Ác Chi Hoa

Chương 7

Tháng tư, cuối tuần, Kỷ Hiếu Hòa cự tuyệt lời mời của hầu tước phu nhân, ở nhà đàn Dương Cầm cho Đồng Âm nghe. những tngosn tay thon dài của y chậy trên phím đàn đen trắng lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhạc khúc Listeria (*) khi thì leng keng hữu lực mà hoa phá trường không, khi thì dịu dàng thắm thiết mà quanh quẩn bên màng nhĩ tựa như một cơn gió ấm áp thổi qua khu rừng hoang vắng rậm rạp.

Đồng Âm xuất thần lắng nghe, cảm thụ âm thanh nhuộm đẫm năng lượng kích động lòng người của nhạc khí Tây Dương, dáng người tuấn tiêu sái khi đang diễn tấu của Kỷ Hiếu Hòa ánh vào trong con ngươi đen bóng của Đồng Âm, có một ca ca xuất sắc như vậy làm đáy lòng Đồng Âm kính nể không thôi, cho dù cậu có cố gắng học tập như thế nào đi nữa cũng không thể giống như Kỷ Hiếu Hòa mà đàn ra được một giai điệu duyên dáng như vậy.

độ linh hoạt các ngón tay của cậu còn rất kém, Đồng Âm cũng từng thử qua đàn Dương Cầm, nhưng các ngón tay mảnh khảnh không thể khiến cho chiếc đàn phát ra đợc nhạc khúc như tiếng khóc thầm giống ca ca, cũng hoàn toàn không hiểu hết nhạc phổ bằng tiến gAnh, cậu chỉ có thể ngồi ở so-fa mà hâm mộ tài năng của Kỷ Hiếu Hòa.

Đông! Một bản nhạc kết thúc, bên tai như vẫn còn vương vấn tiếng nhạc trào dâng, Kỷ Hiếu Hòa lướt qua đàn Dương cầm tam giác, hướng Đồng Âm sang sảng cười, hai tay lưu loát khép lại nắp đàn, nói: “tiểu Âm, đến đây ngồi đi”

“Vâng……….” Đồng Âm đứng lên, đến bên người Kỷ Hiếu Hòa.

“Cởi quần áo ra, ngồi lên đàn Dương Cầm”

“A?” Đồng Âm bỗng dưng ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Nghe lời, ta sẽ không sáp nhập vào, đeem qua không phải rất ngoan sao?” Kỷ Hiếu Hòa thân mật ôm thắt lưng Đồng Âm, ghé vào lỗ tai cậu ngọt ngào thủ thỉ: “Chỉ là giúp em khẩu giao thôi mà, nhé?”

Hai gò má Đồng Âm ngượng ngùng đỏ ửng, thân thể run nhè nhẹ. Tuy rằng lúc này hạ nhân cũng không đi lên lầu hai, nhưng mà cửa lại đang mở rộng, nếu có người hầu đi ngang qua nhìn thấy thì phải làm cái gì bây giờ?

“Không có việc gì đâu, sẽ không có ai lên cả, ta đã phân phó hạ nhân không được tới gần phòng đàn” Biết Đồng Âm đang suy nghĩ điều gì, Kỷ Hiếu Hòa thân thiết nói, ngón tay khẽ vuốt ve lỗ tai cậu. “Nếu em không chịu thoát quần áo ra, ta sẽ sáp nhập………… lập tức ở trong này luôn nga”

“Không cần…………….” Đồng Âm lộ ra ánh mắt sợ hãi, muốn đẩy Kỷ Hiếu Hòa ra.

Chỉ có khi không nghe lời y hoặc chọc y nổi giận, Kỷ Hiếu Hòa mới không hề âu yếm liền trực tiếp đi vào, tuy rằng lúc đó cậu cũng không bị thương hay chảy máu nhưng chưa chuẩn bị đã phải thừa nhận như vậy sẽ phi thường vất vả, Đồng Âm thật sợ hãi lưỡi đao thịt sắc bén kia cứ thế mà đâm vào cơ thể cậu.

“Vậy nghe theo lời ta nói mà làm đi, cởi quần áo, ngồi trên đàn Dương Cầm, tiểu Âm cũng sẽ thực thoải mái đúng không nào?” Kỷ Hiếu Hòa dùng những lời đường mật như mê hoặc lòng người, con ngươi màu trà toát ra nhu tình mềm mại như nước, Đồng Âm không cách nào cự tuyệt, cậu bị vây hãm trong những câu nói ngọt ngào tưởng như có thể độc chết người, chậm rãi mà thoát từng kiện quần áo.

Răng nanh tuyết trắng cắn chặt đôi môi cánh hoa, đầu ngón tay mảnh khảnh run rẩy lợi hại, động tác Đồng Âm cứng ngắc mà ngồi trên đàn Dương Cầm bóng loáng lại eo hẹp, hai tay nan kham bắt lấy mép đàn Dương Cầm.

