9527

Chương 62

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'EM SẼ KHÔNG ĐỂ CHỊ PHẢI THẤT VỌNG ĐÂU Ạ!'

***

Kiều Mộ gật đầu. Cô ngồi thẳng lên, ra ý bảo anh nằm tử tế để thay thuốc cho vết thương.

Trương Lương Nghiệp không còn nhiều kiên nhẫn để đồng ý đợi tới khi Trương Dương nhận được giấy báo trúng tuyển. Thời gian ở lại Lâm Châu càng lâu càng bất lợi với lão ta.

Trong tình thế tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trì đã hi sinh, mũi nhọn nhắm vào việc bắt giữ lão ta sẽ chỉ nhanh chóng hơn, gấp rút hơn, chứ không cho lão có cơ hội để thở.

Băng bó lại vết thương xong xuôi đã hơn 10 giờ tối.

Kiều Mộ ngoảnh đầu ngó cửa phòng rồi căn dặn: "Mai đổi thuốc lần nữa, sau đó có thể 2 ngày đổi 1 lần. Sáng thứ Năm, em đến đón anh!"

Tiêu Trì từ từ nghiêng mình qua, kéo Kiều Mộ vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Nhất định sẽ sống ra ngoài gặp em!"

Kiều Mộ đặt lên má anh một cái hôn.

Cửa phòng chợt mở, Trương Lương Nghiệp cầm súng bước vào, lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, nheo nheo mắt.

Cơn gió mang theo chút khí nóng lùa vào. Hình như có một người đang đứng trong bóng tối ngoài cửa, cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng không thể trông thấy mặt.

Tiêu Trì chẳng mảy may sợ hãi, Kiều Mộ cũng không nốt. Thu dọn hộp cứu thương, cô lại cùng anh trao đổi anh mắt, đoạn chậm rãi đứng lên: "10 giờ sáng thứ Năm. Tổng giám đốc Trương giữ lời nhé! Tôi mà không thấy người sống, vậy thì e rằng ông cũng sẽ chẳng gặp được Trương Dương đang hít thở khỏe mạnh đâu."

"Bác sĩ Kiều, cô đang đe dọa tôi hả?" Trương Lương Nghiệp bỗng chốc sầm mặt. Lão giơ cao họng súng, nhắm chuẩn vào tim cô.

"Ông cũng đang đe dọa tôi đấy thôi!" Kiều Mộ tỉnh bơ nhướng mày, xách hộp cấp cứu thủng thẳng cất bước: "Tại sao không dùng khẩu súng có đạn kia ấy?"

Ánh mắt Trương Lương Nghiệp có sự thay đổi, tiếp đó lão cười lớn: "Giá biết cô vài năm trước, kẻ hèn này sẽ rất sẵn lòng kết bạn với cô!"

Kiều Mộ cụp mi, từ trên cao liếc xuống lão một cái rồi đi luôn ra ngoài chẳng buồn đáp lời.

Nhưng cô thì chả muốn có người bạn như vậy.

Quả nhiên có kẻ đứng ngoài cửa, không chỉ một mà tận hai. Vóc dáng xấp xỉ Tiêu Trì, hô hấp cực kỳ nhẹ. Ban nãy ví thử không có gió thổi vào, Kiều Mộ căn bản sẽ không phát hiện được hơi thở của họ.

Kiều Mộ đi ra theo lối cửa sau, rồi lộn trở lại cửa trước. Kẻ bám theo cô im hơi lặng tiếng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Lên xe, trông thấy Tần Bân đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà thờ phía xa xa, cô chau mày. Lái xe dừng trước mặt Tần Bân, Kiều Mộ quay kính cửa sổ xuống, gọi anh ta lên xe.

Tần Bân khẽ nhướng mày, đứng dậy vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Qua kính chiếu hậu, Kiều Mộ thấy vẫn có người đang nhìn mình chằm chằm. Cô nhún nhún vai, giẫm chân ga, cho xe lăn bánh.

Đêm đã khuya, hàng quán trên đường Lão Bách Hối lục tục tắt đèn. Người đi đường cũng ít hẳn, trong không khí còn sót lại chút oi bức.

Suốt dọc đường xe chạy, người qua lại càng lúc càng thưa thớt. Rẽ vào phố lớn, mặt đường dần trở nên rộng rãi hơn. Chiếc xe bám theo sau giữ khoảng cách vừa phải. Ánh đèn quá mờ, do đó chẳng nom rõ dáng vẻ đối phương.

Quan sát chừng vài phút, Kiều Mộ bình thản cất lời: "Anh cứ làm việc của anh đi! Em không cần anh lo. Nhiều khi lòng tốt lại dễ gây hỏng chuyện nhất đấy!"

