[6 Chòm Sao] Their Youth

Chương 38: Bệnh trong lòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ghé thăm phòng y tế tới tận hai lần, số Kim Ngưu thật đen đủi. Điểm chung đều là ốm đau bệnh tật tới ngã xuống, sau đó được Bạch Dương đưa vào phòng y tế. Nửa tỉnh nửa mê, vật vờ trên giường như cái xác không hồn, cái bụng quằn quại đau như bị hàng trăm bước chân đi qua giày xéo. Đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều khó khăn vô cùng.

Chốc chốc lại bật dậy, ôm bụng lê vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cả hai chiếc bánh mì vừa nuốt xuống, đang trong quá trình tiêu hóa đều thi nhau đẩy ngược ra ngoài. Khoảng ba lần như thế Kim Ngưu mới cảm thấy đỡ hơn, cô nàng ngã phịch người xuống giường, đầu óc lại được thể quay cuồng không thấy Tổ quốc đâu. Cơn đau đỡ hơn một chút, giờ lại thấy vừa trống rỗng vừa xót, nhưng mà cảm giác lúc này mà nhồi thêm thứ gì vào nó sẽ lại phản ứng kịch liệt mất.

"Không có gì quá nghiêm trọng, bạn mấy con chỉ bị đầy bụng thôi. Tốt nhất là cứ nôn hết ra rồi uống viên thuốc này vào. Tiết này, nếu cần thì cả tiết sau cứ nằm đây nghỉ ngơi, khi nào đỡ hơn thì lại lên lớp. Không được gượng ép mình quá nhớ chưa nào?"

U nhẹ nhàng chẩn đoán bệnh rồi dặn dò kĩ lưỡng. Trong trường này chẳng ai thương tụi nó bằng U, có người mẹ hiền lúc nào cũng trực ở phòng y tế giang tay đón tụi nó thế này, chẳng trách có những đứa thường xuyên bùng tiết, kiếm cớ nặn ra bệnh để được xuống y tế.

Kim Ngưu yếu ớt vâng dạ, hai mắt lờ đờ díp lại. Giường êm, cả người không còn sức lực, cơn buồn ngủ đang kéo đến thì bất ngờ bị cái cốc đầu đau điếng giáng xuống. Thiên Yết giận dữ rít qua kẽ răng:

"Con điên này! Mày nghĩ gì mà lại ăn cả hai cái bánh mì một lúc thế hả??"

"Bỏ đi phí lắm!" - Kim Ngưu gắt lại, động đến vấn đề này lại như chọt vào cái mụn sưng vù, vừa tức vừa ngứa ngáy.

"Bỏ cái gì mà bỏ? Không phải mày mua cho Xử Nữ à?"

Xử Nữ. Bờ vai Kim Ngưu xìu xuống buồn bực, quay đi thở dài. Ý thức tiết kiệm tới mức hại cái thân, cô lầm bầm:

"Hắn có cần nữa đâu. Vứt đi thì phí, chẳng biết làm thế nào..."

"Tôi... không cần... cái gì cơ?"

Nhắc đến chủ nợ là chủ nợ hiện hồn. Tiếng bước chân bình bịch gấp gáp lao xộc vào phòng y tế, Xử Nữ cúi gập người thở hổn hển, lời nói đâm ra bị ngắt quãng từng nhịp. Nhìn qua là biết hắn đã nháo nhào chạy tới đây như bị ma đuổi. Mắt dáo dác nhìn qua bốn gương mặt khác trong phòng, Xử Nữ ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, cau mày hỏi:

"Làm sao thế? Sao tự dưng lại đau bụng?? Mọi khi thấy cậu ăn như thụi cơ mà?"

Kim Ngưu bĩu môi quay mặt vào tường. Lưng giận dỗi thay cho câu trả lời, nhìn cái bản mặt đó là bụng lại thấy nhộn nhạo.

"Nó ăn hai cái bánh mì liền một lúc đâm ra bị đầy bụng, ngu hết sức."

"Này!!!" - Kim Ngưu đỏ mặt gào lên.

