Ác ma bên người

Chương 3

Edit: minhminh

Beta: cà chua

_____

Sơ lê nghe tiếng chuông bước vào phòng học, thấy lão sư* đang thu tập tiếng anh.

*Ở đây mk không biết là thầy hay cô nên để là lão sư tránh sai sót.

Thành tích cô tốt, ở phòng học được ngồi chính giữa, xung quanh đều là những học sinh ưu tú mũi nhọn của khối.

Ngồi phía trước cô là bạn học tóc bảy màu, sớm ngồi vắt chân chơi game.

Sơ Lê thở dài thật dài, ngẩn người.

Đối với kiến thức cao trung, cô vẫn còn cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng không mất quá nhiều thời gian để ôn tập lại từ đầu.

Sau khi tan học, Tạ Mạn cầm thuốc màu cùng bút vẽ đến cạnh chỗ ngồi của cô, vỗ vỗ bả vai cô nói: " bảng thông báo chỉ còn bức vẽ cuối cùng,  chúng ta mau đến làm cho xong đi".

Sơ lê ở cao trung vừa vào học ngày đầu tiên, chủ nhiệm yêu cầu cô trang trí bảng thông báo, để hàng tháng mỗi lớp còn bình xét.

Sơ Lê nhận lấy thuốc màu, yên lặng đứng trên băng ghế vẽ tranh. Qua vài phút bỗng thấy nam sinh tóc bảy màu khí lạnh đầy mặt đi tới, có vẻ tâm tình không mấy tốt, nói:"cái ghế cậu đang đứng chính là ghế của tôi".

Sơ Lê lập tức nhảy xuống, dùng khăn giấy lau qua lau lại kĩ càng, liền nói xin lỗi.

Nam sinh cầm ghế trở về chỗ ngồi, đến nói một câu thừa với cô cũng cảm thấy lười.

"Hey, Châu Châu, cậu nhanh lên đi, còn đánh nữa hay không vậy hả, cái bọn này chỉ cần nhìn cũng biết là thua a"

Hứa Lương Châu mạt không biểu tình, hung hăng không gì sánh kịp:" đánh chứ, đánh chết cmn đám đối diện kia luôn!!!".

Vẽ xong nét cuối cùng ở bảng tin, Sơ Lê còn muốn đi phòng giao tiếp tiếng anh nộp bài tập.

Cô ôm một chồng bài tập, xuyên qua hành lang dài có vài lớp, vào phòng giao xong tập mới phát hiện thiếu niên thần thái cao ngạo đứng bên trái.

Trần Dã bất cần đời đứng trước mặt lão sư, tay cầm điện thoại không ngừng chơi game, ngón tay không ngưng thao tác giống như trước mặt mình không hề có ai đang nghiêm túc giáo huấn, lại giống như là đang đứng chơi. Hắn nhấc mắt nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi di động.

Giao xong bài tập,  giáo viên tiếng anh gọi cô lại.

" Sơ Lê, có chuyện này cô giáo* muốn hỏi em một chút".

* ở đây đề là lão sư,  mình không biết là cô hay thầy nên cứ để xưng cô, nếu có sai sót sẽ sửa lại sau.

" Cô cứ nói ạ".

Giáo viên tiếng anh đẩy đẩy mắt kính,  vẻ mặt ôn hòa nói:"tháng sau chúng ta sẽ lại có một cuộc thi tiếng anh, trường chúng ta chỉ có một danh ngạch. Vỗn dĩ cô muốn để danh ngạch này lại cho em nhưng bạn học Tống Duy ở Thất ban lại cũng muốn tham gia,  nên cô hỏi ý kiến em một chút".

Thất ban một nửa là học về nghệ thuật, nửa còn lại chính là con ông cháu cha như Trần Dã, ỷ vào gia thế của mình mà làm những thứ rác rưởi.

Sơ Lê cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thật lâu.

Đời trước đương nhiên là cô mang danh ngạch này để cho Tống Duy đi thi, lấy đuọc hạng ba. Hơn nữa ba năm cao trung, các hạng mục thi cử cô ta lại có biểu hiện xuất sắc,  được tuyển thẳng vào đại học B danh giá mà không cần tham gia thi đại học.

