Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 8: 8 Một Bức Ba Mươi

Cận Ca Như, tên dễ nghe biết nhường nào, Đỗ Thanh Thanh tỏ vẻ phi thường vừa lòng.

Nàng cười cười, vì bản thân đã lừa được Tô Kỷ Miên mà cảm thấy thập phần hưng phấn, sau đó liền chớp chớp mắt, vô cùng thân thiện nói với nàng: "Về sau em có thể kêu tôi là........"

Hai chữ Ca Như kia còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Tô Kỷ Miên đột nhiên chậm rãi đứng thẳng thân thể.

Hình như có việc gì đó rất gấp móc di động ra nhìn tới, một lát sau lại nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, đi về trước."

Trên mặt một chút ý cười cũng không có, giống như là người ban nãy đáy mắt mang quang bên môi treo ý cười không phải nàng.

Đỗ Thanh Thanh nhìn đến sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân lại không cẩn thận chạm phải khối nghịch lân* nào của Tô Kỷ Miên.

*nghịch lân: có nghĩa là chạm phải vảy ngược của rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố ý chạm vào nó đều bị rồng giết chết; ý chỉ điểm tối kỵ mấu chốt bất cứ ai cũng không được đụng vào.

Thất thường như vậy sao!

Nàng dừng một chút, mắt thấy Tô Kỷ Miên sắp xoay người phải đi, không khỏi lại lần nữa mở miệng tranh thủ một câu: "Tôi đưa em đi nha?"

"Không cần." Tô Kỷ Miên đáp lời, từ đầu đến cuối không liếc nhìn nàng một cái, chau mày, biểu tình lạnh băng, "Không còn sớm, Cận tiểu thư mau trở về nghỉ ngơi đi."

Vậy mà vẫn còn gọi nàng là Cận tiểu thư.....!Cho nên cuối cùng dù là Cận Như Ca hay Cận Ca Như đối với nàng mà nói cũng không có gì khác nhau.

Ý thức được điểm này, khuôn mặt nhỏ của Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền suy sụp ủ dột.

"Vậy em đi thong thả." Nàng thở dài, sợ Tô Kỷ Miên thấy nàng phiền, cuối cùng cũng không dám đuổi theo nữa, chỉ ngồi ở cửa sổ xe hướng nàng phất phất tay.

Nhìn chằm chằm bóng dáng người ta, thẳng đến khi rốt cuộc nhìn không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt.

Sau một lúc lâu thậm chí còn cùng hệ thống dưới đáy lòng cảm khái một câu: "Tôi thật giống một cái liếm cẩu a."

Hệ thống: "Giờ cô mới nhận ra sao?"

Đỗ Thanh Thanh: "?"

Hệ thống: "Khắp thiên hạ đều đã nhìn ra từ lâu rồi."

Đỗ Thanh Thanh: "......"

"Tôi cũng không muốn mà." Nàng thở dài, sửa sang lại kính xe nhìn dáng vẻ chính mình, lúc sau mới dẫm xuống chân ga chuẩn bị về nhà, "Mấu chốt là không liếm thì mạng không còn, tôi có thể làm gì khác đâu."

"Đều do cẩu kịch bản!" Nàng nói, cả người thập phần đau lòng, thậm chí còn ở trên đường về nhà cùng hệ thống làm thơ đầy một đầu, biểu đạt phẫn nộ của mình.

Editor: Lúc trước dịch "kịch bản chó má", thấy hơi tục nên thôi để nguyên.

Làm xong mới cảm thấy mình viết không tồi, vì thế liền kêu hệ thống thuận tay hỗ trợ in ra, mới vừa vào phòng liền chạy nhanh kẹp vào sổ tay làm việc của mình.

Cũng viết lên cái tiêu đề《 Ngày 18 tháng 8, cảm xúc của liếm cẩu.

》.

Không tồi không tồi.

Đỗ Thanh Thanh vô cùng hài lòng, nhìn chằm chằm bài thơ kia, một lát sau lại cảm thấy không quá nghiêm cẩn, vì thế dứt khoát vung bút lên, ở đằng sau tiêu đề viết thêm số một.

