hương 52: Sự thật về cái chết của nàng
Màn đêm dần buông xuống, một mảnh tĩnh lặng bao phủ khắp nơi. Chỉ có tiếng sột soạt của hàng cây. Không khí xung quanh đây đã ảm đạm nay trong căn phòng nhỏ của Song Phi Yến không có chút đèn dầu nào càng trở nên âm u và lạnh lẽo hơn.
Nàng khẽ nâng cái gối lên, ở dưới có một tờ giấy bằng da. Đó không là gì khác chính là khế ước mà Liễu Thương Trượng cần tìm. Nàng để tờ khế ước ở trong phòng này là có hai lý do, đây là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, có đánh chết ông ông cũng không thể ngờ được là khế ước ông cất công tìm kiếm lại ở trong phòng nữ nhi quá cố của mình. Lý do thứ hai ....
"Tam phu nhân, xin người đi về cho, lão gia căn dặn không có ai được phép lại gần"
"Không, ta cần gặp Tiệp Dư, ta nhất định phải gặp Tiệp Dư, cho ta vào, bằng không ta giết chết mấy người"
"Thưa phu nhân, thực không thể" A Trúc đứng ra ngăn lại, khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt gắt gao nhìn về phía Tam phu nhân, quyết không nhường nhịn. Thanh kiếm sắc lạnh đưa ra, như thể chỉ cần tam phu nhân không an phận, A Trúc sẽ giết không ta.
"Ta là tam phu nhân của Liễu Gia, trong bụng ta còn có hài tử, ngươi dám làm gì ta?"- Nàng thấy thanh kiếm đưa ra trước mặt, khuôn mặt lo sợ lẫn tức giận, nàng ta chỉ là một nô tì nho nhỏ dám uy hiếp tính mạng của nàng.Nhưng nàng quả thật đã xem thường A Trúc, nàng lạnh giọng nói:
"Giữa sự an toàn của chủ nhân và tính mạng của ngài, ta nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân"
Nghe vậy Song Phi Yến ở trong dùng nội lực nghe thấy, đôi môi cong lên một đường cong khó thấy. Lão già Liễu Thương Trượng thật may mắn khi có một nô tì trung thành như vậy. Nàng biết là lão hồ ly kia rất ác độc, nhưng không ngờ ác độc đến mức có thể nhẫn tâm giết thê phụ và nhi tử của mình như vậy, không thể trách được ngày xưa cái chết của nàng lại nhẹ nhàng như thế. Nhưng nàng quả thật rất hứng thú, muốn nghe từ chính miệng bà ta vì sao gọi nàng là Tiệp Dư. Không lẽ đôi mắt của bà ta có thể thấy được linh hồn?
Ngày xưa nàng ở đây, nếu nói về độ thân cận thì nàng chỉ có đại phu nhân, còn hai nữ nhân trong nhà nàng chưa bao giờ chú ý đến. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy quả thực có chút gì đó thú vị.
"Cạch" Tiếng mở cửa đi ra, Phi Yến đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng nói:
"Không biết tam phu nhân muốn tìm ta có việc gì?"
Không ngại có A Trúc ở đây, bà ta như có gì đó không ổn định, lập tức quỳ xuống, một tay ôm bụng, một tay đến kéo vạt áo của Phi Yến, ngẩng đầu lên đầy vẻ thành khẩn:
" Tiệp Dư, cứu ta, xin ngươi hãy cứu lấy con ta"
Bởi vì hai người thân cận như vậy nên A Trúc chuẩn bị đứng ra ngăn cản, nhưng động tác cô cứng lại tại vì nghe được câu nói của bà, ánh mắt liện lên tia ngạc nhiên hiếm thấy, nhìn qua quận chúa, sao bà ta lại gọi nàng là Song Phi Yến. Tam phu nhân bình thường đã không ổn định về tâm trí nên những gì bà nói đều bị các hạ nhân để ngoài tai, nhưng lần này nội dung nói của bà là có chủ ý chứ không phải là tự ý muốn nói, ngay từ đầu bà đã khăng khăng gọi nàng là đại tiểu thư, điều này thật khiến người ta không thể không suy nghĩ.
