[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 37 Chiến Tranh Lạnh

"Nha, con là Tiểu Khanh phải không! Mau vào nhà ngồi a, đi đường xa con có mệt không!?" Diệp Lâm quý mến nắm tay Hoa Tiểu Khanh dẫn đi.

Hoa Tiểu Khanh bất an được Diệp Lâm thân thiện xóa tan hết.

"Trí ơi, con dâu chúng ta nè. Tiểu Khanh tới rồi a." Diệp Lâm vui vẻ dắt con dâu ra mắt cả nhà.

Bốn người đang ngồi trong phòng khách thấy người đã tới thì đồng loạt đứng dậy chào.

Thiếu niên tươi sáng vọt tới bắt chuyện trước "Y như lời chị 3 kể, chị dâu đáng yêu quá." cậu ấy cười tươi liền cả không gian giăng đầy nắng xuân dễ chịu.

Hoa Tiểu Khanh hướng thiếu niên gật đầu cười đáp lại. Thiếu niên cao hơn cậu nửa cái đầu nhưng cố nhiên trông lại ngô nghê hết sức gần gũi.

Thuần Tam Tự "Thấy chưa, còn đáng yêu hơn chị đã tả nữa cơ."

"Chị dâu ơi mình làm quen nha, em là Ngũ Thứ!" rất mau Hoa Tiểu Khanh có ấn tượng với cái tên và khuôn mặt này, Thuần Ngũ Thứ chả phải cậu ca sĩ chuyên xuất hiện trên tivi á, nụ cười đúng là rất quen thuộc. Hoa Tiểu Khanh rất thích giọng nói của Thuần Ngũ Thứ, nghe bao lần kéo theo lòng đầy vui vẻ.

Một thiếu niên khác khuôn mặt một khuôn đúc ra của Thuần Ngũ Thứ, cậu không cười tươi dương xuân mà là nội liễm trầm tính "Em là Lục Phái, rất vui được gặp anh."

Thuần Ngũ Thứ "Lục Phái nghiêm túc móng chờ gặp anh đến không giả gái luôn á."

Thuần Lục Phái xòa xòa cái mái đầu Thuần Ngũ Thứ vài cái.

Giả gái???

Anh???

Hoa Tiểu Khanh nhẹ chột dạ, thật ra cậu nhỏ tuổi hơn cặp sinh đôi Ngũ Thứ - Lục Phái

Xưng hô anh-em có vẻ đảo lộn thứ tự

Hoa Tiểu Khanh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm vì mọi người không khó gần như cậu nghĩ. Người nhà của Tuế rất thân thiện với cậu.

Thuần Trí cúi xuống xoa má Hoa Tiểu Khanh "Lần đầu gặp mặt, ta là ba của Nhị Tuế. Cháu còn trẻ nên mang thai hẳn rất vất vả, ta xin lỗi vì đứa con ích kỉ này." Thuần Trí ngũ quan đã có dấu vết thời gian điểm trên mặt nhưng anh tuấn ngời ngời không suy giảm. Thuần gia không đáng sợ như truyền thông đồn a, là họ quá ưu tú nên mọi người tự dựng vách ngăn khó gần cho họ thôi.

Diệp Lâm tủm tỉm trao cho Hoa Tiểu Khanh chiếc hộp nhỏ "Con dâu xem nè, Trí mấy đêm nay đều suy tư nên tặng con quà gì lần đầu gặp mặt đâu."

Chiếc hộp nằm trong tay, Hoa Tiểu Khanh xoắn xuýt cả lên nhưng vẫn điềm tĩnh cảm động cảm ơn. Đây là tấm lòng, không thể từ chối. Hoa Tiểu Khanh thấy tội lỗi vì chưa kịp mua quà gì, cậu lén lút muốn nhìn người sau lưng nhưng thôi.

Cả nhà ngồi trong phòng ăn, Thuần Nhị Tuế ngồi bên cạnh Hoa Tiểu Khanh, từ lúc 'chuyện đó' anh ấy chả buồn nói một lời.

Diệp Lâm "Hôm nay tiểu Môn và tiểu Kết bận rộn không về nên gia đình không đầy đủ cho lắm. Tiểu Khanh con đừng buồn chúng nhé."

Hoa Tiểu Khanh lắc đầu, con dám buồn ai gì đâu, Thuần gia là nhân vật có chỗ đứng trong xã hội đầy bận rộn mà.

Diệp Lâm ưu sầu ngón tay cọ cọ mu bàn tay Thuần Trí nhỏ giọng "Tiểu Tuế đã có bạn đời và tiểu bảo, em lo cho tiểu Môn. Quyền lựa chọn của con nhưng ở độ tuổi này thì người ta bảo là ế phải không anh?"

Thuần Trí căng não, 2 thằng lớn đầu nhà mình già thật.Cô gắp cho Diệp Lâm khối thịt bò "Có lẽ nhìn Nhị Tuế đã thành gia lập thất thì Nhất Môn sẽ tự chột dạ và hối thúc dẫn con dâu về ra mắt mình mau thôi, Nhất Môn chủ kiến không đáng lo lắng."

