7 Ngày Ân Ái

Chương 98

Trong biệt thự của một phụ nữ.

Tòa biệt thự màu trắng này được bao phủ bởi ánh trăng, lờ mờ hư ảo. Biệt thự không lớn nhưng vô cùng tinh tế, hơn nữa vị trí cũng cực kỳ bí ẩn.

"Loảng xoảng… "

Tiếng bình hoa vỡ tan đột nhiên phá nát bầu không khí yên lặng trong biệt thự. Tiểu Ưu đứng ở đó, vẻ mặt xấu hổ mà nhìn người đàn bà đang nổi giận, hơn nữa ngày mới thở dài một hơi, tiến lên nói:

"Chị Ngu Ngọc, chị đừng vội cáu kỉnh như vậy, có thể sự tình không đến mức nghiêm trọng như chị nghĩ đâu."

Ngu Ngọc thở hổn hển mà quay người ngồi lên sôpha, châm một điếu thuốc nhỏ dài dành cho phụ nữ. Không khó nhìn ra được sự phiền toái bất an trong đáy mắt cô ta.

"Không nghiêm trọng như vậy? Cô nói nghe nhẹ nhàng quá. Lẽ nào cô không nghe thấy những lời của Hoắc Thiên Kình trong hội nghị chiêu đãi phóng viên sao? Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tra ra tôi!"

Tiểu Ưu nghe xong, nhíu mày lại, nhẹ giọng an ủi: "Chị Ngu Ngọc, chị đừng vội kích động như vậy. Hơn nữa chuyện này làm rất bí mật, chưa chắc muốn là có thể tra được."

Ngu Ngọc hít mạnh một hơi thuốc, hung hăng nói: "Đều do con nhỏ Cách Nạp chết tiệt kia, tay chân làm việc không gọn gàng. Bây giờ lại liên lạc không được, cũng không biết nó chạy đến chỗ nào rồi! Tiểu Ưu, chuyện này cô phải giúp tôi xử lý. Nếu cần thiết thì cho người làm ảnh giả kia một ít tiền, kêu hắn xuất ngoại để tránh né. Còn nữa, mau chóng tìm ra con nhỏ Cách Nạp chết tiệt kia cho tôi!"

"Chị Ngu Ngọc, hai chuyện mà chị nói em đã thay chị xử lý tốt, cho nên chị không cần lo lắng Hoắc Thiên Kình sẽ tìm được chứng cứ. Hơn nữa, chuyện tranh giành tình cảm giữa đàn bà với nhau, việc nhỏ này chưa chắc Hoắc tiên sinh đã nhúng tay vào. Bây giờ chị không nên tự mình làm rối loạn. Có rất nhiều hợp đồng đang cần chị thực hiện. Bây giờ công việc của chị là quan trọng nhất."

"Làm việc, làm việc, làm việc!"

Ngu Ngọc nghe xong, tức giận đến mức dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy, ánh mắt không vui, nói: "Cô đã biết nói như vậy, nếu bây giờ tôi không nhanh chóng xử lý tốt chuyện này thì cũng không cần làm việc nữa! Bây giờ cô cũng thấy rồi đó, chất lượng hợp đồng không ngừng kém đi. Đài phát thanh, đài truyền hình có tiếng cùng phỏng vấn đều tìm Úc Noãn Tâm. Mà những hợp đồng của tôi là thứ gì? Cái gì mà khách quý Sắc màu, cái gì mà giám khảo Tuyển tú[12], thực sự là tức cười. Úc Noãn Tâm có bản lĩnh gì mà có thể lập tức nổi tiếng chỉ trong một đêm? Tôi thực sự không hiểu rốt cục Hoắc Thiên Kình đang nghĩ cái gì, tự nhiên vì nâng đỡ cô ta mà không tiếc đầu tư vào điện ảnh và truyền hình? Lúc trước tôi dốc hết tâm tư, thậm chí giống như một kỹ nữ không để ý liêm sỉ mà tới lấy lòng anh ta, anh ta cũng chỉ nói giúp với các nhà đầu tư khác mà thôi!"

"Chị Ngu Ngọc, em cũng thực sự không hiểu, chị hoàn toàn có thể không cần để ý tới Úc Noãn Tâm kia. Lúc trước, khi chị ra lệnh cho Cách Nạp tung tin đó ra tại sao không nói trước cho em biết một tiếng? Vì sao lại đi làm chuyện vô vị như vậy chứ? Quả thực bây giờ Úc Noãn Tâm rất nổi tiếng, nhưng ít nhất chị cũng là ảnh hậu. Ngộ nhỡ bị người ta điều tra ra chuyện này là chị làm, chị nghĩ công chúng sẽ nghĩ về chị như thế nào? Còn nữa, quả thực bây giờ Hoắc tiên sinh rất quan tâm Úc Noãn Tâm, nhưng chị chớ quên chị cũng là nhờ vào Hoắc tiên sinh nâng đỡ mới có thể nổi tiếng. Hơn nữa chị ở bên cạnh anh ta hơn ba năm trời, sao Úc Noãn Tâm có thể so sánh với chị được. Hoắc tiên sinh đối với cô ta cũng chỉ là nhất thời tham mới mẻ mà thôi, không bao lâu sẽ chơi chán thôi. Tình huống thế này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra. Trước đây chị có thể vững vàng bình tĩnh, sao bây giờ lại kích động như thế?"

Gần đây rõ ràng Tiểu Ưu phải chịu hết tính khí cáu kỉnh của Ngu Ngọc, vì thế bèn nói ra tất cả những lời trong lòng mình.

Ngu Ngọc nghe xong, đáy mắt rõ ràng nổi cơn thịnh nộ. Cô ta nhìn về phía Tiểu Ưu, tức giận mà nói: "Bây giờ cô chạy đến chất vấn tôi sao? Sao tôi có thể không nóng nảy được chứ? Cô là người đại diện của tôi, không sai, nhưng cô nhìn lại xem mình đã làm gì cho tôi? Cô nhìn Tiểu Vũ – người đại diện của Úc Noãn Tâm mà xem, tuy rằng trên tay là người mới, nhưng vẫn một lòng dốc sức vào người Úc Noãn Tâm. Gần đây cô ta vì để Úc Noãn Tâm có thể loạt vào danh sách đề cử ảnh hậu mà bôn ba khắp nơi. Nhìn lại cô mà xem, cô đặt bao nhiêu tâm tư vào người tôi? Bảo cô tung người mới trong tay ra, cô không nghe. Tốt thôi, lẽ nào tôi còn phải chỉ dẫn cô toàn bộ sao? Hiện tại là thời điểm then chốt, nếu tôi không sai bảo Cách Nạp làm như vậy, nói không chừng Úc Noãn Tâm sẽ trèo lên đầu tôi mà trở thành ảnh hậu mới. Lẽ nào đến lúc đó mới cho tôi phản kích hay sao?"

Tiểu Ưu bị nàng nói đến mức trên mặt vừa đỏ vừa trắng. Cô ta vừa muốn phản bác nhưng nghĩ một chút lại nuốt xuống. Cô là người đại diện, không sai, nhưng cũng khởi đầu từ việc làm trợ lý. Cô biết rõ lúc này nói càng nhiều thì thì sai lại càng nhiều. Suy nghĩ nửa ngày trời, cô ta mới mở miệng nói:

"Chị Ngu Ngọc, thôi đi. Tóm lại vấn đề nên giải quyết em đều đã giúp chị làm xong. Chắc là Hoắc tiên sinh cũng không tra ra cái gì, cho dù biết ảnh chụp là giả thì sao. Chị đừng lo lắng nhiều lắm, cố gắng làm việc cho tốt. Cho dù bị Hoắc Thiên Kình biết thì sao chứ, không phải chị còn có Cổ tiên sinh sao? Tỷ suất người xem của "Thâm cung kế" và "Vệ Tử Phu" bây giờ đang tranh nhau rất quyết liệt. Em đã thay chị nhận tiếp một vài hợp đồng mới, mượn cơ hội tuyên truyền thêm một bước."

