vào cảm xúc của bản thân, đây không phải là tác phong mà nàng đã rền luyện nhiều năm qua.
“ca ca” – Tiếng gọi rất ngọt ngào,kiệu của Song Phi Yến chưa đến nơi nàng đã vén rèm chạy ra ngoài, một thân áo màu đỏ nhanh ra ngoài chạy đến bên cạnh hai người, khuôn mặt giãn ra, đôi mắt công vút cười hòa ái.
Hai người thụ sủng nhược kinh, không hẹn đồng thời lùi một bước. Song Kinh Vũ khuôn mặt thân thiện nhưng lại nhìn nàng như thể một thứ lạ. Song Kinh Bá thì nheo mắt lại nhìn nàng như phòng bị với kẻ địch. Trong trí nhớ của bọn họ, đã nhiều năm rồi, bọn họ không có thân thiết như thế a.
“Ca ca, hai người không nhận ra muội sao?” Song Phi Yến giả vờ như nhận ra sự khác thường, nàng khựng lại vô hại nhìn hai người, bỏ mặc sự tồn tại của những người xung quanh, tạo cảm giác nàng rất vô độc.
Nhị công tử Song Kinh Vũ hoàn hồn bước lên lại, giả vờ ho, khuôn mặt lúng túng bảo: “Nhị ca biết, vẫn là Phi Yến mà”
Nghe thì bình thường nhưng có biết bao nhiêu là ẩn ý. Nàng cũng mặc kệ, không để tâm nhìn qua người bên cạnh, ủy khuất nói:
“Nhị ca đã nhớ ra ta, vậy tại sao đại ca lại không nhơ?” – Song Kinh Bá tính trả lời lại là: Không phải ta không nhớ thì nàng đã nhận ra được chân lí, bỗng a lên một tiếng:” Hay là tại vì Phi Yến xinh đẹ hơn trước nên ca không nhận ra?”
Nghe câu này liền thấy bất bình, Song Kinh Bá vì ở chiến trường nhiều năm nên chỉ có hành động chứ ít khi nói nên phản ứng nói của hắn khá chậm. chưa kịp nói thì bị Song Phi Yến cướp lời một lần nữa, nàng đưa tay vuốt cằm nhìn thẳng vào hắn nghiềm ngẫm bảo: “Nhưng đại ca đã xấu hơn xưa rất nhiều nhưng ta vẫn nhận ra mà”
Những người xung quanh không hẹn mà cũng che miệng cười, trong trí nhớ của nàng vị đại ca này rất là dịu dàng, nhưng hôm nay lại lạnh lùng như vậy, trêu một tí ắt sẽ vui. Song Kinh Vũ còn đang cảm thấy mình may mắn vì nhanh mồm nhanh miệng, đúng là lời đồn trong thiên hạ không sai. Ngàn vạn lần đừng nên đấu võ miệng với Song Phi Yến.
Song Kinh Bá nhìn nàng, nhanh tay rút kiếm bên hông ra hướng thẳng vào nàng, thân thủ nhanh nhẹn của Song Phi Yến nhẹ nhàng lếch qua, rút trong túi áo cái khăn gấm, ngay khi nhát kiếm chỉa vào người, chiếc khăn đấy nhẹ nhàng vòng qua thu gọn kiểm soát cây kiếm trong tay. Song Kinh Bá kinh ngạc nhìn đối phương, ánh mắt tìm tòi, giọng nói âm trầm hỏi: “Thân thủ không tồi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Song Phi Yến chỉnh sửa lại bộ dạng nghiêm túc, khác với sự trẻ con ban nãy thì đổi lại là một ánh mắt lạnh lùng, nàng mỉm cười một chút, nhìn thanh kiếm nói: “ Ca ca cũng thật hung mãnh, vậy người là ai?”
Song Vương Nam biết sẵn thực lực của Song Phi Yến nên không ra tay, nhưng Mẫu Đình Như vốn yếu ớt, thấy hai nhi tử của bà như thế, bà quả thật muốn lên giảng dạy hai đứa một trận. Nhưng nghe xong cuộc đối thoại, ai cũng ngẩn người, mỗi lần nghe Song Phi Yến nói chuyện là lại nghe một đạo lí như một vị có nhân nào đó muốn gửi gắm.
Song Phi Yến trong ý thức mọi người từ trước đều không có võ, nhưng chỉ vì thân thủ nhanh nhẹn liền nghĩ nàng không phải là Song Phi Yến . Song Kinh Bá ngày trước rất dịu dàng, hiện tại trở nên hung mãnh, như vậy có phải hay không đây không phải là ca ca của nàng nữa?
