Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường
1.
Lúc tiên sinh về nhà, tôi đang nấu mì
Tiếng cửa gõ vang, tim tôi cũng vang.
Thật ra vốn tiên sinh nói hôm nay không về, nhưng tôi nấu đại một bữa cơm xong tiên sinh lại bảo ngài ấy sẽ về, nên tôi đành phải lấy cà chua còn dư và trứng gà trong tủ lạnh để nấu cho ngài ấy bát mì cà chua kèm thịt và trứng, cơ mà ngài ấy sẽ không thích đâu.
Tiếng bước ngày càng vội.
Đó giờ cũng có sốt ruột như vậy đâu, ngài ấy đói bụng sao? Lòng chợt hoảng, lúc bỏ mì vào nồi làm nước mì bắn ra, khiến ngón tay tôi bị phỏng.
Tiếng chân dừng ở cửa.
Tôi quay đầu lại, hơi chói, không nhìn rõ vẻ mặt của tiên sinh cho lắm.
Tôi thử gọi:
“Tiên sinh?”
Tiên sinh bỗng bước tới, sau đó quỳ dưới chân tôi, ôm lấy đầu gối tôi, người ngài ấy run run, hệt như một chú chó điên lên cơn dại.
Tôi ngạc nhiên, nhưng không lùi về sau…sợ làm bẩn quần áo ngài ấy.
Ngài ôm chặt đầu gối tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ướt thấm trên quần mình, truyền tới làn da tôi.
Tiên sinh khóc ư?
Tôi khó tin, khom lưng, toan chạm vào ngài, nhưng lại thấy gương mặt đầy nước mắt đó. Ngài ấy ôm tôi, tựa tìm được kho báu đã đánh mất, như mê muội mà ngửi mùi hương vương trên quần tôi.
Ngài ấy vuốt ve đôi chân tôi cách một lớp quần, nghẹn ngào khóc, nức nở nói:
“Vợ ơi…vợ ơi…”
Ngài ấy khóc đến là đau lòng, tôi cũng có chút buồn thương.
Tôi không biết ngài ấy định làm gì, nhưng tôi lại âu sầu bởi sự bi thương của ngài.
Tôi thử đỡ tay ngài lên, bởi vì ngài ấy nặng hơn tôi nên tôi đành phải ngồi bệt xuống, ôm lấy chú chó to xác này, nhẹ nhàng vỗ lưng ngài, dỗ ngài ấy:
“Đừng khóc, ngoan nào, em ở đây mà.”
Giọng ngài ấy tuy mơ màng nhưng lại bám người, vẻ từ tính trong dĩ vãng giờ đây có chút nũng nịu:
“Là vợ sao, em về rồi, tôi nghe lời mà, em đừng đi có được không, lỗi của tôi hết, tôi không bao giờ bắt nạt em, làm em đau nữa…”
Tôi thử hôn lên gương mặt đỏ bừng vì khóc kia, sau đó nhẹ nhàng xoa môi ngài ấy, lấp đi sự nghẹn ngào kia, ngài ấy cũng vui mừng khôn xiết mà hôn tôi. Tuy không biết ngài ấy đã gặp phải chuyện gì, mà lại từ vẻ lạnh lùng trong quá khứ, thành vẻ ngây ngốc như hiện tại, nhưng tôi lại mềm lòng.
Tôi nói với ngài, đúng rồi, em là vợ ngài mà, không chạy, cũng không rời bỏ ngài đâu.
Bấy giờ ngài mới ngừng khóc, mệt mỏi rồi lại không muốn cách xa, tựa đầu trên vai tôi, giọng nhỏ dần:
“Tôi yêu em…vợ ơi…Hứa Nguyện.”
Tôi ngẩn người.
Sự vui mừng và chua xót lan tỏa trong lồng ngực.
Tôi luôn khát khao, lời thổ lộ đến người ấy.
Dẫu tôi không biết, sau khi ngài ấy tỉnh lại liệu có quên mất hay không, nhưng đó cũng đủ để trở thành khoảnh khắc trân quý suốt quãng đời còn lại của tôi.
Tôi sờ lên tóc mái ươn ướt, cảm nhận hơi thở của ngài ấy.