Ngu Ngọc phiền muộn mà vung tay lên: "Tôi mặc kệ cô thay tôi nhận hợp đồng gì, điều kiện đầu tiên là phải tìm được Cách Nạp cho tôi!"

Tiểu Ưu thở dài, vừa muốn trả lời, cửa phòng khách liền bị một sức mạnh mở ra…

"Cô không cần tìm nữa!"

Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó hai cái bao tải bị ném đến trước mặt Ngu Ngọc và Tiểu Ưu, hai người sợ đến mức lập tức nhảy dựng lên.

"Ngươi… các người… các người là ai?" Mắt Ngu Ngọc trợn lên thật to, vẻ phẫn nộ vừa rồi sớm đã biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng dữ dội.

Bốn gã đàn ông trong trang phục vệ sĩ. Tây trang màu đen, giày da màu đen, thậm chí áo sơ mi và cà- vạt bên trong đều là màu đen. Trong đêm khuya vắng này toát ra vẻ khiến người khác cực kỳ sợ hãi. Ngay cả ánh trăng cũng đột nhiên mất đi ánh sáng, trốn ở trong tầng mây không dám hiện ra…

Dẫn đầu là một người đàn ông cả người cũng mặc tây trang đen, có điều liếc mắt là có thể nhìn ra hắn không giống người thường. Vóc người hắn cao lớn, cả người anh tuấn lạ thường. Mạc dù đôi mắt hắn bị kính đen che mất nhưng không khó nhìn ra khí chất mạnh mẽ từ đôi mày hắn. Chiếc mũi như được khắc bằng đá cẩm thạch cùng đôi môi hơi nhếch lên. Toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Hắn không nói không cười tựa như ma vương đến từ địa ngục.

Trong nháy mắt không khí trong phòng khách ngưng tụ lại…

Ngu Ngọc hoàn toàn ngẩn ra, mà Tiểu Ưu cũng đã sớm sợ đến nói không ra lời. Tuổi cô còn nhỏ hơn Ngu Ngọc rất nhiều, chưa từng gặp loại tình huống này.

"Rốt cuộc các người là ai? Ai cho các người vào, đây là nhà của tôi, các người đi ra ngoài!"

Hơn nữa ngày Ngu Ngọc mới lên tiếng, lấy hết can đảm quát: "Nếu các người không đi tôi sẽ báo…"

"Là Ngu tiểu thư phải không?"

Người đàn ông mặc quần áo đen cầm đầu mở miệng. Âm thanh vừa rét vừa lạnh. Giọng nói giống như toát ra từ hầm băng làm Ngu Ngọc cực kỳ sợ hãi.

Ánh mắt Ngu ngọc cảnh giác mà nhìn hắn.

Hắn ta chậm rãi tháo kính râm xuống…

"Tôi họ Lôi, tên một chữ Dận. Hôm nay tìm đến nhà của Ngu tiểu thư, hoàn toàn là vì muốn tặng cho Ngu tiểu thư hai người."

Hắn làm như rất lễ độ, nhưng không khó nghe ra vẻ mệnh lệnh cùng duy ngã độc tôn trong giọng nói của hắn.

Trong nháy mắt khi hắn vừa tháo kính râm xuống, tim Ngu Ngọc đều muốn ngừng đập!

Thứ nhất là… cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy qua người đàn ông nào mà ngay cả đôi mắt đều chứa đựng vẻ băng lãnh như vậy. Mắt của hắn giống như là được ngâm trong đầm băng, lạnh lẽo mà không mang theo một chút tình người nào.

Tuy rằng có đôi khi Hoắc Thiên Kình cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng như vậy, nhưng so với hắn mà nói, Hoắc Thiên Kình là lạnh lùng, ít nhất… lạnh lùng còn được coi là tình cảm con người. Mà người đàn ông trước mắt… thuần túy là lạnh lẽo, giống như là dùng một khối băng điêu khắc mà thành.

Hắn là người sao? Hay là người máy?

Nhưng người máy có thể anh tuấn như thế sao? Đó cũng là nguyên nhân thứ hai làm tim Ngu Ngọc sắp ngừng đập! (Mon: Chết đến nơi mà còn mê trai!)

Người đàn ông họ Lôi này cũng cao to như Hoắc Thiên Kình, ít nhất cũng trên 1m86. Y phục đen trên người cũng không che được tư thế oai hùng hơn người của hắn. Ngũ quan như điêu khắc nên, da màu đồng, như tượng thần Hy Lạp, đôi mắt lạnh lẽo thăm thẳm u ám. Trời sinh đã có khí thế vương giả của đế vương, bất giác làm cho người ta có cảm giác áp bức.

Hoắc Thiên Kình đẹp trai vẫn giống con người, nhưng người đàn ông trước mắt này hoàn toàn không giống người!

Dường như nhận thấy người phụ nữ đối diện nhìn mình đến choáng váng, hắn chỉ vào hai cái bao tải cách đó không xa: "Ngu tiểu thư là muốn tìm một người trong số hai người bọn họ sao."

Lúc này Ngu Ngọc mới có phản ứng, vội vã bảo Tiểu Ưu mở bao tải ra.

Một cái bao tải trong đó được mở ra, dĩ nhiên là Cách Nạp!

Chỉ thấy cô bị trói gô lại, ngay cả mồm cũng bị nhét đầy vải bông, đầu tóc cực kỳ rối tung rối mù. Khi cô nhìn thấy Ngu Ngọc, ánh mắt trở nên vô cùng kích động. Nhưng sau khi phát giác sự tồn tại của người đàn ông mặc đồ đen, đột nhiên lại trở nên vô cùng kinh hoảng.

Tiểu Ưu hét lên một tiếng. Ngu Ngọc thì sợ đến nỗi ngón tay run rẩy.

"Ngu tiểu thư không tới nhìn người trong bao tải thứ hai là ai sao?" Người đàn ông mở miệng, vừa băng vừa lãnh.

Thân thể Ngu Ngọc run lên. Tuy rằng cô ta rất không muốn tiến lên mở bao tải, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, không thể không cẩn thận tiến lên, cố nén sợ hãi mà mở bao tải thứ hai ra…

Sắc mặt đột nhiên biến đổi!

"Rốt cuộc anh có ý gì?" Khi thấy rõ người trong bao tải, Ngu Ngọc đổi vẻ sợ hãi, tâm tình trở nên vô cùng kích động.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng mà liếc nàng một cái, trầm giọng nói: "Tôi chỉ muốn cho người tình cũ các người tụ họp mà thôi!"

"Anh…" Sắc mặt Ngu Ngọc trở nên rất khó coi.

Trong bao tải không phải ai khác, chính là Cổ tiên sinh mà cô ta vừa mới câu được – người đầu tư vào điện ảnh có tiếng.

"Ngu tiểu thư đã làm gì trong lòng mình không biết sao?" Người đàn ông tiến lên một bước. Cổ tiên sinh trong bao tải cũng bị trói gô như vậy, sợ đến nỗi toát cả mồ hôi.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Với hành vi hiện giờ của anh, tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh cố ý đả thương người cùng với tự ý xông vào nhà dân!" Ngu Ngọc cố nén sợ hãi nói.

Vừa dứt lời, cô liền bị Tiểu Ưu ngăn lại: "Chị Ngu Ngọc, loại cảnh cáo này đối với hắn vô dụng, hắn là Lôi Dận…"

Lôi, Lôi Dận!

Lúc này Ngu Ngọc mới nhớ tới hắn vừa tự giới thiệu, lập tức sợ đến nỗi chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất.