"Tao nói gì không đúng à?" - Thiên Yết vênh mặt thách thức - "Con nợ thế nào thì chủ phải biết chứ."

"Sao cậu lại ăn nhiều thế?" - Xử Nữ ngạc nhiên - "Vậy ra trước khi gặp tôi cậu đã ăn hết một cái bánh mì khác rồi à? Không lẽ cậu... bị bỏ đói từ hôm qua hay sao?"

"Thôi để Kim Ngưu nghỉ đi, đừng làm ồn nữa."

Quả nhiên là Bạch Dương. Kim Ngưu thì thầm cảm ơn, mí mắt lại sập xuống thành một đường lười biếng. Nhớ ra bên cạnh vẫn còn ai đó ngồi thù lù, cô nàng khẽ nhích người sát vào trong tường, coi như không tồn tại.

Cô bị ra nông nỗi này, chung quy đều là tại hắn. Tại hắn chạy theo hotgirl, bỏ rơi bánh mì chạy theo xôi, cho nên cô mới phải ăn cố, không để phí phạm một đồng tiền một công sức nào bỏ ra. Song hậu quả là, gấp đôi đồng tiền và công sức ấy đều đã trôi thẳng xuống cống rồi.

"À phải rồi, bạn con vừa nôn hết ra nên sẽ mệt đấy. Mấy đứa tự phân công nhau đi mua cháo cho bạn đi, canteen không có nên chịu khó ra hàng cháo sườn gần trường mình vậy." - U sực nhớ ra, liền đưa cho Thiên Yết chiếc cặp lồng bằng sắt để mang đi mua cháo.

Đúng là lâu lắm rồi chưa được ăn cháo sườn. Chớm nghĩ tới món khoái khẩu mà cơn đau bụng đã chợt tan biến, trong đầu lại vừa nảy ra diệu kế, Kim Ngưu liền quay sang Bạch Dương thỉnh cầu, mắt chớp chớp mong đợi:

"Anh Bạch Dương, anh đi cùng Thiên Yết nhé? Em muốn uống cả sữa nóng nữa, nhiều đồ như vậy sợ Thiên Yết không cầm nổi. À, với cả hai người chịu khó đi qua hai ngã tư tới hàng cháo đầu ngõ phía dưới được không? Hàng ở gần trường chẳng ngon gì cả!"

Đâu có khó khăn gì đâu? Cặp lồng có tay cầm bằng nhựa chắc chắn để cách nhiệt, tay kia đơn giản xách túi sữa, sao lại phải cần tới hai người cho thừa nhân lực? Xử Nữ tròn mắt, toan thắc mắc với Kim Ngưu liền nhận được cái huých tay đau điếng vào lưng. Biết điều thì im lặng! Ánh mắt Kim Ngưu truyền tải rõ năm từ này.

À nhỉ, sao hắn lại không nhận ra cơ chứ? Xử Nữ nhìn Kim Ngưu đầy nể phục, trong lòng hoan hỉ không ngớt.

Yêu cầu nhiều như vậy từ người bệnh ốm yếu, khóe môi Bạch Dương khẽ giật giật, không còn cách nào khác ngoài gật đầu chiều theo. Trái lại, Thiên Yết còn cau mày nhìn Kim Ngưu tỏ ý không hiểu. Kim Ngưu khẽ nháy mắt, đoạn hơi hếch cằm về phía cửa thầm giục. Lúc chuẩn bị nằm xuống lại sực nhớ ra điều quan trọng, vội vàng dặn với theo:

"Nhớ bảo bác ý cho tao thêm nhiều quẩy nhé. Cả tiêu ớt nữa!"

"Không được, bụng đang yếu lại còn đòi ăn toàn những thứ không tốt như thế." - Bạch Dương nghiêm giọng - "Cháo sườn không thôi là được rồi."

"Đúng rồi đấy, đồ chiên dầu với cay nóng không tốt cho sức khỏe đâu." - cô y tế góp thêm vào.

