7 Ngày Ân Ái

Chương 157

Úc Noãn Tâm ngây ra, ngẩn ngơ mà nhìn Anna Winslet một lúc, lòng càng thấy nặng nề…

Hoắc Thiên Kình này, mặc dù ý định trồng hoa quỳnh làm nàng rất cảm động nhưng cứ như vậy chẳng phải sẽ làm quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng căng thẳng sao? Phụ nữ vốn có lòng dạ hẹp hòi, nhất là giữa mẹ chồng nàng dâu, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng có thể làm lớn lên.

"Mẹ, mẹ đừng nghe Thiên Kình nói, cũng không phải con rất thích hoa quỳnh. Bây giờ vườn hoa rất đẹp mà, con thấy hay cứ giữ vậy đi." Nàng dè dặt mà đề nghị.

"Con đang dạy mẹ làm việc sao?" Trong giọng nói của Anna Winslet có chứa vẻ bất mãn.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con chỉ… chỉ nghe quản gia nói, đám cúc đó là do ba trồng lúc còn sống, mẹ rất thích nó. Con là con dâu, sao có thể ích kỷ như vậy?"

Úc Noãn Tâm thật sự không nhìn thấu được tính cách của mẹ chồng. Có đôi khi cảm thấy bà có chút quan tâm đến mình, có khi lại đột nhiên trở nên rất ghét mình.

Có lẽ lý do mà bà quan tâm cũng chỉ vì đứa cháu.

Anna Winslet nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói: "Con sai rồi, người thích hoa cúc thực sự không phải mẹ mà là ba con!"

"Hả?" Úc Noãn Tâm ngẩn ra một chút, rất lâu mà vẫn không hiểu ý của bà. Dường như qua cả một thế kỷ sau nàng mới khẽ nói: "Vậy… càng nên giữ lại chứ."

Lời của nàng vừa thốt ra đã thấy được sắc mặt của mẹ chồng rất khó coi, thậm chí còn lộ vẻ bực bội, trong lòng lập tức cả kinh.

"Bây giờ mẹ còn sống, không cần con ở đây khua tay múa chân. Nhiệm vụ của con bây giờ là chăm sóc bản thân mình cho tốt, sinh cho Hoắc gia một đứa nhỏ khỏe mạnh là được!"

Quả nhiên, giọng của Anna Winslet rất không vui, giọng nói bình tĩnh thường ngày tuy không lớn nhưng lại nghiêm khắc hơn nhiều.

Úc Noãn Tâm cắn môi, trong mắt dần dâng lên lớp sương mờ nhưng vẫn cố nén không cho nó rơi xuống. Một lúc sau nàng cũng đánh tan được hơi nước trong mắt, ngẩng đầu nói khẽ: "Con biết rồi, mẹ… con không làm phiền mẹ nữa…"

Nói xong nàng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng uống trà.

Thật ra ngay từ đầu Úc Noãn Tâm đã biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu này rất khó xử lý. Nếu là nhà bình thường thì có lẽ dễ dàng một chút, nhưng dường như nhà quyền quý có quá nhiều phép tắc làm nàng không thể thích ứng trong nhất thời.

Tay nàng vừa chạm vào tay nắm cửa thì lại nghe thấy tiếng của Anna Winslet vang lên…

"Thật ra… nơi đó đã từng là nơi hạnh phúc, nhưng cũng là nơi đau lòng… Đời người là thế, có bao nhiêu hạnh phúc thì nhất định sẽ có bấy nhiêu đau khổ. Cho nên có đôi khi tránh né cũng không phải là chuyện không tốt…"

Giọng của bà gần như là thì thầm, giống như là nói cho mình nghe, lại như nói cho Úc Noãn Tâm nghe.