Lôi Dận, ông trùm nắm trong tay 48% đất xây dựng cao cấp của thế giới, đây chỉ là chuyện thứ hai, bởi vì hắn luôn rất ít lộ diện trong giới thương nhân. Nguyên nhân thật sự khiến kẻ khác không dám động đến quyền uy của hắn chính là thân thế mafia của hắn. Tổ chức mafia "Ảnh" khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, ngoại trừ thuốc phiện, buôn bán một lượng lớn súng ống đạn dược cũng là biểu tượng uy quyền của bọn hắn. Mà Lôi Dận chính là ông trùm của tổ chức "Ảnh"!

Về điểm này, người ngoài có lẽ không biết nhiều như vậy, nhưng trong làng giải trí rồng rắn hỗn tạp này, có mấy người không biết.

Bọn họ luôn luôn giết người không chớp mắt. Năm ngoái có một vị viên chức chính phủ vì vụ án thuốc độc mà bắt được và xử tử một vài thành viên của tổ chức "Ảnh". Kết quả chỉ trong một đêm, chỗ ở xa hoa của viên chức cao cấp này đã bị san thành bình địa, một nhà trên dưới hai mươi mấy người, ngay cả người hầu đều khó có thể may mắn tránh khỏi tai nạn. Toàn bộ thi thể xếp thành hình chữ nhất trên đống đổ nát đó. Có thể thấy được Lôi Dận xử sự rất "nhanh – chuẩn – ác"!

Dường như Ngu Ngọc ngửi được mùi máu tươi trong không khí. Có điều… cô thực sự không hiểu mình đắc tội với Lôi Dận ở chỗ nào!

Lôi Dận thấy thế, đáy mắt vẫn lạnh lẽo như cũ: "Ngu tiểu thư, lần này Lôi mỗ tới chỉ vì trả nợ nhân tình cho một người. Về chuyện giữa các người, tôi không có hứng thú biết đến!"

Ngu Ngọc vừa nghe xong, cùng Tiểu Ưu đối mặt nhìn nhau.

"Lôi tiên sinh, anh, anh có ý gì?"

Lôi Dận gần như mặc kệ cô ta, chỉ lạnh lùng mà nhìn cô ta một cái. Lúc này, giọng nói của một người đàn ông khác vang lên…

Có điều… giọng nói đó Ngu Ngọc thấy rất quen thuộc.

Bóng đêm, theo bóng lưng cao lớn của hắn đồng thời tiến đến, thậm chí mang theo vẻ u ám, có nhàn nhạt mùi máu tươi…

Sắc mặt Ngu Ngọc sớm đã tái nhợt. Cô ta ngửa đầu, nhìn bóng dáng quen thuộc của người đàn ông cách đó không xa đang từng bước đến gần mình, đồng tử bởi vì căng thẳng cùng sợ hãi mà co rút nhanh hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tiểu Ưu cũng sợ không ít, chân mềm nhũn mà ngã tại bên cạnh sôpha.

Xong rồi!

Tất cả đều xong rồi…

Đây không chỉ là ý nghĩ của Tiểu Ưu, cũng là suy nghĩ cuối cùng của Ngu Ngọc…

Hoắc Thiên Kình xuất hiện rồi, ngay cả vẻ mặt của mấy tên vệ sĩ phía sau hắn cũng là hờ hững.

Ngu Ngọc biết thời khắc mình bị phán quyết đã tới rồi.

Hoắc Thiên Kình đi tới trước mặt cô ta, không nói một câu, chỉ hờ hững nhìn, nhìn đến nỗi trong lòng cô ta phát hoảng… cho đến toàn thân đều run rẩy…

"Thiên Kình…" Ngu Ngọc muốn tìm cách bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng dưới tình huống này nàng biết mình có nói gì đi nữa cũng đều vô ích.

Hoắc Thiên Kình cúi người…

"Ảnh chụp là do cô tìm người làm sao?" Tuy là hỏi, nhưng rõ ràng là khẳng định.

Ngu Ngọc vô thức lắc đầu, trong ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng.

Khóe môi Hoắc Thiên Kình cong lên tỏ vẻ tiếc nuối. Hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ đỉnh đầu của cô ta một chút, quát khẽ một tiếng: "Dẫn hắn tới cho tôi!"

"Dạ, Hoắc tiên sinh!" Một trong những gã vệ sĩ phía sau lập tức đi ra ngoài, không bao lâu liền đem một người đàn ông tiến vào.

Sắc mặt Tiểu Ưu cùng Cách Nạp đều tái nhợt, bởi vì bọn họ đều nhận ra người đàn ông này, chính hắn làm giả ảnh chụp của Úc Noãn Tâm.

Ngu Ngọc nhạy cảm mà phát giác vẻ mặt hai người bọn họ, trong lòng cũng hiểu rõ bảy tám phần, hoàn toàn suy sụp…

"Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hoắc Thiên Kình thậm chí không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hạ lệnh.

"Dạ dạ dạ! Tôi nói."

Người đàn ông mồ hôi đầy mặt lập tức mở miệng, trực tiếp chỉ vào Cách Nạp bên cạnh: "Chính là cô ta tìm tôi, đưa tôi vài bức ảnh, bảo tôi ghép lại, còn trả cho tôi không ít tiền, nhưng yêu cầu nhất định phải làm giống y như thật. Tôi là người kiếm tiền mà, tất nhiên không có lý do gì để cự tuyệt…"

Sắc mặt Cách Nạp hầu như không còn một chút máu.

"Tiếp tục nói!" Gã vệ sĩ áp giải hắn thấy hắn dừng lại, bèn nhấc chân đạp hắn một cái, lạnh lùng quát.

Người đàn sợ đến nỗi môi cũng run rẩy, tiếp tục nói: "Tôi làm xong những bức ảnh này thì đưa cho cô ta, không ngờ tới sau này mọi việc lại ồn ào huyên náo đến vậy. Cô gái này, chính là cô ta…" Hắn lại chỉ Tiểu Ưu: "Cô ta lại cho tôi một số tiền lớn, muốn tôi ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Tôi cũng biết sự tình khẳng định là đã bại lộ, cũng liền đồng ý. Mấy vị tiên sinh, tôi thật sự là người vô tội, tôi chỉ kiếm tiền mà thôi, sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ. Cầu xin các ngài buông tha cho tôi… đừng…"

Hắn còn chưa nói hết, liền bị vệ sĩ bịt miệng lại.

Toàn bộ quá trình Hoắc Thiên Kình đều nhìn Ngu Ngọc, ánh mắt tựa như lưỡi dao từng chút từng chút cắt nát tất cả kiên cường của cô…

Ngu Ngọc luống cuống, tiến lên ôm lấy đùi hắn, nước mắt cũng chảy ra: "Thiên Kình, em thực sự không biết chuyện này. Hắn cũng nói rồi, hắn là do Cách Nạp sai khiến. Em căn bản không biết giữa Cách Nạp và Úc Noãn Tâm có khúc mắc, em vô tội…"

Hoắc Thiên Kình cũng không hề động đậy, chỉ nhìn về phía vệ sĩ ở một bên. Vệ sĩ ngầm hiểu, tiến lên giật bông vải nhét trong miệng Cách Nạp ra.

"Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh, tôi vô tội, là cô ta… chính là Ngu Ngọc sai khiến tôi làm như vậy. Tôi không muốn nhưng Ngu Ngọc sợ vị trí ảnh hậu năm nay bị Úc Noãn Tâm giành mất, cho nên muốn tôi trong lúc này thả tin đồn xấu này ra. Lúc đó tôi cũng muốn cự tuyệt, nhưng Ngu Ngọc nói lúc trước cũng dùng phương thức này đánh gục Phỉ Tỳ Mạn, lần này cũng không có vấn đề gì. Tôi, tôi thực sự không muốn…"

Cách Nạp chỉ vào Ngu Ngọc, khóc lóc ỉ ôi mà nói.

"Cô… Cách Nạp, con nhỏ chết tiệt kia, sao lại bán đứng tôi?" Ngu Ngọc hận không thể tiến lên xé cô ta thành trăm mảnh!

