Ác Linh

Chương 5: Búp bê ngoài công viên

Chuyện xảy ra tính đến nay đã lâu lắm rồi, khu nghĩa địa đó thì vẫn vậy. Có lần thằng Linh bảo với tôi là sau này sẽ trở thành một thầy pháp bắt ma, đương nhiên là nó cũng từng rũ rê tôi vào mấy chuyện đó nhưng khi nó nhắc đến thì tôi chỉ biết ờ cho qua thôi.

Sau bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra với thằng Linh và anh hai nó, tôi mới hiểu ra một điều rằng... thế gian này thực sự không đẹp như những gì chúng ta thường nghĩ, vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn còn đang bỏ ngõ ngoài kia.Nó không cho phép tôi được biết hết sự thật mà phải tự tay mình tìm đến và tự tháo gỡ những thắc mắc đó.

Một thời gian sau, khi mọi chuyện dần trở vào quên lãng, thì cách đó vài năm, một chuyện li kì bỗng rộ lên trong lúc bấy giờ... như những thông tin tôi góp nhặt cũng như tám chuyện linh tinh được thì chuyện đó tính đến nay cũng đã 3 năm rồi, nhưng kì lạ là nó lại có rất ít người biết đến. Chuyện là có một cô bé quê ở Bạc Liêu tình cờ nhặt được một con búp bê bằng bông ở trong một công viên, chắc hẵn là cô bé rất vui khi nhặt được con búp bê vì thực ra nó còn khá mới và rất dễ thương, khi tôi nhắc đến đây thì các bạn chawc sẽ hụt hẫn khi tôi diễn tả con búp bê bị ma ám lần này sao lại dễ thương quá đúng không? ^^

À không không! Các bạn đã hiểu sai về ý nghĩa của sự sợ hãi rồi.

Đôi khi, không phải những cái gì có bề ngoài xấu xí thì nó mới đáng sợ đâu, cũng như câu nói đó... trên đời này không phải cái gì đẹp thì nó chắc chắn sẽ là tốt cả. Nếu các bạn nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống này thì các bạn sẽ nhận ra một điều rằng... đôi khi thứ đẹp đẽ nhất lại là thứ nguy hiểm nhất, cũng giống như câu "đừng trông mặt mà bắt hình vong" à vậy đó các bạn ạ.

Trở lại câu chuyện lúc này của cô bé thì, ngay sao khi nhặt được em búp bê xing xắn ấy thì cô bé đã thông thả mà ra về, cô bé đã giấu bố mẹ mình về sự hiện diên của con búp bê mà chính mình nhặc được, vì cô bé sợ nói ra biết đâu bố mẹ lại la mắng và đem vứt con búp bê ấy ra đường thi phải làm sao?... nên khi về đến nhà, cô bé ấy mới chạy ngay vào phòng và lấy con búp bê ấy ra chơi cùng. Ban đầu tất cả thành viên trong gia đình vẫn sống bình thường, không có gì bất ổn cả, nhưng kể từ cái hôm bạn bè của bé gái ấy đến nhà chơi do hôm đó là sinh nhật cô thì mọi chuyện phiền phức lại bắt đầu xuất hiện.

Đầu tiên là bạn bè của cô bất ngờ bị thương một cách vô lí khi ở gần cô bé, đại loại là có rất nhiều những vết bầm tím, hay vết xước trên khắp người cô bé và cả những cô cậu bạn của cô.

Cha và mẹ bé cứ tưởng là bạn bè xô xát nhau nên không để ý đến cô. Theo như những lời đồn đại mà tôi từng được nghe từ những nhân chứng gần đó thì đa phần là họ bảo cứ đêm đến hay lúc gia đình cô bé không còn ai, những người  hàng xóm luôn nghe những tiếng động lạ như tiếng bước chân và những tiếng cười của trẻ con, có người còn thấy được con búp bê ấy di chuyển trong nhà, tự đứng trên đôi chân bằng vãi bông... khuôn mặt cười tươi cùng đôi mắt vô hồn đến rợn người, đôi khi người ta còn thấy nó đứng trên thành của cửa sổ hướng ra. Khi tôi nghe đến những tình tiết như vậy, tôi đã không khỏi rung sợ khi đó là chuyện có thật chứ không hề mấp máy và nó thật sự đang tồn tại ngay giữa lòng xã hội hiện đại của chúng ta.

Rồi đến một ngày không xa, cô bé hoảng hốt nói với bố mẹ rằng:

- bố ơi! Tiểu Hồ muốn giết con, huhu...

Người bố ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Hồ là ai?

Cô bé từ từ chỉ tay về chiếc ghế gỗ mà con búp bê đang ngồi chểnh chệ trên đó.

Ông bố từ từ đến gần chỗ con búp bê để xem kĩ, con búp bê bằng vãi vẫn nằm yên bất động, khuôn mặt vô hồn của một con búp bê với nụ cười đầy giả tạo... Và rồi "Xoảng"

Tiếng chén đĩa phía sau bếp rơi xuống sàn nhà, cùng lúc đó đèn trong ngôi nhà tắt ngốm. Do hôm đó là buổi chiều nên ánh nắng chiều len lói rọi vào nhà qua ô cửa sổ nhỏ làm cho ngôi nhà ngột ngạt bổng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, vô số tiếng động lạ phát ra từ khắp căn nhà, chiếc ghế gỗ cũng lắc lư từng nhịp.

Hai bố con ôm nhau trốn ở góc tường không một chút cử động.