Á Tử Ca

Chương 20: TẤT CẢ VÌ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay tui buồn dã man rợ ọ :(

Nên tui lại gửi truyện góp vui cho quý bạn và các vị. Mọi người phải yêu thương tui nhiều hơn đó nhe :((

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Việt vùi mặt vào trong lồng ngực Vi Hạo một lúc lâu, giống như người thiếu đi dưỡng khí mà hít lấy hít để mùi đàn hương quen thuộc trên người chủ nhân. Chỉ năm ngày không được gụi gần với ngài ấy mà đối với Thiên Việt tựa như đã trải qua đến cả hằng mấy đời người. Thiên Việt cảm thấy chủ nhân tựa như một loại mĩ cảnh nhân gian với tầng tầng lớp lớp vẻ đẹp tiềm tàng, ngắm một lần rồi càng muốn ngắm mãi, chìm đắm rồi thì vĩnh viễn không muốn thoát ra.

Cậu hơi hơi ngước đầu lên nhìn hắn, lại chỉ nhìn thấy được cái cằm rắn rỏi của chủ nhân, nên cậu lại hơi nhoài ra ngoài một chút, muốn nhìn kĩ hơn khuôn mặt của ngài ấy.

Mái tóc bạch kim được cột lên gọn gàng, gắn lên phát quan bằng bạch ngọc dường như đã hoà thành một thể với mái tóc. Suối tóc bạch sắc phủ qua vai, càng thêm nổi bật trên làn da màu đồng của Vi Hạo, tạo thêm một tổng thể vô cùng hài hoà chứ không đối chọi với nhau như thông thường. Sống mũi cao thẳng, phiến môi mỏng manh lại mang chút sắc hồng nhàn nhạt, vừa mang nét quyến rũ mềm mại, lại không hề nữ tính. Đôi mắt phượng u ám thâm trầm được che phủ bởi một hàng mi dài rậm cong vút, tăng thêm đôi nét trầm tĩnh, khiến người ta phải run rẩy mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy. Bên trên đôi mắt sắc lạnh là đôi mày ngài được đặt cân xứng ngay bên trên đôi mắt, dày rộng vừa đủ khiến tổng thể khuôn mặt của Vi Hạo đẹp tựa như tiên tử, vừa mang nét thanh tân dịu dàng lại vừa yêu mị khó nói nên lời.

Cơ thể rắn chắc lại to lớn của Vi Hạo như hoàn toàn đối lập với khuôn mặt tà mị đã từng khiến Thiên Việt vào lần đầu tiên gặp còn mơ mơ hồ hồ nghĩ ngài ấy "ở dưới". Cho đến khi bị người ta đè xuống giường ăn sạch sẽ mới biết mình bị lừa. Nhưng mà sự đối lập với nhau ấy vô tình lại trở thành điều đặc biệt của riêng Vi Hạo, cũng khiến hắn trở thành hình mẫu trong mơ của không ít nữ nhân. Xinh đẹp yêu mị như hồ ly, lại bá khí cuồn cuộn như thần linh.

Người hoàn hảo lại tốt đẹp như vậy, là người Thiên Việt yêu nhất trên đời. Cũng vừa hay lại là người thân duy nhất Thiên Việt còn lại trên đời này. Thiên Việt bỗng nhiên quên mất bản thân đang quấn cả hai chân ngồi trên đùi Vi Hạo, cứ mãi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm người trước mắt, nhìn cho đến khi Vi Hạo đưa mặt mình sát lại, chạm trán mình lên trán cậu, cười cười hỏi, "Nhìn gì đấy? Nhìn đến mức muốn thủng cả mặt ta rồi này!"

"Nhìn chủ nhân..."

"Nhìn suốt mười năm rồi chưa chán hay sao mà nhìn chòng chọc thế hử?" Vừa nói hắn lại đè người hạ thấp dần xuống bàn, hôn hôn lên khoé mắt, trêu ghẹo cậu.