Kỷ Hiếu Hòa bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu, ánh nắng buổi chưa thập phần chói chang, cho dù Đồng Âm nghĩ muốn che lấp cũng không có biện pháp, đối diện chiếc đàn Dương Cầm là một mặt vách tường bằng gương dài sát đất, Đồng Âm xấu hổ khi nhìn thấy mình đang trần truồng trước mặt Kỷ Hiếu Hòa.

“Mở rộng chân ra một chút”

“………….” Đôi chân run rẩy thoáng mở sang hai bên, cho dù có nhắm mắt không muốn nhìn, Đồng Âm cũng biết rằng nơi riêng tư của mình đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Kỷ Hiếu Hòa.

“Chồi non thực là đáng yêu nga, như vậy…..em muốn ta làm như thế nào? Là bắt đầu liếm từ hai túi ở gốc chồi? Hay vẫn là dùng sức hút mật ngọt ở lỗ nhỏ phía trước đây? Chắc bên nào em cũng rất thích đi?”

Cả mặt Đồng Âm đỏ bừng, thẹn thùng mà cúi đầu không nói gì, Kỷ Hiếu Hòa thúc giục cậu “Rốt cục là ở trên hay ở dưới a? Em không chịu nói ta liền bắt đầu liếm từ nhụy hoa đó nga, hay em muốn được ngón tay sáp nhập?”

Ngón tay Kỷ Hiếu Hòa nhẹ nhàng đụng chạm nhụy hoa nhỏ bé ở sâu trong khe mông, làm ra động tác như đang chuẩn bị cắm vào.

“Không, không cần!” Đồng Âm sợ tới mức toàn thân một trận run rẩy, kích động đsp: “ Ha, phía dưới là tốt rồi”

“Phía dưới nha……….” Kỷ Hiếu Hòa tà mị cười cười, tay trấi nâng hai gối Đồng Âm lên, đồng thời loan hạ thắt lưng vùi đầu vào giữa hai chân cậu, “Nghe lời ta, phía trước không được bắn nga, phải cố gắng nhịn xuống đó”

“Vâng…………..” Đồng Âm khóc không ra nước mắt.

đầu lưỡi cực nóng khẽ liếm hai túi châu đáng yêu dưới gốc tiểu cây hành, Đồng Âm không nhẫn nại được mà phát ra tiếng rên rỉ. Kỷ Hiếu Hòa cười đắc ý, đầu lưỡi càng dùng sức liếm hấp phát ra tiếng vang ‘bẹp bẹp’ *** loạn, phần eo Đồng Âm không tự giác mà run rẩy, phía trước cũng lạnh ruun, tuy rằng phía trước không trải qua bất cứ aau yếm nào nhưng ngọc hành phấn noojn lại sinh động dựng thẳng trước mắt Kỷ Hiếu Hòa, một màn hương diễm đến cực điểm.

Kỷ Hiếu Hòa thân mật gần gũi nhìn chăm chú ngọc hành thẳng đứng, môi lại một lần nữa dùng sức mút vào hai túi châu, giống như đang nhấm nháp một món điểm tâm ngọt mĩ vị nhất thế gian mà liếm ướt sũng hết cả phần gốc, ngón tay trsawsng nõn của Đồng Âm dùng sức bám lấy đàn Dương Cầm, đầu ngưỡng về phía sau, co rút tựa như đang cầu xin “không, không cần như vậy………………..Buông tha ta đi, ca ca! Không cần…………..Dừng tay a…………!”

phấn hành phía trước bắt đầu không chịu nổi mà tràn ra ít mật dịch bán trong suốt.

“Mới liếm em vài cái như thế này liền phast tao sao? Phía trên đều đã ướt đẫm” Kỷ Hiếu Hòa dời môi, ngón tay chậm rãi xoa nắn phân thân đang ngạnh lên của Đồng Âm, nói: “Em xem thịt huyệt phía dưới cũng liều mình khép chặt lại đây này”

nớc bọt trong suốt sáng bóng thấm đẫm tòan bộ thể mao dưới tiểu cây hành đạm màu mật ong rồi từ từ chảy xuống khe sâu giữa hai cánh mông tròn, tiểu huyệt chặt trất non mềm kịch liệt đóng mở, bởi vì bị dính nước bọt mà giống như một nhụy hoa đọng những giọt sương sớm sắc hương mê người.