Thở hắt một hơi, ánh mắt dịu dàng lại kiên định.
“Em cũng yêu ngài.”
Mì đã nhão, nước cũng cạn, nhưng tiên sinh lại lưu luyến không buông tôi ra, tôi cũng không nỡ buông ngài ấy.
2.
Tạ Thời Vũ xốc lại tinh thần, hắn nhận ra mình đang đứng tại ngã tư đường.
Rõ ràng hắn đã uống thuốc ngủ để đi tìm Hứa Nguyện rồi, giờ không biết mình đang ở nơi nào.
Tuy nơi này quen thuộc tới đáng sợ.
Mình đã chết rồi sao?
Có cơn gió thổi lướt qua góc áo.
Chết rồi cũng không thể gặp lại Hứa Nguyện sao?
Hắn chợt hận thế giới này. Hắn nương theo ký ức, trở về căn biệt thự mà hắn sống trong ba năm kia, đầu cân nhắc việc tự sát, nhưng khi mở khóa cửa, nghe thấy tiếng nước sôi cùng với tiếng ngâm nga.
Là âm thanh mà hắn nhớ nhung tha thiết trong ba năm đó.
Hắn khó tin, tay run run.
Hắn nhìn xung quanh nhà…không có gì thay đổi hết, nhưng này không thể nói lên được điều gì, sau khi Hứa Nguyện mất, hắn cũng tự lừa gạt bản thân, trang trí căn nhà hệt như khi Hứa Nguyện còn sống.
Hắn thay đôi dép lê, tiếng bước chân vang lên “cộp cộp”.
Hắn không dám nghĩ, bởi sợ đây chỉ là suy đoán của hắn.
Cho đến khi thấy người ấy.
Cậu đứng trong căn bếp, nắng mai ánh lên vành tóc cậu, dường như cậu đang nấu cơm, nghe thấy giọng Tạ Thời Vũ, cậu hơi hoảng loạn ngoảnh đầu, thử gọi một tiếng:
“Tiên sinh?”
Thời gian tựa như đọng lại ở khoảnh khắc ấy.
Ánh sáng cũng ngưng lại, hắt lên người bọn họ.
Hắn động bước, sau đó quỳ sụp dưới chân chàng trai nọ, như một con chó tìm lại được chủ nhân của mình, ôm lấy đầu gối cậu.
Đừng đi, không được đi, xin em, vợ ơi vợ ơi vợ ơi, tôi nhớ em lắm, dẫu em đã mất thì cũng xin em, hãy vì tôi mà dừng lại trong chốc lát thôi.
Tạ Thời Vũ khóc lóc gọi vợ ơi, không để ý hình tượng mà dựa lên người cậu, song còn hít hà mùi hương trên người cậu. Tình dục và tình yêu khiến đầu óc hắn rỗng tuếch.
Hắn sắp điên rồi, vui phát điên mà cũng sợ phát điên.
Hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ, rồi lại thấy mơ cũng tốt.
Hắn rất nhớ Hứa Nguyện. Vợ của hắn, không phải là tro cốt lạnh băng mà là một con người đang sống sờ sờ đấy.
Cậu ấy chưa chết, vẫn hô hấp, còn lo lắng mà nhìn hắn, trong mắt còn chan chứa tình yêu với hắn.
Độ ấm ấm áp dịu dàng ấy.
Hắn cầu xin cậu đừng rời đi. Rồi lại cảm thấy mình có thể vì vậy mà chết một trăm lần, ngàn lần, triệu lần.
Vùi trong vòng tay ấm áp của cậu, hắn không kiềm được cơn buồn ngủ.
Không, không muốn ngủ, vẫn muốn nhìn em ấy….
Tạ Thời Vũ nắm góc áo Hứa Nguyện rồi nhắm mắt lại, gắng gượng nói mấy chữ:
“Tôi yêu em…Vợ ơi….Hứa Nguyện…”
Em có nghe thấy chăng?
Tôi yêu em.
Xin em hãy yêu tôi đi, nhìn tôi thôi cũng được. Tôi đã là con chó của em, dẫu có điên cũng đừng vứt bỏ tôi nhé.
——————