Song Phi Yến nhìn vào bụng của bà, thấy nó hơi nhô lên một chút, đoán chắc đứa trẻ này chỉ có được ba tháng. Lại cảm nhận mạch đập đoán khả năng là nữ nhi. Liễu Gia chỉ có Liễu An Lam là nữ nhi duy nhất, giờ sinh thêm cho ông ta một nữ nhi nữa há phải là rát vui hay sao? Bây giờ tam phu nhân đến cầu xin nàng bảo vệ đứa bé, rốt cuộc là có ý gì?
Nàng rất ghét người khác động vào người nàng, khi tam phu nhân nắm vạt áo của nàng như vậy, Phi Yến khẽ lùi một bước tránh né, nàng hỏi lại:
"Thật xin lỗi, ta là Quận chúa, không phải là Liễu Tiệp Dư, bà nhận nhầm người rồi"
"Không, ta trước giờ chưa bao giờ nhận nhầm, ta biết người hận Liễu Gia, như ta và ngươi chưa bao giờ có thù oán, ta chỉ cầu xin ngươi, mong người hãy cứu lấy con ta"
Tam phu nhân lắc đầu lia lịa, hai hàng nước mắt chực rơi xuống, nhìn bà bây giờ thống khổ thật sự. Nhìn qua dáng vẻ thống khổ này nàng nhớ ngày trước nàng cũng vậy. Xưa làm đại tiểu thư cao cao tại thượng, được mọi người cưng chiều yêu thương hết mực, rồi đến ngày cận kề cái chết, nàng cũng thống khổ như thế này để cầu xin từng người cứu lấy nàng, nhưng rồi một Liễu Gia không có tình người khiến nàng đau đớn đến chết...
Nghĩ đến đây, nàng lại có một chút thương cảm với tam phu nhân, nhưng A Trúc thì không như vậy, dù nàng không biết ẩn tình là gì nhưng nàng biết được không để hai người ở chung với nhau lâu. Nàng đưa thanh kiếm ra, mặt lạnh như băng:
"Quận chúa, xin người đi vào trong, bằng không tại hạ sẽ không khách khí"
Song Phi Yến không nhanh không chậm nhìn qua. Đôi môi hơi nhếch lên một nụ cười , mắt hơi híp lại, thân thủ linh hoạt đưa tay ra sau gáy điểm huyệt. A Trúc bị điểm huyệt yếu, người đứng yên bất động, miệng cũng không thể nói, trên trán chảy những giọt mồ hôi, mắt đỏ rực lên trừng mắt nhìn nàng. Phi Yến nhìn qua, đối diện với ánh mắt ấy, khẽ nói nhỏ:
"Song Phi Yến ta ghét nhất là bị uy hiếp"
A Trúc không phục nhìn nàng, ánh mắt thập phần ngạc nhiên, trong lòng thầm nói: quận chúa, ngươi có võ công. Như hiểu được ý nàng, Song Phi Yến khẽ nghiêng đầu vào tai nàng nói:
'"Ta không những có võ công, mà võ công ta rất cao nữa là đằng khác, đủ để giết ngươi mà không để những tên ám vệ xung quanh biết được"
Nghe nàng nói xong, đứng nhìn những ám vệ xung quanh không hề biết gì, vẫn tư thế tập kích như cũ, Song Phi Yến thuận lợi đỡ tam phu nhân dậy đi vào trong mà nàng thì không thể làm được gì. Trong lòng liền biết, ván cờ này, Liễu Gia thua rồi.
Trong phòng, không hẹn mà gặp một thân ảnh màu trắng không biết từ khi nào đã ngồi trên giường, nàng không thấy lạ lắm vì sự xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện của hắn, nhưng nay là có thêm người lạ nữa, sợ rằng không thuận tiện để trao đổi cho lắm. Song Phi Yến cố gắng lạnh giọng nói:
"Sư phụ, người nên đi tránh đi chỗ khác một thời gian, đợi ta làm việc với bà ta xong ta sẽ làm việc với người"
Đôi mắt của hắn hiện lên tia buồn bã, cười khổ nói:
"Mới hai ngày không gặp mà nàng đã hất hủi ta rồi sao?"
