Ác Ma Doanh Địa

Chương 43: Âm Mưu

Tiêu Phàm co rúc người khóc nức nở một mình tại một góc của quán rượu hẻo lánh, cực kỳ giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.

Lão Bach mang một cái ghế dài ra và ngồi xuống, vì lâu ngày không được tu sửa nên mạt gỗ rơi xuống lả tả.

Lão tiện tay vơ lấy một vò rượu, uống ừng ực.

“Mấy cô cậu còn trẻ mà cũng thật là... Một thằng đàn ông lại ngồi khóc sướt mướt như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa, không sợ người ta cười cho à!”

Khi lão nói chuyện, mùi rượu thơm lừng phả ra từ miệng lão tỏa khắp quán rượu.

“Ai bảo ông chẳng nói lời nào mà đã... ấy... mông tôi...” Lúc Tiêu Phàm nhắc đến chữ “mông”, giọng đã bé đến mức chẳng thể nghe rõ.

“Cậu có cho tôi cơ hội nói chuyện không? Vừa thấy tôi đi tới là đã lo chạy trối chết y như gặp phải thú dữ ấy! Với lại cái mùi đó chỉ có trên mông của mỗi mình cậu thôi, mũi của lão già này thính lắm đấy nhé!”

Lão Bach còn chẳng thèm liếc Tiêu Phàm lấy một cái, chì cầm vò rượu lên uống thêm một ngụm nữa rồi khà ra một hơi, đã vô cùng.

“Ông không chịu cầm gương soi thử xem lúc nhào tới trông ông kinh khủng thế nào, dễ làm người ta hiểu nhầm lắm đấy!” Tiêu Phàm sôi máu gào lên.

Lão Bach nghe được câu này thì quay qua trừng hắn một cái.

Tiêu Phàm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hừ, người thông minh phải biết thức thời!

“Ông lão tôi đây cũng anh hùng khí phách lắm chứ, đâu đến nỗi tệ như cậu nói.” Lão Bach kiêu ngạo biện bạch cho mình.

Con khỉ ấy, nhìn mặt ông ngu đần dâm dê thế kia mà anh hùng cái vẹo gì!

Tiêu Phàm bèn nhắc đến một người, còn cố tình kéo dài giọng ra: “Li... Lith...”

Lão Bach lập tức đổi ngay sang một gương mặt trông thân thiết dễ mến vô cùng, chẳng thèm để ý đến Tiêu Phàm đang xụ mặt mà kéo luôn hắn lên ghế, bá vai bá cổ nói: “Hê hê, nhóc con, chuyện gì cũng phải từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện.”

Không sai, theo như quan sát của Tiêu Phàm thì ông chủ Bach của quán rượu này chính là một tên dê xồm si mê ngự tỷ lười biếng Lilith kia.Thậm chí trên mông hắn chỉ vương lại một chút xíu mùi của Lilith lúc cô đạp hắn ra ngoài cửa, thế mà lão già biến thái này cũng ngửi ra được!

Hơn nữa Tiêu Phàm đoán lão già trời đánh này còn có đam mê là nghiện chân nữa, thật sự càng nghĩ càng buồn nôn! Hắn vội vàng đẩy cánh tay của lão Bach trên vai mình ra.

Nhưng cánh tay của lão Bach đâu có dễ bị gạt đi như thế, vẫn cứ quấn chặt lấy Tiêu Phàm hệt như cốt thép bê tông.

“Nhóc con, tôi với cậu thương lượng một chút nhé? Thế này thế này... Được không?” Lão Bach kề sát vào tai Tiêu Phàm rì rầm vài chữ.

“Không thể được! Tôi đâu có biến thái như ông, sao mà làm được mấy chuyện đó!” Tiêu Phàm từ chối ngay và luôn.

“Ê, nhóc đừng có cự tuyệt nhanh như thế chứ! Tôi thấy hai ta cũng có duyên nên mới tạo cơ hội này cho cậu đấy!”