Lúc này Cách Nạp cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cô ta khản cả giọng mà hét lên: "Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Khi đó cô muốn tôi làm như vậy, còn có ba trợ lý khác ở đó. Tôi căn bản không có nói dối. Bởi vì cô đố kị Úc Noãn Tâm thuận lợi nổi tiếng sẽ che mất danh tiếng của cô. Cũng bởi vì hiện nay Hoắc tiên sinh sủng ái Úc Noãn Tâm nên cô đố kị, mới làm như vậy. Tôi và Úc Noãn Tâm không thù không oán, tôi căn bản là không có lý do hại cô ấy! Hoắc tiên sinh…"

Cách Nạp lại đưa mắt nhìn về phía Hoắc Thiên Kình. "Tôi thật sự oan uổng. Nếu không phải bị Ngu Ngọc sai khiến, Tiểu Ưu cũng không thể cầm một đống tiền tới bảo nhân viên kỹ thuật này chạy trốn"

"Nha đầu thối, cô câm miệng cho tôi!" Ngu Ngọc hoàn toàn muốn phát điên rồi.

Còn Tiểu Ưu thì lại có dáng vẻ hết hy vọng.

Rốt cục Hoắc Thiên Kình nở nụ cười…

Lạnh lùng, một chút cũng không để ý tới, tựa như… vẻ mặt mà một sát thủ nên có trước khi giết người.

"Ngu Ngọc, là chính cô hại cô, không liên quan đến người khác…"

Hắn như là thở dài, hoặc như là tiếc nuối mà lắc đầu, bàn tay to giống như dịu dàng mà vỗ lên đỉnh đầu của nàng, nhưng đúng lúc đó thì đột nhiên dùng sức…

"Á… " Ngu Ngọc đau đớn, nàng cảm thấy da đầu của mình sắp bị hắn giật rớt ra.

"Cô nói tôi nên xử lý cô như thế nào mới tốt đây?" Bàn tay của Hoắc Thiên Kình hung hăng nắm lấy tóc cô ta, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tới gần gương mặt của mình, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, nhưng làm kẻ khác vô cùng khiếp sợ

"Thiên Kình, Thiên Kình anh hãy nghe em nói. Em, em thực sự chỉ muốn cho Úc Noãn Tâm một bài học mà thôi. Em, em không ngờ tới…"

"Không ngờ tới tôi sẽ nhúng tay vào điều tra, đúng không?"

Hoắc Thiên Kình thay nàng nói ra điều nàng muốn nói, lạnh lùng cười: "Lẽ nào cô đã quên những lời tôi từng nói rồi sao?"

Nước mắt đau đớn của Ngu Ngọc từng giọt từng giọt rơi xuống…

"Tôi đã từng đã cảnh cáo cô, bảo cô an phận thủ thường, đừng đụng tới Úc Noãn Tâm! Lời của tôi cô xem như gió thoảng bên tai sao?" Giọng của Hoắc Thiên Kình khắc nghiệt như chui ra từ địa ngục.

"Thiên Kình, xin anh cho em một cơ hội nữa. Em nhớ kỹ rồi, em sẽ đi xin lỗi Úc Noãn Tâm. Em, em sẽ giải thích chuyện này với công chúng, trả lại sự trong sạch cho Úc Noãn Tâm… Xin anh cho em một cơ hội nữa…" Ngu Ngọc liều lĩnh mà cầu xin tha thứ, cô biết rất rõ kết cục sau khi bị Hoắc Thiên Kình tra được thì sẽ thế nào.

Cho dù là không chết cũng giống như mất nửa cái mạng!

Lúc này nàng có ngu ngốc đi nữa cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình. Hoắc Thiên Kình sẽ không đem cô giao cho cảnh sát. Nếu như hắn thật sự muốn làm như vậy, sẽ không để Lôi Dận ra mặt.

Hoắc Thiên Kình cười lạnh, tay đột nhiên tăng thêm lực. Lời nói lọt vào bên tai cô cũng không chút tình cảm…

"Giải thích với công chúng? Cô nghĩ mình còn có thể có cơ hội này sao?"

"Không…"

Ngu Ngọc trợn to mắt, tràn ngập khủng hoảng cùng tuyệt vọng. "Thiên Kình, đừng mà, xin anh, nể tình em hầu hạ anh ba năm, nể tình em đã từng khiến cho anh vui sướng, xin anh…"

"Vui sướng?"

Hoắc Thiên Kình cười nhạt "Ở trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một đống thịt biết động đậy trên giường mà thôi, có tư cách gì mà nói vui sướng với tôi? Tôi nghĩ sự vui sướng của cô… là cái giá hắn trả cho cô chứ?"

Hắn nhìn thoáng qua Cổ tiên sinh – vẻ mặt sớm đã ngốc như heo – mắt hắn sáng như đuốc.

"Tôi…"

Nước mắt Ngu Ngọc chảy xuống càng nhiều. Lúc này cô ta mới biết được không phải nàng giấu giếm giỏi, mà là Hoắc Thiên Kình vẫn không có truy cứu.

Dường như Hoắc Thiên Kình lười nhìn khuôn mặt khóc lóc của cô ta, bèn hung hăng vứt cô ta qua một bên, nhìn về phía Lôi Dận đang đứng một bên xem náo nhiệt nói: "Lôi Dận, cậu đã nợ mình ân tình, vậy thì trả hết đi. Người đàn bà này giao cho cậu xử lý!"

"Không…"

Ngu Ngọc hét lên một tiếng, liều mạng quỳ trên mặt đất, ôm lấy đùi hắn: "Thiên Kình, sao anh có thể quyết định như thế? Anh không thể giao em cho người khác, không thể."

Có lẽ Hoắc Thiên Kình giết một người thì sẽ có phiền phức, có điều… để Lôi Dận tới giết người, vậy quả thực là chuyện nhỏ.

Chân mày Hoắc Thiên Kình phiền chán mà nhíu lại. Bọn vệ sĩ rầm rộ tiến lên kéo Ngu Ngọc ra.

Lôi Dận nhìn trò hay nửa ngày, hai tay ôm ngực rất ung dung, tiến lên nhìn Hoắc Thiên Kình nói: "Thực sự là không thú vị. Cậu chỉ bảo mình tìm giúp cậu hai người mà thôi. Mình chỉ nhất thời ngứa tay, cũng bắt luôn người đàn ông cắm sừng cậu đến đây."

Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu chặt, lạnh lùng cười nhạo: "Cắm sừng? Lôi Dận, mình biết cậu vẫn luôn không thích hài hước, có điều hôm nay mình mới phát hiện, không phải cậu không biết hài hước, mà là quá hài hước!"

Khóe miệng Lôi Dận như có như không rung động, lập tức chìa hai tay ra: "Có lẽ vậy. Có điều tình nghĩa mà mình nợ cậu mình đã trả xong. Cô ta là đàn bà của cậu, lẽ ra nên do cậu xử lý. Nhưng nếu cậu đã mở miệng… vậy được rồi, cậu nói mình nên xử lý như thế nào đây? Giết chết hay là trực tiếp chôn sống? Còn mấy đồng phạm khác nữa, cũng coi như rác rưởi mà xử lý hết sao?"

Mấy người kia nghe xong, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cổ tiên sinh vẫn bị bịt miệng, dĩ nhiên đã sợ đến nỗi tè ra quần…

Hoắc Thiên Kình vỗ vai Lôi Dận nói: "Cậu xem mà xử lý đi!"

Lôi Dận nhún vai, đưa mắt nhìn vệ sĩ của mình một cái, mấy gã vệ sĩ tiến lên…

"Hoắc Thiên Kình, anh không thể giết tôi, không thể!"

Ngu Ngọc hoàn toàn sợ đến mức cả người vô lực, khi cô ta thấy một gã vệ sĩ trong số đó cầm súng giơ lên thì thở dồn dập không thôi, nước mắt cùng mồ hôi đã thấm ướt vạt áo của cô.

