Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 2: Tôi Là Ngôn Thần Ngạo

Lâm Di với tay níu lấy nắm cửa để đứng dậy vì cái chân của cô sau một cú vứt như rác của Trần Tinh Húc đã khiến nó đau hơn như lúc đầu.

Đứng dậy được thì bản thân đã thở hì hục, Lâm Di vặn nắm cửa, vặn mãi cửa không mở tức tối đấm một phát vào nó, cái cửa không hề hấn gì mà cái tay của Lâm Di đã vẩy lia lịa vào không trung vì quá đau, biết Trần Tinh Húc đã khóa trái bên trong nhốt mình ở ngoài, biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn, hai má đỏ lên vì giận dữ, Lâm Di bất mãn lẩm bẩm mấy câu:

“Trần Tinh Húc chết tiệt...”

Cô đi cà nhắc khắp nơi trong nhà, mệt quá ngồi bệt xuống sàn mà chẳng tìm được căn phòng nào trống, có mỗi căn phòng nhỏ cạnh phòng lớn cũng bị Trần Tinh Húc khóa lại.

“Trần Tinh Húc cái đồ ác ôn nhà anh… cái nhà to thế này mà chỉ có một phòng ngủ, anh cố tình có phải không? Hu...!hu.” Lâm Di dùng hết sức hét lên thật to để giải toả tâm trạng đang cực kì tệ hại của mình, hét xong lại ấm ức mà khóc tu tu...!

Trần Tinh Húc ở trong phòng vừa chợp mắt được mấy phút đã bị tiếng la hét của Lâm Di làm giật mình, định trở ra mắng cô một trận nhưng khi nghe được tiếng khóc thê lương của cô, anh liền nằm xuống cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại, dày vò được Lâm Di khiến nội tâm của anh cực kì hưng phấn, giấc ngủ cũng ngon hơn.

Cả đêm dài Lâm Di nằm co rút trên chiếc sofa, vì sợ phải nghĩ về quá khứ tù tội ấy nên giấc ngủ của cô cũng chập chờn, điều này đã lặp đi lặp lại nhiều tháng nay khiến tinh thần của cô sa sút, hai mắt thâm quầng triền miên không hết, lúc nào cả người cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhiều lúc làm trong nhà hàng hể cứ vắng khách là cô lại ngồi bẹp xuống sàn dựa vào tường mà ngủ thiếp đi.

Biết Trần Tinh Húc đi làm từ sớm nên 5 giờ sáng Lâm Di đã thức dậy nấu bữa sáng cho anh.

Gần 7 giờ, Trần Tinh Húc mặc một bộ vest màu xám khói, mái tóc được chảy bóng loáng, thần thái sang trọng, gương mặt đẹp trai, khí chất nho nhã bước xuống lầu.

Thấy Lâm Di đứng thẫn thờ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Trần Tinh Húc buông lời giễu cợt:

“Lâm Di.

Cái ánh mắt của cô nhìn tôi chẳng khác nào gái đứng đường ngoài kia đâu, cô yêu tôi cũng chính vì cái mặt này của tôi thôi chứ gì? Với tôi, cái tình yêu rẻ mạt đó của cô chẳng đáng một xu, sau này đừng có mà khóc lóc om sòm làm bộ đáng thương trước mặt tôi.”

Câu nói với hàm ý mỉa mai châm chọc này của Trần Tinh Húc đã khiến Lâm Di thức tỉnh, thôi ngay ánh mắt si mê dành cho anh.

Mặc dù Trần Tinh Húc nói có phần đúng, nhưng cô không muốn phủ định, lại chẳng muốn khẳng định, mà là muốn Trần Tinh Húc phải cứng họng không còn gì để phản bác lại.

Lâm Di hất cằm, bĩu môi lên giọng ra oai:

“Nếu không nhờ cái bản mặt đó của anh thì anh nghĩ anh có cửa lọt vào mắt tôi sao.”