“Thiên phú Tửu Tinh Cuồng Ẩm của cậu bắt buộc phải có rượu mới thi triển được. Mà tôi, Bach Brooking, là người nắm quyền chưng cất rượu trong trận doanh Ác Ma đấy!” Lão Bach ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra đằng trước, nói với vẻ hết sức kiêu ngạo.

Tiêu Phàm cũng không thấy lạ khi lão Bach có thể nhìn ra được kỹ năng thiên phú của mình, bởi vì ngay cả con dê đực Arista kia cũng còn nhìn ra được kia mà. Vì vậy những NPC khác trong trận doanh nhìn ra cũng là lẽ đương nhiên.

Tuy lão Bach phát biểu rất hùng hồn nhưng Tiêu Phàm lại vẫn cứ im như thóc chẳng bị đả động gì, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.

“Xem ra ta không biểu diễn thì thằng nhóc nhà ngươi không biết được ta lợi hại cỡ nào!” Nói xong, lão Bach lại đè Tiêu Phàm xuống lần nữa.

“Ông muốn làm gì tôi thế? Tôi tuyệt đối không khuất phục đâu! Á... ứ ứ...”

Những lời tiếp theo Tiêu Phàm chẳng thể thốt ra nổi nữa, bởi một cánh tay cường tráng của lão Bach đã kẹp lấy cổ hắn. Còn cánh tay kia thì bóp thật mạnh vào hàm dưới của Tiêu Phàm làm miệng hắn banh ra thật to.

Sau đó, cánh tay kẹp cổ Tiêu Phàm hơi buông lỏng ra, trong khi cánh tay đang bóp miệng hắn lại bắt đầu giơ cao lên.

Tiêu Phàm bị hành hạ khó chịu cực kỳ. Hắn dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay đang bóp miệng mình.

Hắn muốn đẩy cánh tay thép ấy ra hòng thoát khỏi lão Bach.

Nhưng ngay khi ấy, lão Bach dùng thìa múc một thứ nước gì đó có màu đen nhánh, rót thẳng vào họng Tiêu Phàm mặc cho hắn kêu ư ử. Rót xong hết một thìa, lão mới quẳng hắn qua một bên.

Tiêu Phàm cảm thấy như đang có một dòng nham thạch nóng rực chảy từ cổ họng xuống bụng, thiêu đốt thực quản và dạ dày của hắn, buộc hắn phải ôm cổ ho sặc sụa.

Đồng thời, đầu hắn cũng thấy choáng váng. Hay là trúng độc rồi? Chẳng lẽ lão Bach này muốn dùng thuốc độc tra tấn để ép mình làm việc cho lão ư?

Đột nhiên, tiếng hệ thống vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn...

[Hệ thống nhắc nhở: Thiên phú Tửu Tinh Cuồng Ẩm đã khởi động, bắt đầu kỹ năng Thần Long Phụ Thể.]

[Tửu Tinh Cuồng Ẩm đang được thi triển, trạng thái: Thần Long Phụ Thể.]

[Tên kỹ năng: Thần Long Phụ Thể.]

[Loại hình: Bị động.]

[Điều kiện sử dụng: Khi uống Hắc Long Tiên Tửu, Tửu Tinh Cuồng Ẩm sẽ được khởi động, sau đó tự động mất dần theo thời gian.]

[Hiệu quả: Tất cả thuộc tính tăng thêm 100% trong vòng 5 phút.]

[Ghi chú: Để ngươi nếm thử sức mạnh của Hắc Long!]

[Men say: 99%] (hiện đang là 99%, ngươi vẫn có thể giữ được chút lý trí.)

...

[Tên trạng thái: Long Tiên Cương Mãnh]

[Điều kiện trạng thái: Sử dụng vật phẩm tiêu hao Hắc Long Tiên Tửu.][Hiệu quả trạng thái: Tất cả thuộc tính tăng thêm 50% trong vòng 5 phút.]

Không hổ là Hắc Long Tiên Tửu trị giá 9999 vàng. Sau khi uống, cả người tràn trề sức sống, pháp lực vô biên!