Tên vệ sĩ sắp bóp cò súng…

Cả gian phòng sắp tràn ngập mùi máu tanh…

"Dừng tay!"

Một bóng người màu trắng đột nhiên xông vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vẻ mặt kinh hãi cùng khó có thể tin nổi.

Hoắc Thiên Kình đang cùng Lôi Dận nói chuyện, đột nhiên ngẩn ra, vẻ tươi cười đột nhiên đọng lại ở bên môi…

"Sao em lại tới đây?" Giọng của hắn trở nên không vui.

Úc Noãn Tâm không nói gì, lập tức tiến lên chắn trước mặt Ngu Ngọc, sắc mặt lạnh lùng mà đối diện vệ sĩ cầm súng nói: "Muốn nổ súng phải không? Được, giết tôi trước đi!"

May là nàng thông minh đuổi kịp, bằng không Ngu Ngọc chết như thế nào nàng cũng không biết.

Sao có thể như vậy?

Lẽ nào ở trong mắt Hoắc Thiên Kình, mạng người không đáng giá chút nào sao?

Vệ sĩ không ngờ giữa đường lại chạy ra một cô gái, sắc mặt ngẩn ra, lập tức nhìn về Lôi Dận phía sau giống như xin chỉ thị.

Lôi Dận nhẹ nhàng khoát tay, vệ sĩ lập tức cất súng lui ra.

"Con thỏ trắng nhỏ này của cậu sao lại theo tới đây?"

Hoắc Thiên Kình nổi lên vẻ không vui, tiến lên kéo lấy Úc Noãn Tâm, thấp giọng quát: "Nửa đêm nửa hôm sao em lại chạy đến đây chứ?"

"Cô ta chỉ tung một ít lời đồn cùng ảnh chụp mà thôi, sự tình làm sáng tỏ là được rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?" Úc Noãn Tâm trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp lộ vẻ không thể tin nổi.

Ngu Ngọc vừa thấy cứu tinh tới, lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Úc Noãn Tâm nói: "Noãn Tâm, Noãn Tâm, xin cô hãy cứu tôi. Thiên Kình anh ta, anh ta muốn tìm người giết tôi!"

Úc Noãn Tâm nghe xong, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nhìn Hoắc Thiên Kình như nhìn ma quỷ, lắc đầu: "Thì ra anh thực sự muốn giết cô ta… Anh điên rồi! Anh là một người điên!"

Hai tay Hoắc thiên Kình đột nhiên nắm chặt lại.

Chết tiệt!

Hắn không nói gì, nhanh chóng tiến lên kéo lấy Ngu Ngọc, ngay sau đó một bạt tai giáng xuống…

Ngu Ngọc bỗng nhiên ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi…

"Hoắc Thiên Kình, anh làm gì vậy?" Úc Noãn Tâm thấy thế, cả kinh.

Lôi Dận lại ở một bên lắc đầu: "Hoắc Thiên Kình, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu động thủ đánh đàn bà!"

"Đàn bà chết tiệt, đừng giở trò này ở trước mặt tôi!" Hoắc Thiên Kình hận không thể dùng một cú đá Ngu Ngọc văng ra cửa sổ.

Trên mặt Ngu Ngọc lộ vẻ kinh hãi…

"Được rồi, cô ta đã bị giáo huấn rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào thực sự muốn lấy mạng mới hài lòng sao?" Úc Noãn Tâm tiến lên kéo lấy cánh tay Hoắc Thiên Kình, quát lớn.

Hoắc Thiên Kình quăng Ngu Ngọc qua một bên, nhìn về phía Úc Noãn Tâm. Không khó nhìn ra hắn đang áp chế cơn tức giận…

"Noãn, đừng quên chính cô ta đã hại em, lòng tốt của em sẽ chỉ làm hại mình mà thôi!"

"Nhưng cô ta cũng không đáng chết, cùng lắm thì tôi có thể tố cáo cô ta. Chuyện này giao cho cảnh sát xử lý đi. Anh không có quyền lợi phán quyết sự sống chết của người khác!" Úc Noãn Tâm cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, khẩu khí thấp xuống một chút, hầu như là khẩn cầu.

Trong mắt Hoắc Thiên Kình ẩn giấu một ngọn lửa âm ỉ…

"Đây là em đang cầu xin cho cô ta sao? Phải biết rằng đám cảnh sát ngu ngốc kia không làm được chuyện gì!"

"Nhưng anh giết cô ta như thế thì sao? Cho dù cô ta không chết thì những ngày kế tiếp cũng không sống tốt được. Thôi đi, buông tha cô ta đi." Úc Noãn Tâm nhìn hắn nói, đáy mắt vì cầu xin mà trở nên long lanh hoảng hốt, toát ra một chút dịu dàng.

"Em thực sự muốn buông tha cô ta?" Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi, đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng hỏi.

Hắn phát hiện, có đôi khi đối mặt với loại ánh mắt dịu dàng này của Úc Noãn Tâm thì có tức giận đến đâu đi nữa cũng nhanh chóng biến mất…

Úc Noãn Tâm liếc mắt nhìn Ngu Ngọc, gật đầu.

Hoắc Thiên Kình suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu nói: "Được, tôi đáp ứng em. Nhưng… tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!"

Úc Noãn Tâm không hề chớp mắt mà nhìn Hoắc Thiên Kình, trong lòng nảy sinh vẻ khác thường. Nàng không biết nên vui vẻ hay lo lắng vì quyết định này của hắn.

Lúc này nàng mới tới kịp nhìn rõ toàn bộ tình cảnh trong phòng khách…

Ngu Ngọc khóe môi chảy máu, quỳ rạp trên mặt đất, còn đang không ngừng khóc lóc. Tiểu Ưu sớm đã sợ đến mức nhũn ra như bùn nhão. Trong bao tải dĩ nhiên là hai người bị trói chặt, một nam một nữ, người nữ nàng không nhận ra, nam là… Cổ tiên sinh?

Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa lại có bộ dạng thảm hại khó coi như vậy

Trong đầu Úc Noãn Tâm lại hiện ra sắc mặt mê đắm của hắn khi uy hiếp mình lúc trước.

Có lẽ Cổ tiên sinh nhìn thấy Úc Noãn Tâm đưa mắt nhìn hắn, gấp đến nỗi dùng sức kêu ư ư, thân thể mập mạp càng không ngừng giãy giụa, đầu đầy mồ hôi. Thấy tình cảnh như vậy, Úc Noãn Tâm chán ghét quay đầu về phía bên kia.

Đôi mắt đẹp sửng sốt một lát…

Đối diện với đôi mắt màu xanh biếc.

Người đàn ông này…

Não của nàng không ngừng xoay chuyển… Không sai, là người đàn ông trong thang máy! Sao lại là hắn? Lẽ nào hắn quen biết với Hoắc Thiên Kình sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Úc Noãn Tâm đột nhiên trở nên không được tự nhiên. Thảo nào đêm đó khi hắn thấy mấy bức ảnh của nàng thì có ánh mắt là lạ.

Thấy Cổ tiên sinh trong bao tải không ngừng hướng về phía Úc Noãn Tâm truyền đạt ánh mắt cầu cứu. Mi tâm của hắn lập tức không vui. Hắn nhanh chóng tiến lên, giật bông vải trong miệng hắn ra. Sức mạnh thình lình làm Cổ tiên sinh đau đớn một chút.

"Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh, ngài thả tôi đi. Tôi chưa từng làm gì cả, là người vô tội. Noãn Tâm… Noãn Tâm, xin cô nói dùm tôi vài lời…" Hắn rốt cục có cơ hội mở miệng, lập tức đau khổ cầu xin, hèn mọn hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngang tàng hống hách thường ngày của hắn.