"Không chán được. Chủ nhân tốt với Việt nhi nhất mà." Thiên Việt cong cong khoé môi cười, sau đó lại như nghĩ ra điều gì đó mà hỏi hắn, "Chủ nhân, Việt nhi có chuyện muốn hỏi."

"Chuyện gì? Em hỏi đi."

"Tiên đế vì sao không cho người làm trữ quân nữa? Tại sao sau hôm sắc phong Thân vương, Tiên đế không triệu kiến người nữa? Chủ nhân, là tại em, đúng không?"

"À... Chuyện này sao?" Vi Hạo hơi hạ mi mắt xuống, trong đáy mắt xẹt lên một nỗi buồn nào đó, rồi nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. Hắn xoa xoa đỉnh đầu Thiên Việt, dịu giọng, "Không phải em bảo không muốn cùng người khác chia sẻ ái nhân sao? Vậy ta không làm Hoàng đế nữa, ta làm Vương gia của em!"

"Nhưng.... nếu ngài làm Hoàng đế, ngài hạ chỉ, em liền phải thuận theo thôi. Hà cớ gì....". Thiên Việt ngày đêm sống bên cạnh hắn, đã sớm hình thành thói quen phàm là chuyện hắn muốn, cậu dù muốn dù không cũng sẽ không phản bác. Kì thực lúc đó, cậu bảo không muốn vậy thôi, nhưng nếu hắn thật sự hạ chỉ, cậu sẽ nghe theo. Chẳng có lí nào chủ nhân không hiểu chuyện này cả.

"Ngốc! Ta làm sao nỡ để em uỷ khuất như thế được? Trước nay Nam hậu của Thiên Minh mấy ai được sống tử tế mãi đâu? Tuy ta dám chắc ta sẽ không để ai hại đến Việt nhi, nhưng cũng sẽ không để em phải vật lộn với đám nữ nhân kia. Đất nước không có Vi Hạo ta, thì còn đến mấy chục vị Hoàng tử khác cơ mà. Còn Việt nhi, không phải em chỉ có mình Vi Hạo ta sao?"

Nghe hắn nói xong, mắt Thiên Việt trở nên cay nóng, đáy lòng lại chua xót. Một người như ngài ấy, đã vì cậu bỏ đi mọi thứ, thế mà cậu khiến ngài ấy chờ đợi lâu như vậy.... Nghĩ đến đây, Thiên Việt lại càng siết chặt lấy chủ nhân của mình, nghẹn ngào bảo, "Nhưng chủ nhân, quân vương bây giờ, thật tệ hại. Ngài vẫn không hối hận sao?"

Đúng, Thiên Minh nếu để Vi Hạo cai trị, hẳn dân chúng đã không rơi vào cảnh lầm than như bây giờ. Thiên Việt biết chủ nhân yêu thương quốc gia biết bao nhiêu, nay lại để đất nước trở nên thế này. Hẳn ngài ấy sẽ đau lòng lắm...

Bàn tay đang đặt sau tóc cậu đột nhiên ép đầu cậu sát vào người mình, Vi Hạo vẫn nhẹ nhàng, "Ta đã nói rồi, Vi Thiên vô năng nhưng đến giờ vẫn chưa làm đến chuyện phá huỷ cả một triều đại. Nếu không người ở kinh kì đã sớm tràn vào Tây Bắc rồi. Hoàng thúc và các vị nguyên lão cùng bậc trung thần vẫn ở đó, họ sẽ làm được thôi. Không cần ta, Thiên Minh vẫn sẽ là Thiên Minh. Nhưng không có ta, Việt nhi có còn là Thiên Việt không? Đừng nghĩ nhiều"

"Chủ nhân.... xin lỗi... thực xin lỗi...", Cậu nghe vài lời của chủ nhân xong, đáy lòng lại càng chua xót, thì ra ngài ấy đã sớm xem trọng cậu đến như vậy. Nước mắt trong phút chốc không kiềm được nữa mà trào ra ngoài, cả người run lên vùi chặt trong lòng hắn. Đời này của Thiên Việt, chẳng phải có hắn là đủ rồi sao?

