Á Tử Ca

Chương 9: SÁNG SỚM ÂN ÁI

Vẫn câu nói xưa cũ, vị bằng hữu nào ghé nơi đây, cho tiểu nữ xin một chiếc sao nhỏ nhé😘

Nếu tiểu nữ thu thập được 50 ngôi sao nhỏ, truyện sẽ có ngay lúc đó, không thì....cứ chờ đến lúc tiểu nữ vui đã nhé 😘

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiếng chổi quét nhà sàn sạt nho nhỏ kéo tiểu Tướng quân tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, khí trời hẳn còn se se lạnh, mùi hương âm ẩm hơi nước lan tràn khắp không khí. Ở đất Tây Bắc này, bất kể khí trời sáng có nóng đến đâu, thì không khí về đêm hay tang tảng sáng đều lạnh lẽo đến run rẩy. Nhất là đến mùa đông, tuyết cứ xối xuống đầu mỗi ngày mang đến cái lạnh cắt da cắt thịt, chẳng ai muốn ra đường. Chẳng trách, không một ai, muốn đến cái đất Tây Bắc này, không khí cũng quá bất thường.

Thiên Việt mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, chủ nhân vẫn còn đang nằm bên cạnh, một tay ôm lấy cậu, tay còn lại biến thành cái gối đầu của cậu. Từ tối hôm qua đến giờ, ngài ấy vẫn cứ ôm chặt cậu như thế hay sao? Thiên Việt cẩn thận dịch chuyển người một tí, nằm cả đêm vậy, chủ nhân sẽ đau tay lắm. Cậu lại không muốn đánh thức ngài, dạo gần đây ngài đã mệt lắm rồi, hôm qua lại vất vả như thế....

Vì cậu mà mất đi không ít hình tượng rồi, dù sao cậu cũng không nên để chủ nhân vì mình mà làm nhiều như thế. Đáng lẽ ra, người phải bôn ba là cậu, không phải chủ nhân.

Thiên Việt cố gắng ngồi dậy thật nhẹ nhàng, nhưng người còn chưa kịp nhấc lên thì Vi Hạo đã mở mắt ra, trong giọng điệu mang theo chút âm sắc không hài lòng, "Nằm xuống", cũng chẳng để cậu phản ứng kịp đã kéo cậu trở lại vào lòng mình, ôm chặt lại rồi bảo, "Còn sớm, ngủ thêm chút đi. Ta không đau tay, để ta ôm".

Thiên Việt gục đầu trở lại vào lòng chủ nhân, ngài ấy là đang trấn an cậu à? Thôi vậy....trời lạnh như vầy, trong lòng chủ nhân lại ấm áp, ngủ thêm một chút, ngủ..... Sau đó liền quên mất ý định ban đầu, chui vào lòng người bên cạnh, lăn ra ngủ khò.

Đến lần thứ hai cậu tỉnh dậy, ánh nắng đã hơi hơi len lỏi vào từng ô cửa, không khí vẫn còn hơi se se, nhưng đã đỡ nhiều rồi. Cũng nên đánh thức chủ nhân dậy dùng thiện, nghe nói hôm nay, ngài ấy còn phải tiếp đón Ung Thân Vương vào phủ đệ. Chẳng lẽ... là chuyện trăm năm với Sinh Cát quận chúa sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi, tâm trạng cậu một lần nữa lại sa sầm xuống. Ngài ấy hôm qua gọi cậu hai tiếng nương tử, sau hôm nay sẽ thành phu quân của người khác rồi sao? Nghĩ đến lại có chút muốn để chủ nhân cứ thế ngủ quên luôn...