Thêm nữa, toàn bộ thuộc tính trong kỹ năng thiên phú của hắn đều tăng vọt đến 250%, chỉ trong vòng một giây đã biến thành siêu nhân! Lúc này Tiêu Phàm cảm giác cả người mình như có một nguồn sức mạnh dùng mãi không hết, chỉ muốn nhảy lên nhảy xuống vài lần.

Đáng tiếc, cho dù thuộc tính đã tăng lên đến 250% mà vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của lão Bach.

“Sao? Cực phẩm này uống ngon lắm đúng không?” Lão Bach kiêu ngạo nói.

“Ông định dùng vò rượu này để trả cho tôi nếu tôi làm đúng như những lời ông vừa nói đấy hả?” Tiêu Phàm hỏi với giọng không quá tin tưởng.

“Não ngươi là bã đậu à? Có biết ngươi mới uống thứ gì không đấy?” Lão Bach đưa vò rượu cho Tiêu Phàm xem.

[Tên: Hắc Long Tiên Tửu]

[Loại hình: Vật phẩm tiêu hao *10]

[Phẩm chất: Sử thi]

[Chức năng: Dùng để uống]

[Hiệu quả: Sau khi uống sẽ buff Long Tiên Cương Mãnh trong vòng 5 phút, không thể cộng dồn, không có thời gian hồi chiêu.]

[Ghi chú: Tửu Quỷ Bach trong trận doanh Ác Ma yêu rượu như mạng, cưỡng ép thiến Hắc Long Địa Ngục để lấy nguyên liệu ngâm rượu.]

Thiến... Ông lão này hung tàn quá đi... Con rồng kia quả là bi thảm...

Mà nói cũng phải, loại chuyện này đâu thể chỉ dùng 9999 vàng mà đổi được.

“Vậy ông cho tôi uống cạn được không? Thật cụt hứng.”

“Ta có thể thưởng cho ngươi một lượng bằng với khi nãy.” Lão Bach nhìn Tiêu Phàm, nghiêm túc nói.

Viên “Thuốc tăng lực” này cũng khiến Tiêu Phàm động lòng thật đấy, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn trả lời: “Chưa đủ!”

Nhiệm vụ này quá nguy hiểm, mặc dù phần thưởng là vật phẩm Sử thi nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ đắc tội với Lilith là thấy chùn bước rồi.

“Nhóc con, làm người đừng quá tham lam.” Mặt lão Bach trông có vẻ không vui.

“Vậy thì đừng thương lượng nữa! Xét đến độ nguy hiểm của nhiệm vụ này thì phần thưởng này thật không đáng giá!” Tiêu Phàm nhìn thẳng vào lão Bach, dứt khoát không nhường.

Lão Bach đành chào thua trước thái độ cố chấp của Tiêu Phàm: “Thôi được rồi! Cộng thêm cái này, đồng thời ta sẽ dạy ngươi chưng cất rượu được chưa? Không nhiều hơn được nữa đâu!”

[Tên: Bầu rượu 999]

[Loại hình: Khác]

[Phẩm chất: Quỷ khí] (Quỷ khí: Đại biểu cho vật phẩm thần bí khó lường, không thể đánh giá dựa trên số liệu.)

[Hiệu quả đặc biệt: Khi cho rượu và thuốc vào đây có thể chế tạo ra một loại rượu đặc biệt, kết quả thu được sẽ dựa trên sở trường chưng cất rượu của người chơi thuộc đẳng cấp nào, cùng với phẩm chất, chủng loại của nguyên vật liệu và rượu.]

[Điều kiện sử dụng: Mở sở trường chưng cất rượu.]

[Ghi chú: đây là bầu rượu mà Tửu Quỷ Bach sử dụng khi còn trẻ, hình như có Ma lực đặc biệt nào đó.]

“Đồng ý luôn!”

Thế là hai người, một già một trẻ ôm những mục đích của riêng mình bắt tay với nhau, cười hả hê trông cực kỳ vui sướng, trong tiếng cười ấy mang theo vẻ dâm đãng bỉ ổi không thể tả được...

[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tiêu Phàm nhận nhiệm vụ duy nhất do lão Bach nhờ vả. Mục tiêu nhiệm vụ: Lấy quần lót mới sử dụng của Lilith...]