Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 11: 11 Bận

Nàng vậy mà lại nói ngủ ngon với mình.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, biểu tình dại ra một chốc, trì độn đứng ở dưới tòa nhà một hồi lâu mới hoàn hồn, hai tai cùng khuôn mặt đều hồng như nhiễm màu chân trời ráng nắng.

Đến lời đáp lại cũng quên nói, thẳng đến khi Tô Kỷ Miên sắp rời khỏi cửa sổ mới nhớ tới mình muốn làm gì.

Liền phải.....!Ghi âm lại đi, thời khắc có ý nghĩa kỷ niệm như vậy không ghi âm lại thật sự là quá đáng tiếc!

Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh ngay sau đó liền trộm ám chỉ hệ thống giúp mình mở ra ghi âm.

Sau đó giơ lên tay, hướng tới chỗ Tô Kỷ Miên vẫy vẫy, hỏi nàng: "Em mới vừa nói cái gì?"

"Lặp lại lần nữa đi!" Nàng nói, khóe môi cong cong, đôi mắt rất sáng, "Tôi vừa rồi không nghe rõ!"

Kỳ thật giả vờ còn rất giống, nếu như bỏ qua ý cười không cách nào giấu được ở khóe mắt kia.

Tô Kỷ Miên dùng tay nâng gương mặt, thực mau ý thức được điều gì đó, mày không khỏi hơi nhấc lên, mắt nhìn Đỗ Thanh Thanh đứng dưới lầu điên cuồng phất tay, đáy lòng đột nhiên chậm rãi nổi lên cái tiểu kế.

Dứt khoát cũng hướng nàng vẫy vẫy tay, nói: "Cận tiểu thư không bằng đứng lại gần một chút đi?"

"Được a." Dứt lời, Đỗ Thanh Thanh thật sự nghe lời tiến lên phía trước vài bước, "Bây giờ em nói đi, tôi chắc chắn có thể nghe rõ!"

Cũng chuẩn bị tốt ghi âm lại rồi!

Khó được chúc ngủ ngon, nhất định phải lưu làm kỷ niệm mới được.

Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian chờ Tô Kỷ Miên mở miệng còn trộm suy nghĩ rất nhiều.

Kết quả......!Ngủ ngon không thấy đâu, nhưng lại nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Tô Kỷ Miên ngày càng sâu.

Môi cũng khẽ mở, một đôi ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, giọng nói chậm rãi, rất nhỏ, phát ra hai chữ.

Chỉ thấy thân ảnh, không nghe thấy thanh âm.

Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt thực mau đặt tay ở bên tai, híp mắt nhấp môi khuếch đại giọng nói: "Em nói cái gì?"

Trông sống động y như một bà lão trăm tuổi thính giác không được tốt lắm.

Tô Kỷ Miên không nói chuyện, nhìn nàng, cong cong khóe miệng, thực mau từ bên cửa sổ lui trở về.

Chỉ để lại cho nàng vô tận yên lặng cùng tối om, và gia tộc muỗi bay múa khắp nơi.

Đỗ Thanh Thanh giơ tay chụp chết con muỗi, cau mày lui về bên cạnh xe, phi thường buồn bực hỏi hệ thống một câu: "Nàng mới vừa nói cái gì?"

Hệ thống nghe vậy tức khắc liền vui vẻ: "Nàng kêu cô ngu ngốc."

Đỗ Thanh Thanh: "???"

"Thật sự a?" Đỗ Thanh Thanh không khỏi uể oải, thở dài mở cửa xe lên xe, "Sao lại có thể như vậy chứ."

Nàng cảm thấy có chút thẹn, nghĩ này rốt cuộc cũng không phải cái chuyện gì đáng tự hào, vì vậy liền thử hỏi hệ thống: "Thống nhi, cô hẳn là vẫn chưa có ghi âm lại cho tôi đâu đúng không?"

Ai ngờ đâu suốt ngày nói yêu thương nàng, hệ thống lại một chút mặt mũi cũng không thèm cho nàng.

"Đương nhiên có ghi lại rồi." Hệ thống nói, vui tươi hớn hở lại cười hì hì, "Thời khắc có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, không ghi lại sao mà được chứ."

