9527

Chương 44

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'BỤNG DẠ CON RANH NÀY SÂU NHƯ BIỂN ẤY!'

***

Tần Bân thoáng chốc sững sờ. Lúc lấy lại tinh thần, trái tim anh ta loạn mất một nhịp. Run run ôm cô vào lòng, anh ta mở miệng tự giễu: "Nếu anh thẳng thắn với em ngay từ đầu, liệu em còn chán ghét anh như vậy không?"

"Chắc có!" Kiều Mộ buông tay. Giây tiếp theo, trán cô đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm áp. Cô nghe thấy Tần Bân nói: "Kiều Mộ, bất kể chuyện gì, miễn là em cần, anh nhất định không chối từ."

"Bớt ra vẻ với em đi! Em đang lợi dụng anh đấy!" Rời khỏi vòng ôm của Tần Bân, Kiều Mộ khoác tay anh ta đi vào bên trong, "Diễn cùng em một vở, giả bộ anh là bạn trai em!"

Vào đại sảnh, sau lưng bất ngờ vang lên tiếng cười của Trương Lương Nghiệp: "Tổng giám đốc Tần, bác sĩ Kiều! Khéo thật đấy!"

Tần Bân từ từ quay lại, lịch sự giơ tay ra: "Chào tổng giám đốc Trương!"

Kiều Mộ dựa sát Tần Bân, khóe môi lộ nét cười nhàn nhạt: "Chào tổng giám đốc Trương!"

"Thế này là sắp có chuyện vui rồi ư?" Trương Lương Nghiệp nhìn vào mắt Kiều Mộ, mỉm cười trêu đùa: "Bác sĩ Kiều, khi nào hai người bày tiệc rượu, nhớ gửi thiệp cho tôi nhé! Trương Dương vẫn luôn nhớ, muốn mới cô tới nhà dùng cơm lần nữa đấy!"

"Yên tâm! Thiệp mời của tổng giám đốc Trương, tôi chắc chắn sẽ đến tận cửa để đưa!" Hùa theo lời nói của lão, Kiều Mộ tiếp lời bằng một câu đầy ẩn ý. Cô ngẩng mặt nhìn Tần Bân: "Lần trước gặp bố mẹ anh, cũng gặp tổng giám đốc Trương! Duyên phận đúng là kỳ diệu."

Không đợi Tần Bân lên tiếng, Trương Lương Nghiệp cười ha ha, nói: "Có duyên chứng tỏ tôi nhất định sẽ được uống rượu mừng của hai người rồi!"

"Đến lúc đó, vợ chồng tôi phải mời tổng giám đốc Trương vài li!" Trên mặt Tần Bân toát lên vẻ tươi cười, anh ta khoác vai Kiều Mộ, hỏi Trương Lương Nghiệp có muốn cùng dùng bữa không?

Lão xua tay bảo rằng hôm nay mình có việc quan trọng, hôm khác hẹn lại.

Tần Bân cũng không tiện nói gì thêm, ôm Kiều Mộ lên lầu trước. Vào phòng bao, Kiều Mộ lập tức gỡ tay anh ta, thản nhiên ngồi xuống.

"Em diễn cho lão ta xem à?" Tần Bân thoạt nhìn đã hiểu. Anh ta kéo chiếc ghế bên cạnh cô, ngồi xuống: "Tại sao?"

"Từ chối trả lời câu hỏi riêng tư." Kiều Mộ nâng tay cổ xem đồng hồ, chuyển đề tài: "Anh đến phối hợp điều tra cái gì?"

Tần Bân giơ hai tay, có phần chẳng biết làm thế nào. Chuyện này nói ra, đơn thuần là tai bay vạ gió.

Ban đầu Sang Thiên tính bán xưởng dược kinh doanh kém hiệu quả dưới trướng, đúng lúc công ti muốn mở rộng, cộng thêm Tần Bân vẫn ôm lòng riêng muốn cùng Kiều Mộ bên nhau. Trước mắt không có việc gì, anh ta liền ném cho Sang Thiên một cành ô liu, tiếp đó tự mình tới khảo sát đánh giá.

Chẳng ngờ chuyện thu mua không thành, ngay cả Kiều Mộ cũng nói lời từ chối với anh ta.