Vi Hạo vỗ vỗ tấm lưng đang run lên của cậu, khó hiểu, "Tiểu Việt, sáng giờ em xin lỗi ta không biết bao nhiêu lần rồi đó. Em làm gì sai à?"

"Không có.... chỉ là... em đã để chủ nhân đợi em nhiều năm như vậy, thực xin lỗi."

Hắn nghe xong lại cảm thấy chính mình cũng muốn khóc theo, hắn quả thật đã đợi quá lâu rồi để lấy được niềm tin nơi cậu. Nhưng Thiên Việt còn chưa kịp cảm nhận rõ nét tay chủ nhân đang hơi run rẩy sau lưng mình, thì bàn tay Vi Hạo đã trượt xuống dưới eo cậu, xoa xoa. Hắn câu khoé miệng lên, từ trong ánh nhìn hiện lên chút giảo hoạt, "Thay vì cảm thấy có lỗi, chi bằng em bù đắp cho ta một chút?"

Thiên Việt vẫn còn đang say trong men tình, không nhận ra tia nhìn kì dị khó lường trong đáy mắt Vi Hạo, chỉ nghĩ bản thân mình quá có lỗi, liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Đợi đến khi Vi Hạo rút từ đâu ra một cái vòng cổ bằng da thuộc, cậu mới giật mình nhìn chủ nhân, "Chủ nhân định làm gì?"

"Phê văn kiện. Ta đang làm việc mà, đúng lúc giá bút của ta hư rồi, cần tìm cái mới."

Thiên Việt ngoái đầu lại, nhìn thấy giá bút bằng ngà voi vẫn còn nguyên vẹn, đưa tay chỉ chỉ, "Nó vẫn còn nguyên mà, chủ nhân?"

Vi Hạo duỗi cánh tay ra, chỉ nghe "rắc" một tiếng, giá bút bằng ngà voi rắn chắc thoáng cái nát vụn trước con mắt sững sờ của Thiên Việt. Vi Hạo híp mắt cười, "Giờ thì nó hỏng rồi. Em tính sao đây?"

Thiên Việt biết điều, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhích người lại gần Vi Hạo, nhận lại một nụ hôn dịu dàng từ hắn, "Ngoan".

Năm ngón tay của Vi Hạo chậm rãi cầm vòng cổ đeo lên cho Thiên Việt, xong xuôi còn cẩn thận chỉnh lại sao cho vừa cổ một chút. Vòng cổ da thuộc đỏ nổi bật trên làn da trắng ngà của Thiên Việt tạo thành một khối xinh đẹp mĩ mạo.

"Bé ngoan, nằm ngửa ra"

Thiên Việt ngơ ngơ làm theo lời hắn, nằm xuống sàn nhà. Vi Hạo nắm hai chân Thiên Việt kéo sát lại với nhau, nâng lên cao rồi nhẹ nhàng gập xuống sát vào khuôn mặt Thiên Việt, khiến cho phần hông và mông của cậu bị đẩy lên thật cao. Vi Hạo vẫn im lặng không nói tiếng nào, nhấc luôn cả hai tay cậu lên rồi đặt chúng đỡ ngay hai bên hông Thiên Việt.

Vi Hạo đứng lên, lấy trơn tề đặt trong chiếc tủ nhỏ cạnh bàn, đổ ra tay của mình rồi đưa vào bên trong hậu huyệt của cậu. Hậu huyệt đã hơn một tuần không được người yêu thương, dịch trơn lạnh lẽo cùng ngón tay thô ráp của chủ nhân khiến Thiên Việt run lên, cơ thể hơi run rẩy muốn xê dịch ra khỏi vị trí. Ngay lúc đó, Vi Hạo mới cầm một cây bút lông từ trên bàn lên, vỗ vỗ lên miệng huyệt vài cái, cảnh cáo, "Cái giá cắm bút này làm sao ấy nhỉ?" liền khiến Thiên Việt căng chặt thân thể nằm yên tại chỗ.