"Đây đây tôi liền bật cho cô nghe nghe~" Vừa dứt lời, không đợi Đỗ Thanh Thanh nói cái gì đã trực tiếp ấn xuống nút phát lại.

Thực mau trong đầu Đỗ Thanh Thanh giống như mở một cái loa thực lớn, toàn bộ âm thanh chất lượng cao bắt đầu truyền phát đi hai chữ: "Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc."

Đỗ Thanh Thanh: "......" Sư phụ đừng niệm nữa!

Nàng sầu hỏng rồi, năm lần bảy lượt uy hiếp hệ thống tắt đi nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, hơn nữa tuyên bố muốn cùng hệ thống tuyệt giao mười phút, biểu đạt bất mãn của bản thân.

Một trận khôi hài này trực tiếp kéo dài đến tận lúc Đỗ Thanh Thanh về đến nhà mới chịu ngừng.

Kỳ thật hôm nay rất mệt mỏi.

Đỗ Thanh Thanh ăn qua cơm chiều, mở ra máy chiếu xem điện ảnh một lát, cảm thấy có chút mệt nhọc liền mau chóng đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Trước khi sắp ngủ còn đặc biệt nhìn lịch, nghĩ lại qua mấy ngày nữa chính là ngày Tô Kỷ Miên khai giảng, nếu không thì ngày mai ra cửa mua trước cho nàng một chút đồ dùng, chờ ngày nào đó gặp được cơ hội thích hợp lại đưa cho nàng.

Liền như vậy nghĩ nghĩ, buồn ngủ thực mau thổi quét đi lên.

Đỗ Thanh Thanh duỗi cái eo lười, ôm thú bông được thiết kế cho riêng nàng bởi đồng chí "Triệt đan" ở bên cạnh, cứ như vậy chậm rãi ngủ mất rồi.

*"Triệt đan" [澈丹]: mình cũng không biết là gì, không biết có phải tên người không hay là tên công ty.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày thứ hai Đỗ Thanh Thanh dậy thật sớm, rửa mặt xong lại chọn lựa kiện quần áo vừa người, ngồi ở bàn ăn ăn xong bữa cơm dinh dưỡng được phòng bếp chuẩn bị tốt, sau đó liền chuẩn bị xuất phát đi khu mua sắm.

Hôm nay nàng cố ý mặc một kiện quần áo tương đối ổn định giá, mái tóc dài nâu cuộn sóng cũng nhẹ nàng cột lên thành một chiếc đuôi ngựa đơn giản thanh xuân, ý đồ muốn làm bản thân nhìn qua không quá gây chú ý.

Dù sao thì hôm nay nàng cũng chỉ là đi đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố, chứ không phải dạo cái cửa hàng xa xỉ gì.

Mặc dù hôm qua nàng xác thật cũng nghĩ tới phải mua cho Tô Kỷ Miên một ít đồ vật đắt giá, nhưng thứ nhất là sợ người không chịu nhận, thứ hai giá cả đắt không nhất định chất lượng sẽ tốt, Tô Kỷ Miên cũng không nhất định sẽ dùng qua.

Vẫn là mua chút đồ thích hợp với nàng đi, sử dụng thoải mái là lựa chọn ưu tiên.

Đỗ Thanh Thanh cực kỳ vừa lòng gật gật đầu, đứng ở trước gương sửa sang lại một chút dung nhan, ngay sau đó liền xoay thân chuẩn bị rời đi.

Mới vừa lái chiếc xe yêu ra khỏi gara, nhấc mắt lên lại nhìn thấy một hình ảnh cực kì quen thuộc.

Vẫn là ba người, Trương Tân Viễn cực lực muốn xông vào, Lưu thúc một bên chạy chậm một bên muốn ngăn cản, cùng với tiểu tùy tùng suy nghĩ trống rỗng bên cạnh.

Trừ bỏ địa điểm không giống nhau, hết thảy đều cùng hai ngày trước giống y đúc.

Đỗ Thanh Thanh: "......!Đây là không cẩn thận ấn phải nút phát lại sao?"

Nàng thở dài, không biết Trương Tân Viễn hôm nay rốt cuộc lại tới làm gì, cả người tức khắc có chút bực bội.