Lần này phía cảnh sát thông báo Tần Bân qua đây, hi vọng anh ta có thể cung cấp lúc trước, khi Sang Thiên muốn bán xưởng dược, ai là người phụ trách liên lạc với anh ta, và chấp thuận những gì.

"Thủ tục bình thường thôi. Vụ án này ảnh hưởng xấu như vậy, thân là chủ tịch tập đoàn đại diện pháp lí mà lại không dính dáng tí nào. Cảnh sát điều tra mọi mặt cũng để chứng minh gã ta trong sạch một cách nhanh chóng nhất." Kiều Mộ thả lỏng, ngả người dựa vào lưng ghế.

Xem ra trước khi cô về nước, bọn Trương Lương Nghiệp đã nghe phong thanh về tổ trọng án điều tra Sang Thiên, bèn cố ý mượn danh nghĩa muốn bán xưởng dược hòng lu mờ tầm nhìn của cảnh sát.

Xưởng dược cần bán, cho thấy căn bản nó không có vấn đề gì khác, chẳng qua làm ăn không tốt.

Bởi vì liên quan đến điều chế buôn bán các chất ma túy thật, thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bán ra. Suy cho cùng, chỉ riêng lợi nhuận từ buôn bán điều chế ma túy mỗi năm của những nhà máy dược phẩm này đã gấp rất nhiều lần những xưởng thuốc sản xuất kinh doanh bình thường! Đây chính là việc mua bán lời mà không lỗ.

"Kì thực, anh cũng nghi ngờ có phải bên trong còn vấn đề khác không, cho nên nhận được điện thoại, thấy tấm ảnh cảnh sát gửi cho, anh đồng ý tới luôn." Tần Bân khẽ cười, xách ấm trà rót cho cô.

"Ảnh gì ?" Mí mắt Kiều Mộ nhảy lên. Trực giác mách bảo đó là mấy tấm ảnh ngày đầu tiên đến đánh giá xưởng dược, cô đã cầm nhầm điện thoại chụp được, kết quả bị Tiêu Trì lấy đi.

Tần Bân mở khóa di động của mình, đưa tới dưới mắt cô: "Chính là mấy tấm này, lúc đấy em cũng có mặt."

Kiều Mộ đưa mắt! Quả nhiên đoán không sai. Nhớ ra chuyện Tiêu Trì mượn máy của mình, Kiều Mộ hơi nhăn mày.

Đúng là còn dùng cả chiêu đối phó tội phạm với cô cơ đấy!

Nếu chẳng phải tóm được sau đó Tiêu Trì gọi điện thoại bằng di động của anh, thì thoạt đầu cô cho rằng máy anh hết pin thật.

Kiều Mộ nhấp môi, đổi chủ đề lần nữa, hỏi Tần Bân rằng Bành Văn Tu là người thế nào?

"Một kẻ rất đa tình! Từ trung học đến giờ, bạn gái cũ cộng lại khoảng một hàng dài. Sao bỗng nhiên em lại hỏi điều này?" Tân Bân nhíu mày.

Kiều Mộ đang định bảo Hứa Thanh San có hứng thú với hắn ta thì tiếng của cô nàng đã ở ngoài cửa. Kiều Mộ đành cùng Tần Bân ra đón.

Hứa Thanh Sơn cũng tới. Bành Văn Tu giới thiệu anh ta và Tần Bân với nhau, nói rằng họ là bạn từ thời để chỏm, cực kỳ thân thiết.

Kiều Mộ kéo Hứa Thanh San qua, ném cho cô nàng một ánh mắt đầy ý vị, nhỏ giọng nhắc nhở: "Một hàng dài bạn gái cũ đấy, mày giữ mức độ vừa phải thôi!"

"Yên tâm! Tao rõ mà!" Hứa Thanh San nghiêng đầu quan sát Kiều Mộ một lượt, tiếp đó kéo cô lùi lại, hỏi với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Mày đã làm chuyện xấu gì phải không, sao gói mình kín mít thế này?"

Kiều Mộ quăng cho cô nàng một ánh mắt cảnh cáo, rồi tiếp tục lắng nghe bọn Tần Bân hàn huyên.

Hứa Thanh San lộ vẻ 'tao biết nhá!', cô nàng nhìn Kiều Mộ một cách rất mờ ám, nhưng không vạch trần.

Đầu hành lang bên kia, Trương Lương Nghiệp mở cửa liền trông thấy mấy người bọn Kiều Mộ đang đứng nói cười trong hành lang, lão kịp thời thu bước chân, chau mày trở lại phòng bao.