để thấy càng thêm rõ ràng, Kỷ Hiếu Hòa còn cố ý ở trước mặt Đồng Âm dùng lực vặn bung song mông, làm cho bí lôi đang ẩn nấp bại lộ ra ngoài, cẩn thận dừng lại: “Em thật sự càng ngày càng mẫn cảm, chỉ mới lieesm phía trước, phía sau đã cơ khát muốn đồ vật này nọ cắm vào rồi đúng không? Được rrooif, chỉ cần em ngoan ngoãn ta sẽ suy nghĩ thưởng đại phân thân cho em nga”

cố ý lớn tiếng nói ra từ ngữ *** tục, vừa lòng khi nhìn thấy Đồng Âm khẽ cắn đôi môi cánh hoa, khuôn mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng bừng như xuất huyết, Kỷ Hiếu Hòa nói: “Hai chân lại mở lớn thêm một chút, nâng thắt lưng cao lên, ta muốn nhìn thấy rõ ràng”

“……………” Đồng Âm im lặng làm theo, ánh nắng buổi trưa sáng ngời trải rộng khắp sàn nhà bằng gỗ của phòng đàn, Đồng Âm giống như một bức tượng điêu khắc Tây Âu mà lõa lồ thân thể chính mình.

Từng ngón tay thon dài của Kỷ Hiếu Hòa tựa như đang diễn tấu đàn Dương Cầm xoa bóp trên phân thân sừng sững của Đồng Âm, đùa bỡn tiểu phấn hành đến khi tràn ra mật dịch.

“Ngô……..”

Một dòng khoái cảm không báo trước chạy dọc trên lưng, ở địa phương được âu yếm trào ra một đợt sóng khoái cảm thơm ngọt đến sắp hòa tan, hơi thở Đồng Âm vô cùng nóng cháy, tiểu hành bị kích thích mà chảy xuống mật dịch tích đầy trên tay Kỷ Hiếu Hòa, làm tay y trở thành một mảnh dinh dính.

Kỷ Hiếu Hòa dùng móng tay gẩy gẩy mật khẩu đẫm nước, mặt không đỏ khí không suyễn mà hỏi: “Nơi này của tiểu Âm màu gì?”

“Ô…………….” Mắt Đồng Âm mở to nhìn về phía tính khí vẫn chưa chịu mềm xuống, giọng cậu khàn khàn như sắp khóc mà nói: “Đỏ, màu đỏ…………..”

“Sai rồi, là sắc hồng nhạt của hoa Anh Đào hơi đỏ một chút, em không chịu nhìn kĩ gì cả, phải xử phạt mới được” Ánh mắt Kỷ Hiếu Hòa sáng ngời chăm chú nhìn Đồng Âm, ý cười hiện trên khóe môi y khiến cậu không rét mà run.

“Đừng như vậy, ca ca……………”

“Không phải ta đã bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời sao?” Kỷ Hiếu Hòa trách cứ, lấy từ trong túi âu phục một chiếc hộp nhỏ dẹt màu bạc khắc hình chim ưng, mở ra.

Bên trong được vật được trang trí rất khác biệt, một cây ngân châm với đỉnh khảm kim cương, độ lớn của nó gần bằng một que diêm, phía cuối hình tiểu cầu, cây châm dài chừng mười cm, có thể nói đây là đặc biệt vì Đồng Âm mà quyết định chế tạo, khí cụ dùng để dạy dỗ niệu đạo.

“Không, không cần như vậy, ca ca…………..ta nghe lời………..Đừng……………..” Đồng Âm sợ hãi dùng sức phe phẩy đầu, Kỷ Hiếu Hòa lấy ra ngân châm được làm rất tỉ mỉ, bỏ qua kháng nghị của Đồng Âm đem tiểu cầu ở phía cuối nhắm ngay mật khẩu dị thường mẫn cảm thong thả cắm vào.

“Nhị ca, cầu ngươi………….A…………….” Đồng Âm trơ mắt nhìn ngân châm không hề thương tiếc chen vào mật đầu, hạ phúc một trận co rút kịch liệt, khoái cảm cuồn cuộn trào ra không ngừng lại bị ngân châm tàn khốc ngăn chặn, hơn nữa Kỷ Hiếu Hòa còn lay động ngân châm ma sát niệu đạo, khoái cảm mãnh liệt gần như là tra tấn làm Đồng Âm thở phì phò ngửa đầu gào thét.

“Không…………..Nhị ca………..Tha ta…………..A………….Bên trong……….Ở, ở động………….!”

Kỷ Hiếu Hòa mặt không đổi sắc ấn ngân châm sâu đến tận cùng, kiên quyết ép Đồng Âm phải hoàn toàn tiếp nhận nó chỉ để lại mặt kim cương ở đỉnh, đầu ngón tay Kỷ Hiếu Hòa vuốt ve hai túi châu ở nơi riêng tư, một bên thưởng thức bộ dáng đau khổ cầu xin lại ý loạn tình mê của Đồng Âm, nói: “Kiên trì thêm năm phút nữa, ta sẽ theo ước định mà giúp em khẩu giao”

Này, này không phải ước định mà là bức hiếp đi? Đồng Âm ai oán nghĩ thầm, chính là vẫn cố gắng nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ đầy trên trán, Kỷ Hiếu Hòa ngẩng đầu khẳng cắn đôi thần cánh hoa hồng nhuận, đưa đầu lưỡi thâm nhập vào trong cùng cậu hôn nồng nhiệt.