Cố đè nén xúc cảm ganh tị trong lòng mình, không thể để chút cảm xúc ấu trĩ này gây xích mích giữa ngài ấy và thúc thúc của ngài được. Thiên Việt rụt lui vào lòng chủ nhân thêm chút nữa, lén la lén lút hôn khẽ lên cằm ngài ấy, rồi lại e dè cẩn thận quan sát xem chủ nhân có tức giận hay không. Tính cách của ngài ấy vào lúc mới thức dậy thật sự xấu, cậu đã từng chịu khổ không ít lần vào những tháng ngày đầu tiên.

Một buổi sáng mùa đông nọ, khi cậu mới lần đầu tiên tiếp nhận dạy dỗ, sáng sớm hôm sau bị những vết roi trên mông hành hạ mà choàng tỉnh từ rất sớm, cựa quậy một hồi làm chủ nhân bị thức giấc quá sớm mà tức giận. Cậu liền bị phạt quỳ ngoài trời hai canh giờ, còn bị phạt vừa chịu bốn mươi roi vừa súc ruột đau phát khóc.

Mà vài lần như thế, cậu sợ lắm rồi....

Thấy chủ nhân không phản ứng gì, vẫn còn nhắm mắt, liền trở người, lật ra lớp chăn cùng vải quần vướng víu, hàm trụ cự vật đáng sợ của chủ nhân vào miệng, cẩn thận dụ cho nó đứng lên. Khẩu giao là phương thức dùng để đánh thức chủ nhân, đây là bài học đầu tiên của cậu. Trải qua nửa nén nhang thâm hầu, trên đầu đột nhiên phát đau.

Chủ nhân tỉnh!

Tóc đột ngột bị ngài nắm lấy, cả khuôn mặt bị ép sát vào hạ bộ chủ nhân, lông mao nồng đậm cọ vào mũi ngưa ngứa khiến cậu nhoáng giãy giụa một cái rồi lại chuyên tâm làm tiếp công việc của mình. Nhưng hôm nay chủ nhân đột ngột nhân từ, chưa quá bao lâu đã phóng thích vào miệng cậu, kéo theo một dòng nước ấm nóng cứ thế chảy tràn vào khoang miệng, bắn thẳng xuống cổ họng. Mùi ngai ngái của thứ nước lan khắp miệng lưỡi ấy sẽ dễ khiến cho người ta buồn nôn, nhưng đối với Thiên Việt, đều là việc phải làm, liền lập tức nuốt hết chúng xuống, một giọt cũng không chừa ra.

Vi Hạo vốn đã tỉnh giấc từ khi Thiên Việt hôn lên cằm hắn, lại vẫn giả vờ lặng im ngủ để xem thử nhân nhi định làm cái gì, không ngờ được ngoài ý muốn thấy người kia lấm lét nhìn mình, liền hiểu được bảo bối vẫn luôn bị doạ sợ, nên vẫn vờ nhắm mắt ngủ tiếp. Mới sáng sớm, thấy nhân nhi vừa ngoan lại vừa đáng yêu khẩu giao cho mình, còn nuốt hết nướƈ ŧıểυ của mình xuống, tâm trạng của hắn liền đại phát vui vẻ, kéo cả người lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi của cậu, sủng nịch cười cười.

"Mới mở mắt, bé con đã muốn câu dẫn vi phu?"

Giọng nói còn ngái ngủ mang theo âm điệu trầm thấp khàn khàn, đặc biệt quyến rũ khiến người da mặt mỏng nào đó thoắt một cái liền xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không..... không có.... cái đó...."

"Không có? Không có đâu phải nói là được? Ngươi nhìn ngươi đi, cả người loã lồ, lại còn gọi tiểu huynh đệ của vi phu dậy, hùng dũng đứng thẳng thế kia, nên chịu trách nhiệm đi thôi. Huống hồ gì chỗ này.... không phải đã cứng lên rồi sao?"

Sau lớp tiết khố mỏng manh bằng lụa, cái thứ kia của Thiên Việt quả thật đã sớm vươn mình đứng thẳng, chất nhờn chảy ra đã làm ướt một mảng nhỏ ở đũng quần. Nam nhân luôn sung mãn vào buổi sáng... cái này, không trách cậu được....

