[Abo] Quy Khứ Lai Hề

Chương 36: 36 Chương 34

Chu Tử Thư buông Mạnh Tử* trong tay xuống, chữ của y cũng không biết bao nhiêu, nhìn nửa hiểu không hiểu, rất buồn bực.

Hôm nay chưa đến canh năm đã rời giường theo biểu ca vào học, hiện giờ mệt đến mức đầu choáng, thầm nghĩ ngủ một lát.

Giương mắt lại thấy Hách Liên Dực quy củ ngồi ở phía sau bàn chính giữa đầu, bút lông trong tay viết không ngừng, cũng không biết là đang viết cái gì nên cũng không dám ngủ.

Chu Tử Thư tuổi còn nhỏ, nhìn một hồi cảm thấy không thú vị, lại nhìn đĩa bánh hoa mai bày trước mặt mình, ngại ngọt không thích ăn, buồn ngủ lại đi lên, lại nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, một tiếng giòn vang làm y tỉnh lại, Chu Tử Thư ngẩng đầu liền nhìn thấy Đồ lão phu tử tay cầm giới thước, vẻ mặt không kiêng dè: "Chu tiểu công tử đã mệt mỏi như vậy thì đến dưới hành lang đứng trong chốc lát cho tỉnh táo đi."

* Là một trong những tác phẩm kinh điển của Nho giáo

Học đường này chính là gia quyến Tấn vương phủ, tiên sinh đều biết Chu Tử Thư này đọc sách không đếm xuể.

Đều biết y là Khôn Thân, tương lai sẽ làm Thế tử trắc phi.

Đọc là giả, bầu bạn bên người mới là thật, lại thấy y tuổi còn nhỏ, cũng không trách phạt, chỉ có Đồ lão phu tử này đối xử bình đẳng, từ trước đến nay không lưu lại nửa phần tình cảm.

Chu Tử Thư thập phần xấu hổ, cúi đầu rầu rĩ không lên tiếng rời khỏi giảng đường, bên ngoài trời mờ sáng, rất lạnh, y bị sư phụ phạt ra đứng cũng không biết xấu hổ cầm xiêm y đi ra ngoài.

Tháng chạp Tấn Châu trời rét đậm, có chậu than cũng chưa đủ ấm áp, y lại là một đứa trẻ sáu bảy tuổi rụt tay đứng dưới hành lang, đầu ngón tay đỏ bừng không dám khóc, cũng không dám dậm chân, sợ quấy rầy biểu ca đang học, ủy khuất đem bàn tay tê dại đặt bên môi.

Ngay tại đây, xa xa một ngọn đèn cung ấm thản nhiên xoay chuyển, Chu Tử Thư tò mò ngẩng đầu nhìn, là một người đầu mặc áo khoác lông gió lớn, tướng mạo rất đẹp cũng lạnh đến mặt đỏ bừng, cúi đầu đi thập phần cẩn thận nhìn ngọn đèn lưu ly tinh xảo trong tay.

Chu Tử Thư cũng không nhìn đèn, mà là nhìn người đi theo nha đầu kia, công tử ca nhi mười mấy tuổi từng bước từng bước đi vào học đường, đoan phương rộng lượng khí chất hiên ngang.

Chu Tử Thư tuy tuổi còn nhỏ cũng cảm thấy người này vừa tiến vào cả gian học tựa hồ đều sáng ngời rất nhiều.

Y nhận ra người này, vội vàng thỉnh an chỉ là lạnh đến chết lặng, quanh thân không linh hoạt, khom lưng liền ngã xuống, trong miệng còn non nớt nói "Tham kiến Thất gia." Người bị hắn gọi là Thất gia liền kéo y lên: "Là Chu tiểu công tử sao, sao lại đông lạnh thành như vậy?" Một bên nói, một bên kéo y vào trong phòng, Chu Tử Thư bị đông lạnh nửa ngày, vừa mới tiến vào liền hắt hơi một cái, Đồ lão phu tử đã không còn ở trong học đường nữa.

Hách Liên Dực vốn ngồi ngay ngắn viết chữ nghe được tiếng hắt hơi của Chu Tử Thư, buông bút lông trong tay xuống thấy Chu Tử Thư lạnh đến hai má đỏ bừng, tựa như bôi son phấn nhưng môi lại trắng bệch, trong lòng có chút đau lòng.

Thấy vị Thất gia kia,liền nở nụ cười: "Bắc Uyên tới rồi sao?"

"Ta đến từ biệt Thế tử." Vị Thất gia này trên người một màu tuyết trắng, trong ngày đông lạnh lẽo này liền có vẻ hết sức nghiêm túc, ngay cả sắc mặt cũng trắng như tuyết, giống như một khối ngọc ngay cả nửa điểm huyết sắc cũng không có.