(Cái tư thế về cơ bản là như này =))) Tưởng tượng em nó bị lột sạch để lộ hậu huyệt ra là được🤤 )

Một ngón tay chậm rãi đưa vào, hai ngón rồi ba ngón, khẽ chụm lại rồi tách mở ra, xoay vòng bên trong hậu huyệt nóng bỏng. Đợi đến khi lỗ thịt có thể dung chứa được đủ ba ngón tay, hắn mới cầm một nắm gần chục cây bút đủ hình thù trên bàn lên, cắm từng cây vào bên trong hậu huyệt của Thiên Việt, cho đến khi mười cây bút ngoan ngoãn nằm trọn ở trong lỗ thịt nhỏ bé kia, thì cả người Thiên Việt đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Vi Hạo hài lòng nhìn một chùm bút được cắm gọn gàng trong hậu huyệt của Thiên Việt, mới vén lại vạt áo, ngồi xuống, cẩn trọng cầm một cây bút lên bắt đầu phê duyệt tấu sớ từ khắp các nơi huyện ở Tây Bắc gửi về.

Cứ khoảng hai quyển tấu, Vi Hạo lại đổi lấy cây bút đang cầm trên tay lấy một cây bút đang cắm trong lỗ thịt của Thiên Việt, chậm rãi phê duyệt từng tờ tấu chương. Mực được mài ra đôi lúc có hơi ướŧ áŧ, khiến Vi Hạo nhiều lần vừa chấm ngòi bút lông vào thì mực thấm đẫm ngòi viết mãi không được. Những lúc như thế, cái mông trắng nõn của Thiên Việt cư nhiên lại biến thành khăn thấm mực của hắn.

Vi Hạo nhấc một ngòi bút đang thấm đẫm mực lên, nheo mắt lại nhìn nó một chút, cảm thấy nó thật sự cần được rút bớt mực đi, liền cầm nó quẹt qua quẹt lại trên hai bên cánh mông đang nâng cao của Thiên Việt. Đuôi bút lông của Vi Hạo được làm từ loại lông thượng hạng nhất, mềm mại trơn nhẵn, ma sát lên làn da trần trụi tạo ra cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, lại thêm mực nước lạnh lẽo khiến cả người cậu trở nên chật vật, phải cố lắm mới có thể giữ vững cơ thể làm một cái "giá bút" đúng nghĩa. Nhưng sự ma sát nhẹ nhàng lại ngứa ngáy từ ngòi bút, cộng thêm sự xê dịch và di chuyển liên tục của những cây bút cắm bên trong mỗi lần chủ nhân muốn lựa chọn bút cho một lần phê mới khiến Thiên Việt không nhịn được sự phát tình trong cơ thể mình, toàn thân càng lúc càng nóng lên. Cơ thể lại không nhịn được mà cứ khe khẽ lúc lắc khiến những cây bút bên trong kêu lên "cạch cạch". Hiển nhiên điều này làm cho Vi Hạo cảm thấy tức giận, và mỗi lần như thế, hai hạt đậu trước ngực lại bị chủ nhân hung hăng vò nắn đến sưng đỏ cả lên mới được buông tha.

Thời gian tựa hồ trôi qua rất lâu rất lâu, cho đến khi cả cơ thể của cậu căng cứng đến mức không cách nào khắc chế sự run rẩy của cơ nhục toàn thân nữa thì quyển tấu sớ cuối cùng trên bàn của Vi Hạo mới được phê xong. Hắn đem đống bút từ trong lỗ thịt của Thiên Việt kéo toàn bộ ra bên ngoài trong cùng một lúc. Cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến quá bất ngờ khiến Thiên Việt trong giây lát quên mất nơi hạ thân không có gì trói buộc, hơi ưỡn ngực định phóng ra thứ vốn đang tích tụ bên trong cơ thể mình. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì đó sai trái, thì bản năng vốn đã khắc vào trong trí óc kịp thời níu cậu lại. Thiên Việt dùng một tia lí trí hiếm hoi cuối cùng duy trì tư thế giữ chặt lấy tư thế ban đầu, run giọng gọi chủ nhân đang ngồi bên cạnh, "Chủ nhân...làm... ơn..."