Cháo sườn mà không quẩy cũng không tiêu ớt thì còn ra cái vị gì? Kim Ngưu bực bội lầm bầm, nhưng mà Thiên Yết và Bạch Dương đã rời đi rồi. Trong phòng chỉ còn ba người, U cũng đứng dậy sắp xếp vài tập tài liệu rồi cầm lên, khoác áo khoác, sửa soạn đồ như chuẩn bị đi ra ngoài. Quả nhiên...

"Cô phải đi họp bây giờ đây. Con ở lại với bạn con nhé, có vấn đề gì cứ chạy sang phòng Hội đồng tìm cô."

"Vâng ạ."

Xử Nữ vâng dạ rõ to, thái độ thảo mai lễ phép như cậu bé lớp một vừa được mẹ giao nhiệm vụ quan trọng: chăm sóc cô em gái bị ốm. Kim Ngưu thầm mỉa mai trong lòng. Bụng đã đỡ đau, chỉ còn hơi âm ỉ, nhưng cái cảm giác khó chịu thì vẫn hoành hành. U đi rồi, cô nàng cũng ngúng nguẩy quay vào trong tường, kiên quyết dùng lưng nói chuyện với bạn chủ nợ.

Phòng y tế yên tĩnh, riêng tư, chăn ấm, nệm êm. Con nợ và chủ nợ kẻ nằm kẻ ngồi trên một cái giường.

"Ở đây không khiến cậu lo." - mãi một lúc sau tấm lưng ương bướng mới cất tiếng nói - "Cậu cứ về lớp đi, chưa biết chừng có người đang ngóng mòn mỏi ra đấy."

"Ủa, tôi tưởng cậu đuổi khéo Thiên Yết với Bạch Dương đi là để được ở riêng với tôi chứ?"

Thế quái nào năm từ ban nãy của cô lại bị xỏ xiên theo nghĩa lệch lạc như vậy?! Kim Ngưu trợn mắt, mặt lại được thể nóng bừng khi nhận thức được cái không - gian - riêng - tư mà hắn đang nói tới, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

"Cậu nhìn không ra là tôi muốn tạo điều kiện cho hai người đó à??"

Kim Ngưu đời nào lại dễ dãi như thế... Xử Nữ há hốc mồm không nói nên lời, thật mất công nãy giờ tưởng tượng đủ mọi tình huống hường phấn có thể diễn ra ở không gian chỉ có hai người. Nhưng mà dù sao chính cô nàng là người chủ động bảo hai cái bóng đèn kia rời đi, hắn nghiễm nhiên được ở lại đây chăm sóc, đó cũng có thể coi là một thắng lợi nho nhỏ phải không?

"Mà này, cậu... ghen với Sư Tử hay sao?"

"... Xì!"

Một giây dùng dằng, Kim Ngưu bĩu môi đáp trả, tuy nhiên lại không phủ định cũng không khẳng định rõ ràng. Điều này làm hắn càng thêm đắc ý. Thật tiếc là không thấy được vẻ mặt của bạn bàn-mate, cơ mà câu trả lời hình như rõ ràng rồi.

"Đúng vậy rồi còn gì! Có nghĩa là cái bánh mì mà tôi thấy cậu cầm đó là định mua cho tôi từ trước. Tất cả thay đổi chỉ vì Sư Tử xuất hiện và tình cờ lại cũng mua cho tôi đồ ăn sáng." - Xử Nữ không hiểu lấy đâu ra mà lắm tự tin đến thế, gật đầu kết luận chắc nịch - "Chỉ có thể là cậu ghen và thấy tự ái trước mặt Sư Tử mà thôi! Cũng phải, Sư Tử xinh vậy mà..."

Câu bỏ lửng cuối cùng của hắn đúng là muốn thách thức Kim Ngưu tới cùng. Cô nàng tức mình vùng người dậy quay phắt lại, đúng là trong một giây đã quên béng mất lí do mình phải nằm liệt ở đây, hậu quả là ôm bụng nhăn nhó do cử động mạnh. Bạn chủ lại được thể phì cười, toan giang tay đỡ Kim Ngưu thì bị đẩy mạnh ra suýt ngã nhào xuống đất.