Trong bữa ăn, Thuần Ngũ Thứ và Diệp Lâm bắt chuyện với Hoa Tiểu Khanh rất sôi nổi, Thuần Tam Tự cũng vu vơ bồi vài câu. Khi biết Hoa Tiểu Khanh mới 17 tuổi, Thuần Ngũ Thứ rớt thức ăn khỏi đũa và kì dị nhìn Thuần Nhị Tuế.

Thức ăn là rất ngon nhưng cớ vì thai kì, Hoa Tiểu Khanh không ổn bụm miệng nén nôn vài lần, khó chịu đến ứa nước mắt, cậu không muốn làm mất hòa khí bữa ăn. Thuần Nhị Tuế rất mau phản ứng bế gọn Hoa Tiểu Khanh vào toilet vỗ lưng cậu giúp thông thuận hô hấp.

Diệp Lâm chờ bên ngoài đầy lo lắng. Mọi người cũng bị dọa nhảy dựng, đây là người đầu tiên trong đám anh em có tiểu bảo nên họ lo trắng răng.

Thuần Nhị Tuế dìu cậu ra ngoài, sắc mặt Hoa Tiểu Khanh tiều tụy một tầng mệt mỏi.

"Mẹ giúp con dọn phòng rồi chứ ạ?"

Diệp Lâm "A rồi, con mau đem Tiểu Khanh lên phòng nghỉ ngơi đi."

Thuần Nhị Tuế đã lâu không ở phòng mình nhưng đâu đâu căn phòng cũng là dấu ấn hơi thở sinh hoạt của độc riêng hắn. Hoa Tiểu Khanh được đặt nhẹ nhàng trên giường, khăn gối sạch sẽ hương nước xả nhưng ẩn trong đó sự an ủi tâm hồn Hoa Tiểu Khanh khó tả.

Thuần Nhị Tuế đi xuống dưới dưới nhà và trở lại với 2 ly nước. Một ly nước đường, một ly thuốc an thai.

Đỡ Tiểu Khanh uống một ngụm thuốc nối một ngụm nước đường đến khi cạn sạch, cậu xoay lưng đối hắn. Chiến tranh lạnh. Thuần Nhị Tuế không mở miệng bất mãn câu chữ nào.

Nửa đêm tỉnh dậy, Hoa Tiểu Khanh phát hiện mình ngủ quên, bóng dáng Thuần Nhị Tuế không thấy đâu, cậu có cảm xúc ủy khuất muốn khóc. Anh ấy đối xử như lỗi thuộc về cậu. Nói thương cậu, quan tâm săn sóc nhưng cớ sao không giải thích với cậu lời nào.

---------

Khi còn ở trung tâm thương mại. Sau một màn kia, Hoa Tiểu Khanh bất an níu tay áo Hoa Lăng.

"Anh sao thế?! Không khỏe ở đâu sao?"

"Tiểu Lăng ... Anh hiện giờ cảm xúc có chút không ổn, anh không can đảm gặp mặt Tuế!"

"Anh...! Em đưa anh về."

"Không, không được! Ba mẹ ở nhà."

"Họ... Hừm, họ đi công tác rồi, còn xa xa lâu mới gột sạch nỗi ăn năn vác mặt về." Thuần Nhị Tuế nể tình không hành hạ thân xác nhưng hắn chơi tra tấn tinh thần rồi mới thả người đi. Vợ chồng Hoa gia khi trở về thái độ chuyển biến lớn ăn năn hối lỗi không dám đối diện Hoa Lăng mà chọn đi công tác để xoa dịu sự hận thù của Hoa Lăng với họ.

Hoa Lăng chưa kịp đem Hoa Tiểu Khanh ra trung tâm thương mại đã bị vệ sĩ theo dõi đằng sau tiến tới chặn.

"Phu nhân, xin lỗi, người không thể đi. Nhị thiếu dặn dò phu nhân không thể ra khỏi trung tâm cho đến khi nhị thiếu quay lại."

Hoa Lăng chặn trước anh trai "Giam cầm trong tầm tay, chả nhẽ đường đường mang tiếng bạn đời của Thuần nhị thiếu Thuần gia thế mà tự do đơn giản cũng không có."

"Xin đừng suy nghĩ tiêu cực, thiếu gia chúng tôi là lo lắng an toàn của phu nhân."

Hoa Lăng không nghe vào tai, đều ngụy biện.

"Không phải là vị khách đêm hôm ấy đây sao? Chúng ta gặp lại nhau quả là có duyên phận." Đông Phương Ức Nam liền một cú lột xác, áo quần lịch lãm cách xa trời vực bộ dáng đồng phục phục vụ ngày kia. Hôm nay anh ta là ông chủ lớn đúng chuẩn.

"Anh là...?" Hoa Tiểu Khanh chưa nhận ra.

"Người phục vụ khách sạn giúp cậu bắt taxi ấy, cậu gặp khó khăn gì sao? Tôi có thể giúp đỡ."