Hách Liên Dực đáp một tiếng: "Lần này đi Ung Châu, ngày dài đường xa, một đường hãy cẩn thận." Người nọ mỉm cười, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Tử Thư còn chưa ấm lại: "Thế tử gia, Chu tiểu công tử còn nhỏ, sao lại câu nệ như vậy, nhìn người giống như bị đông lạnh." Nói xong, đem lò sưởi tay của mình nhét cho Chu Tử Thư, lúc này mới thản nhiên đi.

Hách Liên Dực thấy hắn đi rồi cũng không tiễn bèn ôm Chu Tử Thư lên, nhìn y cầm cái lò kia, đầu ngón tay nhỏ nhắn lạnh đến đỏ bừng, liền thay y nín nhịn: "Đệ xem đệ kìa, để sư phụ phạt lần sau còn dám nữa không?"

Chu Tử Thư rất ủy khuất lắc đầu, đôi mắt to hắc bạch rõ ràng, nhìn chằm chằm Hách Liên Dực: "Thất gia muốn đi đâu vậy?"

"Hắn phải về nhà rồi." Hách Liên Dực sờ sờ mái tóc chỉnh tề của Chu Tử Thư, y tuổi còn nhỏ, cổ lộ ra, vừa nhìn có thể thấy tương lai là một Khôn Quân, không giống Bắc Uyên, che chắn kín mít, không chịu cho người ta xem nửa điểm: "Nào, ta đã lưu lại điểm tâm cho đệ, không ngọt." Nói xong, đem bánh ngọt trên bàn mình đưa cho y: "Buổi tối ngủ sớm một chút mới không buồn ngủ."

Đầu ngón tay Chu Tử Thư còn chưa kịp ấm lại vẫn cầm không nổi thìa, lại muốn ăn bánh ngọt kia, đáng thương hề hề nhìn Hách Liên Dực.

Hách Liên Dực bị y nhìn không cách nào, nhìn ngang nhìn dọc phu tử không có ở đây, liền múc một thìa bánh ngọt đút cho y: "Đệ càng ngày càng không có quy củ rồi."

Chu Tử Thư ngượng ngùng cười, há miệng, miếng bánh mềm mại thơm nồng quả nhiên không ngọt.

Không giống như những đứa trẻ khác, y không thích đồ ngọt nhất.

Hách Liên Dực biết nên đã cố ý đem bánh không ngọt để lại cho y, từng thìa từng thìa đút xong, nhìn canh giờ Đồ phu tử cũng sắp trở về liền nói: "Đệ trở về đi, ở chỗ này cũng mệt mỏi, ta bảo Cao Ngọc Dung đưa đệ trở về." Chu Tử Thư kéo tay áo hắn: "Vậy buổi tối người cũng về sớm đi."

"Đọc sách còn phân sớm muộn cái gì?" Hách Liên Dực cười sờ sờ lỗ tai y: "Đi đi."

Cao Ngọc Dung dẫn Chu Tử Thư ra khỏi học đường, bên ngoài tuyết rơi Chu Tử Thư trong lúc hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy vị Thất gia kia đội mưa.

Cao Ngọc Dung cung kính dẫn y ra ngoài học đường, nói tiểu công tử mau lên xe đi.

Chu Tử Thư lên xe trong phút chốc người đã ở trên đường đến Tứ Quý sơn trang, sư phụ Tần Hoài Chương ngồi đối diện y: "Tử Thư, đừng khóc, đừng khóc...!Nương con là đi gặp cha con...!Đừng khóc...!Đứa bé ngoan..."

Chu Tử Thư không dám cất tiếng khóc, chỉ có nước mắt rơi không ngừng, không bao lâu, áo dài trên người liền ướt một mảng lớn.

Tần Hoài Chương đưa cho y một cái khăn tay, biết khuyên cũng là vô ích không bằng để cho y thương tâm một hồi, chậm trãi rồi cũng tốt.

Xe vào cửa núi, hắn ôm Chu Tử Thư xuống chỉ vào hoa mai đầy núi: "Tử Thư, con xem, hoa mai đều nở có đẹp không?"

Hoa nở hoa tạ ơn, trong nháy mắt y đã chôn sư phụ, ôm Cửu Tiêu rời Tứ Quý sơn trang.

Ngày trước khi đi cũng là hoa mai đầy trời như vậy.

Giữa tóc Tần Cửu Tiêu kẹp đầy cánh hoa mai vụn, nắm chặt ống tay áo Chu Tử Thư: "Sư huynh..." Hắn nhỏ giọng kêu lên lau khô nước mắt, vành mắt vẫn đỏ.

"Đi thôi, Cửu Tiêu." Chu Tử Thư hạ quyết tâm, ôm Cửu Tiêu lên xe ngựa đi Tấn Châu.

Phía sau đi theo chính là đội tinh nhuệ của Tứ Quý sơn trang, mỗi người đều nhìn bóng lưng y, y ngồi thẳng, bên hông quấn Bạch Y kiếm, còn không quen phân lượng của nó, chỉ cảm thấy nặng trịch, rơi vào trong lòng mình rét run.

