Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 152: Một Trong Hai

- Thưa ngài! Thuỷ lôi không hề phát nổ.

Một tên trong phòng điều khiển vội vàng kêu lên, ngay lập tức Henry vớ lấy chiếc ống nhòm chạy ra bên ngoài, nhìn về hướng tàu Tybe - 55.

"Không thể được, tại sao có thể như thế"

Chưa kịp chấp nhận sự thật, thì Henry đã trông thấy bóng dáng Mạc Tư Hàn cao ngạo đứng đó, gió thổi làm bay lên chiếc áo măng tô đen của anh. Từ xa, trông Mạc Tư Hàn không khác gì gã thần chết với khí chất lạnh lẽo và đầy quyền lực.

Nhận ra sự hiện diện của Henry , Mạc Tư Hàn nắm chặt lấy bàn tay mình, giơ ngón cái ra phía trước, rồi từ từ quay ngược nó xuống mũi giày, mang theo một thông điệp chết chóc gửi cho Henry.

"Đồ khốn!"

Henry điên cuồng đập nát chiếc ống nhòm trong tay, ngay lập tức lao vào bên trong phòng điều khiển, hắn không thể nào chấp nhận việc bản thân lại chịu thua như thế này được.

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt biển tạo thành cột nước lớn cao đến 300m. Thân tàu JM - 18 bị trúng tên lửa, làm khói bụi bay lên mù mịt. Thủ hạ trên tàu của Henry phút chốc lâm vào tình thế vô cùng hoản loạn. Trong khi đó, mọi thiết bị điểu khiển bằng rada đều bị Mạc Tư Hàn vô hiệu hoá hoàn toàn, pháo và ngư trong tình thế cấp bách liền trở nên vô tác dụng.

Không để cho Henry có thời gian xoay chuyển, Mạc Tư Hàn tự mình dẫn đầu đội quân trang bị đồ phản lực. Sau khi có hiệu lệnh, lập tức hàng chục quân sĩ từ trên tàu khu trục Tybe - 55 bay lên không trung, từ xa trông như những con đại bàng sải cánh săn mồi. Rất nhanh chóng đã tiếp cận đến mọi bộ phận của con tàu mục tiêu.

Đám thủ hạ của Henry lúc này mới hoảng hốt giương súng về phía quân sĩ vừa hạ cánh, tiếng súng chát chúa vang lên, tạo thành tia lửa liên tục loé sáng trên thành tàu. Chỉ trong chớp mắt, bộ đồ phản lực nhả ra những băng đạn dài, súng máy 7,62 mm từ trên tay quân sĩ rung lên bần bật.

Mạc Tư Hàn lao mình vào bên trong phòng điều khiển, vừa bước qua được cánh cửa bằng sắt lớn thì một cú đấm từ phía trước lao thẳng vào mặt anh. Ngay tức khắc, Mạc Tư Hàn nghiêng người né sang một bên. Chưa kịp định thần thì tiếp tục một cú đấm khác được vung ra, lần này một bên má của anh bị dính đòn, máu trong miệng phụt mạnh ra bên ngoài, thân hình cao lớn liền lùi về sau vài bước.

Henry từ sau cánh cửa bước ra với dáng vẻ đầy giận dữ, ánh mắt xanh lạnh lẽo của hắn chất chứa sự căm hận tột độ.

Mạc Tư Hàn nhổ ra một ngụm máu, nhếch miệng cười khinh bỉ.

- Lần đầu thì núp danh kẻ khác, lần thứ hai gặp thì lại giở trò đánh lén. Henry, mày sợ đến nỗi không dám đường đường chính chính đối diện với tao sao?

- Mạc Tư Hàn, đúng là tao đã xem nhẹ mày quá rồi, đáng lí phải nghiền nát mày ngay khi tao phát hiện ra Tịnh Kỳ, để cô ấy không có cơ hội nảy sinh thứ tình cảm ngu ngốc đó.

Mạc Tư Hàn đưa tay dắt khẩu súng vào bên hông, quệt đi vết máu còn dính trên khoé miệng, bàn tay hình thành nắm đấm lao về phía Henry.

- Nhiều lời! Ngoài tao ra, mày đủ tiêu chuẩn sao?

Henry bị đấm một cú, loạng choạng ngã về sau, máu mũi trào xuống cả miệng. Hắn nhanh chóng đứng dậy lao vào Mạc Tư Hàn đánh trả.

- Vốn dĩ cô ấy là của tao, là tao đã gặp cô ấy trước.

Mạc Tư Hàn bồi hắn thêm một cú vào bụng.

- Kể cả mày sớm biết cô ấy ở kiếp trước, kiếp này gặp tao thì cũng vô dụng.

Ngay lập tức, Henry đáp trả anh một đấm vào ngực.

- Đồ khốn khiếp!. Cô ấy là của tao.

- Mày nói yêu cô ấy mà đẩy cô ấy lên chiếc UAV sao?

- Mày tưởng tao muốn thế hả?. Là cô ấy bất ngờ chạy lên đó.