“Ngô……………Ân……………..!”

Mỗi một giây đều tưởng chừng như dài bằng một năm, Đồng Âm mờ mịt đáp lại nụ hôn của Kỷ Hiếu Hòa, toàn bộ đầu óc trở nên vựng hồ hồ như bay trên mây. Rốt cuộc, đã đến giờ, Kỷ Hiếu Hòa liếc mắt nhìn đồng hồ, hai ngón tay cái đè chặt túi châu ở gốc rồi từ từ rút ngân châm ra.

Hạ phúc ê ẩm bị ‘ma ma’ xỏ xuyên kịch liệt, mật đạo nổi lên cảm giác vui sướng khiến người phát cuồng. Trong nháy mắt ngân châm bị nhổ ra, một cổ nhiệt lưu xuyên thấu qua tinh quản (*) mà phun trào, Đồng Âm thét chói tai, mật dịch ồ ồ bắn ra dính tung tóe lên khuôn mặt Kỷ Hiếu Hòa.

(*) tinh quản: quản nghĩa là ống … e hèm …

“Thật là, một giây đồng hồ cũng nhịn không được sao?” Kỷ Hiếu Hòa tà khí liếm đi dịch thể ở trên môi, đúng lúc này Kỷ Hiếu Sâm mặc một thân áo may-ô màu xám cùng sơ mi trắng xuất hiện ở cửa phòng.

“Ngươi lại ‘ăn vụng’ rồi đúng không? Ta đã nói ban ngày cũng một vừa hai phải thôi”

Tuy rằng không khách khí mà giáo huấn Kỷ Hiếu Hòa, nhưng trong lời của Kỷ Hiếu Sâm không có nhiều ý tứ trách móc. Hắn sủng nịch Đồng Âm, đồng thời cũng buông thả Kỷ Hiếu Hòa, cả hai đều là người hắn coi trọng nhất, Kỷ Hiếu Sâm cũng không để ý việc bọn họ phát sinh quan hệ.

Nhưng là Kỷ Hiếu Hòa lại hơi tùy hứng, khiêu khích quyền uy của huynh trưởng có lẽ là yêu thích bẩm sinh đi, y thích trêu cợt Kỷ Hiếu Sâm nhìn hắn lộ ra biểu tình vừa buồn rầu vừa bất đắc dĩ.

“Là vì Đại ca không cam lòng đi? Khó được rảnh rỗi vào cuối tuần, còn bị sổ sách trong thư phòng vây quanh” Kỷ Hiếu Hòa lấy khăn tay màu lam chà lau dịch thể trên hai chân Đồng Âm.

Thân mình trắng nõn nhỏ bé còn bị ảnh hưởng bởi khoái cảm lúc nãy mà nhẹ nhàng run run, Kỷ Hiếu Hòa ôm cậu đưa đến trên đùi y, mềm nhẹ ôm lấy cậu.

“Không giống ngươi, ta là đại gia chủ, người đứng đầu trong một nhà tất nhiên phải có nhiều chuyện phải làm” hiếm thấy có khi Kỷ Hiếu Sâm oán giận, hắn bước vào phòng thuận tay đóng cửa lại. Hắn là đại đương gia, phải xử lí những công việc rườm rà phức tạp, lại là chủ tịch ngân hàng Daxin (Đại Hâm), không thể không để ý hơn mười chi nhánh ngân hàng khác. Hơn nữa hắn còn bị công vụ ở bộ lục quân quấn thân, Kỷ Hiếu Sâm một mình hoàn thành phần công tác của bốn, năm nhân tài gộp lại nên cực độ bận rộn, mà … dường như tất cả mọi người đều đã quên, hắn kì thật chỉ mới hai mươi mốt tuổi.

Kỷ Hiếu Hòa cũng có công ty riêng, quản lý và mở rộng xưởng dệt Kỷ gia nhưng lại là sinh viên năm ba trường quân y, bất quá tương lai y cũng sẽ không trở thành quân y, cũng không bị áp lực từ việc chưởng quản gia vụ. Bởi vậy, so sánh với Kỷ Hiếu Sâm thì y thanh nhàn hơn nhiều, còn dư một đống thời gian đi bồi Đồng Âm.

“Vậy, sổ sách ngân hàng đã tính toán xong hết rồi sao? Đừng làm ra cái vẻ mặt lão bản đó nữa, nhanh già lắm, chúng ta đánh bài nhé?” Kỷ Hiếu Hòa tươi cười sán lạn, cởi áo khoác Tây trang rồi đem mặc vào người Đồng Âm.