Cậu hơi luống cuống dùng tay che đi chỗ đó của mình, xấu hổ gấp gáp đến mức mắt đỏ ửng lên, liền bị hắn cường thế kéo hai tay ra, đặt lên vai mình, dùng giọng nói nghiêm khắc không cho phép phản kháng, "Tự mình ngồi lên, nhanh!"

Thiên Việt rưng rưng hai mắt nhìn chủ nhân của mình, biết được ngài ấy không đùa, mới đem vật duy nhất che chắn trên cơ thể của mình cởi xuống, rồi lại bò lên, khoá ngồi trên người hắn, một tay cẩn thận đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ của hắn, tay kia bám lấy eo hắn cẩn thận từng chút hạ xuống.

Hai mắt hơi đỏ hồng lên, cái đầu nhỏ bị hắn giữ chặt ép nhìn thẳng vào cái người đang cường thượng mình kia, mím chặt môi run rẩy. Hít sâu một hơi, dứt khoát thả cả người mình rớt xuống ngay côn ŧɦịŧ. Côn ŧɦịŧ trướng to dữ tợn của chủ nhân, bên trên còn hiện đầy gân xanh nháy mắt đã lút cán, đâm thẳng vào huyệt tâm đang gồ lên kia, khiến cho Thiên Việt thảng thốt mà thét to lên một tiếng. Đau....

"Nhỏ tiếng một chút, bên ngoài còn có A Tử. Muốn nàng vào nhìn Tướng quân uy vũ cưỡi trên người vi phu lắm sao?" _Hắn hảo tâm nhắc nhở tiểu tâm can một câu, lại khiến cho Thiên Việt càng thêm mất mặt, cắn chặt môi, một lời cũng không dám thốt ra. Thân dưới bị đột ngột tiến vào rất đau, lại còn bị trêu chọc như thế khiến Thiên Việt uỷ khuất, nước mắt ầng ậc đọng lại trên khoé mắt, như một tiểu bạch thỏ bị bắt nạt, ôm lấy vai hắn, cả người đều run lên.

Vi Hạo nhìn cậu bày ra bộ dáng đáng thương như thế, trong lòng như bị ai khơi dậy sự ham muốn mãnh liệt muốn cường thượng cậu đến chết kia.

Đột nhiên giọng nói rêи ɾỉ nho nhỏ như tiếng mèo con vang lên bên tai, mang theo cả âm sắc run rẩy khổ sở, "Chủ nhân... chậm một chút... Đau... đau quá....". Giọng nói mềm nhũn yếu ớt rốt cuộc làm Vi Hạo mềm lòng, đưa tay vỗ vỗ lên tấm lưng đang run rẩy kia để trấn an, lại hôn lên vành tai đỏ ửng, khẽ liếʍ ɭáρ một chút, "Bảo bối, đỡ đau chưa? Vi phu động nhé? Được không?"

"Dạ được... chủ nhân động đi...."

Hắn cẩn thận tuốt lộng thân dưới của người kia, ƈôи ŧɦịŧ dưới thân cũn chậm rãi mài nghiền bên trong tràng bích nóng bỏng, lại thay đổi nhiều góc độ mà nhẹ nhàng ma sát. Đợi đến khi người trong lòng thân thể hơi hơi thả lỏng ra, tròng mắt hơi trợn trắng lên, mới bắt đầu tàn nhẫn xỏ xuyên. Thiên Việt ở trong lòng chủ nhân, nhận sự công kích cùng quất xuyên mãnh liệt, đôi lúc từ cái miệng đang ẩn nhẫn mím chặt kia vang lên vài tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.