Úc Noãn Tâm có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng lại nghe Hoắc Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, bên môi lộ vẻ châm chọc: "Ông cầu xin người đàn bà của tôi tới cứu ông? Thực sự là buồn cười!"

Cổ tiên sinh lập tức ý thức được mình nói sai rồi, liên tục lắc đầu nói: "Không , không không, Hoắc tiên sinh, tôi tuyệt đối không có ý gì khác. Xin ngài hãy buông tha cho tôi đi."

"Tha cho ông?" Vẻ tươi cười lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình lan tới bên môi, rất hứng thú như là mèo vờn chuột: "Tha cho ông cũng không phải là không thể được …"

Hắn cố ý kéo dài âm thanh, giữ lại những lời cuối cùng, sau khi thấy trong mắt Cổ tiên sinh sáng lên hy vọng, đôi mắt hẹp dài liếc về phía Ngu Ngọc ở một bên…

Hơi thở của Ngu Ngọc trở nên khẩn trương… Cô ta không biết "tội sống khó tha" trong miệng Hoắc Thiên Kình là có ý gì. Có điều dựa vào việc cô ta ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình lâu như vậy để lý giải thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô.

Nhưng ít nhất có thể giữ được mạng.

Úc Noãn Tâm cũng cảm thấy trong không khí có một vẻ quỷ dị đang dần dần tỏa ra…

Hoắc Thiên Kình dời mắt nhìn vào trên mặt Cổ tiên sinh một lần nữa, mắt sáng như đuốc, như là lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu nội tâm của hắn. Hắn mở miệng, trong mỗi câu mỗi chữ đều toát ra hơi lạnh thấm vào lòng người…

"Muốn mạng sống phải không? Vậy thì làm theo lời tôi nói. Nếu như biểu hiện của ông làm tôi thoả mãn, ông có thể đi khỏi cái biệt thự này."

Cổ tiên sinh vừa nghe thấy, liên tục gật đầu, vẻ mặt khẩn cấp mà hèn mọn, tựa như một con chó chỉ muốn tạo niềm vui cho chủ nhân.

Bên môi Hoắc thiên Kình cong lên thoả mãn, quay người ngồi xuống sô pha. Từ trên cao nhìn xuống Cổ tiên sinh, lãnh đạm mà ra lệnh nói: "Ông, qua đây, giống như động vật mà giao phối với cô ta!"

"Cái gì?"

Ngoại trừ vẻ mặt của Lôi Dận cùng bọn vệ sĩ bên cạnh không có gì khác thường, những người khác có mặt đều bị những lời này của Hoắc Thiên Kình làm chấn kinh.

"Hoắc Thiên Kình, sao anh có thể đối với tôi như thế?"

Ngu Ngọc là người phản ứng trước nhất. Đôi mắt đẫm lệ của cô ta trừng đến thật to. Khuôn mặt vừa sưng vừa đỏ tràn ngập vẻ không thể tin. Nói xong câu đó, lập tức bay đến trước mặt hắn, ôm lấy đùi của hắn đau khổ cầu xin: "Thiên Kình, đừng mà, đừng mà…"

Nói còn chưa dứt lời, Hoắc Thiên Kình liền ra vẻ phiền chán mà đá văng cô ta ra. Khuôn mặt anh tuấn quay sang Cổ tiên sinh đang kinh hoàng sửng sốt không thôi: "Muốn mạng sống thì làm theo lời tôi nói, nếu không ông nhìn không thấy mặt trời của ngày mai!"

"Hoắc, Hoắc tiên sinh…"

Cổ tiên sinh lắp bắp, hắn không ngờ tới Hoắc Thiên Kình sẽ đưa ra yêu cầu này. Nếu như là trong tình huống một người, hắn ước gì đem Ngu Ngọc – người đàn bà này đặt ở dưới thân. Nghĩ đến gần đây bọn họ hàng đêm sênh ca, hắn tất nhiên tham luyến vẻ phóng đãng của người đàn bà này. Nhưng… ở chỗ này? Trước mắt bao người như vậy?

Hắn cũng là người có thân phận địa vị, mà Ngu Ngọc cũng là đương kim ảnh hậu. Cứ như vậy bại lộ trước người khác, thực sự không khác với động vật cho lắm.

"Thế nào? Các người cùng một chỗ phóng đãng điều không phải một lần hai lần, ngày hôm nay ở trước mặt tôi lại ra vẻ thanh thuần sao?" Hoắc Thiên Kình tiến lên, bàn tay to kéo lấy tóc Cổ tiên sinh, đau đến mức hắn phải nhếch miệng.

"Cổ tiên sinh không biết làm tình với đàn bà sao? Có muốn tôi tìm một vệ sĩ "tự mình" dạy ông hay không?" Môi hắn cong lên một cách tà ác, lời nói có vẻ thờ ơ nhưng lại làm Cổ tiên sinh cả người toát mồ hôi lạnh.

Hắn liên tục lắc đầu, hầu như sắp vẩy khuôn mặt đầy thịt rớt ra: "Không, không cần, tôi biết tôi biết, tôi đáp ứng!"

Vừa nghĩ đến chính mình có thể bị một người đàn ông làm, hắn liền cảm thấy ghê tởm. Chi bằng hắn nghe lời đi làm với người đàn bà kia. Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ, thêm một lần lại làm sao. Để giữ tính mạng, hắn đã không nghĩ gì lễ nghĩa liêm sỉ.

Hoắc Thiên Kình thấy thế, lúc này mới thoả mãn mà gật đầu, ra lệnh vệ sĩ mở trói cho Cổ tiên sinh.

Ngu Ngọc sớm đã cuộn người lại, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng cùng không thể tin. Nàng không ngừng mà lui người về phía sau, không ngừng mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình "Thiên Kình, anh không thể làm như vậy, không thể!"

"Đem cảnh này chụp lại!" Hoắc Thiên Kình ngoảnh mặt làm ngơ, hạ lệnh cho một vệ sĩ trong đó.

Ngu Ngọc lập tức rõ ràng tất cả, trong mắt là vẻ rã rời.

Úc Noãn Tâm thực sự không nhìn tiếp được nữa, từ khiếp lúc nãy rồi đến kinh ngạc vừa rồi, lại đến lúc hoàn toàn tỉnh táo. Nàng vừa muốn tiến lên khuyên bảo, lại bị Lôi Dận vẫn đứng ở một bên bảo trì trầm mặc ngăn trở…

"Úc tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này cô không nên nhúng tay vào. Hoắc Thiên Kình – người này hận nhất là phản bội cùng giở trò. Hắn tha cho bọn họ không chết mà ra quyết định này, có thể thấy được đã vì cô mà ngoại lệ rồi. Đây là giới hạn cuối cùng của hắn, không cần khuyên nhủ!"

Thân thể Úc Noãn Tâm run lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh hãi… Rốt cuộc bọn họ là loại người nào, lẽ nào ngay cả một chút tình người cũng không có sao?

Không được, tuy rằng Ngu Ngọc tạo lời đồn cùng ảnh chụp là rất ghê tởm, nhưng dưới mắt bao người thế này bảo nàng cùng đàn ông quan hệ thì thật quá đáng. Nàng biết rõ Hoắc Thiên Kình luôn luôn "lấy cách của người trả lại cho người", nhưng mà cách làm của hắn khiến nàng thực sự khó có thể tiếp thu.

Nàng cắn răng một cái, bước tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, vừa muốn mở miệng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Thiên Kình. Nàng cắn môi, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp…

"Cô ta là ảnh hậu, lẽ nào anh thật sự muốn hủy hoại tiền đồ của cô ta sao?"

Hoắc Thiên Kình cười lạnh mà liếc mắt nhìn Ngu Ngọc, vẻ mặt khinh thường. "Ảnh hậu? Cô ta làm sao để ngồi lên trên vị trí ảnh hậu hẳn là trong lòng nên biết. Thành tựu hôm nay của cô ta là tôi cho cô ta, cho dù tôi hủy nó thì cũng là chuyện thường tình thôi!"