Cửu Tiêu ở trong ngực y mông lung ngủ, y nhìn hoa mai ngoài cửa sổ theo gió loạn bay, trên mặt một tia biểu tình cũng không có.

Chớp mắt, y đi lên tường thành Tấn Châu, dưới chân giẫm lên gạch đá xanh rắn chắc, từng bước từng bước bước lên lầu cao.

Ít khi y cảm thấy tường thành này cao như vậy, chim bay không thể vượt qua, Quan Sơn cách vạn dặm nhưng hôm nay người đã lớn, lại nhìn tường thành Tấn Châu này tuy cao, nhưng cũng chỉ là như thế, ba bước hai bước cũng leo lên.

Y nhìn thấy Hách Liên Dực đứng ở trên Sùng Vũ Môn nhìn xuống phía dưới nhìn ra sông núi Tấn Bắc đại hảo, song Vọng Nguyệt xa xa ẩn nấp trong băng thiên tuyết địa, thiên thủy nhất sắc không rõ ràng lắm.

Chu Tử Thư đi đến bên cạnh hắn, gió thổi tuyết khiến cho hai má ửng đỏ giống như khi còn nhỏ ngửa đầu nhìn Hách Liên Dực, dây tóc màu nhạt theo gió phiêu vũ, thanh âm của y so với lúc nhỏ thanh sáng hơn rất nhiều: "Thế tử gia..."

"Sao không gọi biểu ca?" Hách Liên Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay y: "Tử Thư à, cuối cùng đệ cũng đã trở lại.

Ta thực sự rất vui..."

Mùi trên người Hách Liên Dực lạnh thấu xương như băng tuyết, nồng đậm đến mức sặc người, Chu Tử Thư vừa mới có tin hương chợt ngửi thấy mùi Càn Nguyên của Thịnh Niên, liền có chút đỏ mặt thở hổn hển né tránh lại tránh không thoát chỉ đành để cho hắn nắm chặt tay mình.

Nói cũng kỳ quái, lúc nhỏ hai người rõ ràng là thập phần thân mật.

Biểu ca này đối xử với mình cực tốt, đút cơm, dỗ ngủ đều có, nhưng cách mười năm lại gặp mặt, hết thảy liền đột nhiên không giống nhau.

Hách Liên Dực trước mắt cùng thiếu niên đoan phương tuấn tú trong trí nhớ của Chu Tử Thư hầu như không có nửa điểm tương đồng, hắn bộ dạng rất cao lớn, vai rộng, kế thừa huyết mạch kế thừa từ tổ tiên người Hồ hoàn mỹ hiện ra, phối hợp với bộ mặt mày nồng đậm kia, trời sinh vương giả phong phạm, dạy người vừa thấy đã tâm giảm.

Cho dù là những hán tử huyết tính quen với giang hồ trong Tứ Quý sơn trang, thấy Hách Liên Dực cũng đều nói hắn phong thái hơn người, đáng để theo đọc.

Chu Tử Thư bị hắn nắm tay sóng vai đứng trên Sùng Vũ Môn nhìn tuyết rơi dày tung bay nhuộm đầy cả trời đất bỗng nhiên cảm thấy ngón tay của Hách Liên Dực gạt lên sau gáy mình, liền cảm thấy chỗ đó nóng đến lợi hại, theo bản năng né tránh.

Tay kia của Hách Liên Dực lại nắm chặt y không buông: "Tử Thư, đệ cũng không còn nhỏ nữa, một mình ở Tấn Châu như vậy ta không yên tâm.

Đến bên cạnh ta đi, biểu ca cả đời này đều đối xử tốt với đệ."

Chu Tử Thư không nói, Hách Liên Dực ôm lấy y thấp giọng nói, "Tử Thư, đệ không nhớ rõ từ khi đến phủ, dì nói tương lai muốn hứa gả đệ cho ta, khi đó đệ không phải rất vui vẻ sao?"

Chu Tử Thư cảm thấy hắn ôm lấy eo mình, thân mật như vậy trong lòng sợ hãi, lại không tiện đẩy hắn ra ấp úng nói: "Chuyện khi còn bé...!Thần không nhớ rõ..."

"Nói bậy." Thanh âm của Hách Liên Dực càng thêm trầm thấp: "Tử Thư, đệ nhớ rõ, đệ đều nhớ rõ.

Đệ hôm nay lẻ loi một mình, chẳng lẽ ta cũng giống nhau sao? Vương phủ lớn như vậy, ta không có nửa người tri kỷ, mỗi người đều muốn tính kế ta...!Phu tử đi rồi, những huynh đệ kia ai nấy đều hận không thể đẩy ta vào chỗ chết rồi nhanh chóng...!Nếu đệ cũng không ở bên cạnh ta..."