A Tử đứng ở ngoài, lâu lâu lại giật mình khi nghe tiếng rêи ɾỉ của tướng quân, mặt nàng đỏ ửng lên không biết nên làm thế nào. Nàng biết mối quan hệ của hai người họ, nhưng mà nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ tử chưa trải qua ái tình, nay lại trực tiếp nghe chuyện phu thê thế này.... thật sự có chút quá sức.... tay cùng chân cứ xoắn xoắn đứng trước cửa phòng, đầu cứ cúi càng lúc càng thấp....

Lâm Uyên từ ở ngoài cửa viện tiến vào đã nghe thấy cái âm thanh dâm mĩ kia, khiến y hận không thể một đấm chưởng luôn vào cái tai của mình. Y chưa bao giờ cảm thấy, việc luyện thính lực cho tốt lên lại đáng hận như lúc này. Y tiến lại gần, vỗ lên vai A Tử khiến nàng giật mình đến mức suýt nữa thì hét lên, may mà hắn kịp thời bịt miệng lại. Bốn mắt nhìn nhau, nàng lắp bắp,

"Lâm đại nhân.... chủ tử.... cái kia..."

"Ừ.... ta.... ta nghe.... nghe thấy...."

"Có... nên kêu.... không.... Vương gia...."

"Bốp", "Rên lớn lên cho vi phu"

"A.... aaa.... Ư... sướng... nhanh.... nhanh...."

Vi Hạo ngồi ở trong phòng, sớm đã nghe thấy A Uyên cùng A Tử bên ngoài xì xầm bát nháo, đang lúc sóng dục xông lên não, nổi hứng muốn trêu chọc bọn họ cùng nhân nhi trong lòng, liền mạnh tay tát vào mông Thiên Việt một phát, cũng mạnh hông mà dùng ƈôи ŧɦịŧ dưới thân quất xuyên vào huyệt tâm của người kia. Thiên Việt bị ăn đau, sợ chọc đến chủ nhân tức giận liền lớn tiếng khóc kêu.

Tiếng đánh mông cùng tiếng lãng kêu dâm mĩ đó làm cho A Tử cùng A Uyên đứng bên ngoài ngại đến mức muốn độn thổ, sợ đến mức phải chộp lấy vai nhau mà đứng cho khỏi té.... trực nam cùng xử nữ... mấy cái loại âm thanh này.... Thật quá sức! Với lại... bọn họ nghe được Tướng quân kêu dâm như vậy, lát nữa Vương gia có cắt tai họ không?

Lâm Uyên nhịn không nổi nữa, lùi xa mấy bước rồi đứng bên ngoài cùng A Tử gào lên:"Vương gia, Vinh Thân vương cùng Sinh Cát quận chúa đã đến từ nửa canh giờ trước rồi."

Tiếng gào đinh tai nhức óc đập thẳng vào màng nhĩ của Thiên Việt làm cả thân cười vốn đang cưỡi trên người Vương gia cứng còng lại. Có người bên ngoài... sao cậu lại bất cẩn như thế.... Hoang mang nhìn hắn, lại thấy chủ nhân nhíu nhíu mày, cắn mạnh vào đoá thù du trước ngực, chưa kịp phát tiết làm hắn bất mãn gằn giọng, "Tiếp tục! Ai cho em ngưng?"

"Không được... người khác... nghe...."

"Còn cãi?"

"Không có chủ nhân.... Vinh Thân vương... Aaa...."

Chưa kịp nói dứt câu đã bị hung hăng sáp nhập một cái làm cậu giật nảy cả người, tiếng kêu lại một lần nữa tràn ra khỏi miệng. Thiên Việt uất ức ngại ngùng đến mức khóc lên, giãy giụa rời khỏi người hắn, bò xuống giường dập đầu cái ầm, "Đừng.... không thể... ô... ô..."

Vi Hạo bị hành động của tiểu tâm can làm cho giật mình, vội vàng bế xốc người lên ôm vào lòng mình. Thiên Việt dùng chân kẹp vào eo hắn, tay ôm chặt lấy cổ, nức nở từng hồi, liên tục kêu không được không được.