"Mẹ…"

Úc Noãn Tâm cả kinh, đứng ngẩn ra đó một lúc thật lâu, rồi lại trở về ngồi xuống sô pha. Nàng chưa từng thấy vẻ mặt này của mẹ chồng. Mặc dù không thấy rõ mặt bà nhưng chỉ từ bóng lưng thôi thì đã có thể nhận ra sự đau xót cùng cô độc của bà. Bà chỉ nói một câu như thế nhưng Úc Noãn Tâm lại dễ dàng nhận ra tình cảm của bà đối với ba chồng nàng rất sâu sắc.

Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc bởi vì hai người họ yêu nhau.

Yêu một người là đau khổ bởi vì trong hai người có một người không yêu nữa, thậm chí là chưa từng yêu.

Vậy thì mẹ chồng nàng thuộc loại nào? Hay là… bà đã biết chuyện giữa chồng mình và mẹ của Lăng Thần rồi?

Có lẽ đây là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích được vẻ đau đớn mất mát của bà?

Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm cảm thấy có chút thương xót cho người phụ nữ trước mặt. Không sai, bà có bề ngoài vẻ vang sáng chói, có quyền lực cao quý vô cùng, có tiền tài mà người khác làm mấy đời cũng không dám nghĩ, thế nhưng… bà lại mất đi người đàn ông mình yêu nhất…

Một người như thế thì coi là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Anna Winslet lẳng lặng mà nhìn ra cửa sổ, gương mặt cao quý không hề rung động, nhưng trong mắt lại lộ ra chút yếu ớt. Mặc dù dáng người của bà vẫn cao ngạo như thường ngày nhưng không khó nhận ra sự yếu đuối của bà.

"Ba chồng của con là một người đàn ông rất xuất sắc, nhưng cũng là một người rất đa tình. Đám cúc đó đúng là do đích thân ông ấy trồng, cũng là trồng cho mẹ. Khi ông ấy trồng đám cúc kia để tặng mẹ thì đã nói… đây là hoa mà ông ấy thích nhất, từ nay về sau cũng tặng cho mẹ, từ nay ông ấy sẽ thử đi yêu mẹ, trong lòng sẽ không có ai khác…"

Bà dừng lại một chút, không nói tiếp nữa, dường như đang điều chỉnh lại tâm tình hơi kích động, trong mắt dấy lên từng đợt sóng nhưng lại cũng biến mất nhanh chóng như nước mưa rơi xuống mặt hồ.

Tay Úc Noãn Tâm run lên, vô thức mà chạm phải chén trà tạo ra tiếng va chạm nhỏ.

"Thế nào? Rất lạ phải không?"

Anna Winslet xoay người nhìn nàng, đôi môi hơi mím chặt bỗng nở một nụ cười khổ…

"Thật ra mẹ và ba của Thiên Kình là quan hệ hôn nhân thương mại, trước khi kết hôn chỉ gặp qua có hai lần, một lần là trong bữa tiệc, một lần là ở lễ đính hôn."

"Hả?"

Úc Noãn Tâm lại thốt lên lời kinh ngạc.

Lúc này nàng chỉ có thể dùng từ kinh ngạc để miêu tả tâm trạng mình. Nàng rất khó để tưởng tượng hai người xa lạ kết hợp thành vợ thồng thì sẽ có cảm giác gì. Nghĩ lại thì cuộc sống của nhà giàu đúng là thật đáng sợ, bất luận là nam hay nữ cũng hoàn toàn không có quyền tự do kết hôn.

"Mẹ biết con đang nghĩ gì. Thật ra mẹ rất yêu ông ấy."

Giọng của Anna Winslet bắt đầu có chút kích động, không chút che giấu suy nghĩ của mình mà nhẹ giọng nói: "Mẹ đã nói ba của Thiên Kình là một người rất xuất sắc, cao lớn tuấn tú, dịu dàng đa tình. Khi mẹ còn rất nhỏ đã yêu ông ấy rồi."

"Lúc còn rất nhỏ đã yêu ông ấy?" Úc Noãn Tâm ngạc nhiên mà nhìn bà, nuốt một ngụm nước bọt.