"Có chuyện gì?" Quách Bằng Hải bỏ di động xuống, đôi mắt nhỏ tí híp thành một khe hở: "Ông ra vẻ gì đây."

"Trương Dương mất tích, Lam Lam cũng không thấy đâu, tôi thực sự lo lo!" Trương Lương Nghiệp dựa cửa, cúi đầu lấy điếu thuốc, châm lửa, "Gần đây tôi gặp một người trẻ tuổi, nhưng chẳng thể nhìn thấu. Không vững tâm lắm!"

"Ông đang nói cái con ranh của Nhân Tế Đường ấy hả?" Quách Bằng Hải cong năm ngón tay, khẽ gõ vài cái lên mặt bàn, "Không yên tâm thì ông thử lần nữa đi! Vụ án kia điều tra bao nhiêu năm nay cũng có ra đâu, ông hoảng cái gì."

Trương Lương Nghiệp nhả khói thuốc, nheo mắt đầy nguy hiểm: "Ắt phải thử lần nữa, kẻo tôi hoang mang suốt, nhất là sau khi Trương Dương biến mất."

Hút hết một điếu thuốc, lão quay lại bàn, dụi tắt tàn thuốc, cầm chai rượu vang rót cho mình một ly, rồi mở cửa đi ra.

Gõ cửa, vào phòng bao của bọn Kiều Mộ, Trương Lương Nghiệp quét mắt một vòng, cười ha ha tiến lên mời rượu: "Khiến tổng giám đốc Tần bận rộn một phen, là chúng tôi sơ suất. Ly rượu này, kẻ hèn thay mặt cho tổng giám đốc Quách của chúng tôi, tạ lỗi với tổng giám Tần."

"Tổng giám đốc Trương khách sáo rồi. Mua bán không thành vẫn còn cái tình cái nghĩa! Chắc hẳn hai vị cũng không mong muốn xảy ra chuyện như vậy." Tần Bân cầm ly rượu đứng dậy, lịch sự cụng ly với lão.

Kiều Mộ vẫn ngồi im, cô không động tới đồ uống, cạnh tay là một cốc nước trắng.

Uống xong hớp rượu vang, tầm mắt Trương Lương Nghiệp rơi trên mặt Kiều Mộ, nụ cười càng thêm nồng nhiệt: "Bác sĩ Kiều cũng uống một ly đi! Coi như lời chúc trước, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"

"Cảm ơn tổng giám đốc Trương, rượu thì tôi không uống rồi! Để Tần Bân uống cùng ông! Lát nữa tôi còn phải lái xe." Kiều Mộ túm cánh tay Tần Bân, đứng lên. Cô cầm cốc của mình, nghiêng đầu cùng Tần Bân trao đổi một ánh mắt, sau đó chạm cốc với Trương Lương Nghiệp.

"Bác sĩ Kiều vừa nhìn đã có dáng vợ đảm, kẻ hèn thực hâm mộ!" Trương Lương Nghiệp lại cười. Tuy lời là nói với Kiều Mộ, nhưng mắt lão lại đảo sang Hứa Thanh San ngồi bên.

Sau khi Khương Bán Hạ chết, lão đã điều tra rõ rất cả những thông tin về Kiều Mộ.

Hứa Thanh San cùng cô lớn lên từ nhỏ, còn thân hơn cả chị em ruột. Ví thử quan hệ của Tần Bân và Kiều Mộ không phải bạn trai bạn gái, cho dù Kiều Mộ thông minh thật, thì khi gặp mặt cũng sẽ nhắc tới mình cùng Tần Bân đang diễn trò, Hứa Thanh San nhất định sẽ có phản ứng.

Hứa Thanh San khác với Kiều Mộ. Kiều Mộ là kiểu người không thể hiện ra mặt, có thứ khí chất điềm tĩnh 'núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng không biến sắc'. Còn Hứa Thanh san là cây xấu hổ, khẽ chạm vào liền run rẩy, viết hết lên mặt cho bạn xem.

Nhưng ban nãy, trong mắt Hứa Thanh San chỉ có sự ngưỡng mộ và niềm vui như thể hạnh phúc của bản thân vậy.

Chẳng lẽ, đúng là lão nghĩ quá nhiều. Kiều Mộ và tay cảnh sát họ Tiêu không có bất cứ quan hệ gì?