Hai người đồng thời thu lại vũ khí, chiếc khăn lại được giấu trong tay áo, thanh kiếm trở lại vị trí ban đầu. Song Kinh Bá cúi đầu chắp tay hướng nàng nói: “Xin lỗi”
Song Phi Yến nhìn, môi mỉm cười càng đậm, không trêu hai vị ca ca nữa, sau này nàng còn có việc để nhờ. Thoắt cái nàng đã hướng Mẫu Đình Như làm nũng, quả thật nàng rất nhớ người mẹ này.
“Mẫu thân, nữ nhi nhớ người chết mất”
Lao vào vòng tay của Mẫu Đình Như một cách tự nhiên, Mẫu Đình Như cũng giữ lấy nàng, khuôn mặt dịu dàng nhìn nàng, khẽ đánh vào tay một cái trách mắng: “Con đấy, lớn rồi mà như hài tử”
“Không phải là vì nữ nhi nhớ mẫu thân sao? Những lúc nữ nhi ở phủ đại công chúa quả thật rất cô đơn a~~”
Nhân gian đồn Song Phi Yến nàng chịu cực khổ, nhưng nhìn khuôn mặt hồng haò của nàng, y phục đỏ rực, khuôn mặt hỉ nộ ái ố vô định, như vậy được coi là chịu cực sao?
Song Kinh Vũ đứng quan sát nàng này giờ, quả thật vừa về có một quả muội muội như vậy làm hắn rất hứng thú. Tiến lên bảo: “Lâu lắm rồi mới được đoàn tụ như vậy, mẫu thân, muội muội, chúng ta đi vào thôi, mặt trời cũng lên cao lắm rồi, tránh để bị nắng”
“Đúng vậy, đi thôi” – Song Vương Nam im lặng nãy giờ mới lên tiếng, ánh mắt hiện kên tia ôn nhu khó thấy, đi vào trước để những hạ nhân trong phủ thấy thế để theo đi vào sau.
Bữa tiệc của gia đình cũng rất đơn giản, trong bàn chỉ có ba người ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, trên bàn có đúng mười ba món nhưng đều là sơn hào hải vị. dẫu vậy đồ ăn nó cũng không thể thay đổi được tâm trạng của từng người. Mẫu Đình Như hỏi han nàng về cuộc sống trong cung, nàng cũng bịa chuyện ra để đối đáp, xem như từng câu nói của nàng chặt chẽ đến nỗi chính nàng cũng không thể tìm ra được sơ hở.
Song Kinh Vũ ham vui, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện:” Đúng là đi mấy năm Yến nhi cũng khác hẳn, đến caca cũng không thể nghĩ có nhiều chuyện xảy ra với muội như thế”
Song Phi Yến cũng đáp lại: “Thời gian cũng đã tính là mấy năm, vạn vật còn thay đổi huống gì là con người”
“Đúng vậy, vậy muội nay còn qua lại vợi Nhị tiểu thư Liễu gia nữa không?”
Song Kinh Vũ vừa hỏi câu này tất cả mọi người đều nhìn hắn, ngay cả Song Vương Nam và Song Kinh Bá cũng nhìn hắn một cách quái dị làm hắn cảm thấy mình đã có một cái lỗi gì đó thật sự rất lớn.
Song Phi Yến mỉm cười trả lời giải vây: “Liễu Gia cùng muội từ khi nào có quan hệ tốt như vậy? Đến nhị tiểu thư Liễu Gia ta còn không biết”
Một lời nói dối trắng trợn nhưng đều làm thỏa mãn sự lo ngại trong lòng mọi người. Biết thì sao không biết thì sao, cuối cùng cũng phủi mông chạy lấy người thôi.
Song Kinh Vũ cũng đáp lại:” Hảo, như vậy rất tốt, nhưng mà sao muội lại thích mặc y phục đỏ vậy?”
Song Phi Yến nhìn hắn đầy thú vị, một nam nhân chân thật, biết đánh vào tâm lí của đối phương nhất, nhưng hỏi nàng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu nàng không nhanh mồm nhanh miệng thì mọi bí mật của nàng không phải đều bị bại lộ hay sao?
Song Phi Yến mỉm cười càng đậm: “Chính là muội đang chờ hỉ sự của nhị can ha, huynh đã từng này tuổi còn không thể kiếm cho phụ mẫu một cô con dây, làm thân muội muội đây thật sự lo lắng thay”
Đôi môi Song Kinh Vũ cứng ngắt không trả lời được, biết là cái lí do đấy vô cùng không hợp lí ấy vậy mà hắn không thể đáp trả dược, hắn đi nhiều năm cũng chủ yếu trốn tránh hôn sự, không thích thành thân chỉ thích ngao du sơn thủy, giờ hắn về nàng lại nhắc đến, không phải lại kéo hắn vào mớ rắc rối hay sao? Nghĩ đến đây bỗng toàn thân nổi da gà,, đúng là hắn đã chọc nhầm người rồi…. ngàn vạn lần nên tin vào lười giang hồ đồn chứ không nên tin tưởng vào sự ngây thơ và thuần khiết trước mắt này…