"Cái gì? Noãn Tâm, những điều em nói là sự thật ư?"Trong căn hộ của Úc Noãn Tâm, Tiểu Vũ như đã uống thuốc kích thích, vẻ mặt dường như tỏa ánh sáng."Tiểu Vũ, chị đừng lớn tiếng như cậy có được không? Hiện giờ đã khuya rồi, chẳng lẽ chị muốn làm cho cả khu nhà nghe được à?" Úc Noãn Tâm vừa mở mở tủ quần áo vừa tự hỏi cần những quần áo gì."Trời ơi, Noãn Tâm, em đừng thu thập quần áo nữa, nói cho chị một chút thôi, chị đang hiếu kỳ đến chết đây." Tiểu Vũ kéo Úc Noãn Tâm xuống ngồi trên chiếc sô pha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Úc Noãn Tâm không có hưng phấn như Tiểu Vũ, nàng chỉ thản nhiên nói một câu: "Sự tình trải qua rất đơn giản, em đã thành công khiến cho Hoắc Thiên Kình quan tâm. Anh ta chịu giúp em giải quyết vấn đề hiện nay, còn em phải theo anh ta trong lúc bảy ngày nghỉ phép!""Oa, chậc, Noãn Tâm, đầu óc em thông suốt quả thật là thần tốc!"Tiểu Vũ nghe vậy cao hứng mà khoa tay múa chân: "Hoắc tiên sinh đã chỉ định em đi cùng anh ta trong lúc nghỉ phép, đây chính là một sự kiện lớn lao cho tiền đồ của em, nó có thể làm tương lai của em trở nên sáng chói.""Tiểu Vũ!"Úc Noãn Tâm không lạc quan như Tiểu Vũ, nàng ôm cái gối ôm vào lòng, nói: "Chị không nên vui vẻ quá sớm, bảy ngày trong mắt chị là một bắt đầu còn theo ý em thì lại là một loại kết thúc! Cho nên em cũng không nghĩ tới tiền đồ sau này của mình sẽ thế nào, vẫn là phải dựa vào chính mình!"Tiểu Vũ sửng sốt: "Vì sao em lại nói vậy?"Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi nói: "Thực ra sở dĩ lần này em tự đi tìm anh ta là bởi vì bị Cổ tiên sinh bức điên rồi. Hoắc tiên sinh chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt là em đã thoả mãn rồi. Chị cũng biết là người phụ nữ nào ở bên cạnh Hoắc tiên sinh cũng không vượt quá bảy ngày, nói không chừng là sẽ bị bái bai."Tiểu Vũ nghe vậy liền không đồng ý mà lắc nhẹ tay Noãn Tâm một chút: "Tại sao em lại không có chút tự tin nào vậy? Đúng là đối với phụ nữ, Hoắc tiên sinh luôn luôn kén chọn, nhưng mà vẫn còn có người ở bên hắn lâu năm, tựa như Ngu Ngọc. Theo ý chị, em còn hơn nhiều so với Ngu Ngọc, chẳng lẽ em lại sợ câu không được tên đại gia này ư?""Em tự nhận là em không có bản lĩnh giống Ngu Ngọc. Tiểu Vũ, chị không biết đâu, cái tên Hoắc Thiên Kình này rất khó đoán, giống như anh ta có thể nhìn thấu lòng người vậy! Ở bên cạnh anh ta, em thực sự lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị anh ta nhìn thấu, như thế rất khó chịu. Em không biết Ngu Ngọc đã dùng thủ đoạn gì để có thể ở lại bên cạnh anh ta lâu năm như vậy… Ít nhất… em không có khả năng như vậy, em ghét cảm giác bị điều khiển!"Úc Noãn Tâm nhíu mày lại nói: "Mỗi khi em nhớ đến cặp mắt thâm sâu kia thì đáy lòng lại thấy phát lạnh!""Ai, Noãn Tâm…"Tiểu Vũ vỗ nhẹ một cái vào vai nàng nói: "Chị thật không hiểu tại sao em lại sợ anh ta đến như vậy, nhưng mà chị phải nhắc nhở em, có Hoắc Thiên Kình thì tiền đồ của em mới tỏa sáng được. Đôi khi phụ nữ không nên tỏ ra quá thanh cao, bằng không chỉ tự hại mình. Đã nhiều năm như vậy mà em còn không hiểu thấu điều này hay sao? Bởi vậy, bất luận thế nào, em cũng phải nắm chặt cơ hội này. Nếu bắt đầu rồi thì phải chủ động bày ra vẻ quyến rũ, phải mạnh dạn khiến anh ta bị em làm mất hồn mất vía mới được, hiểu không?"Úc Noãn Tâm bị lời nói của Tiểu Vũ chọc cười, nói: "Tiểu Vũ, chị thế này thật giống như là các tú bà ở thanh lâu thời xưa vậy.""Noãn Tâm, em thật xấu, đã vậy còn quá đáng, miêu tả chị như thế, làm hại chính chị cũng thấy mình làm điều không phải là sao?" Tiểu Vũ vừa nói đùa vừa đánh nàng.Ai ngờ người nói vô tâm mà người nghe lại hữu ý, Úc Noãn Tâm buồn bã thương tâm cười khổ nói: "Em… bây giờ đâu có khác gái cao cấp là mấy?"Tiểu Vũ nghe vậy liền nhẹ nhàng ôm nàng: "Đừng nghĩ bậy Noãn Tâm, giới giải trí không phải cái dạng này sao? Ai ngờ hiện giờ có cơ hội để tỏa sáng, mà chỉ lởn vởn nghĩ mãi trong đầu. Đã tới, em phải nắm chặt, bất luận thế nào cũng không thể buông tha hiểu không?Úc Noãn Tâm không còn gì để nói nữa, chỉ thở dài thật nặng nề. Nàng cảm thấy giống như có một tảng đá đang đè nén trong lòng, sẽ đè mãi tới lúc… không cách nào hít thở được.