Vi Hạo mỉm cười đưa tay khảy khảy vật nhỏ đang cương cứng ở giữa hai chân, lời nói ra lại chẳng hề dịu dàng giống nụ cười, "Bảo bối, em nên bị phạt vì dám đánh chủ nhân của mình đấy. Không có làm ơn, phải chịu phạt!"

Thiên Việt ngớ ra nhìn hắn, hít sâu một hơi để ổn định tinh thần rồi mới gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu. Vi Hạo cũng không tiếp tục nói nữa, hắn đưa tay chậm rãi hạ chân cậu xuống, đặt lên chân mình, đưa tay xoa bóp cẳng chân tê cứng của Thiên Việt.

Bàn tay mềm mại của chủ nhân nhẹ nhàng lại cẩn thận xoa nắn từng tí một trên khắp cẳng chân tê rần của Thiên Việt, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ không đều khiến cậu rên hừ hừ vì thoải mái. Vi Hạo vẫn đang mãi xoa tới xoa lui lại nghe thấy tiếng hừ mũi cùng cái duỗi chân thoải mái và đôi mắt lim dim của Thiên Việt liền hơi ác ý mà nhéo ngay phần đùi trong của Thiên Việt một cái khiến cậu giật nảy mình, ƈôи ŧɦịŧ cũng mạnh mẽ giật lên, mở to đôi mắt uất ức nhìn chủ nhân.

"Bé con, tập trung. Lại gần đây."

Thiên Việt nghe chủ nhân gọi mình là bé con, khuôn mặt phút chốc đỏ lên, chậm rãi bò sang nằm vắt ngang trên đùi của Vi Hạo, vẻ mặt đầy giận dỗi như tiểu tức phụ. Khuôn mặt giận dỗi vô tội vạ của cậu làm Vi Hạo buồn cười, nhưng cũng không nói gì mà đưa tay xoa xoa hai bên khớp hông đang run lẩy bà lẩy bẩy kia. Thiên Việt thuận theo động tác từ tay hắn mà duỗi người như mèo nhỏ, cọ cọ cái eo nhỏ bị bẻ gập đến mỏi như làm nũng. Hắn cũng buông xuống cái dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, chăm chú xoa nắn cho cái eo cùng cái hông đang nhức mỏi của Thiên Việt, hắn thừa hiểu cái tư thế hồi nãy mà duy trì đến cả hơn một canh giờ thì nô ɭệ không thể chỉ dùng vào sự trung thành hay ý chí, mà cơ thể còn phải trải qua luyện tập lâu dài, phải vừa dẻo vừa hữu lực. Vậy nên, Thiên Việt xứng đáng được thưởng một chút cho sự cố gắng của mình.

Vì hành động này là phần thưởng, nên Vi Hạo sẽ không bỏ qua những cơ hội để trêu chọc bảo bối nhỏ của mình. Bàn tay đang xoa nắn eo thỉnh thoảng lại miết nhẹ vài cái, rồi vuốt ve thật nhẹ nhàng ân cần, đôi lúc lại như vô ý mà trượt tay xuống phía dưới xoa xoa cặp mông non mềm kia, đôi khi còn nhéo nhéo vài cái. Thiên Việt biết rõ chủ nhân đang cố ý trêu chọc mình, nhưng mỗi lần cậu định phản kháng thì chủ nhân lại cúi người xuống, ngoạm lấy hai viên đào căng mọng mút nhẹ một cái khiến cậu nhũn ra, té sấp xuống đùi chủ nhân, chỉ đành khuất phục mà tận hưởng một lần xoa bóp dễ chịu mĩ mãn.