Mặt Tần Bân toát lên vẻ ngượng ngùng, anh ta nghiêng đầu ho khan một tiếng, hơi chột dạ: "Anh chỉ đi ngang qua thôi, đúng lúc mệt quá nên mới ngồi nghỉ tí, không nghĩ sẽ gặp được em!"

"Đây không phải chuyện đùa đâu!" Kiều Mộ mím môi, bỗng chốc sầm mặt: "Em ghi nhận ý tốt của anh. Nhưng lần này anh không tự mang phiền phức cho mình đã là giúp đỡ lắm rồi!"

Tần Bân cười khổ, ngần ngừ gật đầu.

Kiều Mộ lười phải giải thích nhiều với anh ta. Đến đầu ngõ, cô cất xe vào gara nhà Hứa Thanh San, về Nhân Tế Đường bằng cửa ngách.

Ông nội đã ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân, Liệt Phong từ trên lầu lao xuống hệt linh hồn bóng tối, hớn hở bổ nhào lên người Kiều Mộ.

Kiều Mộ vỗ vỗ nó, sau đấy đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tần Bân. Xong xuôi, cô dẫn Liệt Phong về phòng, đóng cửa, lại gửi tin nhắn cho Trương Dương. Cậu chàng trả lời rất nhanh, kể rằng Hoàng Viện vừa ngủ, mình thì vẫn ở lại phòng bệnh với cô bé, còn gửi cả ảnh 'selfie' của hai đứa.

Kiều Mộ nhìn bức ảnh mấy phút liền, tiếp đó cô cho Trương Dương biết, mình sẽ đến vào tối thứ Tư và dẫn cậu ấy về Lâm Châu vào thứ Năm.

Có lẽ Trương Dương quá đỗi vui mừng, cậu ấy gọi luôn điện thoại tới, trong giọng nói cố ý đè thấp, chất chứa nụ cười chẳng che giấu nổi: "Chị Kiều ơi, chị tới đón em thật ạ? Đưa cả Hoàng Viện theo được không chị? Cô nhóc này không muốn ở viện."

"Vẫn chưa dẫn em ấy đi được, đón em trước đã! Hình như giấy báo trúng tuyển của các em đã được gửi đến rồi đấy!" Kiều Mộ cong khóe môi: "Phấn khởi lắm đúng không?"

"Quá phấn khởi luôn ạ..." Trương Dương kìm nén tiếng cười, chắc cậu chàng đang bịt miệng, nên lời nói có phần không rõ ràng: "Em dám chắc mình đỗ mà Hoàng Viện chẳng tin!"

"Chị cũng mong em đỗ! Muộn quá rồi! Đợi chị gọi lại cho em sau nhé!" Kiều Mộ ngáp một cái, xin lỗi rồi cúp máy.

Điện thoại Trương Dương lúc nào cũng trong tình trạng bị nghe lén. Nếu bọn lão Lục thu được tin tức của Tiêu Trì qua cú điện thoại này thì ắt hẳn sẽ sắp xếp trước.

Còn máy của cô có bị nghe lén hay không thì chẳng ai biết, chỉ có thể thận trọng ứng phó.

Quẳng điện thoại sang bên, nghe thấy tiếng Tần Bân đi đánh răng rửa mặt, Kiều Mộ chếch đầu ngó Liệt Phong đang nằm bò cạnh giường, cô khẽ nhướng môi.

Tiêu Trì luôn lo lắng chuyện Trương Dương bị chặn giữa đường, hẳn rằng anh cũng đã nghĩ xong kế hoạch trốn ra ngoài, cô có nóng ruột cũng vô ích.

Đang thất thần thì di động lại có cuộc gọi, một dãy số lạ.

Kiều Mộ nhìn màn hình giây lát mới bình thản bắt máy: "Tổng giám đốc Trương."

"Thay đổi thời gian thành 7 giờ tối!" Bên tai vang lên giọng của Trương Lương Nghiệp, lão chỉ nói đúng một câu ấy rồi kết thúc cuộc gọi luôn.

Cầm điện thoại, Kiều Mộ dán mắt lên trần nhà, như đang suy tư điều gì. Trốn đi lúc ban đêm có xác suất thành công cao hơn ban ngày. Nhưng, mong sao Tiêu Trì đã liên lạc với sếp phó Lương để bố trí triển khai hành động một cách sớm nhất.

Lúc sau, bên ngoài im lặng hẳn, phòng Tần Bân đã tắt đèn, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.

Kiều Mộ bò dậy đi tắm, sau đó về giường mơ màng ngủ khì.

