Ác Linh

Chương 7: Lạ lẫm!

Đi dọc về các vùng nông thôn của các tỉnh miền tây nam bộ, nó cho tôi thấy được cách mà những linh hồn tội lỗi xuất hiện cùng những câu chuyện mang đậm chất linh dị trong đó, nó được thêu dệt hay truyền miệng nhau từ người này sang người khác một cách sinh động. Có lẽ mỗi vùng miền đều có một cách diễn đạt khác nhau nhưng nhìn chung thì nội dung vẫn không thay đổi, trước khi tôi kể cho các bạn nghe về những câu chuyện về Ác Linh, tôi đã có một chuyến đi rất thú vị ở khắp các tỉnh thành trong nước và các vùng lân cận. Nó cho tôi rất nhiều cảm giác mới lạ, kéo theo đó là những mẫu chuyện rùng rợn đậm chất ma mị mà trên đường đi tôi được nghe kể lại và chứng kiến.

Nhưng trước hết! Tôi sẽ kể về một câu chuyện lan man ở ngay nơi tôi sống và bắt đầu chuyến đi đó trước. Quê tôi ở ngay tại miền nam, Hậu Giang là nơi đã sinh ra tôi, một cậu bé nhút nhát  và ít nói nhưng đầy lòng trắt ẩn ^^ (tôi nghĩ là thế) năm tôi 16 tuổi, có một chuyện lạ mà đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu và cũng chưa từng kể cho ai nghe. Nên lần này tôi sẽ phá lệ và chỉ kể cho các bạn nghe, nhớ là chỉ các bạn độc giả biết thôi nhé! Giữ bí mật giúp mình

Quay trở về với một cái xã nhỏ có tên là xã Vị Tân, thuộc tp.Vị Thanh như bây giờ. Nó êm đềm và không ồn ào như hiện tại đâu, vì lúc đó tôi nhớ là chợ vẫn chưa mở thì phải...

Quê tôi nói về chuyện ma thì đầy nhưng nếu muốn gặp thì quả thật cũng hơi khó, có một hôm trong xã có một chuyện kinh hoàng, một cô gái trẻ đã treo cổ ngay tại nhà của cô ta, cô ta học lớp 12 thôi, nghe những người gần ngôi nhà đó bàn tán thì cô gái đó vì chuyện tình cảm và gia đình nên mới thắt cổ tự tử. Tiếc lúc đó tôi còn quá ngây thơ trong sáng nên vẫn còn ngây ngố lắm! Với lại cũng sợ ma cực kì luôn, nên nghe chuyện đó thì tôi đã muốn Sợ Vãi Tè luôn rồi chớ còn đâu dũng khí mà đến coi người chết, nhưng không biết trời xui đất khiến sao mà cái nhà đó cũng gần nhà tôi nên dẫu không muốn đi nhưng chỉ chừng 50m thôi thì cái tính tò mò nong nỗi của tôi lại cứ ngày một lớn dần và rồi cuối cùng cũng phải lần mò chen vô đám người dân bu quanh ngôi nhà đó mà hóng tin tức, mấy chú công an phá cửa ập vào rất đông, rồi được một lát sau thì vát ra một cái túi màu xanh đọt chuối, có lẽ là túi đựng xác cô gái. Sau khi kiểm tra hiện trường xong xuôi hết rồi thì mọi người giải tán, ai về nhà nấy. Riêng em thì không về được, vì nhà em cũng là hàng xóm với cô gái đó, chạy đâu cho thoát chứ ~_~ chắc ăn là đêm hôm sau phải đi đám ma cô ta rồi. Vậy là ngay đêm hôm sau đi với baba qua đó để chia buồn cùng tang gia, mà nói chia buồn thì cũng không phải, thật ra thì chủ yếu là qua đó kiếm chút đồ ăn thôi để đỡ tốn cơm, bởi thế mà hôm đó nhà tôi không có nấu cơm... qua ngôi nhà đó ngồi mà thấy lành lạnh thế nào ấy, ngôi nhà cứ âm u mờ ảo, khói nhang đèn nghi ngút. Bàn thờ có đốt nến với khung hình đen trắng, trong hình là một cô gái trẻ nhoẻn miệng cười rất tươi, baba nói bức hình đó là bức hình cuối cùng trước khi cô ta thăng thiên. Tôi thở dài lắc đầu và thầm nghĩ,

(Chết vì điều gì ý nghĩa một chút thì cũng không sao nhưng lại chết vì một chuyện vô nghĩa và khiến gia đình phải đau sót mà lại còn ở tuổi trẻ thế thì... haizzz... thật là đáng tiếc)

Tôi bước vào đến bên bức hình đó thắp một nén nhang cho cô gái đó, cuối chào rồi quay đi... bổng tôi nghe một tiếng nói rất lạ từ đâu đó

- Cảm ơn

Cái giọng nói như in sâu vào trong tiềm thức của tôi, nó cứ như vang vọng từ một cõi vô hình nào đó, thời đó tôi cũng chưa có hiểu biết hay có một chút kiến thức nào về ma quỷ hết nhưng niềm tin của tôi về nó là vô hạn. Tôi và baba tìm một bàn trống rồi ngồi vào xơi tới tấp, đói quá nên cũng đành chịu thôi vì nhịn từ chiều giờ để được ăn no cơ mà ~_~

Sau đêm đó! Tôi về nhà ngủ sớm để chuẩn bị ngày mai đi học sớm. Tôi đi bộ một mình về nhà còn baba thì ổng ở lại chén chú chén anh một tí rồi mới về sau. Trên đường đi gió thổi mát rượi, ánh trăng sáng soi rọi cả con đường tôi đi cùng với hàng cây xanh, do thời đó nhà còn thưa thớt nên chả trách lúc đó phải đi cả 10,15m mới có một ngôi nhà, gió cứ lay lay sau gáy thổi mà người tôi lâu lâu lại thấy rợn óc. Trong lòng tự nhiên có cảm giác như có ai đó đi ngay phía sau lưng vậy, sợ quá nên tôi bắt đầu đi nhanh dần, rồi điếm 123 là chạy mất dép khỏi con đường đó. Cứ nhắm mắt cắm đầu về hướng nhà mình mà chạy thụt mạng không còn biết trời trăng gì cả, cho đến khi vấp phải viên đá rồi té sấp mặt lò thì mới bừng tĩnh là đã chạy đến ngay cổng nhà mình rồi, thở phào nhẹ nhõm... tôi mệt lã người bước từ từ vào nhà húp miếng nước rồi đi tắm cái rồi mới lăn ra ngủ, đầu tóc rối bời cởi từng khuy nút áo, rồi nhẹ nhàng mở vòi sen và hưởng thụ dòng nước mát chảy dọc cơ thể.

Đang lúc tắm giữa chừng thì bên ngoài cửa phòng tắm, tôi nghe có tiếng mở cửa. Nó cứ "cót két, lạch cạch" một lúc rồi lại dừng.

- Ai đó? Ba về hã ba!

Không có ai một ai trả lời cả, rồi tiếng động lại vang lên thêm lần nữa, tôi vờ như không để ý nữa. Tắm xong rồi thì mới mở cửa ra và kiểm tra... nhưng ngôi nhà vẫn không có bất cứ ai ngoài tôi.