"Cậu biến lên lớp đi, để tôi nghỉ!!"

"U bảo cần người ở đây theo dõi mà, nhỡ cậu có vấn đề gì thì sao?" - Xử Nữ nhất quyết bám dính lấy mép giường.

"Cậu ở đây tôi không nghỉ được!" - Kim Ngưu khẽ hừ, mặt vẫn kiểu nhăn nhó khó ở.

"Tôi có làm gì đâu ơ kìa! Nếu cậu coi tôi là bạn bình thường thì có gì phải ngại? Hay là cậu đang có suy nghĩ không trong sáng gì với tôi, ngay tại đây?"

Nếu Kim Ngưu không bị đau bụng, cô dám thề cái mặt đẹp trai với nụ cười nửa miệng đểu cáng đó sẽ ngay lập tức bị dí bẹp vào cửa phòng y tế chỉ bằng một cước!

Nhưng mà bây giờ, cả người trống rỗng cồn cào, nãy đẩy cho hắn một cái đã là vận động hết sức lực. Tên chủ nợ chỉ hơi chấp chới một chút, lần này hắn rút kinh nghiệm ngồi thẳng hai chân theo tư thế giữ thăng bằng, tay còn nắm vào thành giường, cứ lù lù dính ở đó như bã kẹo cao su.

"Kim Ngưu à, tôi không ngờ cậu lại ấu trĩ đến thế đấy! Cứ thành thật thú nhận là cậu ghen xem nào."

"..."

"Nếu không là tôi không cho cậu đi nữa đâu."

"Đi đâu?"

Giận dỗi, nhưng khi nghe Xử Nữ nói vậy lại không nén được tò mò. Giọng Kim Ngưu hờ hững vang lên.

"Về biệt thự riêng của gia đình tôi ở ngoại ô. Dịp nghỉ tới trước lúc thi cuối kì, tôi định rủ cậu và mọi người tới đó chơi mấy ngày. Cậu thấy thế nào?"

***

Hàng cháo sườn luôn đắt khách vào mỗi buổi sáng, ngoại trừ những hàng ghế nhựa xếp xung quanh quầy cháo đã kín chỗ, lấn gần hết lối đi lại của con ngõ nhỏ, thì người muốn mua mang đi cũng phải xếp một hàng dài. Lúc Thiên Yết tới nơi, phía trước cô phải có tới năm sáu người. Để tiết kiệm thời gian, cô nhờ Bạch Dương sang hàng nước bên kia đường, còn mình thì đứng đợi tới lượt. 

Hơn năm phút sau, vị khách trước mặt cô mới rời đi. Thiên Yết đưa cặp lồng cho người bán hàng và dặn chỉ lấy cháo không, sau đó kiễng chân ngó sang bên kia. Bạch Dương đã mua xong, anh đứng bên vỉa hè đợi sang đường, thấy cô liền vẫy tay gọi. Thiên Yết cũng mỉm cười đáp lại. 

Hôm nay trời đẹp quá. Nắng rọi xuống một phần vỉa hè bên kia đường, nhảy nhót trên khuôn mặt, mái tóc, bờ vai, dáng người cao ráo trong áo sơ mi trắng chuẩn mực. Nụ cười của Bạch Dương càng thêm rạng rỡ hơn nữa dưới ánh nắng. Thiên Yết ngây người, trong vô thức cô đã ước thời gian ngừng trôi để Bạch Dương đứng đó thêm chút nữa. Để cô có thể say mê ngắm anh trong thầm lặng, điều duy nhất cô có thể làm khi mà tâm tư sâu kín chẳng bao giờ có cơ hội được thổ lộ với người mình thích.

Đáng hận một điều, chiếc máy ảnh yêu quý lại không có ở đây. Nhưng qua ống kính máy ảnh, Thiên Yết đã biết trước rằng nó chẳng thể đẹp bằng khung cảnh chân thực mà cô đang thấy trước mắt. Bạch Dương... rất... đẹp trai... 