"Đúng vậy…"

Anna Winslet cười khổ. "Mẹ xuất thân từ hoàng gia Anh. Ngay từ khi còn rất nhỏ, những cô gái mang dòng máu hoàng tộc đã mất đi tự do, bởi vì từ nhỏ chúng ta đã phải học đủ loại nghi lễ, sau 16 tuổi mới được tự do. Năm mẹ 6 tuổi, có một lần vô tình nhìn thấy một tờ tạp chí kinh tế, vừa khéo nó đang có một chuyên đề về Hoắc Thị. Trên bìa ngoại trừ ba chồng mẹ còn có một thiếu niên rất tuấn tú, người thiếu niên này cứ như là hoàng tử bước ra từ lâu đài, vừa liếc mắt một cái mẹ đã thấy mê ngay."

Bà vừa nói, trên gương mặt lãnh đạm cũng lộ ra chút hạnh phúc. Đó là những hồi ức về tâm trạng yêu đương đã qua, ngày cả ánh mắt cũng lộ ra chút hoài niệm, hướng về xa xôi.

Úc Noãn Tâm nhìn mẹ chồng mình, trong nhất thời lòng dạ có chút rối ren.

Không ngờ bà lại yêu ba của Thiên Kình khi chỉ 6 tuổi. Tuy chưa từng thấy mặt ông nhưng từ sự miêu tả của bà thì dường như Úc Noãn Tâm cũng có thể nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú, người đó có một nụ cười dịu dàng đa tình, cho dù không nói gì nhưng cũng khiến cho phụ nữ điên cuồng.

Nhìn Hoắc Thiên Kình thì biết.

Lúc này, mẹ chồng nàng giống như một cô gái đang sa vào lưới tình, cho dù chỉ là hồi ức nhưng cũng đủ để bà nhớ mãi cả đời, không phải sao?

"Mẹ, thì ra mẹ yêu ba lâu như vậy. Ba, ông ấy biết không?" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng nói.

Anna Winslet khẽ lắc đầu…

"Sao ông ấy có thể biết chứ? Trước mặt ông ấy mẹ vẫn phải giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng của mình…"

Bà thở dài một tiếng. "Khi mẹ 6 tuổi, chỉ bằng một bức ảnh mà đã yêu ông ấy. Sau đó, mẹ bắt đầu tìm kiếm những thông tin liên quan đến ông ấy. Mặc dù là rất ít nhưng cũng đủ để mẹ hạnh phúc. Mẹ học ở trường mà ông ấy từng học, thậm chí bắt đầu học kinh doanh như ông ấy. Mẹ nhìn ông ấy từng bước bước lên vị trí tổng tài của Hoắc Thị, nhìn ông ấy càng ngày càng thành công. Mỗi ngày càng quan tâm nhiều hơn, mẹ càng yêu ông ấy nhiều hơn. Tất cả những điều ấy, ba chồng con cũng không biết…"

Trong lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy xúc động. Đây là loại tình yêu thế nào chứ? Chỉ vì một bức ảnh mà đã yêu một người, có thể thấy được người đàn ông này quá mức ưu tú.

"Con biết không, khi mẹ được gả vào Hoắc gia cũng bằng tuổi của con." Anna Winslet nhìn Úc Noãn Tâm, nhẹ giọng nói.

"Mẹ, mẹ nói…"

"Ba của Thiên Kình lớn hơn mẹ 10 tuổi. Nói cách khác, khi mẹ 6 tuổi thì ông ấy đã 16 tuổi." Giọng của Anna Winslet lộ ra vẻ hạnh phúc.

Nói xong, bà bước tới trước một ngăn tủ, lấy ra một khung ảnh…

"Đây là ba chồng con…"

Úc Noãn Tâm nhận lấy khung ảnh, đầu bỗng như nổ tung…

Người trong ảnh đúng như lời bà nói, cực kỳ anh tuấn, dáng người cao lớn khỏe mạnh làm cho phụ nữ phải động lòng. Nhìn bức ảnh này, Úc Noãn Tâm có một cảm giác quen thuộc, bởi vì… Hoắc Thiên Kình thật sự rất giống ba của hắn.