Giáo viên tiếng anh lại nói:" Tống Duy cũng đã nói với cô rồi, tiếng anh em ấy rất tốt, có thể nói vô cùng lưu loát, hơn nữa mỗi kì nghỉ hè đều được ra nước ngoài sống một đoạn thời gian, ở tiểu học lấy được mấy giải nhất, trung học lấy được giải nhì toàn quốc kì thi tiếng anh của đài truyền hình.

Sơ Lê nhếch môi, nếu tính là đi theo đoàn sang Anh quốc mua sắm ba ngày, thì đúng là cô ta đã trụ ở đó một thời gian.

Cô lại càng không nghĩ Tống Duy thế mà lại lấy cuộc thi của Xã hồi tiểu học ra mà thổi phồng.

Cô giáo cũng cảm thấy thật rối rắm. Theo lí, đúng là nên để Sơ Lê tham gia.

Nếu chính Tống Duy đã nói như vậy,  cô cũng muốn mình suy xét thật tốt.

Cô giáo hỏi:" Em, chắc là có thể lấy một giải thưởng sao? "

Sơ Lê thong thả ngẩng đầu, tròng mắt bình tĩnh mà sáng ngời nhìn cô giáo:" cô giáo Trương, em muốn đạt được giải kim thưởng* quốc gia"

(* ở đây là giải cao nhất cấp uốc gia)

"........."

Trần Dã trượt ngón tay, trong cổ tràn ra âm thanh cười nhè nhẹ, tầm mắt thoáng chốc đưa đến chỗ Sơ Lê rồi lại nhẹ nhàng rời đi, tiếp tục bày ra bộ dáng đến chết cũng không sao cả.

Giáo viên tiếng anh nghe vậy, biểu tình trên mặt tương đói phức tạp.

Giọng nói Sơ Lê rất hay,  nay lại càng thêm mềm mại ôn ngu:" Cô giáo,  em cũng muốn tham gia."

Được rồi,  cô sẽ cùng các thầy cô giáo thương lượng, em cứ về lớp học trước đi.

"Dạ vâng".

Sơ Lê trộm liếc nhìn Trần Dã, không biết từ lúc nào hắn đã cất điện thoại, tay đút túi quần, lưng dựa sát vào tường, đôi mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn cô một cách chăm chú, mắt không khỏi lạnh đi mấy độ.

Sơ Lê không nhìn lâu, cúi đầu đi ra ngoài, trong phòng học không khỏi khác nào muốn loạn cả lên.

"Trần Dã! Khai giảng mới được mấy ngày? Đánh giá được bao nhiêu lần? Nộp được mấy lần bài tập? Hút thuốc uống rượu uốn tóc đánh bạc nhảy Disco! Cậu thật ghê gớm ha, trong mắt cậu còn người thầy giáo này hay không, còn cái trường học này hay không?". Thầy chủ nhiệm phá lệ dạy dỗ mà âm thanh đầy phẫn nộ, khí tức mười phần hét ra, toàn bộ tầng lầu đều có thể nghe được thầy nói cái gì.

Trần Dã cười xòa không chút để ý:" cái này mà thầy vẫn phải dùng câu hỏi hay sao? Đương nhiên là không có rồi".

Trần Dã vừa mở miệng như đã muốn làm tức chết lão sư.

Thầy giáo coi như đã bị hắn chọc tức điên lên, run run ngón tay chỉ:" hỗn hào!! Hiện tại, lập tức cút ra khỏi tầm mắt tôi, xa một chút".

Chủ nhiệm cảm thấy chỉ cần mình liếc mắt nhìn Trần Dã nhiều thêm một cái thôi, lập tức người đang sống sờ sờ vì tức mà chết!!

Trần gia chỉ có duy nhất một người con trai là hắn, trừ bỏ việc mắng hắn hai câu thì không thể làm được gì khác, đuổi học không nổi mà quản giáo cũng không được.

Thất ban chướng khí mù mịt, Trần Dã công không thế không*, liền cũng đủ để trường học liệt vào loại nhất cuồng, chuyên làm xằng làm bậy nhất vương bát đản.

*(ý câu này có lẽ là Trần Dã dù không làm gì cả)

Cửa phong nhanh chóng "rầm" thật mạnh một tiếng,  nhanh chóng khép lại.

Trong không khí mùa hạ, hương hoa nhài thoang thoảng trầm trầm.