Chu Tử Thư tâm loạn như ma, lúc tới Tấn Châu y đã sớm nghĩ tới Hách Liên Dực sẽ có câu hỏi này, nếu cự tuyệt là vi phạm ý cha mẹ là bất hiếu, vả lại cả Tứ Quý sơn trang ngàn dặm xa xôi tới đây chính là muốn nương tựa Hách Liên Dực, muốn tự bảo vệ mình, nếu chuyện đầu tiên mình sẽ không đáp ứng, sau này còn có thể trông cậy vào cái gì? Suy nghĩ trước nghĩ sau, đúng là không có đạo lý nói không, cũng đành phải ở trong ngực Hách Liên Dực nhẹ nhàng gật đầu: "Được, biểu ca, ta đến bồi ngươi."

Thân phận Hách Liên Dực cao quý, kim khẩu ngọc ngôn, nói cả đời đối đãi với y tốt, ngoài mặt có lẽ là như thế nhưng trong bóng tối lại có ai biết được đây.

Hoa mai trong Trọng Minh Uyển vừa nở vừa tạ ơn, tuyết mùa đông lại đến, mười năm đại mộng, xả thân làm hổ, lại nhìn lại đủ loại không chịu nổi đều thành một giấc mộng cô độc.

Y nhìn những phần mộ trong Tứ Quý sơn trang: Dư sư bá, đứa nhỏ y vừa mới sinh ra đã không còn hơi thở...!Cửu Tiêu...!Cửu Tiêu...!Giật mình liền cảm thấy bên tai có người gọi y là sư huynh lại không phải là thanh âm của Tần Cửu Tiêu.

Trên đời này còn có ai gọi ta một tiếng sư huynh? Còn ai đáng để ta sống? Cứ như vậy chết đi thôi.

Tội lớn hơn trời, khó chuộc được lỗi, ta mệt mỏi rồi.

Chu Tử Thư nhắm hai mắt lại bên trong một mảnh trống rỗng, từng cái đinh đánh vào huyết nhục, lấy cốt huyết dưỡng chi, tinh khí hóa ngày ngày như bị lăng trì, đêm đêm chiên tâm làm sao không đau? Y một lòng cô dũng đồng quân mười năm, đổi lại một thân bệnh cốt, hai tay áo tiêu điều.

Trong lúc giật mình y đi tới một tiểu viện nông gia, Bạch Y kiếm trong tay sư phụ Tần Hoài Chương nhẹ nhàng vung lên, kiếm pháp linh động, đâm lui mấy tên cường địch.

Y nhìn thấy một vị thanh y tú sĩ xụi lơ trên mặt đất, một nữ tử gắt gao đỡ hắn, trong ngực hai người, ôm một tiểu hài tử, vẻ mặt bụi bặm, thần sắc chật vật.

Chu Tử Thư hướng đứa nhỏ kia giang hai tay ra, đứa nhỏ kia nhào vào trong ngực y, lại cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ nhàng đẩy y ra.

Chu Tử Thư thấy hắn tuấn tú đáng yêu, trong lòng thích, trong ngực vốn còn ôm một con chó nhỏ rồi đưa cho đứa nhỏ này: "Ngươi có muốn ôm nó không?"

"Muốn..." Đứa nhỏ kia vươn tay vuốt ve con chó nhỏ.

"Thật ngoan." Chu Tử Thư cúi đầu mỉm cười, bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ kia trắng như tuyết trong suốt, thật là đẹp mắt, ngón giữa tay phải có một nốt chu sa làm nổi bật ngón tay trắng như tuyết, giống như trong tuyết nở ra một đóa hồng mai.

Y nhìn đứa nhỏ kia quỳ xuống ba dập về phía sư phụ Tần Hoài Chương, nghe hắn gọi Tần Hoài Chương là sư phụ, gọi mình là sư huynh, thanh âm vừa mềm vừa non nớt, y thấy Tần Hoài Chương vuốt ve mái tóc đứa nhỏ kia: "Diễn nhi, con ngoan, con phải nhớ rõ, Tử Thư sau này là sư huynh của con, tương lai là thê tử của con.

Nó lẻ loi một mình, sau này con kính nó, nó yêu thương con, hai đứa chiếu cố lẫn nhau, người làm thầy như ta cũng yên tâm."

Y nhìn thấy thanh y tú sĩ ôm đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia nhỏ giọng gọi "Phụ thân", "Nương", hai vợ chồng vuốt ve mặt hắn, lại đối với Tần Hoài Chương bái tạ: "Tần đại ca, đa tạ huynh đã cứu tính mạng phu phụ ta, thu Diễn nhi làm đồ đệ, lại tìm cho nó mối hôn sự tốt này...!Đại ân đại đức vợ chồng ta kiếp này khồn báo hết, kiếp sau nguyện kết thảo hàm hoàn——"

"Diễn nhi, Diễn Nhi, sư đệ..."

"Sư huynh, ta rất vui...!Thực sự rất vui..."

Chu Tử Thư chợt mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy mình đang không ngừng chìm xuống, trong phổi rót đầy nước hồ đau đến giống như lửa đốt cháy.