Giọng Lâm Di rất dứt khoát, cô vừa nói vừa bới một bát cơm, gấp vài miếng thịt cọng rau bỏ bỏ vào chén, thái độ rất tỉnh táo, làm xong hết thảy cô mới ngước mắt lên, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:

“Anh xem tình yêu của tôi là rẻ mạt, vậy mà anh vẫn hẹn hò yêu thương với tôi những tám tháng đấy thôi nên anh cũng rẻ rách không kém, chó chê mèo lắm lông, anh có tư cách gì mà sỉ nhục tôi.”

Nói xong câu này Lâm Di cảm thấy lá gan của mình cũng lớn hơn rồi, không biết lấy đâu ra nhiều dũng khí để nói vậy, nhưng mà nhìn cái bộ mặt tức điên tay nắm chặt thành quyền của Trần Tinh Húc là cô lại cười thầm trong bụng.

“Cô...cô.”

Ánh mắt Lâm Di kiên cường nhìn anh, trong dạ thì mãn nguyện vì chọc tức được anh, còn Trần Tinh Húc bị lời mắng chửi của Lâm Di làm cho sửng sốt mất mấy giây, đến khi sực tỉnh thì á khẩu ấp úng không biết nói thêm lời gì, biểu cảm trên mặt trở nên âm u lạnh lẽo, nét mặt lạnh lùng càng trở nên khó coi hơn.

Trần Tinh Húc ban cho Lâm Di một ánh mắt sắc lạnh, biết bản thân đã chọc tức anh, Lâm Di vội nở một nụ cười tươi rói gượng gạo để chữa cháy tình huống nóng như lửa này.

Giọng Lâm Di trở nên ỉu xìu, ấp úng:

“Anh...!Anh ngồi xuống ăn cơm đi.”

Lâm Di cười gượng gạo.

Trần Tinh Húc đáp lại cô bằng một câu nói xem thường vô cùng khó nghe:

“Thứ không có liêm sỉ như cô, khiến tôi buồn nôn.

Đem thức ăn của cô làm cho chó ăn đi.”

Mới vừa chửi bới châm chọc anh xong, rồi lại ngoay ngoắt 180 độ cười tươi như hoa chẳng hề giả trân, cái giọng cũng trở nên nhẹ nhàng khép nép như chẳng có chuyện gì.

Lâm Di vô tình khiến cho Trần Tinh Húc có cách nhìn ác cảm với cô nhiều hơn.

Nói xong anh giận dữ đi nhanh ra cửa, Lâm Di chặn anh lại và… “bốp” cú vả bất ngờ mà Lâm Di dùng hết sức lực để đánh khiến mặt của Trần Tinh Húc lệch sang một bên, anh nhíu mày tỏ ra đau đớn, theo bản năng đưa tay lên sờ một bên má đang bị đau.

Lâm Di cảm nhận được trong đáy mắt của Trần Tinh Húc toàn là xem thường, vốn chẳng hề xem cô như một người vợ thật sự.

Nếu đã là vậy hà tất gì cô phải đầu lụy hạ mình để lấy lòng anh.

Cô nói:

“Ly hôn đi Trần Tinh Húc, tôi chịu đựng anh hết nổi rồi.” Lâm Di đứng chắn trước mặt anh, cao giọng, biểu cảm trên mặt trở nên cứng rắn mà kiên định cũng vô tình thách thức giới hạn trong lòng của Trần Tinh Húc.

“Ly hôn? Cả đời này cô cũng đừng mong.”

Trần Tinh Húc rống lên, đôi mắt đen sâu thẳm trở nên sắc lạnh, từng câu từng cử chỉ đã khiến Lâm Di tổn thương sâu sắc.

Lâm Di thẫn thờ, thần sắc trở nên tái mét, nước mắt vô thức rơi xuống hai bên má.