“Tính xong rồi, còn mấy khoản vụn vặt thì giao cho quản lý”

Kỷ Hiếu Sâm chua chua nhìn y, có khi Kỷ Hiếu Hòa thực nghe lời hắn, nhưng có khi cũng tranh cãi với hắn cố ý làm hắn khó xử. Tựa như hiện tại, y rõ ràng có bằng kế toán khoa quản lý, trình độ không hề kém so với hắn nhưng lại không nguyện ý san sẻ công việc bận rộn với hắn mà chỉ muốn ở bên Đồng Âm.

Kỷ Hiếu Sâm thấy hai đệ đệ đều bị hắn chiều đến sinh hư, một người nhát gan hướng nội, nói chuyện không dám lớn tiếng, người kia thì ngang ngược càng lúc càng kiêu ngạo.

Nhưng huynh đệ dù sao cũng vẫn là huynh đệ, Kỷ Hiếu Sâm rất rõ ràng nếu mình có xảy ra chuyện gì Kỷ Hiếu Hòa dù có phải dùng tính mạng đánh cược cũng phải cứu bằng được hắn.

“Tiểu Âm cũng đến đánh bài đi? Chúng ta đã lâu không cùng một chỗ rồi. Như vậy đi, ba người đấu một trận, nếu tiểu Âm thắng đêm nay hai chúng ta ai cũng sẽ không đụng vào em, đại ca thắng ta sẽ không làm, ngược lại cũng thế. Còn nếu tiểu Âm thua, như vậy sẽ phải nhận trừng phạt cả hai chúng ta đều đồng thời ôm em nga?”

Thời điểm Kỷ Hiếu Hòa nói ra những lời này, con ngươi màu trà lóe lên quang mang giảo hoạt nhìn Kỷ Hiếu Sâm.

Mũi hừ lạnh một tiếng, ác ma đệ đệ này đang âm mưu chuyện gì hắn sao lại không biết? Hắn và Kỷ Hiếu Hòa đều có khả năng thua bởi vì hai người đều là cao thủ bài Poker, trừ khi bọn họ cố ý phóng một đường lui cho đối thủ còn không thì chẳng ai có thể địch nổi bọn họ.

“Như vậy được không, chính là em đã lâu không đánh bài…………..” Đồng Âm ngẩng đầu lúng ta lúng túng nói.

“Đêm nay sẽ không bị sáp nhập” Đề nghị này cũng thật hấp dẫn đi, phải nói bình thường cậu đều bị hai huynh đệ vây ở bên trong, một bên bắt cậu phải dùng miệng khẩu giao, một bên cậu phải thừa nhận va chạm cuồng mãnh.

Hai huynh đệ lại luôn tráo đổi vị trí thay nhau cắm vào, đến chính Đồng Âm cũng không nhớ rõ đã cao trào bao nhiêu lần, hậu đình kịch liệt co rút chỉ cần nhẹ cử động thì dịch thể của hai huynh đệ sẽ tràn đầy ra ngoài.

Mỗi ngày vào buổi sáng, xương sống thắt lưng Đồng Âm đều mềm nhũn không ngồi dậy được, nhóm người hầu lại nghĩ thể chất cậu yếu nên càng dốc lòng chiếu cố cậu, nhưng nguyên nhân thực sự là do ban đêm hoạt động quá độ kịch liệt. Hé ra gương mặt ngây thơ lương thiện, Đồng Âm càng thêm cảm thấy rằng các ca ca xằng bậy như vậy với mình là vô cùng xấu xa.

“chúng ta sẽ nhường em, cho em nhìn thấy một nước bài của từng người, như thế nào?” Kỷ Hiếu Hòa dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Đồng Âm. “Ngẫm lại xem, xác suất em thắng là rất cao nga, cho dù thua cũng có sao đâu, chúng ta đối với em vẫn thực ôn nhu mà?”

“…………….” Làm thế nào mà ‘có sao đâu’ được chứ? Đồng Âm vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên bị hai người âu yếm, cậu khóc đến con mắt cũng muốn rớt ra, phía sau căng chật bị nhét vào hai cây côn th*t, hạ phúc nhồi đầy giống như sắp nứt, lần đó cậu dùng hết sức giãy giụa vậy mà vẫn bị buộc cao trào đến năm lần, ngay cả ra giường cũng trở nên nhàu nát không ra hình dạng.

Đồng Âm vì thân thể chính mình mà lo lắng, hai ca ca thường đòi hỏi cậu vô số lần, cậu cũng từng thử phản kháng vài lần nhưng đều bị bọn họ trừng phạt vì không chịu nghe lời.

“Tiểu Âm muốn có giường riêng một mình em ngủ đúng không nào?” Kỷ Hiếu Hòa thân mật ôm cậu ghé vào tai cậu mà nỉ non: “đây là một cơ hội tốt nga, chúng ta cam đoan không tệ chút nào đâu, đúng rồi, không chỉ đêm nay mà ngày mai cũng cho em ngủ riêng thế nào?”