Liếc liếc mắt nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu duỗi tay làm tư thế ý chỉ ngừng lại với Lưu thúc, chính mình dứt khoát trực tiếp từ trong xe chui ra cùng hắn giằng co: "Trương Tân Viễn cậu rốt cuộc lại muốn làm cái gì?!"

Nàng lại quát hắn!

Tiếng nói vừa dứt Trương Tân Viễn tức khắc liền lắp bắp kinh hãi.

Kết quả giương mắt vừa thấy kiện quần áo trên người nàng cùng chiếc xe con phía sau, cảm giác giật mình không khỏi càng thêm chấn động.

Mới mấy ngày không gặp, đây là đã sa đọa thành bộ dạng gì vậy?! Cô xem hôm nay cô mặc cái gì đây, lái cái gì đây?!

Trương Tân Viễn không thể lý giải nổi, đứng tại chỗ một tay chống eo một mình sinh hờn dỗi hồi lâu.

Nói đến cũng thật kỳ quái, từ sau đêm rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Trương Tân Viễn thế nhưng lại liên tiếp nằm mộng mấy ngày, rõ ràng trước kia hắn mộng rất ít, luôn là có thể ngủ một giấc đến hừng đông.

Nhưng mà cái này cũng không có gì mới lạ, nằm mơ mà thôi cũng không có gì phải lo, mấu chốt là ở......!nội dung của giấc mộng.

Hắn thế nhưng lại luôn mơ thấy hình ảnh Đỗ Thanh Thanh cứu hắn hôm đó!

Cũng không biết là đứt cái mạch nào rồi!

Trương Tân Viễn nghi hoặc lại buồn bực, ngồi ở nhà mấy ngày thật sự không thể ngồi được nữa, bất đắc dĩ đành phải đặc biệt lại đến đây một chuyến muốn tìm tòi đến tận cùng.

Cận Như Ca nàng nơi này không biết là có cái cổ yêu* nào, hoặc là nói nàng là cố ý phù phép mình đi!

*Hình như Trương Tân Viễn nói tới cổ trùng, là một loại tà thuật dược, chỉ cần một con sâu nhỏ cũng có thể khiến người ta phát điên, hoặc tệ hơn thì toàn thân thối rữa; ở đây ý chỉ là gây ám ảnh cho Trương Tân Viễn.

Tự luyến đến vậy sao.

Đỗ Thanh Thanh đứng ở tại chỗ giương mắt nhìn hắn, tuy rằng nhìn không tới suy nghĩ nội tâm của Trương Tân Viễn, nhưng cũng có thể căn cứ vẻ mặt của hắn đoán ra được bảy tám phần, mày tức khắc vô thức nhăn lại.

Mắt thấy thời gian lại bị lãng phí vài phút, không khỏi khẽ thở dài, nhìn về phía Trương Tân Viễn chuẩn bị cùng hắn nói ngắn gọn, hỏi: "Cậu hôm nay tới rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao?" Trương Tân Viễn hừ nhẹ, chân tiến lên vài bước, đến trước mặt Đỗ Thanh Thanh cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ: "Mấy ngày không gặp, kỳ thật còn có chút nhớ Như Ca."

Vừa nghe liền biết là giả, làm người thành thật một chút khó vậy sao?

Đỗ Thanh Thanh tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó liền gợi lên khóe môi cười lắc đầu: "Nhưng mà tôi không có nhớ cậu."

Trương Tân Viễn: "......"

Một trận xấu hổ tức khắc theo đáy lòng trôi nổi ra tới, Trương Tân Viễn nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu ho nhẹ một tiếng mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Đây là xe Như Ca mới mua sao?"

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy."

Trương Tân Viễn: "Ghế dựa nạm vàng?"

Đỗ Thanh Thanh: "???" Lời này như thế nào lại quen tai quá vậy.

Nàng thở dài, tuy bực bội nhưng vẫn trả lời vấn đề: "Không có."

Trương Tân Viễn nghe vậy lại hỏi: "Tay lái khảm kim cương?"

Đỗ Thanh Thanh: "......!Không có."

Trương Tân Viễn: "Vậy cậu mua nó làm gì a!"