“Nếu anh là một thằng đàn ông chân chính thì hãy nói ra sự thật vì sao anh tiếp cận tôi, tôi nghĩ mãi cũng không ra mình có cái gì đáng giá để cho anh phải nhọc tâm diễn một vở kịch dài như thế chỉ để lừa tôi kết hôn.”

Giọng của Lâm Di trở nên khàn đi vì khóc, nếu biết trước Trần Tinh Húc là con người như thế thì cô đã không điên cuồng đâm đầu vào, cũng sẽ không bị mấy lời ngọt ngào của anh mà ngây ngốc kết hôn, để giờ phải lâm vào tình trạng vỡ mộng như bao cuộc hôn nhân chớp nhoáng khác.

Lâm Di rất buồn, rất thất vọng vì người đàn ông này, rất muốn phát tiết ra hết thảy, nhưng cô đành phải nhịn xuống, vì khí thế bức người của Trần Tinh Húc cô đấu không lại được, không chừng còn chuột lấy thiệt thòi vào thân.

Trần Tinh Húc nghe được mấy lời cô nói liền nhếch mép cười khinh bỉ, rồi đưa bàn tay vòng qua sau ót của Lâm Di kéo về phía trước, rất nhanh cả người của Lâm Di chỉ cách anh có chục cm, gương mặt bị anh ghì xuống mà ngẩng cao lên, gương mặt điển trai của Trần Tinh Húc phóng đại trước mắt làm Lâm Di hơi căng thẳng, trái tim thình thịch liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Tại vì cô không đủ tư cách nhận bất kì sự cảm thông và yêu thương nào trên đời này.” Anh gằn giọng từng chữ, ánh mắt vô cùng phức tạp, cứng rắn nhìn Lâm Di.

Lâm Di bị anh chế ngự, toàn thân bị động, cô mở to đôi mắt lấp lánh ánh nước để nhìn kĩ người đàn ông với biểu cảm lang sói trước mắt, đáy lòng trào dâng một niềm chua xót, cô lệ rơi đầy mặt, tự than thở với chính mình, cô có làm gì nên tội để phải chịu đựng nỗi đau này.

Nói xong câu đấy Trần Tinh Húc hất mạnh một cái, Lâm Di liền mất trọng tâm ngã nhào xuống đất, cơn đau từ cổ chân khiến cho cô phải hét lên đầy đau đớn: “A...!đau quá.” Nước mắt thê lương không ngừng chảy ra nhiều hơn.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt căm hận tràn đầy khinh thường và ghét bỏ, mặc kệ Lâm Di đang đau đớn dưới đất, anh tuyệt tình lướt qua người cô và bước đi một cách ung dung như người lạ qua đường.

Đi được một đoạn còn quay đầu nhìn lại cô gái dưới đất, giọng điệu băng giá lạnh lùng cất lên:

“Tôi không phải là Trần Tinh Húc, mà là Ngôn Thần Ngạo.

Lên google mà tra thử xem Ngôn Thần Ngạo là người như thế nào.

Cái tát vừa rồi tôi tạm gửi lại trên người cô, tối nay tôi sẽ về tính sổ với cô sau.”

Trần Tinh Húc quay mặt hiên ngang đi ra cửa, đến khi nghe tiếng động cơ càng ngày càng xa, Lâm Di ở dưới đất mới nhẹ nhõm thở phào, có Trần Tinh Húc ở đây không khí u ám nặng nề.

Nhớ lại mấy lời của Trần Tinh Húc trước khi rời đi, Lâm Di kinh ngạc không nói nên lời.

“Trần Tinh Húc không phải là tên thật của anh ấy, mà Ngôn Thần Ngạo mới là tên thật.”

Lâm Di cực kì hoang mang, bối rối.

Trong đầu xẹt qua một dự cảm không lành sắp xảy đến.

Ngôn Thần Ngạo, cái tên này dường như cô đã có nghe ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ ra được.