Triệu Văn Kiệt cùng Thời Gia Lễ đứng lười nhác dựa ở khúc ngoặt hành lang, đồng phục treo trên người lỏng lẻo, khóe miệng nở ra nụ cười không đứng đắn.

" Nóng chết người a. Lão đầu trọc sao giờ này còn chưa thả cho Trần Dã ra tới, từ lúc vào đến giờ cũng đã tới năm phút đồng hồ rồi".

" hahahaha, liệu có phải Trần Dã đem văn phòng đó quậy cho banh nóc hay không a?".

" Cái thứ súc sinh như Trần Dã rất có thể sẽ làm ra được cái điều này".

" Nhưng là, Trần Dã cũng không có quậy quá".

Trần Dã hồi sơ trung năm ấy, tính tình so với hiện tại còn ghê gớm ác liệt hơn, vô pháp vô thiên không ai quản nổi, Trần gia đều phải cho người sử lí mấy cái cục diện rối rắm hồi đó.

Một thầy giáo trẻ tuổi mắng hắn súc sinh đều không bằng, Trần Dã liền không cãi lại lấy một câu, hai tay trực tiếp túm tóc người ta, dùng sức mà vặt, có thể gọi đến trình độ hung thần ác sát.

Triệu Văn Kiệt ngừng nói, tầm mắt hướng về một bên, người đầu tiên nhìn thấy chính là Sơ Lê cúi đầu đi từ trong văn phòng ra, phía sau mới là Trần Dã vừa mới chọc thầy chủ nhiệm tức suýt thổ huyết.

Sơ Lê đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt nho nhỏ, đỉnh mũi phiếm hồng, làn da trắng nõn, tròng mắt đen đen, khí chất sạch sẽ, cùng bọn họ không chút giống nhau, lớn lên là một cô bé nghe lời ngoan ngoãn.

Chuông đã vang báo vào học được một lúc, trên hành lang hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ chưa có về phong học.

Sơ Lê đeo giày vải giẫm lên nền gạch không vang tiếng động, cô yên lặng tưởng như có thể dễ dàng đi qua người bọn họ.

Trần Dã híp híp hai mắt, hướng Triệu Văn Kiệt kín đáo ra hiệu.

Triệu Văn Kiệt liền hiểu ý Trần Dã,  ngang nhiên đứng chắn đường Sơ Lê.

Sơ Lê chớp chớp mắt nhìn hắn, biểu tình giống như vật nhỏ vô tội:" phiền cậu nhường đường, mình muốn trở về lớp học".

Trái tim Triệu Văn Kiệt mềm nhũn, không đành lòng.

Trần Dã đằng sau lưng tự nhẹ lan can, khẽ mở khóe môi, thong thả gọi tên cô:" Sơ Lê"

Tim Sơ Lê run lên, cảm giác được sự run rẩy từ tận xương tủy đang lan ra rộng khắp toàn thân.

Đời trước, Trần Dã rất ít khi kêu tên cô một cách đầy đủ, hắn cùng người nhà cô đều gọi giống nhau:" Lê Lê".

Mỗi khi Trần Dã gọi đầy đủ cả tên lẫn họ mình, cô đều có một cảm giác sởn tóc gáy.

Trần Dã đã cố chấp thì hết thuốc chữa, bắt đầu tàn nhẫn thì ai khuyên cũng không được, giống như dã thú mất khống chế vừ được thả ra khỏi lồng điên cuồn muốn đả thương người.

Chẳng sợ cả người nhiễm hắc khí, mỗi khi hắn nửa quỳ trước người cô, ngón tay gầy gò khẽ vỗ về khuôn mặt, nhìn cô nói chuyện thì vẫn cứ như làn gió xuân ấm áp.

Hắn hay nói:" Lê Lê, em là vợ của anh".

***

Sơ Lê quay đầu lại nhìn người phía sau, lập tức trút bỏ bộ dáng tinh nghịch vừa rồi, giọng nói không khỏi tự nhút nhát đi mấy phần: " có việc gì sao? "

Trần Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lát, rồi lại chuyển xuống cái cằm nhọn nhọn, không khỏi cao giọng:" vừa rồi ở trong văn phòng cậu nhìn lén tôi".

Sơ Lê ngẩn ra, chớp mắt một cái, đảm bảo không cho cổ họng lên tiếng.

Cô nhịn xuống trộm nhíu hai mắt, ở tuổi này, tính tình hắn thật hung dữ, tướng mạo so với sau này đều không kém mà tính thích làm càn cũng y như vậy.