Trong lòng Úc Noãn Tâm nghẹn ngào… Không biết là vì số phận của Ngu Ngọc, hay vì số phận của mình.

"Cứ cho là… vì tôi, có thể tha cho cô ta chứ?"

Môi của nàng sắp bị hàm răng đều đặn cắn nát, bàn tay nhỏ bé lập tức nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, đôi mắt dịu dáng trong trẻo dần dần trở nên mềm mại, "Thiên Kình…"

Âm thanh dịu dàng như là nước xuân đột nhiên rót vào trong lòng Hoắc Thiên Kình, làm vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn dần dần tiêu tan, thay vào đó chính là nhu tình mà ngay cả hắn cũng không phát hiện, ngay cả đôi môi mỏng cũng vô thức mà trở nên dịu dàng.

Đây là tha lần thứ hai nàng chủ động thân thiết mà gọi tên của hắn như vậy. Lần đầu tiên là vì Tả Lăng Thần, lần thứ hai là vì Ngu Ngọc. Giờ khắc này hắn rất muốn biết, lúc nào nàng mới vì hắn mà dịu dàng gọi hắn một tiếng như vậy.

"Noãn, loại đàn bà này sẽ không bởi vì em buông tha cô ta mà hối cải, ngược lại cô ta sẽ ngày càng tệ hơn." Hoắc Thiên Kình giơ tay vuốt nhẹ mái tóc nàng một chút. Ngữ khí tuy là mang theo trách cứ, nhưng cũng có một chút sủng nịch ở trong đó.

Úc Noãn Tâm nhìn hắn, trong đó có một tia thở dài cùng bất đắc dĩ: "Điều này sao có thể trách cô ta được. Người trong giới này vì tự vệ mà làm vậy cũng bình thường thôi. Nhất là ở địa vị cao như vậy càng không dễ dàng. Tôi nghĩ bài học lần này đối với cô ta mà nói là đủ rồi, đừng làm khó cho cô ta nữa. Như vậy chỉ làm lòng tôi càng thêm bất an."

"Em sẽ vì cô ta mà đau lòng sao?" Hoắc Thiên Kình nhíu mày.

Úc Noãn Tâm gật đầu, "Một ảnh hậu trở nên như vậy sao tôi có thể không đau lòng được?"

Hoắc Thiên Kình không nói nữa, vuốt nhẹ đầu của nàng một chút, trong mắt lại đang suy xét.

Bộ dáng thắm thiết của hai người làm Ngu Ngọc đỏ mắt, cô ta nhìn chằm chằm Úc Noãn Tâm. Ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn nàng không ngờ rất dịu dàng. Cô ở bên hắn ba năm, chẳng bao giờ từng hưởng thụ qua loại ánh mắt này. Vì sao? Vì sao Úc Noãn Tâm có thể đạt được sự quan tâm của Hoắc Thiên Kình dễ như trở bàn tay?

Nhất định bây giờ cô ta rất đắc ý phải không? Cho dù là cầu xin dùm cô, cô ta cũng rất đắc ý, trong lòng không biết đang cười nhạo mình thế nào.

"Úc Noãn Tâm, tôi không cần cô giả mù sa mưa mà thay tôi cầu xin! Cô cho mình là ai? Bây giờ cô rất hài lòng phải không? Cô cầu xin cho tôi chẳng qua là muốn thấy sau này tôi xấu mặt thế nào trong làng giải trí. Cô thật đúng là người đàn bà bụng dạ ác độc."

Úc Noãn Tâm cả kinh.

"Thật là chết không thay đổi!" Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên rất khó coi, đôi mắt thâm sâu đột nhiên nheo lại.

"Hoắc Thiên Kình, anh nghĩ là anh cho tôi rất nhiều sao? Ở trong mắt anh tôi chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết mà thôi. Mỗi lần tôi đều như nha đầu giúp việc của anh cung ứng anh hưởng lạc, tựa như một bình hoa cùng anh tham dự các cuộc họp thương nghiệp. Kết quả lại ra sao, còn không phải bị anh ném đi như một cái giẻ lau? Tôi cho anh nhiều như vậy, anh đối với tôi ra sao chứ? Đám thương nhân hợp tác với anh có người nào cảm thấy cô đơn thì anh liền rộng rãi mà bảo tôi đi hầu bọn họ, để bọn họ hưởng lạc. Hoắc Thiên Kình, anh có thể đối với tôi như thế, lẽ nào tôi không thể tìm đường lui cho mình sao? Tuy rằng mọi thứ của Cổ tiên sinh không bằng anh, nhưng ít nhất ông ta còn coi tôi là người. Ông đem tôi nâng niu trong lòng bàn tay. Không giống như anh, chỉ coi tôi là một bộ quần áo!"

Ngu Ngọc không sá gì nữa, tất cả nên nói đều nói ra hết. Cho dù là bỏ mạng thì thế nào? Cô đã nhìn thấu rồi, cho dù cô có thể sống, cũng giống như đã chết.

Tiểu Ưu sợ đến sắc mặt đã tái nhợt. Cô tiến lên kéo Ngu Ngọc, ám chỉ cô ta không nên nói thêm gì nữa, cô cũng không muốn bị liên lụy mà mất mạng.

"Đừng lôi kéo tôi, tôi muốn nói!"

Ngu Ngọc lại đem ánh mắt nhìn về Úc Noãn Tâm, khản cả giọng mà cười lạnh: "Úc Noãn Tâm, cô nghĩ cô là người thắng sao? Tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay của tôi sẽ là ngày mai của cô! Cô cho là Hoắc Thiên Kình sẽ yêu thương cô bao lâu? Một năm? Hai năm? Cho dù là ba năm thì thế nào? Sớm muộn anh ta cũng sẽ chán cô, hung hăng mà vứt bỏ cô đi! Cô nghĩ mình sẽ bay lên cây biến thành phượng hoàng sao? Không ngại nói cho cô, người mà Hoắc Thiên Kình yêu thật sự là Phương Nhan! Là tiểu thư của nhà họ Phương môn đăng hộ đối với Hoắc gia! Chỉ tiếc người Phương Nhan yêu chính là Tả Lăng Thần, à, đúng rồi, cũng là vị hôn phu của cô. Hừ, Hoắc Thiên Kình tự nhiên rất tức giận, anh ta đem cô giữ ở bên người chẳng qua cũng chỉ là muốn trả thù Tả Lăng Thần, trả thù Phương Nhan mà thôi! Ha ha…"

Lòng Úc Noãn Tâm mạnh mẽ se thắt lại. Không biết là bởi vì lời nói của Ngu Ngọc hay là vì kết cục sắp tới của Ngu Ngọc…

Có điều… nàng vô thức mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình…

Người hắn yêu thực sự là Phương Nhan sao? Nếu yêu, vì sao còn muốn hủy bỏ hôn ước? Có lẽ… chính là như nàng suy nghĩ, nàng cùng Phương Nhan giống nhau, đều là quân cờ để hắn đả kích Tả Lăng Thần?

Nghĩ tới đây, lòng của nàng đột nhiên nghẹn lại.

Quả nhiên, cuối cùng lời của Ngu Ngọc đã làm Hoắc Thiên Kình tức giận. Hắn lập tức đứng dậy, lửa giận trong nháy mắt bùng lên trong mắt hắn. Không nói lời nào, tiến lên đá vào trên người Cổ tiên sinh, lạnh giọng quát: "Không muốn sống nữa đúng hay không? Còn không đi tới?"

"Dạ dạ!" Cổ tiên sinh biết lúc này cho dù là thần tiên cũng cứu không được mình, chỉ có thể tự cứu.