Dinh thự của Kỷ huynh đệ có sáu gian phòng ngủ xa hoa thanh lịch tại lầu ba, đủ để mỗi người ở một phòng nhưng Kỷ Hiếu Sâm lại nói muốn ba người phải cùng một chỗ, buổi tối phân phòng ngủ rất kỳ cục nên Đồng Âm mới sang ngủ trong phòng đại ca.

Kỷ Hiếu Hòa cũng lăn trên giường đến hừng đông mới rời đi. Về phần người hầu có lẽ đã xem cậu giống một đứa bé thích bám lấy anh trai, thế nhưng lại không nghĩ đến cậu ngủ trên giường một người bảo thủ như Kỷ Hiếu Sâm có điểm nào kì lạ.

Có đôi khi Đồng Âm mặc áo ngủ gối đầu lên khuỷu tay Kỷ Hiếu Sâm mà say giấc nồng, các nữ hầu có thấy cũng chỉ cười cười rồi thiện ý nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nhưng Đồng Âm lại muốn có phòng riêng, đương nhiên cậu cũng biết hành động phản kháng này đã khiến các ca ca sinh khí.

“Ân…………..” nghe được ngày mai cũng không phải ngủ chung, cậu nhu thuận gật đầu. Kỷ Hiếu Sâm cười tà tà, đi đến chiếc bàn tròn đối diện đàn Dương Cầm, kéo ra chiếc ghế bành nhung khắc hình thiên nga rồi ngồi xuống.

Trên bàn đã bày sẵn một bộ bài Poker cạnh nạm vàng, công năng chính của phòng đàn vốn là để giải trí khi có lễ hội tiệc tùng nên mọi người thường xuyên ở trong này đánh bài hoặc tổ chức tiệc trà.

Kỷ Hiếu Hòa dắt tay Đồng Âm lại trước bàn tròn, mỉm cười cầm bộ bài lên rồi đưa đến trước mắt hai người kia để họ xem xét số lượng lá bài cùng kí hiệu trên mặt bài, sau đó lưu loát xáo trộn rồi bắt đầu xóc bài.

kỹ xảo đánh bài của Đồng Âm là do Kỷ Hiếu Hòa dạy nên y vô cùng rõ ràng không có chuyện mình sẽ thua, vì thế không đáng làm mấy trò kĩ xảo với Đồng Âm, y cười tủm tỉm xắp lại năm mươi hai lá bài đã xóc rồi dùng một động tác vô cùng tao nhã mà chia bài.

“như vậy liền giống như trước lấy kết quả điểm số quy định đi, đánh tổng cộng mười ván, người đầu tiên thắng sẽ không bị trừ điểm, hai người còn lại đánh bao nhiêu lá bài liền bị trừ bấy nhiêu điểm, cuối cùng người bị trừ nhiều điểm nhất sẽ thua, hiểu chưa tiểu Âm?”

“Ân” Đồng Âm có chút không yên nắm chặt bài trên tay, Kỷ Hiếu Sâm lấy bài xong liền quay mặt bài ra rồi đặt lên bàn để Đồng Âm biết hắn có những quân bài nào.

Bài của Kỷ Hiếu Sâm có vẻ xấu, nhưng cũng có không ít bài đôi, Đồng Âm hơi vững dạ một chút chờ đại ca ra bài trước.

“Một đôi ba”

“Một đôi năm” Kỷ Hiếu Hòa rất nhanh chóng ra nước tiếp theo.

“Một đôi sáu…………” Đồng Âm cúi đầu nhìn bài của mình, nhẹ nhàng để xuống một đôi sáu cơ màu đỏ.

Kỷ Hiếu Sâm cùng Kỷ Hiếu Hòa thoáng trao đổi ánh mắt, tiếp tục ra bài, trong lòng bọn họ đều tính toán chắc chắn sẽ thắng, nhưng là………..

“Một đôi chín”

“Một đôi mười”

“Một đôi Q”

