Edit: Tứ Diệp ThảoThanh Tuyên Tống, mùa đông năm thứ hai (1910), Kỷ phủ _____“Ngươi nói cái gì? Lão gia không trở lại. Này là có ý gì!”“Choang” một tiếng, chén trà sứ màu xanh khắc hoa vỡ nát, nước trà chảy tràn lan trên mặt đất. Một thiếu phụ xinh đẹp, cả người đều là phục sức hoa lệ, giọng điệu chứa đầy sự kinh hãi.“Hồi bẩm…hồi bẩm phu nhân, thời điểm ta đuổi tới dinh thự Kỷ gia thì lão gia và nhị phu nhân đã lên tàu Tây Dương rời đi rồi, ngài để lại một phong thư gửi cho phu nhân, thiếu gia, cùng với lão thái gia……” Lão quản gia khoác chiếc áo choàng màu xanh bằng vải bố, sợ tới mức run lẩy bẩy, cẩn trọng lấy ra một phong thư từ trong ngực áo đưa lên.“Thư? Chỉ bằng phong thư nát này thì làm được gì? Ngay cả tìm một người cũng không xong, đúng là một đám phế vật! Còn có, ai là nhị phu nhân? Một tiện nhân bán thân cũng dám vọng tưởng được trở thành nhị phu nhân Kỷ phủ sao!”Thiếu phụ tức giận đến không kìm chế được, đột nhiên đứng dậy từ băng ghế tròn khắc Phượng văn, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt quản gia giật lấy lá thư, đọc cũng không thèm đọc một chữ đã mạnh tay xé nát!“lão thái gia, phu nhân………”Nhìn lá thư chỉ còn là những mảnh nhỏ nằm vương vãi dưới đất, quản gia lại sợ đến nói không ra lời, hắn phụng mệnh phu nhân cùng lão thái gia, đến Thượng Hải tìm lão gia Kỷ Phủ Tường đã suốt một thời gian dài không hề có ý định hồi phủ. Lại có thể nào biết rằng, vẫn là chậm một bước để lão gia cùng kỹ nữ Nhật Bản kia bỏ trốn sang nước ngoài.“Nương, đừng nóng giận, cẩn thận thân thể! Chúng con biết cha cô phụ tấm lòng của nương, tương lai bọn con nhất định sẽ cố gắng thay cha hiếu thuận với người!”Đứng bên cạnh thiếu phụ, một thiếu niên mặc trường sam tơ lụa màu nhạt, quần dài màu đen bằng tơ tằm, khuôn mặt tuấn lãng cùng đôi mắt chứa vài phần khí khái của nam tử trưởng thành, giọng điệu kiên quyết lại chen thêm sự cứng rắn lạnh lùng.Hắn là con trưởng của Kỷ Phủ Tường, tên Kỷ Hiếu Sâm, năm nay chỉ mới mười tuổi, nhưng lúc vừa sinh ra đã được bồi dưỡng với tư cách là người thừa kế của Kỷ gia. Tính cách hắn độc lập, vừa tài năng lại khôn khéo. Hai tuổi đã biết đọc biết viết, tám tuổi đỗ cử nhân kì thi Hương, cơ thể rắn chắc, am hiểu võ học, năm trước lại giành được giải nhất cuộc thi võ thuật tổ chức ở kinh đô, được Hoàng đế đích thân khen ngợi.Có câu: “Hổ phụ sinh Hổ tử” (TDT: trong bản raw là “Đem cánh cửa ra hổ tử” ai biết làm ơn chỉ ta >_