Gần sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo tin nhắn di động, trực giác cho cô biết đây là Tiêu Trì gửi, còn chưa đọc nội dung thì đầu óc đã tỉnh táo hơn nửa.

Ngồi dậy mở khóa di động, khoảnh khắc đọc được nội dung tin nhắn, rốt cuộc cô cũng bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng.

Tiêu Trì đã liên lạc với sếp phó Lương, anh bảo cô đến lúc ấy cứ nghe theo chỉ thị, không cần bận tâm những thứ khác.

Quả nhiên ông nội rất hiểu anh.

Không ngủ tiếp được nữa, Kiều Mộ rời giường, mở cửa sổ, đi đánh răng rửa mặt.

Về phòng thay bộ đồ thể thao đi ra, phòng ông nội bên kia truyền tới tiếng động đã thức giấc. Liệt Phong vẫy đuôi chạy thẳng đến trước cửa phòng vệ sinh ngồi đợi.

Qua một chốc, Tần Bân cũng dậy. Anh ta mở cửa, ăn vận chỉnh tề, nhìn sang: "Chào em!"

"Chào anh!" Kiều Mộ nhướng mày, gọi Liệt Phong xuống lầu.

Đã sáng bảnh, đoán chừng lại là một ngày nắng đây. Bầu Trời xanh trong quang đãng, không một gợn mây. Kiều Mộ đánh cọc một lúc thì ông nội và Tần Bân đi xuống gọi Liệt Phong ra ngoài tản bộ.

Kiều Mộ gỡ sợi dây trên cọc gỗ, tròng vào cổ Liệt Phong, đoạn xách lồng chim họa mi, giống như ngày thường, cùng ông nội tới công viên.

Một chiếc xe đỗ cách Nhân Tế Đường không xa, lá khô rụng đầy trên nóc. Xem ra, nó dừng ở đây chí ít đã một đêm. Cô giả vờ không trông thấy, cũng không định nhắc ông nội. Ra khỏi cửa liền thẳng tiến về phía công viên.

Buổi chiều, cục phó Lương và Ngân Kiều xuất hiện ở bệnh viện. Kiều Mộ đành phải tạm ngừng công việc, dặn dò Mạnh Trường Phong một lượt, sau đấy dẫn họ lên lầu.

Sếp phó Lương đưa cô một phần tài liệu mà không nói gì cả, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Ngân Kiều cũng không mở miệng, có lẽ tay trái vẫn chưa hết đau nên cứ buông thõng không dám lộn xộn. Kiều Mộ cúi đầu xem hết tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, "Cháu ở đây không có vấn đề gì. Trên người anh ấy có vết thương, đã khâu 4 mũi."

"Thằng nhãi kia căn bản không hề nhắc tới chuyện bị thương." Sếp phó Lương hơi cáu, "Về cháu dạy bảo nó một trận nên thân đi nhé!"

Đáy mắt Kiều Mộ dâng lên ánh cười, cô khẽ gật đầu: "Không có gì khác thì cháu quay lại làm việc trước đã. Chiều mai cháu tự lái xe qua đó."

Sếp phó Lương xua xua tay: "Đi đi! Bọn chú cũng phải về luôn đây! Thằng ranh này đột nhiên giở trò như vậy khiến bọn chú rất bị động!"

Kiều Mộ mỉm cười đáp: "Anh ấy không nghĩ còn có thể sống sót!", rồi cô sải bước rời đi.

Ngân Kiều mím môi, dõi mắt theo bóng lưng Kiều Mộ cho đến khi mất hút, cô ta không khỏi thở dài: "Anh Trì biết chọn người thật đấy!"

"Mắt thằng nhãi ấy đúng là được lắm!" Sếp phó Lương nở nụ cười, nới lời ý tứ sâu xa an ủi Ngân Kiều: "Cháu cũng đừng có mà không phục nữa! Đổi lại là cháu đi xử lí chuyện này chưa chắc đã làm được tốt thế đâu."

Ngân Kiều bĩu môi, nín thinh.

Cô ta thừa nhận ngay từ đầu mình không bì nổi với Kiều Mộ, chẳng qua trong lòng ít nhiều hơi ấm ức.

Nhất là tận mắt thấy dáng vẻ thân mật của Kiều Mộ với Tần Bân. Loại cảm xúc mâu thuẫn này cứ nối tiếp nhau, điên cuồng sinh sôi nơi đáy lòng.

Nói chính xác đó là ghen tị.

Ghen tị Kiều Mộ có được trái tim Tiêu Trì nhưng lại chẳng quý trọng.

Lần này Tiêu Trì sảy chân ngã xuống cầu, không ai thông báo cho Kiều Mộ, nhưng cô vẫn biết. Lúc Quan Công gọi điện thoại bảo rằng cô ở viện điều dưỡng cả đêm không ngủ, trông thấy hắn liền hỏi có phải Tiêu Trì đã rơi xuống cầu rồi không?