Song, tại sao cô lại xuất hiện tại hiện trường cái chết của Khương Bán Hạ, trong nhà gần đây còn thêm một cảnh khuyển 'xuất ngũ'. Đến nỗi, rốt cuộc thẻ nhớ kia bị cảnh sát lấy được ngay từ đầu hay từng nằm trong tay cô, trước sau lão vẫn đoán không ra.

Khiến Trương Lương Nghiệp buồn bực hơn là hai kẻ lão cử đi thăm dò Kiều Mộ đến giờ không rõ tung tích, hệt bốc hơi giữa nhân gian.

"Tôi thay Kiều Mộ nhận lời khen của tổng giám đốc Trương! Xưởng dược xảy ra chuyện thế kia, các vị cũng đừng quá nóng nảy!" Tần Bân choàng tay lên vai Kiều Mộ, nghiêng đầu quyến luyến nhìn sườn mặt cô: "Lần này thực ra tôi tới cũng là để bàn chuyện đám cưới, đến lúc đó tất nhiên phải mời tổng giám đốc Trương qua uống rượu rồi!"

Trương Lương Nghiệp cười to. Chuyện trò dăm ba câu, lão cầm ly rượu rỗng, lịch sự nói lời tạm biệt.

Ra khỏi phòng bao, Trương Lương Nghiệp dừng bước. Nụ cười trên mặt biến mất trong tích tắc, lão ngoảnh đầu lại như có điều ngẫm nghĩ.

Kiều Mộ chỉ là một bác sĩ, lại là một phụ nữ. Trông thấy súng, cô ung dung cầm lên, còn biết dùng khăn giấy để phòng ngừa lưu lại dấu vân tay của mình. Quả tình không hợp lý.

Nhưng, cô và Tân Bân đúng là một cặp, sự thân mật giữa hai người không giống đang giả vờ chút nào.

Trương Lương Nghiệp khẽ mím môi, vừa đi vừa lấy di động ra gọi điện.

Trở lại phòng bao bọn lão đã đặt, điện thoại kết nối, Trương Lương Nghiệp đóng cửa, lạnh lùng mở miệng: "Để mắt vào bác sĩ Kiều của Nhân Tế Đường, xem xem tối nay Tần Bân ở khách sạn hay Nhân Tế Đường!"

Nói đoạn, lão gác máy, bước tới kéo ghế, ngồi xuống: "Bụng dạ của con ranh này sâu như biển ấy!"

"Vậy trước tiên cứ mặc kệ đi, Dương Thiên Lộc còn nắm thóp của ông đấy. Lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa! Làm cho sạch sẽ vào!" Quách Bằng Hải gõ bàn, bực bội: "Về việc hai đứa nhỏ mất tích, phía cảnh sát bên kia mãi chưa có tin tức, thông báo hỗ trợ điều tra dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, đăng cả lên Weibo vẫn không có tí tin tức nào. Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi!"

"Trương Dương là mạng sống của tôi, nhưng trên Lam Lam còn có một anh trai. Ông nói thế, tôi cũng có thể nghi ngờ chính ông bày ra trò này đấy!" Trương Lương Nghiệp cáu kỉnh, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Ông gắt cái gì? Ông cũng có tội đấy, đừng ai nghĩ mình trong sạch!" Quách Bằng Hải lạnh mặt, gạt tay lên bàn một cái, tiếng bát đĩa ly cốc rơi xuống đất nghe rất chói tai.

Trương Lương Nghiệp không nói gì, thở hổn hển, híp mắt hung ác.

"Phía lão Lưu bên ấy phỏng chừng không giữ nổi rồi! Ông sắp xếp mấy đứa tranh thủ thời gian, mau chóng bắt được gã trước khi cảnh sát tìm thấy là được!" Quách Bằng Hải đứng dậy, khuôn mặt âm trầm: "Ông nắm chắc chuyện ra nước ngoài đi, tìm được bọn trẻ thì đi luôn!" Rồi gã ta rời khỏi phòng

Trương Lương Nghiệp 'ờ' một tiếng, không ra ngoài cũng Quách Bằng Hải.

Cửa phòng đóng lại, lão ngồi một lúc, lấy di động gửi tin nhắn. Sau khi nhận được hồi đáp, lão xóa bỏ luôn, mở cửa đi ra.