Y cái gì cũng không thấy rõ, trong một mảnh hắc ám lạnh như băng chỉ cảm giác được Ôn Khách Hành gắt gao ôm lấy mình, theo hắn cùng nhau chìm xuống nước.

Chu Tử Thư ôm chặt Ôn Khách Hành, tính quen nước của y cực tốt, kéo Ôn Khách Hành liền hướng lên trên, chỉ cảm thấy thân thể Ôn Khách Hành trong tay cực kỳ nặng nề, mềm nhũn không chịu lực, trong lòng nóng nảy liều mạng giãy dụa lên trên.

Cũng không biết qua bao lâu ngực đau đến giống như muốn nổ tung ra, cuối cùng cũng ngoi lên khỏi trên mặt nước.

Y hít sâu một hơi, vội vàng nâng mặt Ôn Khách Hành ra khỏi mặt nước, thấy hai người chìm nổi trong hồ Động Đình liền bơi về phía bờ.

Thật không dễ dàng để giãy dụa đến bờ, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy tay chân mỏi nhừ, cả người vô lực, kéo Ôn Khách Hành đến bên người, thử hơi thở của hắn một đôi tay run rẩy không ngừng.

May mắn Ôn Khách Hành còn có hô hấp, chỉ là sắc mặt hắn trắng bệch hô hấp suy yếu, Chu Tử Thư cũng bất chấp kiệt sức đem Ôn Khách Hành ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ấn ấn ngực bụng hắn, giúp hắn bài tiết nước đọng trong bụng.

Qua một lúc lâu, Ôn Khách Hành phun ra một ngụm nước Chu Tử Thư thấy trong nước xen lẫn tơ máu, liền biết Ôn Khách Hành bị nội thương rất nặng.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa to chưa ngừng hai người từ Quân Sơn đoạn nhai ngã xuống, hóa ra đủ loại vừa rồi đều là một giấc mộng Nam Kha.

Yđi theo Ôn Khách Hành nhảy xuống đoạn nhai, tự nghĩ sẽ chết, ở trong ngực Ôn Khách Hành vừa lòng khoái ý cũng không có tiếc nuối, tai nghe Ôn Khách Hành gọi mình là sư huynh, trong thanh âm tràn đầy ôn nhu quyến luyến, trong lòng khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nào ngờ Ôn Khách Hành ôm chặt y, chợt ra tay, trong ngực lấy ra một thanh đoản kiếm, đi đánh gãy vách núi đá để giảm bớt lực rơi xuống.

Quân Sơn cao mấy chục trượng, hắn đánh như vậy mấy lần, thức rơi xuống đã giảm nhưng nếu cứ như vậy ngã như trong hồ nước e rằng vẫn không khỏi đứt gân gãy xương.

Ôn Khách Hành mặc dù một thân võ công nhưng lại có biện pháp gì? Chỉ là ôm chặt Chu Tử Thư không buông, đưa lưng về phía hồ nước rơi xuống, cứng rắn dùng sống lưng của mình ngăn trở hai người cùng Chu Tử Thư rơi vào trong hồ Động Đình.

Chu Tử Thư nhớ tới vừa rồi hắn xả thân che chở như thế nào, hốc mắt rưng rưng, trong cơn mưa to này gắt gao ôm Ôn Khách Hành, chỉ sợ hắn vì vậy mà bị thương nặng không trị được.

Y đem Ôn Khách Hành cẩn thận ôm vào một cái động đá, tinh tế vuốt ve sau lưng hắn, may thay xương sống của hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ bị gãy một hai cái xương sườn.

Chu Tử Thư xuất thân tập võ rất hiểu phương pháp trị thương té ngã, thăm dò chỗ Ôn Khách Hành gãy xương, đưa tay điểm huyệt đạo xung quanh để cho hắn không đến mức quá đau đớn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm ngay vị trí gãy xương, đỡ chính nó lại xé vạt áo của mình đi ra ngoài sơn động gấp mấy nhánh cây kiên cố.

Lăn qua lăn lại một phen như vậy y đã kiệt sức, cơ hồ ngay cả khí lực nâng một ngón tay lên cũng không có, đại huyệt quanh thân mơ hồ đau đớn, là thương đinh phát tác.

Y thấy Ôn Khách Hành sắc mặt trắng bệch, thái dương mồ hôi lạnh không ngừng, xúc tu nóng bỏng, biết hắn bị thương quá nặng nhất thời khó có thể tỉnh lại.

Chỉ là nơi này nguy cơ tứ phía, Triệu Kính gian xảo cỡ nào, giờ phút này nghĩ đến đã phái người đến dưới vách đá này tìm kiếm thi thể hai người họ.

Vừa rồi lúc rơi xuống vách đá Chu Tử Thư là một lòng muốn chết, nhưng đó là ý cùng Ôn Khách Hành đồng sinh cộng tử.