Âm thanh này nghe thật thê lương biết bao. Song Phi Yến dù có muốn đến gần hắn đi chăng nữa, nhưng cũng phải xong việc đã rồi mới xong chứ, không thể lấy việc công ra làm việc tư như vậy được. Song Phi Yến khẽ ho nhẹ:
"Việc của nữ nhân, sư phụ không nên biết thì tốt hơn"
Nghe câu tránh né của nàng, hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại, gương mặt thoáng qua vẻ không can tâm:
"Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, nàng có bí mật muốn giấu ta ư? Hay là Phi Yến...muốn hồng hạnh xuất tường"
Nghĩ đến đến đây thân ảnh màu trắng lao đến nàng, võ công của hắn cao hơn nàng một bậc khiến nàng không thể kịp phòng ngự mà rơi vào bàn tay của hắn.
Lạc Khuynh chưa bao giờ e ngại người ngoài mà làm những hành động thân mật với nàng, mà hắn còn muốn làm như vậy để cho cả thế giới đều biết nàng là của hắn, và thuộc quyền sở hữu của hắn. Bàn tay to lớn khẽ vòng qua eo nàng rồi dần dần siết chặt lại, hai hàng mũi cao chạm vào nhau, mặt đối mặt, hơi thở của hắn phả nhẹ vào mặt nàng, ám muội nói:
"Nếu nàng có ý nghĩ vậy thì hãy từ bỏ đi, hậu quả sẽ không tốt đâu"
"Khụ khụ" Song Phi Yến ho sặc sụa rồi liều mạng đẩy hắn ra. Lười giải thích, rồi nói nhỏ:
"Được được, người cứ ngồi qua bên này, ta và tam phu nhân có việc cần bàn, chỉ cần xong việc ta liền qua với người "
Nghe âm thanh nhu thuận như vậy, lòng Lạc Khuynh hơi mềm lại một chút, mỉm cười dịu dàng, đưa tay chạm vào cái mũi nhỏ của nàng, ánh mắt thập phần ôn nhu:
"Được"
Tam phu nhân dù điên điên dại dại nhưng vẫn là người hiểu ý, thấy hai người như vậy bà ta chỉ biết ngồi nhìn rồi ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Cả cuộc đời bà, ngoại trừ cái ngày được gả vào Liễu Gia, trước niềm hãnh diện của song thân, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người thì cái gọi là tình cảm bà chưa bao giờ được có, vừa vào Liễu Gia đã bị đại phu nhân ép uống canh tuyệt tôn, chưa kể sự sủng hạnh của lão gia chỉ có trên giường chiếu, còn ở ngoài ánh mắt của ông ta chưa bao giờ liếc nhìn đến bà một cái.
Song Phi Yến quay lại, nhìn bà rồi nói:
"Tam phu nhân, mời ngồi, thời gian không còn nhiều, bà muốn nói gì thì nói nhanh đi"
Nàng dù vậy nhưng bản chất chưa bao giờ kiêu ngạo, nhẹ nhàng ngồi trên ghế, trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh trăng len lỏi chiếu vào rọi trên mặt bàn làm ánh sáng hắt lên. Lạc Khuynh không rời đi mà ngồi cạnh bên nàng, bàn tay hắn nắm tay nàng thật chặt, rồi khi nàng định rút lại thì sức lực nàng lại không thể chống lại sức lực của hắn. Đành để yên rồi khẽ trừng hắn một cái, ám chỉ hắn ngồi yên.
Lạc Khuynh vô tư tránh né ánh mắt cảnh cáo của nàng, nhìn thẳng vào Tam phu nhân dò xét.
" Tiệp Dư, ta biết là người đã chết rất khổ sở, nhưng ta thực không thể chống lại bọn họ"
"Ta biết, với người như phu nhân vốn dĩ không có tiếng nói ở Liễu Gia, chưa kể ngày chết của ta, nếu ngươi theo ta ngươi sẽ chết, còn không theo ta, thì ta sẽ ghét bỏ ngươi. Với người như phu nhân thà bị người ta ghét bỏ chứ không thể chết, đúng chứ? Nhưng ta thật thắc mắc, vì sao ngươi lại biết ta là Tiệp Dư?"