"Còn các ngươi…"

Ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn lướt qua tất cả các vệ sĩ, đương nhiên cũng bao quát thuộc hạ của Lôi Dận, chỉ vào Ngu Ngọc, lạnh lùng ra lệnh…

"Các người hầu hạ đương kim ảnh hậu thật tốt cho tôi, từng người một tiến lên cho tôi! Các người cũng thử xem ảnh hậu Ngu Ngọc có bao nhiêu lẳng lơ!"

"Không…" Lúc này Ngu Ngọc hoàn toàn phát điên rồi.

Úc Noãn Tâm trợn to mắt, không kịp phản ứng đã bị Hoắc Thiên Kình ôm vào trong lòng, đi về phía cửa.

Lôi Dận lắc đầu, đi ra ngoài.

"Sao anh có thể…"

Trong biệt thự, lời của Úc Noãn Tâm còn chưa nói xong, từ đại sảnh liền truyền đến một tiếng thét chói tai của Ngu Ngọc, còn có tiếng thở dốc cười gian ác của nhiều người đàn ông…

Tim cũng theo đó run lên. Hình ảnh ba năm trước đây lại trở về!

Chân của nàng mềm nhũn, trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền ngã vào trong lòng Hoắc Thiên Kình, mất đi tri giác…

Sự kiện của Ngu Ngọc đã qua vài ngày, trong thời gian này vô luận là báo chí hay truyenfull.vn, khắp nơi đều là tin tức có liên quan đến Ngu Ngọc.

Có điều…. nội dung tin tức mà truyền thông đưa ra trái ngược với những điều mà Úc Noãn Tâm biết.

Trên mạng truyenfull.vn tung ra hàng loạt ảnh nóng của đương kim ảnh hậu với người đầu tư nổi tiếng – Cổ tiên sinh. Thậm chí còn có ảnh chụp Ngu Ngọc cùng nhiều người đàn ông cùng lúc phát sinh quan hệ. Trong nhất thời ồn ào huyên náo, sinh hoạt cá nhân của ngu Ngọc hoàn toàn bị làm rõ. Kết hợp với ảnh chụp đem sinh hoạt cá nhân của nàng miêu tả càng thêm thối nát. Hơn nữa vài cái biệt thự mà nhiều vị đại gia từng cho nàng đều bị vạch trần trước truyền thông. Trong nhất thời, nàng trở thành cái đích chỉ trích của ngàn người, là dâm phụ cho vạn người phỉ nhổ!

Hầu như chỉ trong một đêm, giá trị của Ngu Ngọc rớt xuống ngàn trượng. Hợp đồng đóng phim tan ra như bông tuyết. Hợp đồng vốn sắp xếp chật kín cũng không thấy bóng dáng. Tỷ suất người xem của "Thâm cung kế" cũng tổn thất nặng nề. Nhà đầu tư giận dữ yêu cầu đổi người. Cả đoàn làm phim trong nhất thời không tìm được người thích hợp, rốt cục đình chỉ. Một bộ phim có thể cùng "Vệ tử Phu" tranh chấp cao thấp trở nên không ai hỏi han đến.

Tinh thần Ngu Ngọc cũng bị đả kích rất lớn. Sau đó Úc Noãn Tâm lại nghe nói cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Ngẫm lại thì cả người lạnh lẽo…

Chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nỗ lực trăm phương ngàn kế nhiều năm của một ảnh hậu bị hủy trong một buổi sáng, tốc độ cực nhanh làm người không kịp nhìn. Không khỏi làm người ta cảm thán hiện thực tàn nhẫn trong làng giải trí.

"Chị Noãn Tâm? Chị Noãn Tâm…"

Phòng cà phê trong công ty điện ảnh, Úc Noãn Tâm đang lẳng lặng ngồi một mình ở trên ghế bên cửa sổ sát đất, lâm vào trầm tư, mãi cho đến khi bị âm thanh của một cô gái làm tỉnh lại.

Theo tiếng nói nhìn lại, là một khuôn mặt nhỏ nhắn mà nàng rất có ấn tượng.

Da thịt trắng nõn tinh tế, tóc dài màu nâu uốn lọn, đôi mắt long lanh trong suốt tựa như thủy tinh ngâm trong nước…

"Em là… Mạch Khê?" Nàng nhớ Tiểu Vũ đã từng nói cho mình tên của cô gái này.

Trong tay cô gái bưng một ly Côca lớn. Có lẽ không ngờ tới Úc Noãn Tâm sẽ biết tên của cô, trong mắt hiện lên vui mừng, gật mạnh đầu.

"Chị Noãn Tâm, sao chị biết tên của em?"

Cô vui vẻ tựa như một con búp bê xinh đẹp, không đợi Úc Noãn Tâm mở miệng liền chủ động ngồi đối diện nàng, vội vã hỏi: "Sao chị biết tên em vậy?"

"Chúng ta đã gặp mặt, em quên rồi sao?"

Úc Noãn Tâm cảm thấy trong lòng mình rất thích cô bé Mạch Khê này, có lẽ là do đôi mắt to chân thành mà trong trẻo của nàng. Kiểu nghệ sĩ còn giữ được vẻ thuần khiết như vậy bây giờ rất hiếm thấy.

Mạch Khê nghe xong, hàng mi dài hơi rũ xuống, gật đầu, "Em biết lần kia, là ở trong thang máy… Chị Noãn Tâm… " Cô ngẩng đầu nhìn Úc Noãn Tâm, trong mắt hiện lên áy náy. "Lần trước hù dọa đến chị? Thật ngại quá."

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt đẹp hàm chứa nhàn nhạt nghi hoặc.

Dường như cô gái này cũng không hề vui vẻ như bề ngoài.

"Mạch Khê, hôm đó… tại sao em lại xuất hiện ở đó?" Úc Noãn Tâm cẩn thận hỏi một câu. Nói thật, nàng tự nhận mình không phải loại đàn bà nhiều chuyện, nhưng lần đầu tiên khi gặp cô gái này, nàng không nén được đau lòng. Lần thứ hai gặp lại nhìn thấy cô không ngừng khiêu vũ, tựa như dùng vũ đạo để phát tiết những điều không vui trong lòng. Lần thứ ba gặp mặt, cũng là ngày hôm nay, tuy rằng nàng cười, nhưng Úc Noãn Tâm vẫn có thể nhìn ra vẻ không vui phía sau nụ cười của cô.

Mạch Khê cố sức hút một ngụm Côca, đột nhiên nở nụ cười, "Bởi vì em ở nơi đó ạ."

Ồ?

Úc Noãn Tâm sửng sốt.

Mạch Khê mỉm cười: "Em thích chị Noãn Tâm, cho nên thông qua công ty biết địa chỉ của chị, sau đó dọn tới ở sát vách nhà chị, sẽ không hù dọa chị chứ?"

Úc Noãn Tâm bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là thế. Nghe nàng nói như thế, Úc Noãn Tâm cũng có chút ấn tượng. Thảo nào lúc trước sát vách hình như luôn luôn có âm thanh truyền đến, chắc là là âm thanh dọn nhà, chẳng qua là mình lười nhúc nhích, không có đi ra ngoài nhìn. Không ngờ tới là cô bé này dọn đến.

"Chị Noãn Tâm, chị biết không, em rất hâm mộ chị! Lần đầu tiên khi em thấy chị trên truyền hình, thì nghĩ trên thế giới này sao lại có một người đẹp như thế. Ở lễ trao giải em có thể nhìn thấy chị gần gũi như vậy, em thực sự rất vui vì có thể cùng được đề cử với chị Noãn Tâm. Có điều… sau đó có rất nhiều phóng viên vây lấy chị, em không có cách nào tiến lên." Mạch Khê liếm môi, vẻ mặt tiếc nuối.

Úc Noãn Tâm mỉm cười. "Mạch Khê, em cũng rất tuyệt đó, lần trước chị thấy em khiêu vũ, chị nghĩ không bao lâu nữa, giải thưởng người mới sẽ rơi vào tay em."