Hắn y như mùa hè, tỏa ra một loại ánh sáng, lóng lánh sáng ngời.

Sơ Lê hạ thấp giọng trả lời:"thật xin lỗi".

Trần Dã rũ mắt nhìn cô, lỗ tai Sơ Lê hồng hồng, da cổ trắng ngần cũng không thoát khỏi lộ ra từng tầng hồng nhạt.

Hắn sầm mặt, giọng nói có vẻ gằn gằn:" về sau lại loạn thử xem, lão tử liền đem đôi hạt châu của cậu móc xuống"

Sơ Lê "ực " một cái, bọn họ cản đường trước sau đều không đi được, xấu hổ đỏ mặt dậm chân:" muốn đi học".

Trần Dã chỉ định thanh toán xong liền thả cô đi nhưng lại thấy bộ dạng mặt đỏ sốt ruột đầy sinh động vô cùng thú vị của cô, tiếp tục không động đậy, thuận miệng phun ra một câu: " cậu có quen biết tôi? ".

Sơ Lê nâng khuôn mặt, không sợ đối diện cùng hắn, nghiêm túc nói:" hôm nay cậu đi học thật tốt, ngày mai Thất Trung lấy cậu làm vinh.

"........"

"........"

"........"

Thật lâu không có tiếng động.

Im lặng qua đi,  Trần Dã còn vì câu nói này của cô mà sững sờ.

Sơ Lê nhìn bọn họ ngẩn người, vận dụng thân hình nhỏ nhắn lách qua người bọn họ, nhanh chân chạy đi.

Triệu Văn Kiệt liếc nhìn Trần Dã, nghĩ đến Sơ Lê vừa phun ra một câu đầy kinh điển, trầm mặc một lúc lâu, sau đó tràn ra loạt tiếng cười: " hahahahhahaha, hic, không nghĩ tới giáo bá ca ca còn đeo trên lưng trọng trách làm rạng rỡ Thất Trung, hahahahaha".

Thời gia Lễ cũng cười đến nước mắt tèm lem: " Trần Dã mang trọng trách trên lưng thật vất vả".

Trần Dã sầm mặt, có điểm bực bội: " cút".

Triệu Văn Kiệt cố hết sức kìm nén tiếng cười, đôi mắt đào hoa hơi hơi nhướng lên nói: " Trần Dã"

Trần Dã nhấc mí mắt lên, bố thí cho hắn hẳn một cái liếc: "cái gì?".

Triệu văn Kiệt nhíu mày: "Vừa rồi có phải cậu thấy Sơ Lê xinh đẹp, thích cô ấy, cho nên mới bảo bọn mình cản đương cô ấy lại?

Bình thương ở Thất ban, người nhìn lén Trần Dã có thể xếp thành một hàng dài đến tận cổng Thất Trung, mà thế nào Sơ Lê chỉ nhìn lén có một lần mà đã chặn đường người ta.

" Cái này không phải rất bình thường sao? "

Rất không bình thường...

Mắt Triệu Văn Kiệt phát sáng, cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật gì vô cùng vĩ đại và ghê gớm

Trần Dã dưng lại bước chân, cao cao tại thượng khinh thường nói: " Triệu Văn Kiệt".

" Có việc gì, xin ngài cứ nói".

Trần Dã không mang theo nửa điểm cảm tình, nói: "ta thích mẹ ngươi, ngươi mau mau đi về tìm chết".

- Hết chương 3 -

__________

Tác giả có lời muốn nói: Smart, lại một lần hứa lên sân khấu đầy hữu nghị. Ta phát lì xì mà các vị lại không vì một chút tiền tài mà khom lưng....

Minhminh:" lượm lì xì -ing", má cứ bình tĩnh.

Minhminh có lời: Cả nhà thân mến, cảm ơn các bạn đã ủng hộ người mới như mình. Nếu có gì sai sót, các bạn cứ comment cho mình biết để mình sửa. Nếu có thời gian, mình sẽ lập tức ra chương liền, cũng tại mình lỡ đào hố rồi mà không nỡ drop làm phụ lòng các bạn, nên nếu lỡ ra chương hơi chậm thì thông cảm cho mình và ủng hộ mình nhé. Comment của các bạn chính là động lực của mình. Iu thương iu thương <3