Đỗ Thanh Thanh: "Thích không được sao, tôi thích!"

Như thế nào một cái hai cái đều hỏi nàng như vậy, Đỗ Thanh Thanh nàng là cái người nông cạn như vậy sao?!

Nàng dừng một chút, cũng phát giác ra Trương Tân Viễn hôm nay lại là không có việc gì mà tìm tới, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn cùng hắn tiếp tục chậm trễ, môi đỏ khẽ mở xoay người muốn đi: "Cậu nếu như là không có chuyện gì thì tôi phải đi rồi, tôi rất bận."

Nói xong, tay đã đặt trên cửa xe.

Trương Tân Viễn vội vàng duỗi tay ngăn cản nàng, đứng tại chỗ có chút buồn bực hỏi: "Cậu lại muốn đi làm cái gì vậy?"

"Tôi gần đây thật sự càng lúc càng không hiểu nổi cậu." Hắn nói, biểu tình trên mặt thực sự bi thương, "Rõ ràng trước kia bất luận là muốn đi đâu làm gì cậu đều sẽ nói với tôi, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy mà........"

Từ nhỏ đến lớn.

Hắn nếu như không nhắc tới cái này thì còn ổn.

Đỗ Thanh Thanh tuy rằng là xuyên tới, nhưng trong đầu lại có ký ức lúc trước của nguyên chủ, có thể rành mạch nhìn thấy mọi chuyện phát sinh trước kia.

Nguyên chủ hèn mọn đi theo phía sau Trương Tân Viễn nào chỉ có một lần, nghe hắn nói thích con gái tóc dài, cho nên liền vì hắn mà nuôi tóc dài; nghe hắn nói thích màu trắng, cho nên tủ quần áo khắp nơi đều là váy cùng áo trắng; nghe hắn nói thích ăn cánh gà, liền dẫm lên ghế đẩu siêng năng học tập các loại cách làm cánh gà.

Nói đến cũng thật buồn cười, kỳ thật nguyên chủ phía trước đặc biệt đam mê ca hát, nhưng lại bởi vì Trương Tân Viễn nói thích an tĩnh, cho nên từ đây cũng không còn triển lộ giọng hát ra nữa.

Một người hèn mọn biết bao nhiêu a, chỉ bởi vì đi thích một kẻ không hề thích mình.

Nhưng người nọ lại cố tình không chịu cự tuyệt nàng, bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà hết lần này đến lần khác treo nàng, cho nàng vô tận hy vọng rồi lại cho nàng vô tận thất vọng.

Đỗ Thanh Thanh không phải nguyên chủ, sẽ không lại làm cái chuyện liều mạng đón ý nói hùa kia cùng Trương Tân Viễn.

Vì thế đợi người này vừa dứt lời, nàng thực mau liền gợi lên khóe môi cười cười, nói: "Những chuyện trước kia tôi đều đã quên, về sau cậu cũng ít nhắc lại với tôi đi."

"Hiện tại tôi là một phiên bản hoàn toàn mới." Nàng nói, duỗi tay đẩy đẩy Trương Tân Viễn qua bên cạnh tránh cho hắn chắn đường mình, ngay sau đó liền một lần nữa ngồi lại trong xe, "Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, tôi rất bận."

Nói xong, thực mau lần nữa khởi động xe, nhanh như chớp phóng đi không còn thấy đâu.

Để lại một mình Trương Tân Viễn đứng tại chỗ trầm mặc thật lâu thật lâu, sau một lúc thậm chí còn duỗi tay bưng kín mặt.

Tiểu tùy tùng bên cạnh còn tưởng rằng hắn muốn khóc, không khỏi ho khan một tiếng, nói: "Không có việc gì nha thiếu gia, thiên hạ nơi nào không có cỏ lạ, ngài điều kiện tốt như vậy hà cớ gì mà phải........"

Lời nói vừa mới nói được một nửa, kết quả cúi đầu một cái, khi nhìn thấy vẻ mặt Trương Tân Viễn, dư lại nửa câu sau tức khắc bị dọa nuốt trở về.

Không phải là ngu rồi đi, sao mà.....!Mặt thiếu gia nhà hắn sao lại đột nhiên hồng đến vậy a!?.