"Được được, không làm nữa, chúng ta không làm nữa. Bảo bối ngoan, nín đi, nín nào. Vi phu ôm em đi mộc dục, không làm nữa. Được không?"

Thiên Việt khẽ gật gật cái đầu nhỏ, hắn cũng không muốn chọc người trong lòng thương tâm, người này trọng sĩ diện cùng mặt mũi thế nào hắn cũng hiểu rõ mà. Cẩn thận ẵm cậu ra suối nước nóng ở hậu viên, cẩn thận lau rửa sạch sẽ, giúp bảo bối mặc quần áo chỉnh tề rồi mới lựa một bộ y phục xứng đôi khác, vỗ vỗ lên khuôn mặt còn đỏ đỏ hồng hồng kia, kéo người tựa vào lòng mình, hôn lên đỉnh trán thật nhẹ, "Từ nay không được gọi chủ nhân nữa, gọi phu quân, gọi tướng công. Nghe rõ chưa?"

"Không thể được... Cái đó... ngài không phải sắp lấy quận chúa sao?"

"Ghen?"

"Nô.... không dám...."

Hắn cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt đượm buồn của người kia, trong lòng thật sự rất là bất đắc dĩ, sao đến bây giờ mà vẫn còn ngốc thế chứ?

"Việt nhi, nhìn ta"

Thiên Việt nghe theo giọng nói của chủ nhân, ngoan ngoãn ngước lên nhìn hắn, lại bắt gặp một đôi mắt thâm tình ấm áp đang nhìn mình, đậm nét hơn lại là sự thất vọng không thể che giấu.

"Thiên Việt, em không tin tưởng ta."

"Chủ nhân, em luôn tin tưởng người." Cậu từ bao giờ không tin ngài ấy, đời này của cậu luôn tin ngài ấy nhất. Ngài ấy văn thao võ lược, thông minh trời phú, kiệt ngạo bất tuân, tuấn mạo phi phàm. Từ đầu đến cuối, có cái gì không tốt? Cậu tại sao không tin ngài ấy được, chủ nhân đang nói gì thế?

Hắn bước chân lại bên giường, ngồi xuống, chỉ xuống dưới đất chỗ chân mình, "Sang đây."

Đợi cậu yên vị rồi, hắn nâng mặt cậu lên, mắt nhìn mắt rồi bình thản hỏi, "Thiên Việt, em có yêu ta không?"

"Em.... em..."

Hắn rất điềm đạm, bình tĩnh hỏi lại.

"Em có yêu ta không?"

"Có.... em có...", trong giọng nói lộ ra căng thẳng không thể che giấu, cả người căng cứng.

"Mở mắt, bình tĩnh, ta chỉ hỏi em thôi, không đánh không mắng."

Thiên Việt chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng của hắn, hai bàn tay có phần căng thẳng mà nắm chặt vào nhau.

"Thiên Việt, em có biết hồng ngọc và ngọc lục bảo ta tặng em có ý nghĩa gì không? Lại biết bát mì trường thọ hôm sinh thần có ý nghĩa gì không? Có biết kiếm ta tặng em có ý nghĩa gì không?"

"Em không rõ.... chủ nhân...." Không hiểu? Làm sao có thể không hiểu, chỉ là....

Thiên Việt sớm đã dành thời gian mấy ngày rảnh rỗi này suy nghĩ rất rõ ràng, chủ nhân có yêu cậu hay không, cậu đã sớm khẳng định là có rồi. Nhưng mà, ngài ấy vốn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, hơn nữa tiền đồ vốn dĩ đang rất tốt đẹp, không thể vì mãi chìm ngập trong mối tình với cậu mà đánh mất tương lai được. Vừa hay Sinh Cát quận chúa là thiên kim danh môn, liên hôn với nàng ấy sẽ đem lại cho chủ nhân không ít lợi ích to lớn, tiền đồ cũng rộng mở. Không cần thiết phải ở đây dây dưa với cậu... chỉ có hại chứ không mang được điều gì tốt đẹp.