Những đường nét cương nghị trên mặt, thân hình cũng có những nét giống nhau, điều khác nhau chính là…

Ánh mắt của người trong ảnh dịu dàng đa tình, có lẽ cũng là người hay cười, bên môi nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Mà Hoắc Thiên Kình lại khác. Ánh mắt của Hoắc Thiên Kình quá lãnh đạm, thậm chí có khi lại trở nên điên cuồng, có vẻ cao ngạo không bị bó buộc trong đó. Thiên Kình không thích cười, nhưng khi cười thì cũng rất đẹp.

"Con nghĩ là ba biết mẹ yêu ông ấy đã lâu nên bị cảm động, nếu không thì sao lại đích thân trồng những đám cúc kia tặng mẹ chứ?" Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng đặt ảnh xuống rồi nói.

Nghĩ tới thật là quá lãng mạng. Có thể tưởng tượng được lúc đó có một người đàn ông đang tự tay trồng hoa trong vườn. Nghĩ tới thôi là đã cảm thấy rất hạnh phúc, huống chi là bà chứ.

Ai ngờ Anna Winslet nghe xong thì trong mặt đột nhiên có thêm chút thê lương, sắc mặt cũng có sự thay đổi rất rõ ràng. Bà lắc đầu…

"Mẹ đã nói mẹ và ông ấy là hôn nhân thương mại, sao ông ấy có thể yêu mẹ chứ? Ông ấy trồng cúc tặng mẹ là vì thấy có lỗi với mẹ. Trong lòng ông ấy chỉ có cô ta…"

Nói đến đây, bà bỗng dừng lại, ánh mắt vốn hàm chứa chút hạnh phúc bỗng trở nên lạnh lẽo cùng chua xót.

Úc Noãn Tâm cả kinh, trong lòng bỗng nảy sinh một dự cảm bất an. Lẽ nào bà đã biết chuyện của ba Hoắc Thiên Kình?

"Mẹ, mẹ nói… ba yêu một người phụ nữ khác sao? Người phụ nữ đó… là ai?" Mặc dù nàng rất sốt ruột nhưng giọng nói vẫn rất dè dặt.

"Một người đàn bà hạ tiện!" Anna Winslet bỗng nắm chặt tay, ánh mắt cũng trở nên rất sắc bén.

Úc Noãn Tâm hoảng hốt. Trong ấn tượng của nàng, bà vẫn luôn là một người lịch sự tao nhã. Mặc dù dáng vẻ của bà rất uy nghiêm nhưng cho dù tức giận thì cũng không thấy cảm xúc của bà thay đổi nhiều quá. Lần này nhắc đến người phụ nữ kia lại làm bà kích động như thế, chắc là không chỉ vì lý do cướp chồng của bà chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Úc Noãn Tâm vang lên tiếng chuông cảnh báo. Lẽ nào bà đã biết chuyện của họ, hơn nữa cũng biết bọn họ còn có con với nhau? Có điều… cũng không đúng. Nếu bà biết Tả Lăng Thần là con của ba Thiên Kình và mẹ Lăng Thần thì tại sao còn tốt với anh như thế?

Nàng có thể nhận thấy bà rất yêu thương Lăng Thần.

"Mẹ, vậy…" Úc Noãn Tâm rất muốn hỏi chuyện của mẹ Tả Lăng Thần.

"Noãn Tâm, bây giờ con đã là con dâu của Hoắc gia, những chuyện sau này phải làm còn rất nhiều, hôm nay nghe đến đây thôi." Anna Winslet ngắt lời nàng, xem ra cũng không có ý định nói gì thêm.

"Mẹ…."