Hiện giờ may mắn hai người đều chưa chết, đương nhiên phải sống thật tốt.

Y nhớ tới vừa mới mộng cảnh liền cầm lấy tay phải cảu Ôn Khách Hành, thấy nốt ruồi chu sa kia mọc ở nơi đó, trùng hợp với những gì mình nhìn thấy trong ảo cảnh nhất thời trong lòng bất ngờ liền ôm Ôn Khách Hành càng chặt hơn, nắm tay hắn không buông: "Thì ra ngươi chính là Chân gia nhi tử kia...!Sư đệ...!Sư đệ...!Ngươi có lẽ đã sớm nhận ra ta rồi, lại vì sao không nói...?" Y vươn tay ra, dùng ống tay áo lau đi nước mưa ở trán Ôn Khách Hành, chỉ là cả người hắn sớm đã ướt đẫm, lau hay không lau lại có gì khác biệt? Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành vào lòng, dùng một chút ấm áp trên ngực che chở hậu tâm Ôn Khách Hành, không ngừng hôn lên gương mặt lạnh như băng của hắn, chỉ sợ hắn vì vậy mà bị thương nặng không trị.

Mưa lớn trút xuống, động đình hồ nổi lên sóng gió, thiên địa to lớn nhưng không có chỗ dung thân của hai người họ.

Chu Tử Thư muốn bật khóc, trong thiên địa này từ sau khi sư môn lần lượt tạ thế, còn có ai như Ôn Khách Hành đối đãi với y như vậy, lấy tính mạng tương trợ, tìm mọi cách che chở? Khi còn trẻ, y đã trải qua nỗi khổ tan cửa nát nhà, sư phụ Tần Hoài Chương tuy rằng từ ái nhưng trong lòng y vẫn phải mạnh mẽ, thay đổi thói quen của quý công tử, tập võ đọc sách không cần công lao.

Sau khi Tần Hoài Chương đi, y một vai gánh vác trọng trách Tứ Quý sơn trang, ngoại ngự cường địch nội phủ ấu đệ, hai bên dày vò.

Khi vào Tấn Châu gả cho Hách Liên Dực cùng quân như phù hổ, mười năm thười gian dốc hết lo lắng, mất hết tất cả, đến bây giờ không dễ dàng mới gặp được Ôn Khách Hành, người này biết y hiểu y, kính y yêu y, đem y so với vạn vật trên thế gian này đều quan trọng hơn.

Y một mình chống đỡ quen rồi cũng không cầu ai che chở mình nhưng Ôn Khách Hành lại hết lần này tới lần khác gõ ra tầng kén cứng rắn kia của y, đem y từ tầng phòng hộ lột ra, đem y gắt gao bảo vệ tựa như bảo vật trân quý nhất thế gian này.

Mà bây giờ càng biết hắn chính là sư đệ mình thất lạc nhiều năm, là Chân gia tử kia trong thời gian ngắn, yêu luyến, áy náy, oán hận, thất vọng, lo lắng...!Mọi loại tâm tình hội tụ, ngũ nội câu phần chỉ cảm thấy trên thế gian này tất cả mọi người cùng hai người họ đối địch, hận vận mệnh vô tình, hận lòng người hướng về phía sau, càng hận chính mình vô lực che chở Ôn Khách Hành không chu toàn.

Y sờ lấy gương mặt nóng bỏng của Ôn Khách Hành, nước mắt rốt cuộc cũng lăn xuống.

Thì ra đệ bị thất lạc nhiều năm lại là rơi vào Quỷ Cốc...!Nhưng vì sao lại phải đổi thành họ Ôn? Chỉ thấy Ôn Khách Hành hai mắt nhắm nghiền lông mi dài đậm treo nước mưa sắc mặt trắng bệch, hai gò má lại phiếm hồng ửng chính là hiện tượng sốt cao sau khi bị thương.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô nghi của hắn trùng hợp với hài đồng trong trí nhớ, lại háo ra sư huynh trong mộng hắn nhớ mãi không quên chính là Chu Tử Thư y.

Chu Tử Thư gắt gao ôm Ôn Khách Hành thăm dò truyền vào một ít nội lực cào áo ngoài của hắn, chính y lúc này từ vách núi cao rơi xuống nước dẫn đến đinh thương phát tác, kỳ thật thương thế không nhẹ nhưng lại làm sao có thể quan tâm yêu quý tính mạng mình? Ôn Khách Hành mơ mơ màng màng phun ra mấy ngụm máu, lẩm bẩm kêu lên một tiếng: "A Nhứ..." Mở mắt ra chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng tựa như đổi vị trí, đau đớn khó tả, áo ngoài lại càng thêm tê dại, chỉ có linh đài một chút ấm áp, cũng là bàn tay Chu Tử Thư chống hắn.