Không biết là do vận khí của Đồng Âm tốt hay do cái gì khác mà cho dù Kỷ Hiếu Sâm có ra nước bài nào cậu cũng dễ dàng ép tới gắt gao, hơn nữa mấu chốt là phải trấn định để không bị hết bài ở thời khắc thắng bại, sau đó chọn đúng thời cơ mới đánh ra một đôi joker (chém >_< chả biết đôi đại tiểu quái là đôi gì) thì Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa có thể lướt nhanh tay đánh thắng dễ dàng. Ván thứ nhất Đồng Âm thắng, còn chín ván nữa, hai huynh đệ cũng không khẩn trương, chỉ là thái độ trở nên nghiêm túc hơn. Nhưng hình như hôm nay nữ thần số phận muốn đùa giỡn bọn họ, Đồng Âm lại thắng ván tiếp theo. Kỷ Hiếu Hòa có điểm đứng ngồi không yên, hồ nghi nhìn bài trong tay mình, không lý nào Đồng Âm lại lợi hại như vậy, lần trước dạy cậu đánh bài là lúc nào nhỉ? Nếu nhớ không lầm thì hình như là ba tháng trước. Năng lực tiếp thu kiến thức của Đồng Âm rất mạnh, học một cậu có thể suy ra ba, từ đó biết thêm được rất nhiều sự việc. Cho nên viết chữ, chơi cờ, khiêu vũ giao tiếp, … Người khác có lẽ phải tốn một năm mới học được, mà Đồng Âm chỉ trong mấy tháng, thậm chí là vài ngày đã hoàn toàn thành thạo. Kỷ Hiếu Hòa nhớ rõ, từng bước nhảy của điệu Waltz Đồng Âm nhớ hết chỉ trong một buổi sáng. “Ngươi đang làm cái gì?” Cách bàn, Kỷ Hiếu Hòa nháy mắt với Kỷ Hiếu Sâm, cho dù bài của hắn bị Đồng Âm nhìn thấy, cũng không nên bị cậu dồn ép như vậy chứ? Kỷ Hiếu Sâm hung hăng trừng mắt, tựa hồ như đang mắng y “Còn không phải tại ngươi ra cái chủ ý tệ hại này? Còn không mau tự nghĩ biện pháp giải quyết đi!!!” “Sách!” Kỷ Hiếu Hòa khe khẽ thở dài, lặng lẽ động tay động chân khi đang xóc bài, mặc dù làm như vậy trước Đồng Âm rất mất mặt nhưng y và Kỷ Hiếu Sâm không muốn bị thua, tốt nhất lần sau đừng nghĩ ra trò chơi gì nữa mà trực tiếp ‘ăn luôn’ Đồng Âm cho rồi. “Ba lá bốn” “Ba lá chín” “Ba lá K” Trải qua một cuộc đối chọi gay gắt, không biết Đồng Âm lấy đâu ra một bộ Royal Flush (gồm bộ các lá màu đỏ: xì cơ, già cơ, đầm cơ, bồi cơ, 10 cơ) ở nước cuối nên lại tiếp tục thắng. Đến lúc này thì sắc mặt Kỷ Hiếu Sâm cũng bắt đầu không tốt, hắn nghĩ Đồng Âm là thông qua bài của hắn mà đoán các lá bài của Kỷ Hiếu Hòa, cũng đồng nghĩa toàn bộ bài trên bàn đều bị cậu ‘xem’ thật rõ ràng, cậu không phải cố ý gian dối mà là tự nhiên nhẩm được bài trong tay Kỷ Hiếu Hòa thôi. Kỷ Hiếu Sâm biêt được cách đánh của cậu nên cũng đưa ra sách lược đối phó tương đương. Có lẽ Đồng Âm có thể thấy rõ bài của bọn họ nhưng cậu lại quá chú trọng vào chiến thuật cùng kĩ thuật, dựa vào điểm đó cậu vẫn còn quá non nớt. Kỷ Hiếu Sâm cố tình giữ lại trong tay hai con bài mạnh nhất có thể xoay chuyển tình thế lúc nguy cấp, đem bài xếp theo giá trị từ nhỏ đến lớn, dùng những lá yếu hơn để dụ dỗ Đồng Âm ra bài theo mong muốn của hắn. Quả nhiên Đồng Âm không nghĩ sâu xa được như vậy, thấy Kỷ Hiếu Sâm tùy tay rút một đôi J, hẳn sẽ không ra ‘bom’, theo mặt sau của lá bài có thể đoán là năm đôi: ba, bốn, năm, sáu, bảy. Lúc này Kỷ Hiếu Hòa liền nhân cơ hội dùng một lá mạnh nhất để ngăn chặn cậu. Nhân tố then chốt quyết định thắng bại là trình tự ra bài, cho dù Đồng Âm có bốc được toàn bài tốt hay biết được các quân bài trong tay Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa, nhưng bởi vì kĩ xảo trúc trắc nên bị các ca ca liên thủ ngăn chặn, Đồng Âm trong lòng càng hoảng hốt thì càng thêm rối loạn, ba ván cuối cùng liên tục thảm bại ngay cả đường râ bài cũng không có. “Ai nha, tiểu Âm, hình như em thua rất nhiều na, để