Đợi đến khi cái hông cùng cái eo đáng thương của cậu được xoa nắn đến mức không còn chút nhức mỏi nào, Vi Hạo mới buông tay ra, vỗ vỗ mông Thiên Việt, "Việt nhi, còn chưa có phạt xong mà. Quỳ lên!"

Thiên Việt ngoan ngoãn chống hai tay quỳ lên, xoay mặt về phía Vi Hạo, ngước mắt lên chờ đợi những mệnh lệnh tiếp theo. Vi Hạo cầm thước gỗ ở bên cạnh lên, dùng nó gõ gõ vài cái lên eo của cậu, "Thấp eo, nâng mông cao lên nào. Đã hết mỏi rồi đúng không?"

"Vâng ạ." Thiên Việt hơi cảm khái cho cái eo tội nghiệp của mình, vừa mới được thả lỏng không bao lâu thì bây giờ lại phải uốn cong một lần nữa. Nếu không phải Vi Hạo luôn nghiêm khắc ép cậu trải qua trường kì tập luyện, Thiên Việt hoài nghi chính mình sẽ không làm được nhiệm vụ này nữa. Thiên Việt nhanh chóng làm theo những gì hắn bảo, mặt lại cố tình né tránh vị trí nào đó mà cắm mặt xuống sàn nhà.

Vi Hạo ưỡn người tựa ra phía sau, vô tình làm chỗ nào đó nhích về phía trước một chút, làm Thiên Việt giống như theo phản xạ mà nhích xa ra một tí. Đột nhiên trên mông ăn một roi đau rát, lại nghe tiếng nói đầy đe doạ của chủ nhân, "Lại gần đây!"

Thiên Việt hơi nhúc nhích bò lại gần hắn, ngại ngùng cố gắng né tránh đi bộ phận kia. Nhưng chưa được bao lâu thì Vi Hạo đã nâng đầu cậu lên, đặt thẳng mặt cậu áp lên hạ thân của mình, cong môi giảo hoạt, "Nằm im, không được nhúc nhích."

Mùi đàn hương nồng nặc từ nơi đó xộc thẳng vào mũi, cậu còn mơ hồ cảm nhận được kích thước to lớn cùng nhiệt độ nóng của nó toả ra. Thiên Việt vốn đã mơ hồ trong bể dục, lại cảm thấy được mùi hương của chủ nhân phảng phất bên mũi, khiến cả người Thiên Việt trên dưới đều nóng lên. Trong tình huống không tự chủ được, bàn tay cậu níu chặt lấy ống quần của Vi Hạo, khổ sở há mồm thở dốc.

"Chát"... "Ha... chủ nhân..."

"Hai mươi roi, bảo bối"

"Chát"..."Một ... chủ nhân"

"Chát".... "Hai... chủ nhân"

"Chát".... "Ba... chủ nhân"

"Chát".... "Bốn, chủ nhân"

"Chát".... "Năm, chủ nhân"

Năm roi chuẩn xác đánh chồng lên nhau tại nơi đỉnh mông, khiến phần đỉnh mông đang nhấc cao lên cao nhất kia tạo thành một mảng hồng hồng hút mắt.

Vi Hạo đưa thước nhẹ nhàng xoa xoa lên những vết roi nổi bật kia. Cứ năm roi chồng lên cùng một vị trí, rồi lại dừng lại nhẹ nhàng xoa lên một chút như mơn man an ủi. Mặt thước gỗ lành lạnh tiếp xúc với da thịt bỏng rát khiến cậu cảm thấy trên da thịt cứ liên tục bị những mảng nóng lạnh trộn lẫn qua lại giày vò.