Hệ thống: "???"

Nhìn tình huống này, ngày sau sẽ còn có hai ba bốn hả?!

Cô là muốn tạo thành thi tập sao!?

Hệ thống quả thực bất lực phun tào, trầm mặc một lúc lâu, dứt khoát lại lấy ra cuốn vở giám sát của mình, cau mày nhìn dòng chữ trên trang giấy: Tai nạn lao động lần một.

Sao lại cảm thấy đầu ký chủ này bị hỏng rồi.

Khi trở về trước tiên phải mang nàng đi xem khoa não mới được......!

-

Đỗ Thanh Thanh hôm nay ngủ rất sớm, thậm chí còn có một cái giấc mộng thật vui vẻ, vài lần đều thiếu chút nữa ở trong mộng cười tỉnh, không nghĩ tới thành thị này còn có rất nhiều người không ngủ.

Tô Kỷ Miên chính là một trong số đó.

Đêm nay nàng phá lệ không về ký túc xá, mà làm một chuyến trở về nhà.

Tuy rằng gần như cả một kỳ nghỉ hè đều không về, nhưng căn nhà này vẫn là một bộ dáng như cũ, cùng với trong trí nhớ không có gì khác nhau, vách tường đen nhánh, khắp nơi bốc mùi ẩm mốc, người cha nằm trên giường, cùng người mẹ vĩnh viễn mặt mày ủ dột.

Tô Kỷ Miên đẩy cửa ra, động tác thực nhẹ, thanh âm cũng thực khẽ, đứng ở cửa phòng ngủ, giọng cũng rất nhỏ nói một câu: "Con đã trở về."

Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt bà mẹ thực mau sáng lên.

"Sao lại quay trở về rồi?" Bà nói, thực mau bước chân tới cửa nghênh đón nàng, "Mới vừa rồi mẹ gọi cho con sao lại không nhấc máy, bận quá sao?"

"Đúng vậy." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, theo bản năng mở miệng dường như muốn nói thêm chút gì đó.

Chẳng qua lời nói còn chưa xuất khẩu, lại thấy mẹ nàng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Bận rộn một chút cũng tốt a, bận rộn thêm chút thì kiếm được tiền nhiều thêm chút, tiền thuốc của cha con cũng đỡ hơn."

"Còn có em trai con." Bà thở dài, duỗi tay xoa nắn cổ tay Tô Kỷ Miên, mày gắt gao nhăn lại dán chặt vào nhau, "Sắp tới cũng đã gần khai giảng, học phí của nó cũng......."

"Con biết." Tô Kỷ Miên nghe vậy mím môi, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu, không chờ bà nói xong đã tự giác đem tay vói vào trong túi, đến khi lấy ra, thình lình trong tay xuất hiện một cái phong thư, căng phồng, bên trong có không ít tờ tiền đỏ.

Đôi mắt của bà lại lần nữa sáng lên.

"Miên Miên của chúng ta vất vả rồi." Bà nói, tiếp nhận phong thư tới đếm đếm đại khái, xoay người sang chỗ khác kéo ra ngăn kéo cất tiền xong xuôi, lúc sau lại xoay người hỏi nàng: "Ăn cơm chưa?"

"Tủ lạnh còn vài món thức ăn còn dư, giữa trưa mẹ mới xào, nếu không mẹ đi làm nóng cho con?"

"Không cần." Tô Kỷ Miên nghe vậy lắc đầu, ánh mắt nhìn sang một bên, "Con ăn rồi."

"Còn có..." Nàng nói, thực may xoay người, "Con phải đi về, hai người mau chóng nghỉ ngơi sớm đi."

Vừa nói xong, người đã chạy tới cửa, không bao lâu lại truyền đến tiếng đóng cửa.

Hôm nay gió đêm thật đúng là có điểm lạnh.