ta tính thử xem” Kỷ Hiếu Hòa cầm lấy bản ghi điểm ở một bên, gi tâm giả ý liếc liếc mắt, kinh ngạc nói: “Thua sáu mươi điểm, xem ra là thua hết a, tiểu Âm” Đồng Âm ngơ ngác ngồi trên ghế bành nhung khắc thiên nga, mắt đen lúng liếng nhìn ván bài trên bàn, từng giọt nước mắt không hề báo trước không ngừng rơi xuống. “Uy, tiểu Âm, đừng khóc a!” Kỷ Hiếu Hòa bị dọa cho phát hoảng, vội đứng lên ôm lấy bả vai Đồng Âm, sốt ruột dỗ dành: “Thua cũng không quan hệ, chúng ta cho vẫn cho em một phòng riêng được không? Em muốn ở phòng nào liền ở phòng đó, hôm nay cũng ngủ riêng nhé?” Thế nhưng Đồng Âm cứ khóc mãi, lệ từ hốc mắt không ngừng trào ra lướt qua khuôn mặt. Cậu đã nghĩ mình có thể thắng, ở các lĩnh vực khác có thể kém các ca ca nhưng ít nhất trong trò chơi chính mình hẳn là vẫn cõ ưu thế hơn đi? Bởi vì cậu không cần phải bận rộn công tác nên có rất nhiều thời gian làm các việc khác, kết quả là ngay cả đánh bài cậu cũng không thắng nổi. Khi đã ý thức được bản thân mình vô dụng thì cậu càng không thể kìm nén nước mắt. Nếu thua sẽ bị trừng phạt cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Đồng Âm là một đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, giống động vật đối mọi người xung quanh rất mẫn cảm. Bởi vì cậu từ bé đã khuyết thiếu tình thương, dễ dàng tự ti, mà hôm nay tâm lí cậu luôn chán ghét này rốt cuộc bạo phát làm Đồng Âm khóc thút thít đến sưng cả hai mắt. Kỷ Hiếu Hòa ôm Đồng Âm, hoàn toàn không có biện pháp. nước mắt Đồng Âm tựa như mưa giội vào lòng y, làm y cực kỳ đau lòng. Kỷ Hiếu Sâm tiến lên phía trước, đẩy ra chân tay Kỷ Hiếu Hòa đang luống cuống, ôm Đồng Âm đặt ngồi trên bàn tròn, ngón tay nâng lên chiếc cằm âm ẩm ướt, cúi đầu hôn đôi môi hồng đang run rẩy. nụ hôn vô cùng dịu dàng, thâm trầm hữu lực lại bao hàm một loại tình cảm chân thành tha thiết. Kỷ Hiếu Sâm nắm chặt cằm dưới của Đồng Âm mà hôn, đầu lưỡi nóng rực ở trong khoang miệng kịch liệt càn quấy, liếm hấp cái lưỡi nhỏ của Đồng Âm. chỉ mới một nụ hôn mà thôi, thân thể Đồng Âm tựa như muốn bốc cháy, nóng đến lợi hại, ý thức cũng dần mơ hồ mà nín khóc. “Đừng khóc” Kỷ Hiếu Sâm chậm rãi buông đôi môi cánh hoa, trầm thấp nói: “đã tỉnh táo lại chưa?” “Ân…………….” Đồng Âm hổ thẹn cuối đầu, mới vừa nãy cậu phản ứng rất kịch liệt. “Phòng ngủ lầu ba cách vách gian phòng kia về sau sẽ là của em, nếu em muốn ngủ riêng một mình về sau cứ nói với ta là được rồi” Kỷ Hiếu Sâm nói xong, giống như an ủi mà khẽ vuốt ve hai má Đồng Âm rồi xoay người li khai. “Cái__________Cái gì nha, chả lẽ ta thành người xấu rồi?” Cảm giác bị Kỷ Hiếu Sâm chơi xấu, Kỷ Hiếu Hòa lớn tiếng ồn ào: “Ngươi thật giảo hoạt! Quay lại! Uy! Hiếu Sâm!” Kỷ Hiếu Sâm cũng không thèm quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi, hắn còn có một đống công việc phải giải quyết đây. “Không phải như thế đâu tiểu Âm, ta đối với em cũng rất tốt, ta là người tốt đúng không nào!” Kỷ Hiếu Hòa ngược lại quấn quít bên Đồng Âm, lòng như lửa đốt vội vàng giải thích, nhìn Nhị ca xoắn xít như trẻ con vậy, Đồng Âm khe khẽ thở dài. “Đây là ý gì? Tiểu Âm, em đừng chán ghét ta a………..” Kết quả là cả một buổi chiều sau đó, Kỷ Hiếu Hòa trở thành một nô lệ bị Đồng Âm sai sử đủ điều, nào là đánh đàn, nào là đọc sách tiếng Anh, làm rất nhiều sự tình. ___________________________________________ Tứ Diệp Thảo: Cái đoạn đánh bài thiệt là đau đầu, ô ô ta là dân mù bài đây TT^TT …. P/S: Cảm giác bé Âm càng lúc càng lớn mật….. Ác chi hoa, H, Huynh đệ, Ngược, NP, đam mỹ