Lạc Khuynh là người ngạc nhiên đầu tiên, không thể tin được chuyện này ngoài hắn ra bà ta cũng là người biết, mà biết một cách rất rõ ràng, quả là khiến người ta phải phòng bị.
Tam phu nhân cười khổ:
" Ngươi là Tiệp Dư, rõ ràng ngươi là Tiệp Dư, đâu có khác biệt chỗ nào? Ta chỉ cảm thấy thắc mắc vì sao ngươi chết rồi lại được lên làm quận chúa"
"Ta rất thông minh nha, ta biết ngươi là người trong nhà, vì ghét bỏ chúng ta nên mới không muốn ở trong nhà nữa, nhưng giờ ngươi đã trở về rồi, ta không muốn hài tử của ta sẽ bị chết như ngươi"
Phu nhân nói câu khó câu không, thực khiến người ta khó hiểu. Nhưng qua lời nói của bà, nàng biết dưới ánh mắt của bà, bà có thể thấy được nàng chính là nàng chứ không phải là thân xác của quận chúa Song Phi Yến, điều này không nằm ngoài khả năng bà có thể thấy được linh hồn, và xác nhận được người đó là ai. Chỉ tiếc thần trí của bà lúc tỉnh táo, lúc điên điên dại dại, đúng là đáng tiếc.
"Chết như ta?"
"Tiệp Dư, ta biết ngươi hận Liễu Gia, nhưng ngươi chết có thể sống lại, còn con của ta, sau này chết, ta biết nó không thể sống lại được nữa"
Lạc Khuynh trầm mặc nãy giờ, lạnh lùng lên tiếng:
" Sao ngươi biết là nó không thể sống lại?"
"Ta biết, ta biết hết, bí mật của lão phu nhân, ta biết" - Nói đến đây dương mặt bà bắt đầu dại đi, Phi Yến trẫn tĩnh bà, nói:
"Bình tĩnh lại, nếu ngươi nói bí mật của Lão Phu Nhân, ta sẽ cứu nhi tử của ngươi"
Bí mật của lão phu nhân, nàng gọi là nội tổ phụ, chính là điều mà nàng muốn biết nhất, những gì bất thường trong Liễu Gia, nàng đều phải tìm hiểu cho kỹ, chứ không thể để cho cái chết của nàng trở thành một chuyện bí ẩn như vậy được.
Tam phu nhân nghe nàng nói như vậy, gương mặt hiện lên tia hi vọng lẫn vui mừng, bà gấp gáp nói:
"Trong khu đất dưới gối của lão phu nhân có một lá bùa, lá bùa này có tác dụng trong vòng bảy đời. Nó sẽ giúp giữ nhan sắc và trẻ hóa da thịt của những ai sử dụng nó, giữ được tuổi thọ, không tính là trường sinh bất lão nhưng sẽ sống được đến bảy trăm tuổi mà vẫn giữ được nhan sắc. Nhưng để luyện bùa này, một đời của Liễu Gia phải cống hiến ít nhất là một nữ nhi trên dưới mười tuổi, trừ những người được hoàng gia để ý, những nữ nhi này sẽ bị bà ta giết sạch. Sau đó lấy bùa ngâm trong dòng máu thuần túy ấy, sức mạnh của lá bùa sẽ phát huy tác dụng"
"Liễu An Lam nay là người của hoàng gia, bà ta không thể đụng đến nàng, nhưng hài tử của ta, nó sẽ được sinh ra nhưng đến năm mười tuổi là sẽ bị mấy người ác độc đó giết chết, ta không thể để nó gặp nguy hiểm được, xin người, ta chỉ có mình nó là tình thân, hãy giúp ta cứu nó"
Gương mặt Song Phi Yến không chút huyết sắc, con người cảm thấy thật lạnh. Hóa ra, hóa ra đây là lí do vì sao tất cả đều muốn giết nàng...