Hắn mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Chu Tử Thư gần trong gang tấc, thấy vành mắt y ửng đỏ vẻ mặt kích động, môi tái nhợt run rẩy hai má lại càng không có nửa phần huyết sắc, trong lòng thương tiếc, tuy bị trọng thương nhưng vẫn nhịn không được vươn tay vuốt ve gò má Chu Tử Thư, lại làm sao có thể nhấc tay lên được? Chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức, bên miệng chảy ra một ngụm máu bầm, bàn tay kia liền vô lực rũ xuống.

Chu Tử Thư cầm tay hắn dán lên mặt mình, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay hắn, nhưng thấy cổ tay hắn có một vết sẹo màu trắng, cũng là ngày đó ở bên ngoài miếu hoang vì mình giải độc mà có, trong lòng nhu tình cũng không cách nào khắc chế, nước mắt lăn xuống rơi lên gò má Ôn Khách Hành, cùng máu tươi bên môi hắn trộn lẫn cùng một chỗ, nở thành một đạo huyết hoa chói mắt.

Ôn Khách Hành thấy y như thế bèn cố gắng cười nói: "A Nhứ, đừng sợ...!Ta.

Ta không sao...!Ngủ vài canh giờ là tốt rồi..." Hắn ở trong Quỷ Cốc dày vò bị thương nặng hơn nữa cũng không dám xem nhẹ, cho tới bây giờ đều là nằm ba bốn canh giờ, liền phải đứng dậy.

Thứ nhất không thể không như thế, thứ hai mặc dù là bị thương nặng hơn nữa, ngoại trừ A Tương cùng La Phù Mộng đối với hắn chiếu cố, thì còn có ai để ý? Người trong Quỷ Cốc từ trước đến nay ước gì hắn sẽ chết đi cho rồi, biết hắn bị thương thì chỉ có một đám xông lên, đem hắn loạn đao phân thây, cho dù bị thương nặng hơn nữa, đau đớn hơn nữa, cũng chỉ có thể một mình trốn đi liếm vết thương.

Bây giờ lại khác, hiện giờ hắn biết trên đời này có Chu Tử Thư ở đây, cho dù hắn thật sự thập ác bất xá, Chu Tử Thư cũng cam nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử, cùng hắn vĩnh viễn lưu lạc luyện ngục.

Thật sự giống như lời nói ngày đó, ngàn vạn người ta ấp úng, tình thâm xưa không hối hận không oán.

Biết được mình như thế, hắn làm sao dám không yêu quý tính mạng của mình? Trước kia hắn lập tâm cùng thế gian này chết đi, trong lòng biết mình làm đầu lĩnh ác quỷ, sớm đã không cho phép tiến vào thế gian, cũng không có người để hắn tìm một con đường hoàn dương.

Nhưng ở cùng một chỗ với Chu Tử Thư mới biết được thì ra tư vị làm người là vui vẻ như vậy, mới biết được có người thương tiếc hắn, chiếu cố hắn, là như vậy khiến người ta lưu luyến không rời.

Lòng bàn tay nóng bỏng của hắn dán vào gương mặt lạnh như băng của Chu Tử Thư, nếu không phải giờ phút này thật sự bị thương nặng thì hắn thật sự muốn hôn lên môi Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư thấy trong ánh mắt Ôn Khách Hành tràn đầy trìu mến, lại biết đại nạn mà hắn vẫn không chết, trong lòng trấn an, hai người họ lần này chạy trốn trong chỗ chết đối với tâm ý lẫn nhau đều biết rõ hơn, trong lòng chiếu cố không nói ra, không cần nhiều lời.

Chu Tử Thư cúi đầu mỉm cười với Ôn Khách Hành: "Được rồi, mau đi ngủ đi, ta trông chừng ngươi." Trên mặt y còn treo một giọt nước mắt, lộ ra nụ cười như vậy, tựa như phù dung sơ nở, tân hà thừa lộ, thật sự thanh lệ khó vẽ.

Ôn Khách Hành thấy liền thở dốc nói: "A Nhứ, huynh hôn ta.

Ta liền tốt hơn một chút."

Chu Tử Thư thật sự ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn xuống một cái: "Câm miệng đi Ôn đại thiện nhân, nhìn ngươi bình thường đắc ý như vậy hôm nay thành cẩu rơi xuống nước, còn không thành thật một chút?"

Ôn Khách Hành được y hôn như vậy tâm tình đều say, cố gắng kéo ống tay áo Chu Tử Thư: "Ta cái này gọi là...!tình trường đắc ý...!chiến trường thất ý.

Không có gì cả.

Khụ khụ..."

Chu Tử Thư đỡ hắn nằm xuống: "Được rồi, những người đó lập tức sẽ tìm được nơi này, chúng ta phải tìm kế thoát thân.

Những lời nhảm này của ngươi, lưu lại đến ngày sau rồi nói sau cũng không muộn."

"Được..." Ôn Khách Hành hai mắt khép lại, lưu luyến nói: "Chờ chúng ta chạy thoát, ta muốn nói với huynh cả đời."