Thiên Yết mải suy nghĩ lung tung tới mức không hề hay biết cháo đã được đơm xong từ khi nào. Người bán hàng gọi giật giọng, cô mới giật mình đón lấy cặp lồng nóng hổi, tay kia luống cuống rút tập tiền lẻ từ túi áo ra đếm. Tâm trí còn bị hình ảnh hút hồn của Bạch Dương xao nhãng mà vô tình, trong khi rút vội vài tờ tiền ra, Thiên Yết đã làm rơi phần còn lại. 

Gió thổi qua, những tờ tiền vừa đáp đất đã bị cuốn theo. Thiên Yết vội vàng đuổi theo chộp lấy. Ánh mắt hạ xuống mà không hề chú ý tới chiếc xe máy đang lao ra từ trong con ngõ nhỏ, định lách qua khe hở chật hẹp giữa hàng người chắn gần kín cổng ngõ. Cô nữ sinh bất chợt lùi lại chắn đường xe máy khiến người lái không kịp trở tay. Anh ta gấp gáp phanh lại, song tay lái vẫn không thể tránh khỏi việc huých nhẹ vào người Thiên Yết khiến cô mất đà ngã xuống.  

Thiên Yết nửa quỳ nửa ngồi trên đất, thật may lúc đó kịp chống tay nên không bị xây xát gì nghiêm trọng. Cặp lồng đậy kín may mắn không bị đáp đất nên vẫn còn nguyên. Khẽ thở phào, Thiên Yết lật đật chống tay lên ghế thì người thanh niên trẻ đã đỡ cô dậy. Anh ta sốt sắng hỏi: 

"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không??

"Này anh, đi đứng kiểu gì vậy?? Ngõ nhỏ mà đông người như vậy thì anh phải tắt máy rồi dắt xe ra chứ! May là ngã xuống đất nên không sao, chứ anh tưởng tượng nhỡ ngã vào nồi cháo hay là bếp than kia thì thế nào???"

Bạch Dương đã quát người thanh niên kia một trận. Đó là việc đầu tiên anh làm khi chạy sang đây. 

Gương mặt đỏ gay, tay siết chặt cổ tay Thiên Yết và kéo cô ra sau lưng mình. Thiên Yết trước đây đã từng chứng kiến lúc Bạch Dương tức giận, nhưng những gì anh thể hiện ra ngoài là thái độ lạnh lùng với lời cảnh cáo nghiêm khắc. Còn quát tháo thế này, là lần đầu tiên. 

"Anh Bạch Dương, là do em không chịu nhìn xung quanh nên đã chắn đường người ta. Hơn nữa đây cũng là lối đi chung, em không nên đứng ở giữa như vậy." 

Thiên Yết vội can ngăn. Đúng là khi ấy cô đã lơ đễnh, vụ va chạm nhỏ này cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không thể đổ hết trách nhiệm cho người thanh niên đó được. Theo lẽ thường tình, Thiên Yết thành khẩn cúi đầu xin lỗi. Anh ta cũng hết sức lúng túng vặn hỏi xem cô có bị thương không, sau khi nói lời xin lỗi mấy lần mới rời đi. 

Một vài người xung quanh nhặt nốt mấy tờ tiền lẻ trên đất rồi đưa cho Thiên Yết, quan tâm hỏi han vài câu. Thiên Yết đều cảm kích lễ phép trả lời. Cặp lồng cháo bất ngờ bị Bạch Dương giật lấy rồi để lên bàn, anh túm cổ tay cô, ép mở những ngón tay đang nắm chặt một cách gượng ép kia ra. Hàng lông mày tuấn tú cau lại khi nghe thấy tiếng kêu đau bật lên trong vô thức. 

"Anh biết ngay mà. Em chống tay trên đất như vậy, lại còn sượt một đường, làm gì có chuyện không bị thương?" 

Một người khách tốt bụng đã đứng dậy nhường chỗ cho Thiên Yết. Bạch Dương cúi xuống ngang bằng với cô, ánh mắt kĩ lưỡng quan sát vết xước dài rạch ngang lòng bàn tay. Độ dài chừng 4cm, không quá sâu, nhưng miệng vết thương đang mở to cộng thêm vài vết xước nhỏ xung quanh khiến máu rớm đỏ cả làn da trắng. 