"Bây giờ con đã mang thai, không thể làm bất cứ chuyện gì. Nhân lúc này, mẹ nghĩ con nên vào thư phòng của Thiên Kình xem xem, hiểu biết thêm về phong cách xử sự trong kinh doanh của nó cùng tình trạng vận hành của cả Hoắc Thị. Có cần thì xem thêm những sách về kinh tế. Con đã là bà Hoắc rồi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đóng phim nữa!" Anna Winslet trầm giọng nói

Úc Noãn Tâm nghe thế thì sắc mặt có chút miễn cưỡng, có vẻ muốn nói lại thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Thế nào? Con còn gì muốn nói sao?" Anna Winslet lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày. Trên gương mặt tôn nghiêm không còn thấy vẻ kích động vừa rồi, không một chút.

Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mà nhìn bà. "Mẹ, thời gian này con có thể làm theo những gì mẹ nói, nhưng, nhưng mà… sau khi sinh xong, con không muốn chỉ làm một bà chủ gia đình…"

"Ý của con là… còn muốn đi đóng phim?" Anna Winslet không vui mà nhìn nàng.

"Mẹ, thật ra trước kia chúng ta đã tranh chấp về vấn đề này. Con thật sự rất thích nghề này, con muốn nhân lúc còn trẻ…"

"Con đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, phải chăng nên làm tròn trách nhiệm của một người mẹ? So với mẹ và bà nội của con thì con vẫn rất hạnh phúc. Có Thiên Kình yêu thương chăm sóc con, con người còn chưa thấy thỏa mãn sao? Trước khi con gả vào Hoắc gia mẹ đã nói, làm bà chủ của một nhà quyền quý không phải là chuyện dễ dàng. Nếu con không theo bước của Thiên Kình thì làm sao để giúp nó? Làm sao để chăm sóc nó? Còn muốn đi đóng phim? Công việc thấp hèn như thế không cần cũng được!" Giọng điệu của Anna Winslet đã rất không tốt

"Mẹ, đóng phim cũng là một nghề bình thường, sao lại là thấp hèn chứ?" Úc Noãn Tâm chấn kinh. Nàng quả thực không hiểu nổi cách nghĩ của bà, không khỏi quá cực đoan.

"Tốt nhất là con hãy biết rõ thân phận hiện nay của mình! Con là dâu cả của Hoắc gia, sau này không chỉ làm những chuyện như giúp chồng dạy con mà còn phải biết tình hình của Hoắc Thị. Nếu năm xưa mẹ cũng tùy hứng như con, muốn làm gì thì làm thì sao Thiên Kình có thể được mẹ bồi dưỡng thành người xuất sắc như vậy chứ? Bây giờ phía trước họ của con đã có thêm chữ Hoắc, nếu sau khi kết hôn mà con còn muốn sống kiếp con hát thì hãy để đứa nhỏ lại, rời khỏi Hoắc gia!"

Giọng của Anna Winslet cực kỳ lạnh lẽo, có lẽ là tính cách quá thẳng thắn của Úc Noãn Tâm đã làm bà không vui.

"Mẹ…"

"Được rồi, đừng nói gì nữa! Đừng để mẹ thêm thất vọng về con!" Anna Winslet nói xong câu này thì bước ra khỏi phòng uống trà.

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng dựa cả người vào sô pha, vẻ mặt nặng nề mà thở dài một hơi….

"Đang nghĩ gì vậy, bà xã của anh?"

Phía sau, một đôi cánh tay rắn chắc vòng lấy Úc Noãn Tâm làm nàng giật mình. Quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt cười dịu dàng của Hoắc Thiên Kình.

Trong phút chốc làm nàng bỗng nhớ đến một người đàn ông trong phim.

"À, không có gì…" Úc Noãn Tâm săn sóc mà giúp hắn cởi áo khoác, còn cố ý ngửi ngửi người hắn, cười mà quay ra treo áo lên.

Hoắc Thiên Kình buồn cười mà nhìn nàng, vừa cởi nút tay áo vừa nói: "Thế nào? Ra vẻ tra xét dữ ha? Trên người anh không có mùi của cô gái khác chứ?"