Mạc Tư Hàn nắm chặt cổ áo Henry, liên tục nã vào mặt hắn những cú đấm mạnh mẽ.

- Câm mồm!. Mày chỉ nguỵ biện cho tham vọng của mày thôi, dựa vào phụ nữ liệu có đáng mặt đàn ông không?

Ngay lập tức, khẩu súng bên trong ống tay áo của Henry trượt xuống tay hắn, chỉ trong tích tắc, một tiếng nổ lớn vang lên, mũi súng vẫn dí chặt vào thành bụng của Mạc Tư Hàn, khói thuốc phảng phất theo đó mà bay lên.

Hắn giơ chân dùng lực thật mạnh đạp vào bụng Mạc Tư Hàn một cú, khiến cả cơ thể anh trượt dài về sau, lưng đập mạnh vào góc tường.

"Mạc Tư Hàn, vậy thì kiếp này của mày kết thúc ở đây thôi"

Henry giơ súng về phía Mạc Tư Hàn, ngẩng cao đầu với ánh mắt lạnh lẽo. Ngay khi hắn sắp bóp cò thì Lâm Tiêu từ bên cánh trái bất ngờ lao ra. Henry nhanh như chớp xoay người đúng một góc 90 độ, chĩa mũi súng về phía Lâm Tiêu bắn trả.

Cướp lấy khoảnh khắc ngắn ngủi, Mạc Tư Hàn liền vội vàng rút súng, Henry cũng nhanh không kém, chưa đầy một cái chớp mắt đã lập tức chuyển hướng.

Hai viên đạn từ hai phía đối ngược lao thẳng vào nhau, tạo lên tia lửa loé sáng rồi găm chặt vào thành tường đối diện. Lúc này, tên thủ hạ của Henry từ phía cầu thang bên dưới cầm súng lao lên, giọng nói đầy hoảng hốt.

- Thưa ngài! Tàu ngầm đã chuẩn bị xong, chúng ta mau rút lui thôi. MJ - 18, bị bọn họ đánh chiếm rồi.

Henry nghiến chặt răng, bắn liền 3 phát về phía Lâm Tiêu, do bất lợi về vị trí ẩn náu, Lâm Tiêu bị dính một phát vào ngay vai trái. Thừa cơ hội, Henry nhanh chóng bật qua thành vịn cầu thang rồi nhảy xuống bên dưới.

- Muốn chạy sao?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mạc Tư Hàn chồm người lên, hướng cánh tay về phía trước. Chiếc Hublot đột ngột phóng ra sợi tơ bạc óng ánh, quấn chặt vào cổ Henry ngay khi hắn vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng.

Ngay lập tức, Mạc Tư Hàn đưa hai tay túm chặt lấy sợi tơ bạc kéo căng ra, xoay người một cú khiến sợi dây bị giật ngược về sau. Cả cơ thể Henry theo đó bật lên cao rồi đập mạnh xuống sàn. Mạc Tư Hàn cắn chặt răng, cứ thế gồng mình chạy về phía trước.

Bị kéo lê trên từng bậc thang, đôi mắt Henry liền trợn ngược lên, mồm thì há hốc. Hắn vẫy vùng điên loạn, đôi tay liên tục vươn tới nắm lấy sợi tơ bạc mà không có cách nào giữ lại được. Động tác của Mạc Tư Hàn nhanh đến mức tên thủ hạ chỉ vừa quay đầu lại, đã thấy cơ thể của Henry bị kéo ngược lên trên cao. Hắn vô cùng kinh hãi liền lao người theo.

Sợi tơ bạc cứa vào da thịt Henry càng lúc càng sâu hơn, máu theo đó chảy ướt cả cổ của hắn. Ngay khi tên thủ hạ vừa tóm được sợi tơ bạc, thì viên đạn từ Lâm Tiêu bắn ra xuyên thủng mi tâm hắn.

Mạc Tư Hàn ở phía trên càng ra sức kéo mạnh hơn, khiến vết thương ở bụng cũng vì thế mà chảy máu không ngừng. Cơ thể Henry bị mắc lại trên thành lan can, hắn liền đạp mạnh hai chân xuống bậc thang chống đỡ, cố gắng gồng cơ thể ngồi lên. Đến khi bàn tay móc được vào sợi tơ bạc thì cũng là lúc yết hầu đã bị cứa vào tận sâu bên trong. Mạc Tư Hàn nghiến chặt răng bước thêm hai bước, máu từ cổ Henry liền phụt mạnh lên không trung.

Henry há miệng thở ra một hơi cuối, ánh mắt xanh sâu thẳm trợn ngược lên, sau cùng hắn từ từ buông đôi tay rũ xuống, nghiêng đầu gục chết bên thành lan can. Mái tóc màu hổ phách nhẹ bay lên trong gió, rồi buông lơi phủ lên khuôn mặt đẹp tựa thần Hermes.

Mạc Tư Hàn cùng lúc quỳ xuống, máu trong miệng phun mạnh ra ngoài. Khi Lâm Tiêu lao người tới, thì cũng là lúc thân hình cao lớn đổ sập xuống sàn.