"Nói thật cho anh biết, em còn bị đau ở chỗ nào khác không? Lưng với chân thì sao?" - Bạch Dương nghiêm túc hỏi, anh lo lắng, nhưng dường như giọng nói còn cố nén lại cơn giận. 

"Chỉ có ở đây thôi." - Thiên Yết trả lời. 

"Ngồi đây đợi anh một chút, đừng động vào vết thương đấy." 

"Anh đi đâu vậy?" 

Thiên Yết gọi với theo, tuy nhiên Bạch Dương đã vội vội vàng vàng chạy đi. Anh gần như nổi đóa lên vì lo lắng cho cô, điều này khiến Thiên Yết cảm thấy trong lòng vô cùng lạ lẫm. 

Không quá lâu, Bạch Dương quay lại với túi đồ y tế mà cô đoán anh đã chạy tới hàng thuốc cách đây khoảng chục số nhà. Người bán hàng tốt bụng còn dành cho hai người một góc bàn nhỏ. Bạch Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, bày lên bàn nào chai muối biển, bông y tế, băng gạc, lọ cồn, tập urgo. Đầy đủ thứ đồ sơ cứu, giống như anh vô cùng thuần thục với chuyện này vậy. Việc mà hiếm nam sinh nào chu đáo để ý tới. 

"Không cần đâu anh, mấy việc này để quay về trường làm cũng được mà." - Thiên Yết có chút áy náy khi thấy anh vất vả chạy đi chạy lại vì mình. 

"Em nhìn này, quanh vết thương toàn bụi đất thế này, càng để lâu khả năng nhiễm trùng càng cao. Tới lúc đó lại thành to chuyện, bàn tay con gái như vậy hẳn bất tiện lắm." 

Dù Thiên Yết có nói thế nào thì Bạch Dương vẫn kiên định muốn tự tay băng bó cho cô. Anh mở lọ nước muối sinh lý và dứt khoát dốc thẳng xuống vết thương. Tay kia cầm nhúm bông nhẹ nhàng gạt lớp đất bụi bám quanh vết thương, chẳng mấy chốc đã sạch sẽ. 

Nước muối có hiệu quả sát trùng tốt, nhưng chưa đủ. Muốn dứt điểm thì phải dùng cồn đỏ. Bạch Dương dốc một ít cồn lên miếng bông sạch khác, nhẹ nhàng chấm nhẹ lên lòng bàn tay cô. Cơn rát buốt của cồn xộc lên não khiến Thiên Yết giật bắn mình xót xa, bặm môi chịu đựng. Biết cô cảm thấy đau, động tác của Bạch Dương cũng hết mực dịu dàng. Thi thoảng anh ngừng lại quan sát biểu cảm cô, cảm thấy đỡ hơn liền tiếp tục. Thiên Yết cũng rất kiên cường, cả cánh tay run rẩy vì đau rát nhưng chưa một lần rụt lại trốn tránh. 

Phủ hai miếng gạc lên vết thương, bước cuối cùng, Bạch Dương tháo cuộn băng mới ra. Thành thục vòng ba vòng quấn quanh bốn ngón tay, sau đó khéo léo quấn hơi chếch xuống dưới lòng bàn tay, cứ thế tạo thành ba dấu nhân chồng lên nhau với tâm là vết thương ở chính giữa. Đường băng của Bạch Dương lướt qua rất nhẹ nhàng nhưng không hề lỏng lẻo. Thêm ba vòng nữa cố định ở cổ tay rồi thắt nơ lại. Thiên Yết còn lầm tưởng anh vừa gói một món quà Giáng Sinh trắng muốt như tuyết chứ không còn là băng bó đơn thuần nữa. 

"Cảm ơn anh..." 

Thiên Yết ngập ngừng lên tiếng khi Bạch Dương đã xong việc. Ngắm lại bàn tay bị thương của mình một lần nữa, tâm trí mơ hồ nhớ lại dáng vẻ tỉ mỉ nhẹ nhàng của anh lúc băng bó cho cô, Thiên Yết trong tâm rung động mãnh liệt. 