"Xí, ai thèm quan tâm đến cái đó. Hôm nay anh rất ngoan, trên người không có mùi rượu." Úc Noãn Tâm nũng nịu mà trừng hắn một cái, bước lên tháo cà vạt cho hắn.

Hoắc Thiên Kình nhướng mày. "Từ sau khi kết hôn, có bao giờ anh mang mùi rượu về chưa? Đúng là vu oan mà…" Nói xong, hắn ngắt nhẹ mũi nàng một cái.

"Á… đáng ghét, đau đó!" Úc Noãn Tâm gạt tay hắn ra. "Anh phải đi xã giao mà, sao có thể không uống chứ."

Trong mắt Hoắc Thiên Kình lóe lên ý cười, ôm lấy nàng: "Ai mà không biết bà Hoắc đã có thai chứ, sao họ còn dám để anh uống rượu về ảnh hưởng cục cưng đây?"

"Miệng lưỡi trơn tru!" Tuy ngoài miệng Úc Noãn Tâm trách mắng nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

"Đây, mua cho em nè!"

Hoắc Thiên Kình lấy mấy bịch mơ tươi ra đưa cho Úc Noãn Tâm. "Cô ngốc lơ ngơ này, ăn hết mơ rồi mà còn chưa biết phải không?"

"A…" Lúc này Úc Noãn Tâm mới giật lấy bịch mơ, ánh mắt cảm động. "Anh lại chạy đi xa thế để mua sao?"

"Đúng vậy…" Hoắc Thiên Kình ngắt má nàng, yêu thương nói: "Bà xã của anh kén ăn như vậy, chỉ ăn một loại mơ, hơn nữa còn phải tươi, mua nhiều để dành cũng không được."

"Nhưng anh bận thế, có thể bảo người khác đi mua mà. Hoặc là… tự em đi mua cũng được vậy!" Úc Noãn Tâm nghĩ đến chuyện hắn phải lái xe đi ngược hướng với biệt thự khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì rất đau lòng.

Hoắc Thiên Kình cười khẽ. "Người khác mua làm sao anh yên tâm được. Lỡ như không tươi thì sao? Còn em bây giờ như con gấu trúc, anh càng không nỡ để em chạy đi xa như thế."

"Anh mới là gấu!" Úc Noãn Tâm khẽ đánh hắn một cái, hạnh phúc mà vùi vào lòng hắn.

"Hôm nay thế nào? Có cảm thấy chán không?" Hoắc Thiên Kình dịu dàng mà ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên tóc nàng.

"Hôm nay sao…" Úc Noãn Tâm ngầng đầu nhìn hắn, cười nói. "Nói chuyện phiếm với mẹ."

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì ngạc nhiên mà nhướng mày. "Hai người có thể nói với nhau sao?"

"Đương nhiên!" Hai má Úc Noãn Tâm như hoa nở, sau đó lại trở nên rất nghiêm túc. "Thiên Kình, em đã nghe nói chuyện muốn trồng hoa quỳnh trong vườn rồi, khóm cúc đó phải giữ lại cho mẹ, không được động tới đó."

"Mẹ không hề thích thứ đó." Hoắc Thiên Kình nhún vai. "Là mẹ đồng ý cho nhổ bỏ."

"Ai da, tóm lại em nói giữ là giữ, dài dòng như thế làm gì?" Úc Noãn Tâm đánh hắn một cái.

"Được rồi, giữ lại!" Hoắc Thiên Kình vội vàng đồng ý rồi có vẻ lấy làm lạ mà nhìn nàng. "Xem ra hôm nay hai người noi chuyện không ít."

Úc Noãn Tâm im lặng, một lúc sau vẫn không trả lời hắn, ngược lại chỉ nói một câu: "Thiên Kình, em luôn cảm thấy hình như mẹ rất có thành kiến với những người trong ngành giải trí. Theo lý mà nói thì những người xuất thân cao quý cũng có thành kiến với nghệ sĩ, nhưng dường như mẹ quá cố chấp. Phải chăng trong đó… còn có nguyên nhân gì khác không?"