"Chát"... "Ha.... a... ư... Hai...hai mươi... chủ nhân." Mông không còn đau nữa, nhưng du͙ƈ vọиɠ cứ liên tục tăng vọt dưới sự trêu đùa của chủ nhân khiến khuôn mặt Thiên Việt đỏ phừng phừng, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc, phì phò thở. Cự vật đáng thương dưới sự tác động của hắn mà sưng sưng đứng lên, đáng thương hề hề mà run rẩy. Vài giọt khí hư run rẩy nhỏ xuống phía dưới thảm, nhưng tuyệt nhiên không dám cao trào khi chưa được sự cho phép của chủ nhân.

Vi Hạo cất thước sang một bên, quỳ lên trên sàn, khiến cả hạ thân vốn đã dính sát vào miệng của Thiên Việt càng thêm dính sát hơn, khiến cả người Thiên Việt không thể ức chế được mà run lên bần bật.

Vi Hạo dùng một tay của mình kéo mạnh một bên cánh mông của Thiên Việt ra, để lộ ra lỗ nhỏ chúm cha chúm chím đang phập phồng mời gọi. Hắn cong cong khoé môi, vung cánh tay còn lại lên, vỗ mạnh liên tiếp mấy cái liền xuống nụ hoa kia. Nụ hoa nhỏ bé đang run rẩy dưới lực tay mạnh đến bỏng rát kia mà run rẩy kịch liệt, thậm chí còn phun ra không ít nước, thấm ướt cả bàn tay Vi Hạo. Lỗ nhỏ thoáng chốc đã sưng lên đáng thương, sợ hãi co rụt lại như muốn chạy trốn, nhưng hơi thở của Thiên Việt càng lúc càng gấp gáp lên, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng "hộc hộc" vang vọng nho nhỏ trong không gian.

Vi Hạo dường như càng đánh càng thích thú với trò đùa nghịch này, liền vung tay đánh liên hồi. Đợi đến khi hai mép lỗ nhỏ sưng lên đỏ au, nóng đến phỏng tay, hắn mới đưa ngón tay của mình nhẹ nhàng gãi gãi. Lỗ thịt nhạy cảm bị điều giáo đã quen, dưới một chút tác động của chủ nhân vốn đã đủ để nó phản ứng mãnh liệt. Ấy thế mà bây giờ, phía trước tràn ngập mùi hương của chủ nhân, phía sau lại bị người ta chơi đùa đến nghiện làm cậu không có cách nào chống đỡ được.

Cơ thể run lên mãnh liệt, Vi Hạo vẫn chỉ vui vẻ xoa nắn xung quanh miệng huyệt nhỏ, nhất quyết không tiến vào bên trong làm cậu khó chịu mà xoắn xoắn cánh mông, nhưng vẫn không thể làm thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ của mình.

"Chủ nhân... xin ngài... ha... tiến... tiến vào trong..."

"Chủ nhân... vào trong... ngứa quá..."

"Chủ nhân... xin ngài... Việt nhi ngứa...."

"Bé con, cầu xin như thế nào mới đúng? Hửm?" Hai ngón tay Vi Hạo nặng nề đè lên miệng huyệt, khiến khắp cơ thể truyền đến một trận tê dại, ngón chân Thiên Việt cũng không kìm nổi mà co quắp lại.

Thiên Việt bị người ta trêu chọc đến hỏng mất, rốt cuộc từ trong đường cùng tìm ra được chút kí ức mỏng manh, tan vỡ khóc kêu, "Phu quân... muốn phu quân vào trong...nhanh lên... nhanh lên mà..."

Lúc này từ trên khóe môi Vi Hạo mới nở một nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhanh chóng rời khỏi địa phương kia. Thiên Việt chỉ cảm thấy trời điên đất đảo một lần, đã thấy bản thân bị ấn ngã xuống án thư, giấy bút rơi lung tung lộn xộn xung quanh. Chủ nhân đè lên phía trên cậu, tà mị nở nụ cười, "Nương tử ngoan, phu quân đến

chiều ý em".

~4024 words~