"Có gì đâu.Nhưng nhớ chú ý nhé, lần sau nếu bị thương là em phải xử lí rồi băng lại, hoặc ít nhất là làm sát trùng sớm nhất có thể. Sức khỏe không chủ quan được đâu." - Bạch Dương thu dọn đồ, mỉm cười - "Còn mấy đồ này... mỗi thứ mới chỉ dùng một chút, mang về đưa cho U vậy." 

Cảm ơn và tạm biệt người bán hàng xong, Thiên Yết và Bạch Dương quay trở về trường. Anh kiên quyết xách hết cả ba túi đồ mặc dù Thiên Yết vẫn muốn giúp với bàn tay lành lặn còn lại. Bạch Dương nhiệt tình quan tâm lại khiến cô thêm ngượng ngùng. Thiên Yết chỉ biết bước đi song song với anh, cứ cách một giây lại quay sang nhìn anh một lần, trái tim vượt kiểm soát đập thình thịch muốn bắn ra ngoài. 

Ấm áp, vui vẻ, năng nổ, năng thể thao, vẻ ngoài điển trai, lại rất đỗi ân cần khéo léo. Bạch Dương, quả nhiên là mẫu chàng trai điển hình mà mọi cô gái đều mơ ước. 

"Dù khi nãy em là người có lỗi, nhưng..." - Thiên Yết ấp úng - "... cảm ơn anh, vì đã lên tiếng bảo vệ em." 

"Quan trọng là em không bị thương nặng, vậy là may lắm rồi. Nồi cháo ở ngay cạnh đó mà." - Bạch Dương quay sang nhìn cô, ánh mắt lại trở về vẻ ôn hòa mọi khi. 

"Phải nói là anh băng khéo thật đấy!" - tay tung tẩy trong không khí không có việc gì làm, Thiên Yết thi thoảng lại đưa tay lên ngắm nghía từng đường băng, không ngớt lời cảm thán - "Rất thẳng và khớp, ba dấu nhân cách nhau đều đúng 1cm và thẳng hàng, không bị quá chặt cũng không hề lỏng. Kĩ thuật của anh chắc phải sánh ngang với thầy Quốc phòng rồi cũng nên!

"À, anh làm việc này nhiều rồi mà." 

"Anh thường xuyên bị thương sao?"

"Không phải cho anh, mà là mấy thằng nhóc trong đội bóng. Đặc biệt là ở đầu gối, bị ngã rồi xước xát như cơm bữa ấy." 

Bạch Dương chậc lưỡi ngán ngẩm. Quay sang cô, ngón trỏ và ngón giữa giơ lên tạo thành hình chữ V như mọi khi, anh mỉm cười thần bí. Cảm giác anh còn muốn nói gì đó, Thiên Yết dò đoán:

"Hai à?"

Anh lắc đầu. 

"Năm?"

"Chính xác hơn là hai mươi lăm. Anh từng sơ cứu cho bọn nó ngần nấy lần đấy, Xử Nữ cũng không phải ngoại lệ." 

Khi nhắc lại chuyện này, gương mặt Bạch Dương còn ánh lên vẻ tự hào như vừa đạt được thành tựu lớn lao. Làm đội trưởng đội bóng rổ thật chẳng dễ dàng chút nào. Thiên Yết tủm tỉm cười, về bất cứ vấn đề gì, cô muốn Bạch Dương chia sẻ với cô nhiều hơn nữa. 

"Mọi người không thể tự băng bó cho mình được sao? Xử Nữ chẳng hạn, em thấy đâu phải là kiểu người dựa dẫm lắm..." 

"Ừm... Cũng có thể là do ý thức nghề nghiệp, anh muốn trở thành bác sĩ thú y sau này chăng?"

Thiên Yết cúi xuống nhìn bàn tay được băng bó kín mít, lại ngẩng lên nghi hoặc quan sát thái độ nửa đùa nửa thật của Bạch Dương. Anh ấy vừa nói gì vậy? Thú y sao?