Chu Tử Thư cười mà không trả lời, thương thế của Ôn Khách Hành thật sự quá nặng, nói mấy câu này chỉ cảm thấy ngực đau đớn muốn chết, khí lực không chống đỡ nổi, tựa vào trong ngực Chu Tử Thư ngủ say.

Chu Tử Thư thấy hắn tuy rằng tỉnh táo một lát nhưng sốt cao không giảm liền biết hắn vẫn đang trong nguy cơ.

Chỉ là hai người họ bị nhốt dưới vách đá, không có đường trốn, lại phải dẫn Ôn Khách Hành rời khỏi hiểm cảnh này như thế nào? Y cả đời lâm nguy vô số, cũng không bối rối nhẹ nhàng đặt Ôn Khách Hành xuống đất, ra ngoài động hái một mảnh lá cây rộng lớn, rửa sạch trong nước mưa, tiếp một ít nước mưa đút vào trong miệng Ôn Khách Hành.

Lại sợ hắn sau khi bị thương sợ lạnh, nhưng may mà trong ngực dụng cụ đốt lửa không ướt nên đốt một đống lửa.

Trước mắt thế cục đã định, Thiên Song, Độc Hạt, Ngũ Hồ Minh, Cái Bang...!Đều phải nhanh chóng cân nhắc nhiều lần, nếu rơi vào trong tay Cái Bang hoặc những người trong giang hồ khác, nhất thời trong ba khắc Ôn Khách Hành liền mất mạng.

Chỉ có nguy hiểm để sống só, hoặc có một tia hy vọng thoát khỏi nơi này.

Y cân nhắc qua lại, cân nhắc nhiều lần, rốt cục vẫn từ trong ngực lấy ra từng viên đạn nho nhỏ.

Đuôi viên đạn này có một ngòi nổ, Chu Tử Thư bóc dây dẫn kia ra, chỉ lên vận lực, đem viên đạn này bắn lên không trung.

Viên đạn kia xuyên thấu mưa to, phá không mà đi, không bao lâu liền biến mất trên không trung.

Chu Tử Thư làm xong chuyện này, liền trở lại trong sơn động ôm Ôn Khách Hành vào trong ngực, ngồi nghiêm chỉnh một đôi mắt nhìn thẳng vào động đình hồ, quả nhiên không đến một nén hương, một chiếc thuyền xuyên mưa gió mà đi tới, đầu thuyền kia treo hai ngọn đèn hoa hình bát giác, chính là năm đó khi y tạo ra Thiên Song do Hách Liên Dực tự tay vẽ.

Y bình tĩnh nhìn chiếc thuyền kia càng lúc càng gần, thấy Đoạn Bằng người mặc áo tơi, đứng ở mũi thuyền,cách rèm mưa thật dày, nhưng cũng không thấy rõ trên mặt Đoạn Bằng Cử có biểu tình gì.

Thuyền cập bờ, Đoạn Bằng giơ đao ỷ vào thắt lưng nhảy xuống, thấy quanh người Chu Tử Thư chật vật ôm một nam tử trẻ tuổi ngồi ở trong sơn động này, bất động thanh sắc nhìn y một cái tiện lợi rơi xuống đất quỳ xuống: "Đoạn Bằng cử cung nghênh Vương phi, không biết Vương phi dùng tử mẫu linh triệu hoán thuộc h có chuyện gì quan trọng?" Hắn hỏi thập phần cung kính nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ý vui sướng khi người gặp họa.

Hắn mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy Chu Tử Thư theo Ôn Khách hành nhảy xuống đoạn nhai nhưng sớm đã nhận được tai báo của mật thám trên vách núi, quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy tiếng chuông tử mẫu vang lên.

Chuông tử mẫu này giống như một con chim sẻ cơ quan quen dùng ở Thiên Song, chính là do một vị thế ngoại cao nhân chế tạo tặng cho Tần Hoài Chương.

Trong tay Chu Tử Thư cầm chuông mẹ, chuông mẹ bay lên trời, liền phát ra tiếng động lạ, nhưng chỉ có người cầm chuông con mới có thể nhận được tín hiệu.

Chu Tử Thư đánh cuộc Thiên Song tất nhiên sẽ mai phục ở đây, nếu có thể triệu tới Thiên Song, dư uy của y vẫn còn, hoặc có thể đào thoát thăng thiên.

Nếu Độc Hạt hoặc các môn phái khác chạy tới trước, y cũng đành thôi, Ôn Khách Hành phải chết là kết cục đã định.

Mắt thấy Đoạn Bằng Cử tuy rằng chấp lễ cung kính, nhưng tay không rời thắt lưng đao, ánh mắt âm độc, làm sao không biết trong lòng hắn nghĩ gì? Lập tức càng ôm chặt Ôn Khách Hành thản nhiên nói: "Bằng Cử, ngươi có muốn thay Vương gia lấy được mấy khối lưu ly giáp còn lại hay không?".