"Ngọc lục bảo là biểu hiện của tình yêu và sự tái sinh. Hồng ngọc lại là ý nghĩa mang đến chiến thắng, bảo hộ cho chiến sĩ ra chiến trận, dự đoán tai ương. Em không phải là Tướng quân sao? Có phải hay ra chiến trận không? Ta làm ra đôi khuyên là muốn chúng mang đến an toàn cho em, thay ta bảo vệ em. Đó còn là biểu hiện tình yêu của ta. Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Dạ hiểu...."

Rồi hắn lại bình tĩnh nói về ý nghĩa của bát mì trường thọ hôm đó và ý nghĩa của thanh kiếm sinh mạng kia. Là kết nối sinh mệnh của hai người, là đặt Thiên Việt vào trong tim, là bao nhiêu yêu thương trân trọng của hắn. Hắn nói rất nhẹ nhàng, điềm tĩnh, từng lời nói thốt ra cực kì chắc chắn, mang theo loại khí thế trầm ổn mà không ai phủ nhận được, đem đến niềm tin vững vàng cho bất kì ai nghe được.

"Chủ nhân... Việt nhi đều hiểu. Nhưng mà Việt nhi xuất thân thấp hèn, hơn nữa lại là nam nhân. Nếu chúng ta còn mãi dây dưa thì tiền đồ của chủ nhân sẽ bị phá huỷ mất. Sinh Cát cô ấy, xuất thân danh môn, lại là con gái của Vinh Thân vương, cai quản bộ Binh, nhất định sẽ đem đến nhiều chuyện có lợi cho chủ nhân. Thiên Việt không thể vì mình mà hại người được."

Hắn lắng nghe cậu nói xong, bình tĩnh hỏi lại một câu: "Em cảm thấy ta cần dựa vào một nữ nhân mới có thể làm nên chuyện?"

"Không phải, không phải thế. Chỉ là...."

"Ta không yêu Sinh Cát, dù cưới nàng về thì sao? Đời này Vi Hạo ta cho nàng được cái gì? Lợi dụng một người liễu yếu đào tơ để đạt được mục đích là chuyện hèn hạ đến thế nào?Cưới nàng, là hại nàng. Ta sao có thể làm chuyện bất nhân bất nghĩa như thế?"

Thiên Việt nhận thấy chủ nhân nói đúng, nghĩ một hồi mới hỏi, "Người đời họ sẽ...."

"Sẽ cái gì? Thiên Minh trước nay chưa từng có Nam Hậu sao? Một Nam Vương phi thì ảnh hưởng cái gì? Hoàng thất cũng đâu có tuyệt tử tuyệt tôn?"

Thiên Việt nghe xong, run giọng hỏi lại, "Chủ nhân... em có tư cách trở thành Vương phi của người sao?"

"Em có. Cả thiên hạ này, chỉ một mình em có"

"Nhưng mà...."

"Hư. Không có nhưng nhị gì hết, ta tự khắc có suy nghĩ của mình, mấy chuyện liên hôn vô hồi vô vị, xem con người như vật trao đổi này bổn vương sẽ không làm. Yên tâm, việc của em là chinh chiến sa trường, là ngoan ngoãn ở bên ta. Những chuyện thế này, ta tự có an bài." Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi của người trong lòng, kiên định mà mềm mại.

"Chủ nhân..."

"Gọi phu quân"

"Phu quân..."

"Ngoan! Nghe này, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng phải tin tưởng ta, tin chính mình."

"Vâng!"

Bên trong có hai người đang mãi ái ái ân ân, ở ngoài thì có hai kẻ đội nắng đến muốn vỡ đầu, âm thầm oán thán:

"Hai vị chủ tử, hai người không thể thương tiếc chúng ta một chút sao?"

~Mễ Mễ~