Cũng chính vào giây phút ấy, Ngân Kiều mới ngơ ngẩn nhận ra nếu không để tâm, sao có thể nhạy cảm đến thế. Chả trách Tiêu Trì tin tưởng Kiều Mộ như vậy.

Đổi lại là mình ắt chẳng bằng được Kiều Mộ, có thể bình tĩnh ứng phó với Trương Lương Nghiệp, tranh thủ thời gian đến chữa trị vết thương cho Tiêu Trì.

E rằng chỉ tí tẹo do dự trong đó thôi thì Tiêu Trì không chết trên tay Trương Lương Nghiệp, sợ là cũng sẽ hy sinh...

***

Chiều hôm sau, tan làm, Kiều Mộ không ăn tối mà lái xe đến viện điều dưỡng luôn.

Giờ nghỉ trưa về nhà, cô đã nhắc chuyện này với ông. Ông không nói gì nhiều, chỉ dặn cô cẩn thận, còn chuyển lời của ông nội Hứa cho cô, bảo là khi có đi đón Tiêu Trì, nhất định phải dẫn Liệt Phong theo.

Cô đáp 'vâng' với thái độ rất nghiêm túc, không phải cho có lệ như trước kia.

Vết thương của Tiêu Trì đã đỡ hơn, miễn không phải vận động quá kịch liệt, về cơ bản sẽ không toác ra.

Có điều, Trương Lương Nghiệp rút ngắn thời gian cô và Tiêu Trì ở riêng với nhau, thay xong thuốc liền không cho cô ở lại nữa. Chẳng biết lão đã sinh nghi hay lo Tiêu Trì không an phận.

Nói đi nói lại, an phận nghe theo xếp đặt của lão thật thì đã không phải là Tiêu Trì.

Đến viện điều dưỡng, hoàng hôn đã buông, ráng chiều đỏ ối cuối cùng đã nhạt dần, cả khu viện điều dưỡng rộng lớn chìm vào yên tĩnh.

Kiều Mộ đỗ xe, đi xuống. Trước tiên, cô lên lầu thăm Hoàng Viện.

Cô bé hồi phục rất tốt, vết thương bên ngoài đại để đã lành, ngày mai cắt chỉ được rồi.

Song, cô bé vẫn chưa thể xuất viện. Tuy có bác sĩ tâm lí theo sát toàn bộ quá trình cai nghiện, nhưng trạng thái tinh thần của cô bé vẫn buồn vui thất thường.

Chuyện trò một hồi, Hoàng Viện chợt hỏi: "Chị Kiều ơi, Trương Dương về bao lâu ạ?"

"Một, hai ngày thôi! Nhận được giấy báo trúng tuyển, dĩ nhiên cậu ấy còn trở lại mà. Tin chị, nhé!" Kiều Mộ lộ ra nét cười trên môi, trêu chọc: "Không nỡ hả?"

Hoàng Viện xí hổ, kéo chăn che kín đầu, rù rì: "Về sau anh ấy thật sự làm cảnh sát rồi, liệu có chán ghét em không chị?"

"Có phải lỗi của em đâu! Em không cần có quá nhiều gánh nặng tâm lí, cho dù sau này các em chia tay, chẳng phải em vẫn còn chị với ông sao." Kiều Mộ giơ tay, vỗ nhẹ cô bé qua tấm chăn: "Còn cả Liệt Phong nữa này."

Dưới chăn đột nhiên im thít. Qua một lúc, Hoàng Viện ló đầu ra, vành mắt phủ làn hơi sương: "Em đã liên lụy đến chị phải không ạ?"

"Không hề. Nếu chị thấy phiền thì đã đuổi em đi sớm rồi, sao có thể vẫn tới thăm em chứ. Chị lại chả phải người tốt đẹp gì." Kiều Mộ nửa thật nửa giả chẹn họng Hoàng Viện. Sắc mặt cô dần dần mất hắn vẻ đùa vui: "Hãy nghĩ về chị gái em và Khương Bán Hạ! Chị tin em sẽ vượt qua được."

Nước mắt Hoàng Viện tuôn rơi, cô bé gật đầu thật mạnh: "Em sẽ không để chị phải thất vọng đâu ạ!"

Thầm thở dài, Kiều Mộ vỗ vỗ vai cô bé, sau đấy đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu đi gặp Trương Dương.

Theo kế hoạch của tổ trọng án, tối nay cô phải dẫn Trương Dương về Lâm Châu trước, tránh đụng độ chính diện với đàn em của Trương Lương Nghiệp.