Tô Kỷ Miên thoáng nắm thật chặt quần áo, đuổi kịp chiếc xe buýt cuối cùng trở lại ký túc xá, lúc sau lại tùy tay tự làm cho mình một cốc mì ly, cứ như vậy mang món nước nóng hầm hập ăn xong, tầng mệt mỏi vẫn luôn bao phủ trên người cuối cùng cũng tiêu tan không ít.

Một lúc sau nàng lại lần nữa đứng lên.

Hiện tại là kỳ nghỉ hè, học sinh cơ bản đều trở về nhà, toàn bộ ký túc xá an tĩnh cực kỳ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

.

Truyện Khác

Con người lúc không vui, ngây ngốc ở không khí như vậy cũng sẽ hậm hực.

Đi tới chỗ khác đi.

Nghĩ như vậy, Tô Kỷ Miên ngay sau đó liền cong eo, cõng lên bàn vẽ cùng cái giá đỡ đặt ở dưới giường, cầm lấy dụng cụ vẽ, lần nữa đẩy cửa ký túc xá đi ra ngoài.

Ngựa quen đường cũ đi tới một công viên gần đó, dựng tốt giá đỡ, kéo xong ghế gấp, cả người hít một hơi ngồi xuống.

Hôm nay người còn rất nhiều.

Tô Kỷ Miên giương mắt quan sát bốn phía một trận, một lát sau xé xuống tờ giấy, dán lên bên trái bàn vẽ, viết: Chân dung ký họa, một bức hai mươi.

Cho nên nói, phương pháp kiếm tiền có rất nhiều, có chút tay nghề là đã có thể kiếm tiền.

Người có tay nghề Tô Kỷ Miên tỏ vẻ thực hài lòng, sau đó liền kẹp tờ giấy, dọn xong bút vẽ, ở mặt trên chậm rãi phác họa ra một cái hình dáng.

Là một nữ nhân, đường cong khuôn mặt phi thường tinh xảo, thiếu một phân tắc gầy, nhiều một phân tắc béo, thật sự là tỉ lệ tiêu chuẩn vô cùng tốt.

Mặt họa xong, đến đôi mắt.

Cặp mắt kia là thật sự tuyệt mỹ, lông mi rất dài, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, khi không cười bên trong tựa như chảy một dòng sông tĩnh lặng, nhìn qua cấm dục lại đoan trang, làm người không tự giác được ngừng thở.

Nhưng chỉ cần nàng cười, dòng sông kia liền sẽ nháy mắt biến thành dòng suối trong vắt, tràn đầy linh động trong trẻo, mang theo ánh trời ấm áp.

Thật đúng là một người diệu kỳ.

Tô Kỷ Miên cười cười, toàn thân nhập tâm sáng tác, không lâu sau một bức họa sinh động như thật liền xuất hiện trước mắt.

Nàng nhìn chằm chằm bức họa kia hồi lâu, một lát sau cầm lấy bút, ở mặt trên cẩn thận viết xuống ba chữ "Cận Như Ca".

Viết xong mới phát hiện có chỗ nào không đúng, vì thế liền gợi lên khóe miệng nhẹ nhàng lắc đầu, tẩy đi dòng chữ mình vừa mới viết xuống, đổi thành "Cận Ca Như".

Tâm tình cũng không biết ở khi nào đột nhiên tốt hơn, ngay cả xúc cảm cũng đi lên.

Tô Kỷ Miên gật gật đầu, đem bức họa kia thu vào trong ba lô của mình, lúc sau đứng dậy đi đến mặt sau bàn vẽ, xé tờ giấy mình vừa mới dán lên kia, dán lên một tờ giấy mới ——

Chân dung ký họa, một bức ba mươi.

Sau một lúc lâu, người có tay nghề Tô Kỷ Miên tự mình bật cười.

Nhưng vẫn rất vừa lòng gật gật đầu, ho nhẹ một tiếng rồi lại lần nữa đi đến ghế gấp ngồi xuống.

Người có tay nghề cũng cần ăn cơm nha, cho nên.....!Có thể kiếm nhiều thêm một chút càng tốt.

.