[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 31 Dỗi

Sáng sớm đúng giờ sinh học hằng ngày thức dậy, duyên cớ hôm qua bị hành mệt rã rời nên cặp mắt nhíu nhíu, Hoa Tiểu Khanh lười biếng không muốn rời giường.

Thuần Nhị Tuế luyện tập xong bài tập buổi sáng, cả người mồ hôi nhễ nhại vào nhà. Thấy Hoa Tiểu Khanh cuộn chăn ngủ ngon lành, hắn bất tri bất giác cúi người, ôn nhu hôn Hoa Tiểu Khanh.

Hoa Tiểu Khanh vừa tỉnh dậy ngủ chưa sâu đã bị chọc tỉnh.

Cận kề tiếp xúc 2 khuôn mặt "A!!!" Hoa Tiểu Khanh kinh sợ rút người vào trong chăn. Nam nhân tuấn mỹ cùng bạc mâu lãnh lẽo là bóng ma ám ảnh tâm trí cậu. Kí ức đêm qua là một hồi ác mộng khủng khiếp, cậu ti tiện bị alpha ác ý nhục mạ thế nào, tự trọng bị giẫm dưới chân chả khác một công cụ tiết dục.

Thuần Nhị Tuế lật tấm chăn, ngoài ý muốn phát hiện Hoa Tiểu Khanh lệ rơi thành đoàn. Hắn nôn nóng, tay định chạm người "Tiểu Khanh sao em khóc?"

Hoa Tiểu Khanh ô ô xua đẩy Thuần Nhị Tuế ra. Cậu không cần bị đại sắc ma lại gần, hắn sẽ lại khi dễ cậu.

"Nói anh biết em khó chịu ở đâu? Đau chỗ nào sao?" Thuần Nhị Tuế lo lắng vén áo Hoa Tiểu Khanh xem bụng cậu.

"Ô ô ... Đại dâm ma không được chạm tôi, anh khẳng định lại muốn khi dễ tôi!" Hoa Tiểu Khanh hoảng hốt đánh Thuần Nhị Tuế, lực đạo cậu quá bé, người đau ngược lại là cậu.

Thuần Nhị Tuế bắt lấy đôi tay nhỏ càn quấy trên ngực hắn, đỏ cả rồi. Đáy lòng hắn thầm ân hận, sao hôm qua hắn lại mất khống chế như vậy chứ?

Thuần Nhị Tuế bọc Hoa Tiểu Khanh trong lòng "Tiểu Khanh ngoan, xin lỗi. Khi anh biến thành nhân thú thì tính cách thô lỗ cuồng bạo, tính dục có chút cường đại. Anh sai rồi, không nên nói những lời lẽ tổn thương em."

"Ô ... Anh đi ... Hức ... Đi chỗ khác. Anh là đồ xấu xa." Hoa Tiểu Khanh khóc thê lương vô cùng, đoán chừng tổn thương không nhẹ. Thuần Nhị Tuế thật muốn hung hăng lụi một dao vào bụng mình.

"Tiểu Khanh, anh không biện hộ việc anh đã làm tổn thương em nhưng anh là bất đắc dĩ. Sức khoẻ của em không thích hợp để 2 ta có thể quan hệ tình dục nên anh đành ép em uống ... Uống 'nó' bằng miệng." hắn cố tìm từ ẩn để tránh Hoa Tiểu Khanh kích động.

Hoa Tiểu Khanh tức giận đỏ mặt, anh ta còn nhắc lại chuyện đáng xấu hổ đó với cậu "Vì cái gì đối xử với tôi như thế? Tôi ghét anh!" cậu vùng vẫy loạn xạ. Đến Thuần Nhị Tuế ngỡ về một nhà sẽ vì cậu mang thai máu mủ của anh ta thì sẽ đối tốt với cậu nhưng anh ta cũng như bao người bắt nạt cậu.

Thuần Nhị Tuế âm u thở dài buông tay "Em ghét anh thế nào cũng được nhưng đã là bậc phụ mẫu thì anh cần có trách nhiệm. Dù em nguyện ý hay không thì bảo bảo cũng cần tinh dịch baba nó, đến lúc thích hợp em sẽ hiểu." mặc tình cảm hắn quả là đạm bạc thật sự, không tinh tế cũng không biết cách đi an ủi người. Thuần Nhị Tuế rảo bước vào phòng tắm.

Đũng quần cương cứng, Thuần Nhị Tuế xoa xoa mi tâm, xả nước lạnh. Sinh lý có vấn đề chăng? Ở cạnh Hoa Tiểu Khanh thì ham muốn trong hắn cứ bành trướng.

Ôm mặt, Thuần Nhị Tuế hung hăng tay nện đánh tường. Đáng lẽ hôm qua hắn dịu dàng xíu là tốt rồi, Tiểu Khanh ghét hắn rồi.

Hoa Tiểu Khanh không biết sao lòng buồn man mác. Cậu là đang dỗi alpha của cậu không chịu dỗ dành sao? Không đâu, cậu nào giờ có suy nghĩ cần người vỗ về, nhất là anh ta người làm cậu tổn thương.

Trên người cậu là bộ áo ngủ xanh đêm rộng thùng thình lưu hương thơm quen thuộc, vải áo hơi ẩm dính tồn động mồ hôi nam tính. Hoa Tiểu Khanh đờ người, da thịt phủ tầng màu đỏ "Là anh ta đã thay áo cho mình sao?!" giữa hai chân sạch sẽ không tồn động dịch thể dơ nhớp. Giúp cậu vệ sinh cơ thể luôn sao?

Hoa Tiểu Khanh lòng ngực thình thịch. Cậu rất dễ cảm động sao?! Cảm thấy có chút hạnh phúc còn có chút ngọt ngào. Nhưng không phải là cậu tha thứ cho Thuần Nhị Tuế hay gì đâu.